Chương 9: Bắc Xử Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù có tính từng bước cẩn thận thế nào thì cũng có chuyện ngoài dự tính xảy ra. Vốn cả hai được xem là thuận lợi khi có thể đến được sở cảnh sát địa phương mà không gặp rắc rối gì quá lớn. Một phần cũng nhờ Vệ Thiên Yết biết được nhiều đường tắt ở khu phố này và Tả Thiên Bình cũng thuộc được địa hình của sở vì đã đến đây được vài lần nên có thể thuận lợi lấy được thứ mình muốn.

Đang lúc cả hai tính chuồn êm khỏi khu vực nguy hiểm này thì lại gặp một chuyện xui rủi từ trên trời rơi xuống. Một nhóm người hoảng loạn đang cố gắng chạy thoát khỏi nanh vuốt của lũ xác sống nhưng có lẽ vẫn chưa chấp nhận được chuyện hoang đường này, bản năng sợ hãi giờ phút này lại bộc phát nên vừa chạy vừa hét với mong muốn có người đến cứu mình. Và tiếng hét đó lại càng là chất dẫn dụ bọn xác sống tới làm một bữa tiệc máu thịt lẫn lộn.

Nhóm người đó như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng mà không do dự rằng có thể bản thân bọn họ đang làm những điều ngu ngốc để rồi kéo thêm nhiều người khác cũng gặp hạn. Nhóm người ấy điên cuồng chạy đến chỗ Tả Thiên Bình và Vệ Thiên Yết chỉ cầu mong được cứu mạng. Vừa chạy họ vừa gào thét đến chói cả tai:

“Aaaa…. Quái vật, có quái vật. Mau cứu chúng tôi với!”

Tả Thiên Bình và Vệ Thiên Yết bị bất ngờ tập kích, không kịp phòng bị, hai người không còn cách nào khác đành cùng nhóm người ngu xuẩn kia chạy trốn bởi vì xác sống đã đuổi tới rồi.

“ Con mẹ nó, ngậm cái miệng của cô lại. Muốn hại chết bọn tôi à?” Vệ Thiên Yết không nhịn được mà quát một tiếng. Người phụ nữ này cũng dư hơi thật đấy, vừa chạy vừa hét mà vẫn còn sức. Quan trọng là tiếng hét của cô ta kéo bọn hắn cùng chết.

Bị quát một tiếng, cô gái kia cũng ý thức được mà ngậm miệng lại nhưng đang chạy thì lại va trúng vật cản trên đường khiến cả người ngã nhào xuống.

Những người đi cùng cô ta ai rảnh rỗi mà quay lại đỡ cô ta cùng chạy chứ? Chính ra cô ta bị bỏ lại phía sau lại là chuyện tốt, đám xác sống kia có thể nán lại và ăn thịt cô ta, giúp cho bọn họ có thêm thời gian để chạy trốn. Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ như vậy là khốn nạn, là ích kỷ, nhưng giữa ranh giới của sự sống và cái chết thì lương tâm có tồn tại cũng bị bọn họ mạnh mẽ đạp dưới chân mình. Bọn họ đều muốn sống, không ai muốn chết một cách khó coi như vậy cả.

Cô gái đó nhìn bóng mọi người dần mờ đi, không một ai có ý định muốn cứu cô cả, vì ngay cả cái quay đầu lại nhìn, bọn họ cũng chẳng thèm quay. Cô tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa trên gương mặt thanh tú, ngay lúc cô gái đó tuyệt vọng thì một bàn tay to lớn dùng lực kéo lấy cánh tay cô ta đứng lên.

Tả Thiên Bình dùng lực đẩy cô ta về phía trước, còn bản thân thì xoay người đạp một lực vào bụng một tên xác sống đang tính nhào đến. Vừa ngã đã ngay lập tức đứng dậy tiếp tục nhào tới muốn xé xác anh, phải rồi, giờ chúng đã là những xác chết biết đi làm gì còn biết đau nữa?

Nhặt thanh gỗ dưới đất đập thẳng vào đầu một con đang đứng gần nhất, sau đó ngay lập tức xoay người bỏ chạy nhưng phía trước lại có vài con đang chặn đường lui của Tả Thiên Bình. Bàn tay chạm vào khẩu súng vắt ở sau lưng, anh biết tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của những con xác sống khác, nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ vẫn phải chọn cách liều lĩnh này và chống trả đến giây phút cuối cùng, vì cũng không còn cách nào.

Đang lúc đắn đo không biết phải làm thế nào thì có vài con xác sống tính chộp lấy anh thì đúng lúc này một thanh sắt ghim thẳng vào đầu một con xác sống gần nhất rồi rút ra một cách dứt khoát, con xác sống đó ngã xuống đất và giãy giụa trong đau đớn và rồi là nằm bất động tại chỗ. Tả Thiên Bình nhìn người vừa cứu mình, chính là Vệ Thiên Yết.

Chỉ trong thời gian ngắn trải qua nhiều cái chết trong gang tấc, Vệ Thiên Yết đã biết được một số điểm yếu của lũ xác sống này. Dù có đâm ở vị trí nào cũng không thể khiến những con xác sống này chết đi ngay cả tim, chỉ duy nhất đâm một cú trí mạng xuyên qua đầu thì chúng mới hoàn toàn chết. Dù đã biến thành xác sống, nhưng vì não bộ là nơi virut thâm nhập vào và chiếm quyền điều khiển cơ thể, nên chỉ có tác động vào bộ não của những con xác sống mới có thể giết chết chúng, vì não là cơ quan trung tâm và trọng yếu để điều khiển toàn bộ cơ thể.

Số lượng xác sống càng lúc càng đông do chúng bị tiếng ồn thu hút tới, tình hình của cả hai vô cùng nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục thế này e là sẽ sớm kiệt sức và chết dưới nanh vuốt của bọn chúng.

Đoàng … đoàng … đoàng

Ba phát súng vang lên xé toạc không gian yên tĩnh đồng thời cũng là mở đường cho cả hai thoát thân.

“ Mau lên xe! ” Một giọng nữ vang lên mang đầy sự hối thúc.

Vệ Thiên Yết nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia thì thấy một cô gái đang ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm khẩu súng ống hướng thẳng đến đây, khóe miệng còn giương nhẹ lên nở một nụ cười nhạt. Còn giọng nói hối thúc kia thì phát ra từ người đang ngồi ở ghế lái.

Không suy nghĩ gì nhiều, cả hai nhanh chóng sải bước dài phóng nhanh chạy đến chỗ chiếc xe kia.

“ Chờ tôi với. ”

Ngay lúc cả hai lên xe, chiếc xe định phóng đi thì một giọng hốt hoảng vang lên. Theo hướng nhìn của những người trên xe thì bóng dáng của một người phụ nữ hiện lên trong tầm mắt. Đó chính là người mà Tả Thiên Bình vừa cứu, cứ tưởng cô ta chạy mất rồi, không ngờ vẫn còn lảng vảng ở gần đây.

Chiếc xe kịp thời phóng đi sau khi cô ta lên xe, bỏ lại hàng trăm xác sống chen chúc chạy theo ở phía sau.

Biết làm sao được, khi cô ta vừa chạy đến thì đồng bọn đi cùng đã lên xe bỏ cô ta đi mất nên không còn cách nào khác là quay trở lại nấp một góc quan sát tình hình, không dám ló mặt ra ngoài vì sợ. Khi thấy có người đến cứu, cô ta nhanh chóng chạy ra muốn đi cùng. Trực giác cho cô ta biết đi cùng người đàn ông đã cứu cô ta vừa nãy chắc chắn sẽ có khả năng sống sót cao hơn.

“ Tôi là Bạch Khả, cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi. ”

Cô ta lên tiếng phá tan không gian im lặng sau khi thấy xe đã chạy được một khoảng, tạm an toàn. Nhẹ giọng giới thiệu trước, vừa dứt câu liền quay sang cảm ơn người đàn ông vừa cứu mình.

“ Tôi là Tả Thiên Bình, hân hạnh. ” Anh lịch sự giới thiệu, gật đầu tỏ ý không có gì.

“ Em gái, anh là Vệ Thiên Yết, có thể gọi em là gì đây? ”

Vệ Thiên Yết vươn người đến phía ghế lái phụ hỏi, cô gái này vừa nhìn qua hẳn là tuổi không lớn.

Cô gái mang một ngoại hình xinh xắn đáng yêu, hàng lông mày lá liễu xinh đẹp chỉ cần nhíu một chút đã khiến người ta đau lòng. Mắt phượng đen láy xinh đẹp như một viên bảo thạch quý giá, đây chính là nét đặc trưng trên gương mặt này. Sóng mũi cao thanh tú cùng cái miệng anh đào đỏ mọng tự nhiên chỉ cần nói chuyện liền khiến người ta say mê. Dù có phần lãnh đạm nhưng do có vẻ còn nhỏ tuổi nên gương mặt vẫn mang theo nét đáng yêu, chưa có được nét sắc sảo của người trưởng thành. Vừa nhìn là biết có lẽ cô gái này vẫn còn trong độ tuổi đi học.

“ Tôi là Bắc Xử Nữ. ” Thanh âm trong trẻo của cô gái xinh đẹp vang lên khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Bắc Xử Nữ? Sẽ không phải là Bắc Xử Nữ đó chứ?

“ Nhóc chính là Bắc Xử Nữ, tuyển thủ trẻ tuổi đã mang về huy chương vàng Olympic ở bộ môn bắn súng đúng không? ”

Tả Thiên Bình lên tiếng hỏi, nhớ lại độ bắn chính xác vừa rồi thì chắc chắn là không lầm đâu.

Nhận được cái gật đầu của cô, Tả Thiên Bình âm thầm đánh giá, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có kỹ năng tốt như thế. Đúng là một hạt giống không tồi.

Họ Bắc này làm anh nhớ đến một người đồng nghiệp và cũng là tiền bối trong ngành. Ông ấy là thượng tá của đội đặc nhiệm thành phố thuộc phân khu 5, với nhiều chiến công hiển hách khiến nhiều tội phạm khi nghe đến tên đã khiếp vía. Chính là khắc tinh của giới tội phạm. Cũng đã có nhiều lần anh được hợp tác làm việc với ông ấy, phải nói tính cách rất quyết đoán và dứt khoát, Tả Thiên Bình rất kính nể người có năng lực làm việc tốt thế này. Đó chính là Thượng tá Bắc Trạch trực thuộc sở cảnh sát thành phố Thành Dương.

Anh nhớ rằng có một lần nghe ông ấy nói ông ấy có một cô con gái, nhìn khí chất và gương mặt hao hao này của cô bé thì chắc hẳn đây chính là cô con gái trong lời kể của ông ấy đi?

“ Bố của nhóc có phải là Bắc Thượng tá không? ” Tuy là câu hỏi nhưng có lẽ trong lòng của Tả Thiên Bình đã có đáp án.

“ Chú biết bố của tôi sao? ” Có người biết về bố của mình, Bắc Xử Nữ không ngồi yên nữa mà xoay người xuống nhìn về phía người vừa lên tiếng hỏi.

“ Chú có cơ hội được hợp tác vài lần cùng bố nhóc, ông ấy là một nhân vật có tiếng của sở cảnh sát Thành Dương. Không muốn biết cũng khó. ”

Tả Thiên Bình lên tiếng tán dương, dừng một chút lại lên tiếng nói tiếp.

“Chắc hẳn nhóc đang trên đường đến nơi làm việc của bố, nhưng chỗ đó hiện giờ đã bị thất thủ rồi. Nhưng nhóc đừng lo, chú biết có một nơi mà bố cháu nhất định sẽ đến đó, gọi là khu an toàn. ”

Nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt, Tả Thiên Bình đã chậm rãi trấn an, hiện giờ không rõ ông ấy sống chết như thế nào nhưng cứ đến khu an toàn tìm thử cũng không hẳn là không có kết quả, bởi vì có lẽ khi virut phát tán, bệnh dịch bùng nổ thì những người cán bộ chủ chốt có năng lực đều sẽ được điều đi để bảo vệ những quan chức lãnh đạo cấp cao, và đương nhiên, bố của Bắc Xử Nữ, Thượng tá Bắc Trạch cũng không ngoại lệ, ông đã được điều đến nơi an toàn để bảo vệ các quan chức lãnh đạo cấp cao rồi.

Bắc Xử Nữ nghe Tả Thiên Bình nói xong cũng nhẹ nhõm được vài phần, vì trong lúc này cô vẫn có hy vọng rằng bố của cô vẫn bình an vô sự sau khi cô đã nhìn thấy sự hỗn loạn ở sở cảnh sát nơi bố cô đang làm việc.

“ Nhưng đường đến nơi đó khá xa Thành Dương, nó nằm ở khu vực ngoại ô ở phía Bắc. Đi một mình sẽ nguy hiểm, chi bằng nhóc đi cùng bọn chú sẽ an toàn hơn. ”

Cùng một mục đích, vậy thì tại sao lại không đi cùng nhau? Hơn nữa với năng lực của Bắc Xử Nữ chắc chắn sẽ thêm một phần sức mạnh, đây cũng được gọi là một trợ lực.

Bắc Xử Nữ nghe như thế thì chậm rãi suy nghĩ, vốn muốn đến nơi làm việc của bố xem thử nhưng người đàn ông này đã nói nơi đó thất thủ nhưng lại nhận được một tin tức rằng bố rất có thể đã đến khu an toàn ở phía Bắc cùng với cộng sự. Hơn nữa người đàn ông này cũng là cảnh sát, chắc chắn sẽ an toàn hơn đám người hỗn loạn ngoài kia. Trong đội ngũ này có một cảnh sát thì chắc chắn có năng lực chiến đấu, lại còn người đàn ông cao lớn bên cạnh chắc hẳn giá trị vũ lực cũng không vừa. Đội ngũ này không tệ.

Nhận được cái gật đầu của Bắc Xử Nữ, Tả Thiên Bình khẽ nhếch môi mỉm cười, đúng là sự lựa chọn thông minh sáng suốt.

Vệ Thiên Yết ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì lâm vào trầm tư. Cái số của hắn có lẽ luôn dính liền với cảnh sát nhỉ? Hết dính với cái gã đại úy Tả thì bây giờ lại đụng ngay con gái của thượng tá. Có số đi lao tù nhỉ? Nhưng biết sao được đây, Vệ Thiên Yết nhìn cô nhóc này, hắn chấp nhận ngồi tù, nhà tù hình trái tim cũng không tồi nhỉ?

“ Em gái đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. ” Dù là thế nhưng Vệ Thiên Yết không nhịn được mà bị thu hút bởi dáng vẻ của cô nhóc xinh đẹp này, hắn tự hào với trình độ của mình mà quên mất cái mạng nhỏ của hắn lúc nãy là do ai nhặt về, hắn khoe khoang vỗ ngực một cách rất tự hào. Cảnh sát gì đó bây giờ bỏ qua cả đi vì đối với hắn, cô bé xinh đẹp trước mặt là chân ái. Con người lúc nào chẳng phải trải qua sinh lão bệnh tử, chết cũng được, nhưng phải chết trong lòng người đẹp, đó là châm ngôn sống của ông chú quái gở mang tên Vệ Thiên Yết này.

“ Chú à, lo cho bản thân mình trước đi. Với dáng vẻ đó mà xưng anh với người ta, có thấy ngại không hả? ”

Một giọng nói đanh đá ở ghế lái vang lên, lúc này Vệ Thiên Yết với chú ý bên cạnh Bắc Xử Nữ còn một cô gái nữa.

À, là một con nhóc đáng ghét đang ngăn cản ý đồ của hắn!

Cô nhóc mang một gương mặt ưa nhìn, gây thiện cảm với người đối diện, nhưng tính nết phải nói là cực kỳ chọc người khác muốn đấm. Chỉ riêng câu vừa nãy thôi đã khiến Vệ Thiên Yết không nhịn được muốn gõ đầu nhỏ.

“ Chào mọi người, tôi là Vân Cửu. Hân hạnh được gặp nha. ”

Cô nàng trực tiếp bỏ qua Vệ Thiên Yết mà vui vẻ giới thiệu với những người khác. Người gì đâu vừa thấy Xử Nữ xinh đẹp đã sáp lại gần, vừa nhìn là biết không có ý tốt, vậy nên Vân Cửu với sứ mệnh vừa được lập ra, cô phải bảo vệ Bắc Xử Nữ một cách vô điều kiện.

Vì Vân Cửu đã được Bắc Xử Nữ cứu trước khi gặp những người này, vậy nên cái mạng nhỏ này của Vân Cửu chính là của Bắc Xử Nữ.

Cả hai học chung trường với nhau nhưng trước đây Vân Cửu không có qua lại gì với Bắc Xử Nữ, chỉ nghe và biết được một vài thông tin mọi người truyền miệng. Nghe qua có vẻ Bắc Xử Nữ rất khó gần và hơn hết là có mối quan hệ không rõ ràng với cả hai chàng trai nổi tiếng của trường là Hoắc Sử Tử và Hàn Ma Kết. Vậy nên Vân Cửu cũng vì như thế mà nghĩ xấu đi về cô ấy nhưng hôm nay được cô ấy cứu thì có sự thay đổi rõ ràng trong nhận thức của Vân Cửu.

Vân Cửu bỗng nhớ lại thời khắc sinh tử ấy, khi hôm ấy cô tiếp tục trốn học, và nhận chở thuê hàng để phụ giúp gia đình, tại bố cô bị ốm nên việc kiếm tiền của gia đình bị đình trệ. Với độ tuổi của Vân Cửu thì cô chưa đủ tuổi để học bằng lái xe, nhưng bản thân Vân Cửu đã cùng bố đi giao những chuyến hàng, vậy nên cô cũng học hỏi được ít nhiều và bản thân cô cũng chủ động xin được chạy xe chở hàng, vốn dĩ mẹ cô không đồng ý, nhưng tiền thuốc men của bố cô ngày một nhiều, tiền đi học của cô cũng cần phải trang trải, nên cuối cùng mẹ của Vân Cửu vẫn thở dài đồng ý. Ai bảo bà đẻ ra được một cô con gái quá đỗi hiểu chuyện như vậy cơ chứ.

Vẫn như mọi ngày, Vân Cửu đi chở hàng, chỉ là cô không rõ rằng đang có một loại virut có thể biến người đang sống sờ sờ thành những cái xác di động.

Vân Cửu vẫn chạy xe bình thường thì đột nhiên có một người đàn ông hoảng loạn với cơ thể đầy máu chạy lao thẳng vào đầu xe cô. Lúc này Vân Cửu đã hoảng loạn lắm rồi, cô vội vã xuống xe kiểm tra xem người đàn ông đó như thế nào. Chỉ là người đàn ông đó lại ngồi bật dậy với cơ thể chằng chịt vết thường, miệng vết thương đã lở loét đến đáng sợ. Cô còn ngửi được mùi của thi thể bị phân hủy rất nồng.

Vân Cửu phát hiện ra có chuyện không ổn, nhưng có vẻ đã chậm chễ, người đàn ông xác sống kia liền lao đến cô như một con quái vật đói khát. Vân Cửu không kịp phòng bị, cô chỉ sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, chờ đợi bị xé xác đến chết. Nhưng điều đó đã không xảy ra, một tiếng “Đoàng” vang lên xé tan không gian, khiến Vân Cửu chợt hoàn hồn lại, con quái vật kia đã nằm xuống giãy giụa một lúc rồi thôi.

Vân Cửu phóng tầm mắt về phía người vừa giết con quái vật ấy, là Bắc Xử Nữ.

Cô ấy bình tĩnh tiến lại gần Vân Cửu, vừa đi cô vừa lẩm bẩm:

“ Quả đúng như tôi suy đoán, chỉ cần nhắm vào đầu là bọn chúng sẽ chết! ”

Vân Cửu còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe được nhiều tiếng gào thét của quía vật vang lên cùng một lúc. Bắc Xử Nữ, nghiến răng chửi thề:

“ Chết tiệt! ”

Sau đó cô nàng nhanh chân nhảy lên xe của Vân Cửu ngồi. Vân Cửu còn chưa hết giật mình thì Bắc Xử Nữ đã thúc giục:

“ Chạy xe nhanh, bộ cậu muốn chết ở đây đấy à? ”

Vân Cửu hốt hoảng ngồi vào ghế lái, cô xoay mạnh vô lăng quay đầu lại, điểm đến chính là nhà của cô. Bố mẹ cô hiện tại không biết có bị làm sao hay không.

Bắc Xử Nữ bị cú xoay đột ngột của Vân Cửu khiến cả người cô nghiêng hẳn sang một bên. Bắc Xử Nữ rít lên:

“ Cậu chạy xe bình tĩnh thôi, cẩn thận trước khi chúng ta bị lũ quái vật giết thì chúng ta sẽ chết vì tai nạn đấy! ”

Vân Cửu gần như không nghe thấy, lao như điên đến mục tiêu.

Vừa về đến nhà, mọi thứ đều hỗn loạn, mẹ và bố của Vân Cửu cả người ngập trong máu, mùi tanh xộc thẳng vào mũi của cô và Bắc Xử Nữ.

Bắc Xử Nữ mím môi rốt cuộc cũng hiểu lí do vì sao Vân Cửu lại chạy bạt mạng như vậy, nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn rồi.
Mẹ của Vân Cửu nằm trong vũng máu, yếu ớt nói:

“ Chạy đi, mau…. Chạy đi ”

Vân Cửu cố chấp không muốn rời đi, cô khóc không thành tiếng, lắc đầu nói:

“ Không. Con không đi ”

Mẹ Vân Cửu đôi mắt sáng ngời, mỉm cười với cô, nói:

“ Con gái ngoan của mẹ, nghe lời mẹ, chạy đi! ”

Vân Cửu sửng sốt, cô lắc đầu nguầy nguậy không muốn rời đi, nhưng chưa kịp định thần, mẹ của cô đã co giật, máu chảy càng lúc càng nhiều, rồi tròng mắt chuyển dần sang màu trắng dã. Cơ thể bà lả lướt đứng dậy, lê lết cơ thể đã già nua từng bước tiến gần Vân Cửu. Vân Cửu không muốn đi, nhưng Bắc Xử Nữ đã tỉnh táo nhận biết được tình hình, cô nhanh tay kéo Vân Cửu chạy:

“ Đi, mẹ cậu đã không còn là bà ấy nữa rồi! Mau đi thôi! ”

Vân Cửu nhìn bố cô cũng đang từ vũng máu ngồi dậy, cơ thể tàn tật từng bước đi theo mẹ của Vân Cửu. Vân Cửu bất đắc dĩ liền phải theo Bắc Xử Nữ rời đi.

Vân Cửu gạt đi nước mắt, theo chân Bắc Xử Nữ.

Hai người cùng nhau lên chiếc xe cũ kĩ của bố Vân Cửu rời đi.

Hai người dừng lại ở một chỗ vắng, lúc này Vân Cửu dừng xe lại, cô nắm chặt vô lăng khóc lớn. Bắc Xử Nữ mím môi vuốt lưng cô bạn, việc chứng kiến người thân mình chết trước mặt mình, Bắc Xử Nữ đã trải qua rồi, và nó cực kì đau đơn. Vậy nên cảm giác của Vân Cửu, cô hiểu và hiểu rất rõ.

Vân Cửu khóc lớn ôm lấy Bắc Xử Nữ, vừa khóc vừa nói:

“ Làm sao đây, Xử Nữ, bố mẹ tớ…. gia đình tớ….Tớ không muốn sống nữa! Tớ không muốn… ”

Bắc Xử Nữ cũng dang tay ôm lấy cô bạn, vỗ lưng an ủi:

“ Mẹ cậu muốn cậu sống nên bà đã bảo cậu chạy đi, vậy nên đừng phụ sự kì vọng của mẹ cậu, cậu phải sống tốt để bà ấy an lòng chứ? ”

Vân Cửu nghe thế cũng xuôi tai, cô im lặng nuốt nước mắt ngược vào trong, nghe Bắc Xử Nữ nói vậy, Vân Cửu lại kiên quyết hơn bao giờ hết, cô quả quyết nói:

“ Cậu nói đúng Xử Nữ, mẹ tớ muốn tớ sống, tớ phải sống thật tốt để mẹ tớ được an lòng! ”

Bắc Xử Nữ mỉm cười gật đầu, còn nghiêm túc nói:

“ Phải như thế chứ, cậu còn có tôi mà, tôi có thể bảo bố tôi nhận cậu làm con nuôi, dù gì gia đình tôi cũng chỉ có 2 bố con, vô cùng buồn tẻ, có thêm cậu, đảm bảo sẽ rất vui. ”

Vân Cửu nghe xong liền tròn mắt nhìn Bắc Xử Nữ.

Và kể từ đây, Vân Cửu đã thiết lập sứ mệnh của mình, phải bảo vệ Bắc Xử Nữ bằng mọi giá, vì tính mạng này của cô, cuộc sống này của cô đều thuộc về Bắc Xử Nữ, và lấy Bắc Xử Nữ làm trung tâm.

Vậy nên Vân Cửu đã cảm thấy bản thân mình ngu ngốc như thế nào. Những lời đồn đại trước đây đều là những lời bịa đặt vô căn cứ. Tại sao một người vừa đẹp lại vừa giỏi như Bắc Xử Nữ lại phải qua lại với một đám con trai chỉ được cái mã như thế cơ chứ, Bắc Xử Nữ của cô đây xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này và đương nhiên những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này không phải là Hàn Ma Kết hay Hoắc Sử Tử và sẽ càng không phải ông chú già trước mặt có ý đồ xấu với Xử Nữ nhà cô.

Vậy nên Vân Cửu không thèm tiết chế, khinh bỉ ra mặt nhìn Vệ Thiên Yết, đá xéo hắn ta một câu.

Vệ Thiên Yết bị Vân Cửu gọi là chú liền xù lông lên cãi: “ Anh đây chỉ mới có hai mươi tám thôi, chú cái gì? ”

“ Như thế còn không chịu già à? Còn muốn hồi xuân à? ” Vân Cửu liếc mắt khinh thường, không nhịn được mà muốn cãi tay đôi.

“ Nhóc lái xe từ nãy giờ chắc là mệt rồi, đổi tay lái đi, để chú lái. ” Tả Thiên Bình vì muốn chấm dứt cuộc chiến cãi tay đôi của cả hai mà xen vào nói.

“ Không sao, cháu vẫn ổn. ”

Vân Cửu từ chối, lái xe thì nhằm nhò gì chứ?

Vừa dứt câu thì rẽ vào đường lớn nhưng đã ngay lập tức đạp phanh xe lại. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người có mặt trong xe đều sợ khiếp vía.

[ TPHCM, 2/6/2024 ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net