Tam chương. Lễ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------oOo------

Ngoài sân tây đình, Khải Thiên Đế cùng các quan thần chơi trò ném đĩa. Sau tiếng vùn vụt phi trong gió, tràn vỗ tay trào phúng bật lên.

Mắt phượng cong cong nhìn đĩa bay khuất dạng, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) tiếu ý nhếch mày, quay sang vị quan nhân tuổi độ tứ tuần vừa mới trổ nghệ, tâm đắc tán dương: "Mới ngày trước tiến cử người đến Trấn Vu khảo sát, Triệu đại nhân còn cáo bệnh xin vắng. Hôm nay sức khỏe dẻo dai, sinh lực tràn trề thật khiến người ta kinh ngạc."

Triệu Quý cười xởi lởi, nghe đến đoạn "sức khỏe dẻo dai" liền che mồm ho khan: "Thưa thánh thượng bệ hạ, vi thần già kém, tôm tép nào cả gan sánh với mãnh long. Nhờ ánh hào quang quý khí tỏa sáng như minh nhật của bệ hạ, ngọn cây già cỗi như thần mới được tiếp thêm sinh lực mà vươn cao đó ạ."

"Ồ, thì ra còn có thể vươn cao." Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) phóng tầm mắt ra xa, long nhan duy mỹ vẽ lên nét bán nguyệt: "Triệu đại nhân chưa bao giờ khiến trẫm thất vọng. Nếu đã thế, lượt này nhường lại cho khanh. Vươn càng cao càng tốt, nhất định, đừng làm trẫm mất hứng."

Nói đoạn, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) thản nhiên ném chiếc đĩa vào người Triệu Quý, khiến hắn ta suýt bật ngửa hứng trọn, lồm cồm cúi đầu đáp: "Vi thần xin nhận hoàng ân."

Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) khoanh tay nhìn Triệu Quý. Lão hít thở sâu một hồi, cái thân mỏng cong như cần trúc miễn cưỡng thẳng lưng, khí thế lúc không lúc có, dáng dấp phô ra khi thì xiêu vẹo khi lại rất chuyên nghiệp. Hắn xoay người một vòng, thả lỏng cánh tay, dồn hết sức bình sinh phóng chiếc đĩa bay xa tít tắp.

Poong!

Đĩa phi xé gió lao vào không trung tạo thành một đường cung hoàn hảo, cơ hồ như thiên mệnh sắp đặt, đáp thẳng vào trán vị quan nhân vừa mới đi vào.

Đúng như dự ý, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) đắc chí cười phì, ôm bụng đau thắt đến nội thương, bạc môi hợp bất long thủy, phát ra thứ thanh âm khùng khục đứt quãng: "Ha ha ha, năng lực quả là, quả là không đùa được. Triệu ái khanh, khanh vươn cao rất được lòng trẫm."

Nạn nhân lúc bấy giờ, đương nhiên không thể cười trào phúng như kẻ trên lầu vọng xuống xem hí kịch. Vị thượng quan vừa nhận cú đả thương đến mũ quan lệch lạc, trán nhẵn sưng tấy, mày róm nhăn lại. Dù trong lòng hỏa khí sôi sùng sục, giận đến đỏ mặt tía tai, thì ngoài da vẫn thanh cao điềm đạm, chỉnh lại mũ quan mà cung kính hành lễ, cử điệu vẫn trông gượng ép vô cùng.

"Vi thần tham kiến thánh..."

"Bẩm thánh thượng! Bẩm thánh thượng!!!"

Không đợi chữ cuối của vị quan nhân tuôn ra khỏi cửa miệng, Hỉ công công ôm cây phất trần như tiên lão đạp vân, hớt hải chạy vào, ngồi ngay ngắn trong cuống họng vị quan nhân nọ, cất cái giọng eo éo ăn sâu vào tiềm thức: "Bẩm thánh thượng bệ hạ, nô tài có chuyện cần thưa."

Được sự cho phép, Hỉ công công áp vào tai thánh thượng thì thầm gì đó. Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) nghe xong, mặt không biến sắc. Hắn phủi tay chắp lại sau lưng, hướng vị thượng quan vừa bị cướp lời nọ, đuôi mày trùng xuống ra chiều tiếc nuối: "Tần ái khanh, khanh đến vừa đúng lúc trẫm không muốn chơi nữa. Đã cất công tới đây rồi, thôi thì khanh ở lại chơi với Triệu đại nhân đi."

Nói đoạn, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) ghé sát Tần Viên Phát, hất cằm về phía Triệu Quý mặt mày tái mét đang run cầm cập, thì thầm: "Tài ném đĩa của Triệu đại nhân, cửu cửu đây cũng vừa lĩnh hội rồi. Ngài ấy kỳ thực là đối thủ nặng kí, nhưng trẫm vẫn một lòng tin tưởng người nhà. Tần Thượng thư cố lên!"

Lời khích lệ trong mắt Tần Viên Phát ngập tràn hàm ý bỡn cợt. Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) nở nụ cười vô hại, vui vẻ phất hoàng bào. Ngay sau đó, hai hàng cung nô theo tấm lưng cao ngạo khuất sau cửa đình viện. Trong tức khắc, diện ngoài hoan hỉ trên long nhan vụt tắt.

***

------oOo------

Đoàn ngựa xe vừa đến Thượng Long đúng dịp Tết Đoan Ngọ, kinh thành ngày thường đã sầm uất, hôm nay lại càng huyên náo, nhộn nhịp.

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) khẽ vén rèm cửa, thu hết quang cảnh ngoài kia vào mắt ngọc rực sáng, miệng không ngừng tíu tít như chim ca. Mặc sáo nhỏ ồn ào, Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình) chỉ cong môi nhè nhẹ, gỡ tà váy vướng vào thành cửa của muội muội. Nàng chớp mắt, nhìn nắng xuân xuyên qua tán cây già, bình chân làm một thính giả an phận.

Cổng gia phủ vừa mở, pháo đỏ tưng bừng. Giữa biển người lao xao, Nguyệt lão gia đưa tay đỡ Nguyệt phu nhân xuống kiệu, kẽ mắt lem nhem ngước nhìn biệt phủ rộng lớn. Lúc bấy giờ, cành đại thụ xòe tán xanh um tùm một góc, sân nhà, vườn tược đã quét dọn tinh tươm.

Cảnh vật ngỡ như mới mà cũ, cũ lại như mới, khiến lòng người không khỏi dấy lên cảm xúc bồi hồi.

Trước thềm phủ, lam y hướng mắt ngóng trông ra cổng lớn. Nghe thấy tiếng ngựa hí hòa trong tiếng pháo nổ rợp trời, đôi tử sắc như minh ngọc long lanh, diện quan thoáng chốc bừng lên sống động:

"Cha! Nương! Tam tỷ, tứ tỷ!" Nguyệt Như Song (Thiên Yết) hoan hỉ reo lên, tà áo tựa khinh vân nhẹ lướt, ngang qua đóa cúc dại khẽ rung động một hồi, tựa như có làn gió mang theo tiếng cười đùa trong trẻo vừa thoáng qua.

Nguyệt lão gia đón lấy cái ôm chầm bất chợt, hơi ngã người về sau một chút, bàn tay to lớn đáp đỉnh đầu nữ tử vỗ nhẹ, bật cười: "Phụ tử ta chỉ không gặp một tháng, Tiểu Ngũ này quả thật khoa trương."

"Cha, từ nhỏ tới lớn Song Nhi đều ở cạnh cha. Xa cha một ngày như không gặp một năm vậy. Ba mươi năm đã quá dài rồi." Nguyệt Như Song (Thiên Yết) cong môi đáp, hoa ngôn ngọt như mật.

Nguyệt lão gia nghe thấy cũng cảm khái lắc đầu. Song không nhịn được, bèn cốc vào trán nhi tử một cái, ách nhiên thất tiếu: "Nha đầu này chỉ giỏi dẻo miệng thôi."

"Con nào có." Nguyệt Như Song (Thiên Yết) xoa trán phụng phịu.

"Thế muội nói xem, ngoài việc mỗi ngày ngủ đủ hai giấc, ăn đúng sáu bữa, tiểu mễ trùng nhà muội 'ba mươi năm' qua đã làm nên thành tựu gì?" Nguyệt Như Song (Thiên Yết) chớp mắt, nhìn tứ tỷ mình xòe tay ra đếm mà trong đầu lẩm bẩm.

Tay nàng chống lấy hông, hoạt sắc mỉm cười, hít một hơi liệt kê đầy đủ hết công trạng. Nào là coi sóc Nghĩa Tế Tự thế nào, dốc tâm thu xếp trong ngoài tân phủ ra sao. Trước lúc Nguyệt gia hồi thành, nàng còn ghé thăm Từ Ân Quán, hảo ý âm thầm phụ giúp tam tỷ.

Môi nhỏ tùy ý mà liến thoắng vô tư. Nguyệt lão gia gật gù, nghe tiểu nha đầu nói xong thì phá ra cười hào sảng.

Nguyệt phu nhân dịu dàng nắm tay nữ tử, ánh mắt đôn hậu cong lên: "Song Nhi nhà ta càng ngày càng hiểu chuyện, không uổng công phụ thân hết mực thương yêu con."

Nhìn tiểu muội dương dương đắc ý, hoa cười trên diện thập phần rực rỡ, tuy bề ngoài khẽ lườm tiểu nha đầu một cái, nhưng thâm tâm Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình) vẫn vui vẻ hài lòng.

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) thì khác, từ đầu chí cuối vẫn luôn đem chuyện châm chọc muội tử làm thú vui, kéo tay Nguyệt Như Song (Thiên Yết) ra một chỗ, híp mắt nghi hoặc: "Tiểu Ngũ à, có phải muội đã làm ra chuyện gì thẹn với lương tâm không?"

Nguyệt Như Song (Thiên Yết) nhíu mi bất mãn: "Cứ như là đang nói tỷ vậy, muội thế nào lại giống tỷ được."

"Hơ, chẳng lẽ như tam nương vừa nói, ngũ tiểu thư Nguyệt gia trưởng thành rồi."

"Tứ tỷ à, muội năm nay đã mười lăm tuổi, đâu còn là nhóc tì năm tuổi nữa đâu. Muội cũng là lấy đại tỷ làm gương, học theo nhị tỷ, tam tỷ, giúp phụ thân giải tỏa ưu phiền." Nói đoạn, Nguyệt Như Song (Thiên Yết) khe khẽ cúi đầu, ngón tay vô thức vân vê tay áo: "Hơn nữa, Uông Trạch ca ca từng nói, không chỉ có nam nhi mới có bản lĩnh, nữ nhi cũng không nhất thiết phải suốt ngày trốn trong khuê phòng."

Thanh âm vừa thánh thót như chuông ngân, càng về sau thì càng mềm mỏng. Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) nghe xong quyệt miệng. Chẳng cần phải nói, mỗi khi nhắc đến bốn chữ "Uông Trạch ca ca", tiểu nha đầu này lại trưng ra dáng vẻ khác thường. Cô nương tuổi xuân dịu dàng e thẹn, yểu điệu thục nữ cũng là chuyện thường tình, nhưng ướm vào Tiểu Ngũ nhà nàng thì có chút không hợp.

"Trúc Y, Như Song, chúng ta vào trong thôi!" Tiếng Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình) từ xa vọng tới. Hai tỷ muội kéo nhau thì thầm tâm sự, lại không để ý mọi người đã tản hết từ lâu.

"Tỷ vào trước đi, bọn muội theo sau." Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) nhanh nhạy đáp. Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình) mỉm cười, sau đó bạch y cũng uyển chuyển khuất dạng.

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) quay đầu ngoảnh lại, thấy Tiểu Ngũ vẫn đứng ngẩn ngơ, bèn giục: "Còn đứng đấy làm gì? Đừng nói với ta, muội định tắm nắng dưới cái chảo lửa úp ngược này nga."

"Không, muội là muốn chờ Uông Trạch ca ca."

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) nhướn mày khó hiểu: "Uông Trạch ca ca? Huynh ấy đâu có đến."

Nguyệt Như Song (Thiên Yết) lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào, trong thư Uông Trạch ca ca đã hứa với muội, sẽ dẫn muội đi ăn khắp kinh thành, còn cùng muội đến hồ Thụy Châu thắp hoa đăng nữa."

Nghe lời muội tử kể, nhận ra trong đáy mắt thơ ngây thoáng tia buồn thất vọng, Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu muội ngốc à, muội thử nghĩ mà xem. Nguyệt gia dời đến Thượng Long, phủ đệ Mãn An cũng không thể bỏ trống. Tam tỷ còn có Từ Ân Quán, sắp tới đây phải gả vào Huyền Chính phủ làm vương phi. Việc ở Mãn An không do Uông Trạch ca ca tiếp quản thì còn ai thích hợp vào đây?"

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) vừa nói, tay tùy ý xoe xoe nhánh cỏ dại. Nguyệt Như Song (Thiên Yết) nghe giảng giải một hồi, nghe ra được mấy phần đạo lí, nhưng thâm tâm vẫn là bất phục: "Chẳng phải còn có Nghiêm quản gia, còn có tỷ hay sao?"

"Nghiêm quản gia theo chúng ta vào thành. Còn tỷ? Tiểu thiên gia à, muội đánh giá cao tỷ tỷ này quá rồi." Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) cười khổ. Nhớ tới ngày tháng bị Nguyệt Uông Trạch (Cự Giải) phạt chép văn thư, mấy buổi đi theo hắn học tập trông coi sổ sách mà bất giác ôm đầu. Khóc ra tiếng gì nàng còn không biết được, huống hồ là thay phụ thân quản sự.

Tiểu cô nương nào đó thấy tứ tỷ mặt chau mày ủ, liền ngán ngẩm bĩu môi: "Xùy, tỷ mới là tiểu mễ trùng đó."

Phun một câu khinh bỉ, Nguyệt Như Song (Thiên Yết) hất cằm quay đi, bỏ lại đằng sau một Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) í ới không ngừng: "Dỗi cái gì chứ, muội đích thị là giận cá chém thớt!"

Tiếng ai vọng lại như gió thổi qua tai, lam y rảo bước, mặc nhiên không quay đầu. Ngày hôm nay nàng vốn rất háo hức, nhưng tâm tình vì thế liền trở nên ảm đạm.

***

------oOo------

Nghe tin tướng gia hồi thành, đế hậu tại nội đô không khỏi vui mừng. Tạm gác lại công vụ, ngay sáng sớm hôm sau, trước cổng Nguyệt phủ đã ngự long kiệu phượng giá trịnh trọng.

Lễ vật tân gia chuẩn bị từ trước, ngoài vô số phẩm vật quý giá, Nguyệt gia còn được Khải Thiên Đế ban cho bức phong hiệu thêu bốn chữ hoàng kim. Tổ chức yến hội ngoài Chính Đình, đến dự đa số đều là quan nhân có phẩm cấp cao quý. Ngoài đình viện, bá tánh nội thành, thân hữu gần xa tụ về tham hội, không khí huyên náo, nhộn nhịp vô cùng.

Nguyệt Nhã Khuynh (Xử Nữ) cùng Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình), nhị vị tiểu thư vốn tỷ muội tình thâm. Thân nhân xa cách bao lâu mới có dịp ngồi xuống cùng nhau thưởng tách trà, đôi ba lời hàn huyên tâm sự. Được lúc dặn dò muội tử mấy câu, nhân tiện ôn thêm vài chuyện xưa cũ.

Trên hành lang, Khải Thiên Đế long bào sáng rực, khí chất vương giả bức người, bên cạnh có Nguyệt lão gia, nay là đại thừa tướng Nguyệt Duy Trung phục chức, vui vẻ cùng đàm chuyện.

"Quốc trượng đại nhân không cần khách khí. Người nể mặt nhi tử trở lại kinh thành, đối với triều ta mà nói đã là phúc khí lớn nhất rồi."

"Được thánh thượng ân sủng trọng dụng, Nguyệt gia thần là phận bề tôi, lấy lòng trung báo ân thiên tử thì mới vẹn đạo. Chỉ là trọng trách vẫn chưa tròn, đãi ngộ lại quá lớn lao, khiến Nguyệt gia cảm thấy tự hổ thẹn." Nguyệt Duy Trung từ tốn giải bày. Rời chốn quan trường tuy đã một thời gian, song uy thế Nguyệt gia chưa bao giờ suy giảm. Càng nhận ân thánh hậu hỉ, càng có người kính trọng, cũng khó tránh có kẻ đố kị.

"Ổ, tại sao lại phải hổ thẹn?" Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) bước song song quốc trượng, bất ngờ dừng chân: "Nguyệt gia bao đời trung quân ái quốc, công trạng hiển hách không gì cân đo. Quốc trượng đại nhân khiêm tốn thanh cao, một lòng cống hiến, chẳng cầu hư vinh lợi lộc. Chỉ trách trẫm là thiên tử Đại Đô lại không đối đãi trọng thần tử tế, để tiểu nhân được thế làm càng làm liên lụy thân nhân. Nay tướng gia nhiệm chức, ắt không thể để người chịu thiệt thòi thêm nữa."

Nguyệt Duy Trung cung kính cúi đầu. Lời thiên tử vừa nói, từng câu thâm tâm đều hiểu rõ, gợi lại ân oán xưa sao đè nén được chạnh lòng: "Thế sự vô thường, thân bất do kỉ. Dẫu thế nào cũng không thể trách ai được, chỉ cầu người lương thiện sẽ được hưởng phúc phần."

Bi thương không dấu hết, lời nói ra vừa là trấn an người, nói đúng hơn là tự trấn an nỗi lòng của chính kẻ làm cha. Nguyệt Duy Trung nén tiếng thở dài sầu não, đuôi mắt nheo lại, hằn lên dấu chân chim, quay sang thánh thượng hỏi: "Chuyện của Lệ Hoa, phía bệ hạ điều tra đến đâu rồi? Liệu có tiến triển gì không?"

Đáp lại câu hỏi của quốc trượng, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) lắc đầu bất lực: "Chưa tìm ra manh mối hung thủ. Tuy ở sườn núi xuất hiện một số dấu vết được cho là của Lệ Hoa, nhưng tất cả vẫn còn rất mơ hồ."

"Không sao. Có tin tức thì tốt. Có tin tức thì tốt."

Chạnh lòng trước dáng vẻ u sầu chất chứa nhưng cố tình tỏ ra mạnh mẽ kia, Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) thấu hiểu vạn phần nỗi thống khổ, bởi thâm tâm vốn dĩ chẳng hề khá khẩm hơn quốc trượng là bao. Song vẫn nói một câu an ủi: "Quốc trượng yên tâm, dù phải lật cả Đại Đô này lên, trẫm nhất định sẽ tìm ra muội ấy."

Nguyệt Duy Trung gật đầu đáp lại, đáy mắt chợt lóe lên tia hi vọng mỏng manh. Tình thế bây giờ, chẳng còn cách nào khác ngoại trừ cố gắng nổ lực.

Tạm xua đi không khí ảm đạm buồn thương, ngoài Chính Đình, Mặc Uy Vũ (Ma Kết) đang mải mê xem hội. Nhìn thấy thánh thượng và tướng gia bước đến, Trình Phong (Sư Tử) bên cạnh quay sang nhắc nhở y. Nhưng Huyền Chính Vương có vẻ chẳng quan tâm, đại tướng quân đành một mình thi lễ.

Trông dáng dấp nam tử trẻ tuổi, vừa có khí chất lại khiêm tốn lễ độ, Nguyệt thừa tướng thân thiện mở lời, đáy mắt lộ rõ ý tứ tán dương: "Phiêu Kỵ đại tướng quân không quản đường xá xa xôi, chưa nguôi mệt nhọc đã bỏ thời gian đến thăm gia phủ. Đối với lão quan quả thật rất có lòng."

"Tiền bối khách sáo. Trận Nam Lịch thắng lớn cũng nhờ có tướng gia phía sau hỗ trợ. Trình mỗ đến đây tỏ chút lòng thành vốn là chuyện nên làm. Nhân tiện biên ải đương bình, lần này về Trình phủ cũng là để chăm sóc thân mẫu." Trình Phong (Sư Tử) cung kính chắp tay, thân thể tráng kiện cao lớn, đối trưởng bối vạn phần nể phục, theo lễ mời thánh thượng và tướng gia tọa vị.

Nguyệt Duy Trung vuốt râu hài lòng, mắt nhìn người chưa bao giờ sai, biểu cảm trên mặt càng thập phần tâm đắc. Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) môi cười thường trực, phất long bào, tọa xuống vị trí đã được hạ nhân chuẩn bị từ trước, ba người về sau cũng vui vẻ trò chuyện. Cùng là con quan nhà võ, chủ đề bàn chuyện cũng rất hợp ý, sôi nổi chẳng kém không khí ngoài kia.

Từ lầu cao nhìn xuống sân đài, nơi diễn ra cuộc thi bắn cung quy tụ cung thủ trong khắp kinh thành, trụ lại cuối cùng đều là các cao nhân tài nghệ, bình thường quy ẩn giang hồ, hôm nay tham hội có dịp phô diễn tài năng, để mọi người mở mang tầm mắt.

Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) kéo tay tiểu muội chen vào dòng người, chọn vị trí vừa đẹp hướng vào trung tâm.

Lúc bấy giờ, sân đài chỉ còn lại hai cung thủ vượt trội nhất, kịch liệt phân chia thắng bại. Một là nam nhân độ tuổi khoảng hai lăm, thân thể cao lớn, vạm vỡ, người mặc áo cộc, ngực để lộ hình xăm, vẻ ngoài khiến kẻ khác nhìn vào phải kiêng dè hít thở. Một là vị thiếu niên trẻ tuổi, vận thường phục đơn giản như dân thường, dáng dấp có phần nhỏ nhắn nhưng tài năng lại chẳng thể xem nhẹ. Ở lượt bắn phân tranh cuối cùng, người thắng cuộc với số lượng bắn trúng hồng tâm áp đảo chính là vị thiếu niên ấy.

Trong lúc mọi người tán thưởng xôn xao, trọng tài đứng giữa cất tiếng hô hào: "Các vị ở đây còn ai có bản lĩnh, muốn thách đấu cao thủ của chúng ta nữa không?"

Chỉ chờ có thế, Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) lập tức huých vai muội muội: "Tiểu Ngũ à, trình bắn cung của hắn không tồi, có muốn thử không?"

Nghe tứ tỷ đề nghị, Nguyệt Như Song (Thiên Yết) liền xua tay: "Người ta đường đường là đại cao thủ, tiểu cô nương như muội chỉ mới theo cha học mấy kĩ năng cơ bản mà thôi."

"Hây da, ngũ tiểu thư của ta ơi, muội là nữ nhi của Nguyệt gia, đệ tử của đại thừa tướng đương triều. Cơ hội trau dồi bản thân trước mắt thì ngại gì cơ chứ?"

Chẳng phí nhiều lời, Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) tiện tay đẩy Nguyệt Như Song (Thiên Yết) ra giữa sân. Tiểu cô nương bất thình lình chưa kịp trở tay nên lúng túng, trợn trắng mắt nhìn tứ tỷ mình. Ngược lại, Nguyệt Trúc Y (Kim Ngưu) càng thêm phấn khích, bắt giọng kêu to: "Tiểu Ngũ cố lên! Tiểu Ngũ đệ nhất!"

Phía trên lầu, Mặc Uy Vũ (Ma Kết) ngồi ăn hoa quả, nhận thấy người quen thì bất ngờ chồm dậy: "Tiểu muội muội à, tỷ phu ở đây nè. Tiểu muội muội!!!"

Giọng nói thất thanh lôi kéo sự chú ý của ba người còn lại. Mặc Uy Viễn (Nhân Mã) phủi áo đứng lên, từ lầu cao vọng xuống sân người chật kín, hứng thú tiếp lời: "Trẫm nghe nói Như Song có tài bắn cung rất giỏi, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Hôm nay vừa hay có đối thủ ngang tài, cuộc cạnh tranh càng thêm thú vị, rất đáng thưởng thức."

Nguyệt Duy Trung và Trình Phong (Sư Tử) không nói gì thêm, theo sau thánh thượng tiến đến thành lầu. Phía đối diện, Nguyệt Nhã Khuynh (Xử Nữ) cùng Nguyệt Quảng Ngọc (Bảo Bình) trước sự kiện này cũng không thể ngồi yên.

Trọng tài cho người chuẩn bị cung nỏ, ra hiệu cuộc thi sắp sửa bắt đầu. Nguyệt Như Song (Thiên Yết) khó xử vuốt mặt: "Lỡ phóng lao thì phải theo lao. Thôi thì, ta tùy cơ ứng biến vậy."

Phía bên tai xuất hiện giọng nói: "Tiểu cô nương gan cường bản lĩnh, khiến tại hạ quả thực trông chờ."

Nguyệt Như Song (Thiên Yết) mỉm cười đầy tự tin, quay sang vị thiếu niên khôi ngô tuấn tú, gương mặt có nét thư sinh nhưng vẫn không kém vài phần kiêu ngạo: "Thiếu hiệp đây cung thủ điêu luyện, tiểu nữ vinh hạnh, sẵn sàng được thỉnh giáo."

Thiếu niên nhếch miệng cười khẩy. Nữ tử này, khẩu khí mạnh mẽ cũng không kém, so với tiểu thư khuê các bình thường có chút khác xa, ấn tượng đầu tiên quả không tồi.

"Mọi người nghe đây, mỗi bên đều đã chuẩn bị một trăm tên gỗ. Trong vòng một tuần hương, bên nào có nhiều tên trúng đích sẽ là bên thắng cuộc."

Nguyệt Như Song (Thiên Yết) cầm chắc cung tên, kiểm tra độ đàn hồi, tư thế căng dây sẵn sàng chuẩn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net