Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Duy Trung là bậc tướng tài dưới triều họ Mặc, từ thuở lập quốc đã cùng Vũ Đế Mặc Chính Văn giàu sinh ra tử nơi chiến trường, góp công lật đổ ách thống trị của Chư Viễn phương Bắc, thống nhất giang sơn, khai sinh nước Đại Đô, là đại công thần được vua hết lòng kính nể và trọng dụng, phong làm Đô Quốc Đại tướng quân.

Sau mười năm trị vì, Vũ Đế nhường ngôi cho trưởng tử là Mặc Thừa Khang, ban chiếu lập Nguyệt Duy Trung nhậm chức thừa tướng, tiếp tục phò tá tân đế.

Hai năm sau tiên hoàng băng hà, nội bộ triều đình dần lục đục, chia bè kéo phái, vua đảm việc nhiếp chính nhưng chẳng khác gì bù nhìn, phía sau đều do thái hậu toàn quyền quyết định. Nguyệt Duy Trung cùng các quan thần trung thành hết lòng phò trợ hoàng đế, nhưng thế lực bên ngoại thích vốn không dễ đối phó.

Đại Đô năm thứ mười ba, mâu thuẫn hoàng tộc diễn ra, Nam Đế khiếp sợ cuộc tranh dành vương quyền đã tự mình nhường ngôi cho đệ đệ là Mặc Úc Khanh, sau đó rời khỏi kinh thành. Thái hậu Hạ Điền Ninh cũng vì vậy mà sụp đổ, thế lực do quốc sư Hạ Lan Trác nắm quyền tạm thời bị khống chế.

Đại Đô năm thứ mười lăm, vua Mặc Úc Khanh bị sát hại, thái tử Mặc Uy Viễn lên ngôi hoàng đế, hiệu Khải Thiên, theo di chiếu của tiên đế lập trưởng nữ phủ thừa tướng Nguyệt Nhã Khuynh làm hoàng hậu, Nguyệt Duy Trung phong làm Đại thừa tướng nhất phẩm đương triều. Cục diện chính sự thay đổi, nhà họ Hạ chịu sức ép nhưng vẫn ngầm đối địch.

Đại Đô năm thứ mười tám, tin đại thừa tướng Nguyệt Duy Trung thao túng cầm quyền đồn thổi khắp nơi, để tránh âm mưu thù địch, Nguyệt Duy Trung dâng tấu lên vua xin từ chức hồi hương, không can dự vào việc triều chính. Nhà họ Hạ như trút bỏ được cái gai trong mắt, tuy nhiên hành động vẫn còn rất hạn chế.

Đến năm hai mươi mốt, phía tây rục rịch ý đồ xâm lấn Đại Đô, quốc sư Hạ Lan Trác xung phong dẫn quân đi chinh phạt, liên tiếp lập đại công, thừa thế kiêu ngạo hoành hành. Khải Thiên Hoàng đế triệu Nguyệt Duy Trung vào kinh thành, lấy cớ thuyết phục ông phục chức nhằm khống chế thế lực nhà họ Hạ. Sau thời gian suy nghĩ kĩ càng, Nguyệt Duy Trung quyết định nhậm lại chức thừa tướng, tiếp tục phò trợ hoàng đế tại vị.

Nguyệt gia trung thành cung phụng ba đời vua, đến Khải Thiên Đế là đời vua thứ tư. Không những lập nhiều đại công, tiếng thơm lừng lẫy, là bậc danh cao vọng tộc dưới trướng một người mà trên cả vạn người, Nguyệt gia còn nổi tiếng có ngũ đại mỹ nhân kì tài bậc nhất kinh thành.

Đại tiểu thư Nguyệt Nhã Khuynh nhan sắc mỹ diễm tuyệt luân, kiêu sa lộng lẫy. Nếu nói nàng xinh đẹp thứ nhì ở Thượng Long thì không ai dám đứng nhất. Là nữ nhân thông minh bản lĩnh, lạnh lùng quyết đoán, khí chất bức người. Năm hai mươi tuổi được phong làm Vĩnh Tuyên Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Nhị tiểu thư Nguyệt Lệ Hoa xinh đẹp như tên, đoan trang kiều diễm, nhan sắc bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn. Cầm, kì, thi, họa nhất bậc tinh thông, chủ nhân điệu múa "vạn hoa lạc tụng" trứ danh khắp kinh thành. Nữ nhân xinh đẹp đa tài, là bóng hồng mà mọi nam nhân trong thiên hạ hảo cầu.

Tam tiểu thư Nguyệt Quảng Ngọc mạo tựa thiên tiên, diện quan như ngọc, thanh tao thoát tục. Tính tình trầm ổn, ôn nhu tựa thủy, am tường y thuật và điều chế thảo dược, được mệnh danh là "thần y tiên" trị khỏi bách bệnh, nữ chủ của tiệm thuốc Từ Ân nổi tiếng ở Thượng Long, chuyên trị bệnh và khám chữa miễn phí cho người nghèo.

Tứ tiểu thư Nguyệt Trúc Y dung mạo như hoa như ngọc, xinh đẹp tựa đoá bạch liên không vướng bụi trần lại vô cùng tinh khôi rực rỡ. Nữ nhân mỹ diễm tuyệt tục, ai nhìn thấy cũng nhất mực nâng niu, là bảo bối ngọc châu phủ thừa tướng.

Ngũ tiểu thư Nguyệt Như Song hoạt sắc sinh hương, yên nhiên xảo tiếu, từ nhỏ đã theo cha ra chiến trường, tinh thông võ nghệ đặc biệt có tài thao lược, nghĩa khí cương trực, là một mỹ nữ xinh đẹp sắc sảo nhưng bản lĩnh tài trí đến cả nam nhi cũng phải nể phục.

Ngũ đại mỹ nhân phủ Nguyệt thừa tướng mỗi người mỗi vẻ, tài sắc vẹn toàn nổi tiếng khắp kinh thành, tựa những bông hoa xinh đẹp kiều diễm, lộng lẫy tinh khôi bậc nhất thế gian.

Như một quy luật của kỳ hạn, hoa dù đẹp mấy cũng đến lúc phải tàn.

Dòng đời như nước chảy, thời gian tựa gió thoảng mây bay, mang theo những cánh hoa trôi lạc giữa vòng xoáy định mệnh.

Cánh hoa mỏng manh mặc sóng vùi tan tát, thác nước gập ghềnh hỗn loạn thét gầm.

Là hoa trôi lạnh lẽo hay dòng nước vô tình.

Là con người cố chấp hay sai lầm của duyên phận.

Hữu ý hay vô ý, tất cả cũng vì một chữ "tình" mà định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net