Chap 16: Quỷ Hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kể từ khi Tam tiểu thư Hà Xử Nữ hết ngốc, Hà Thượng thư cùng Hà lão phu nhân đã nhanh chóng cho người tu sửa lại Lam Vân các tồi tàn kia. Kỳ thực, Lam Vân các cũng không phải là một tiểu viện xấu xí gì, chỉ là lâu không có ai quét dọn, đồ đạc giá trị bên trong cũng bị đám tổng quản tham lam lấy lí do Tam tiểu thư chỉ ở một mình, không cần nhiều đồ mà lấy đi hết. Giờ đây vị Tam tiểu thư này không chỉ hết ngốc mà còn được Hà Thượng thư cùng lão phu nhân coi trọng, tất nhiên không thể ở trong một viện tử xập xệ thế được. Lam Vân các phía trước có một khoảng sân nhỏ, đặt 4 bồn trồng hoa tường vi; chỉ là trong viện không có kẻ hầu người hạ để tưới nước nên cả 4 bồn hoa đều héo úa. Xử Nữ bèn đề nghị thay tường vi bằng hoa diễm chậu, loài này vốn nhiều màu, hoa nở quanh năm, lại dễ chăm sóc, chỉ cần tưới nước thông thường thôi, giống cây này cũng vẫn khỏe mạnh và sinh sôi mạnh mẽ. Đề nghị này cũng nhanh chóng được chấp nhận, 4 bồn diễm châu trắng đỏ bằng đá cẩm thạch được chuyển vào Lam Vân các, sân nhỏ vốn ảm đạm nay lại có thêm chút màu sắc. Xong việc tu sửa Lam Vân các, là đến việc bổ sung nô bộc; trước kia bên người Tam tiểu thư ngốc nghếch này, đến một nha hoàn thô sử cũng không có; bây giờ mới chịu bổ sung thì quả thật có hơi mất mặt nhưng mà biết làm sao chứ? Ai bảo trước kia không có nha đầu nào chịu hầu hạ một tiểu thư ngốc nghếch như vậy!

   Bước vào Đan Thanh hiên của Lão phu nhân, Xử Nữ liếc mắt nhìn qua tất cả những người đang ngồi ở đây; ngồi ở vị trí chủ vị là Hà lão phu nhân, Đại phu nhân ngồi trái lão phu nhân, Xử Nữ nhìn qua dung nhan vị đương gia chủ mẫu này mà không khỏi tặc lưỡi. Kim thị này tuy đã hơn 30, gần 40 mà vẫn còn diễm lệ, sắc sảo; nhờ thế mới có thể sinh ra một Hà Thanh Nhu mĩ mạo hoa lệ, kém chút nữa là có thể sánh ngang với Đệ nhất mĩ nhân Hoàng Đạo quốc- Lý Lạc Nhạn. Hà Thanh Nhu ngồi bên dưới Đại phu nhân, một thân váy lụa yên la mềm mại, uyển chuyển, mái tóc vấn tinh xảo cài 3 cây trâm bát bảo cùng lưu tô ngọc trai, 3 chuỗi ngọc màu lam dài rủ xuống vai, theo mỗi chuyển động mà va vào nhau, phát ra âm thanh dễ nghe. Hà U Lan sắc mặt u ám ngồi phía dưới Hà Thanh Nhu, thi thoảng lại liếc xéo trưởng tỷ lầm bầm không nghe rõ. Nhị thiếu gia Hà Kỳ Mạc ngồi hàng bên phải lo lắng nhìn qua tỷ tỷ song sinh, Tam thiếu gia Hà Kỳ Luân chỉ mới 3 tuổi, nhìn thấy Xử Nữ bước vào liền vui vẻ vẫy tay

- A! Tam tỷ! Tam tỷ!

   Trang di nương trong phủ tuy có con trai nhưng lại luôn bị Đại phu nhân chèn ép, phân phó cho 2 mẹ con bọn họ ở một tiểu viện ở phía Tây Nam, vừa hay lại ngay cạnh Lam Vân các của Xử Nữ. Thân chủ trước kia tuy thần trí không rõ ràng nhưng đối với Tam thiếu gia lại rất thân cận, thường xuyên chui qua một lỗ chó ở bờ tường để vào Tây viện chơi với cậu bé. Xử Nữ nở nụ cười hòa ái với Hà Kỳ Luân rồi nhẹ nhàng nhún gối hành lễ

- Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân.

- Rồi, đứng lên đi. Lại đây ta xem nào- Hà lão phu nhân nhiệt tình gọi Xử Nữ tới ngồi bên cạnh- Quả nhiên là đứa trẻ xinh đẹp. Không hổ là nữ nhi Hà gia ta! Hạo Mị, con nói xem?

   Hạo Mị là khuê danh của Đại phu nhân, có thể khiến Lão phu nhân gọi thân mật như vậy, Đại phu nhân quả là không phải dạng bình thường.

- Mẫu thân nói phải, Tam tỷ nhi nhà ta kiều tiểu linh lung, ôn uyển nhu thuận; quả đúng là nữ nhi Hà gia.

   Hà gia là đại tộc trăm năm, nhưng căn cơ của Hà gia không phải nhờ nam nhân trên quan trường hay chiến trường mà là nhờ vào nữ nhân trong hậu cung. Hà gia tồn tại được hơn 300 năm, đã có 3 hoàng hậu, 7 phi tần; trong cung bây giờ cũng đang có Hà Hiền phi, con trai Hà Hiền phi là Tam vương gia cũng là hoàng tử duy nhất có khả năng đối đầu với Thái tử giành ngôi vị. Cũng vì vậy mà nữ nhi Hà gia từ nhỏ đã được bồi dưỡng cẩn thận, không tài thì cũng có mạo mà không có mạo thì ít nhất cũng có trí. 

- Tam tỷ nhi, lát nữa nhớ ra chọn mấy nha đầu về, con là tiểu thư khuê các, không thể lúc nào cũng tự mình động tay được.

- Tổ mẫu dạy phải.

   Lão phu nhân sai một ma ma bên người dẫn Xử Nữ tới một sân nhỏ, đứng trong sân là một hàng tầm 10 nha hoàn, qua quần áo cũng có thể thấy họ đều là nhị đẳng nha hoàn 

- Tham kiến Tam tiểu thư.

- Đứng lên đi. Ma ma, cho ta xem lí lịch của bọn họ được không?

- Vâng, Tam tiểu thư.

   Lướt qua tờ lí lịch, Xử Nữ đối chiếu với 10 nha hoàn đang đứng, suy nghĩ tính toán một hồi rồi chỉ vào hai nha hoàn

- Ta lấy hai người này.

- Tam tiểu thư, đây là khế ước bán thân.- Ma ma dâng lên hai tờ giấy, Xử Nữ cầm lên liếc qua

"Xảo Liên và Hữu Nghi?"

- Các ngươi từ bây giờ là nha hoàn của Tam tiểu thư, cần phải chung tâm phục vụ Tam tiểu thư. Hiểu chưa?

- Nô tỳ hiểu- Xảo Liên và Hữu Nghi bước lên, quỳ xuống trước Xử Nữ- Nô tỳ tham kiến Tam tiểu thư, xin tiểu thư phân phó.

- Đứng lên đi- Xử Nữ phẩy tay, quay sang ma ma bên cạnh- Ma ma, ta về trước.

   Dẫn hai nha đầu về Lam Vân các, trên đường đi, Xử Nữ thuận tiện hỏi vài câu về hai người bọn họ thì biết Xảo Liên 11 tuổi, mẹ mất từ nhỏ, cha lấy kế mẫu; năm nàng ta 9 tuổi thì bị kế mẫu đem nàng ta bán cho nha tử ( nghề nghiệp mua bán nô lệ ), sau lại được phủ Thượng Thư mua về, phân làm nha hoàn chạy việc ở tú phòng. Hữu Nghi 10 tuổi, có thúc thúc là tổng quản trong phủ, năm 8 tuổi đã vào phủ làm việc, trước kia chạy việc ở trù phòng. Về đến Lam Vân, từ xa Xử Nữ đã trông thấy ở cổng có người đứng, một ma ma áo nâu dẫn theo một nha hoàn bộ dáng thanh tú lại gần hành lễ

- Tham kiến Tam tiểu thư

- Ma ma không cần đa lễ

- Tạ ơn Tam tiểu thư

- Ma ma là người ở đâu? Tới đây có chuyện gì?

- Hồi Tam tiểu thư, nô tỳ là người của Đại phu nhân. Đại phu nhân thấy tiểu thư bên người vẫn chưa có nha hoàn nhất đẳng nào nên sai nô tỳ đưa Sương Nhi tới hầu hạ tiểu thư. Sương Nhi, còn không mau tới.- Vừa nói, bà vừa kéo tay nha hoàn đứng đằng sau lên

- Phù Nhi tham kiến Tam tiểu thư.- Sương Nhi cũng không hổ là người bên cạnh Đại phu nhân, tư thái chuẩn xác, không có lấy một lỗi nhỏ; lại nhìn qua bàn tay trắng trẻo, mềm mại là biết trước kia đã được ăn sung mặc sướng, không phải làm việc nặng

- Nhờ ma ma cảm ơn mẫu thân giùm ta. Sương Nhi ta sẽ tận lực chiếu cố.

   Xử Nữ cười nhẹ, che giấu lãnh ý trong mắt; bộ Đại phu nhân nghĩ nàng là đồ ngu chắc!? Gửi nha đầu này tới đây trăm phần trăm là để giám sát nàng! Đáng tiếc là trước kia bên người nàng không có nha hoàn hầu hạ nên muốn chối cũng chẳng chối được. Nhưng thế thì đã sao? Nếu không chối được thì cứ việc giữ, nàng vẫn còn vài lọ thuốc mới chưa thử nghiệm đấy!

   Bước vào viện, màu trắng tinh xen kẽ đỏ tươi của hoa diễm châu làm tinh thần vốn có chút khó chịu của Xử Nữ tốt lên một chút, quay sang 3 nha hoàn, nàng nghiêm mặt căn dặn

- Các ngươi từ bây giờ đều là nô tài của Lam Vân các, ta không cầu các ngươi phải xuất sắc, đặc biệt gì, Lam Vân các này của ta cũng chỉ có 2 quy định: chuyên tâm làm việc và trung thành. Các ngươi có thể coi thường ta nhưng điều đó cũng không có nghĩa ta là kẻ nhân từ. Hiểu chưa?

- Chúng nô tỳ hiểu.- Ba nha hoàn cung kính quỳ xuống. Xử Nữ phất tay

- Giờ thì đi làm việc đi.

- Xin tiểu thư phân phó.

   Xử Nữ cau mày, liếc một vòng quanh sân

- Xảo Liên, Hữu Nghi, hai ngươi đi tưới cây đi. 

   Nói rồi cô liền rảo bước về phòng, Sương Nhi thấy vậy thì bất bình

- Tiểu thư, vậy còn nô tỳ?

- Ờ...Vậy ngươi muốn làm gì?

   Sương Nhi nghe vậy liền trố mắt

- Ta hỏi ngươi muốn làm gì? Chẳng phải ngươi muốn đi làm việc sao? Bây giờ chúng ta còn quét sân, bê đồ, giặt quần áo. Ngươi muốn làm gì?

- Tiểu thư! Nô tỳ là nha hoàn nhất đẳng!

- Thì?

- Nhiệm vụ của nô tỳ là ở bên cạnh phục vụ người!

- Thì ngươi đang phục vụ ta đấy thôi! Ngươi nói muốn làm việc nhưng chỗ ta thì hết việc rồi, giờ còn 3 việc đó thôi. Hay là ngươi không muốn làm?

- Tam tiểu thư! Người không sợ nô tỳ bẩm báo với Đại phu nhân sao?

- Ngươi bẩm báo với mẫu thân làm gì? Mẫu thân đã đem ngươi cho ta thì ngươi chính là nha hoàn của ta rồi. Ta đánh, ta mắng, ta giết ngươi thì cũng chẳng có việc gì hết. Ngươi nói xem?

   Sương Nhi ngây người trước khí thế của Xử Nữ, đây chính là Tam tiểu thư mà trước kia nàng coi thường đó ư? Chẳng lẽ nàng ta ốm một trận, không chỉ khỏi ngốc mà đầu óc cũng thông minh lên luôn rồi?

- Nô tỳ nói sai. Mong tiểu thư tha lỗi.- Sương Nhi quỳ xuống, đè nén tức giận trong lòng. Cứ chờ đấy! Ta nhất định sẽ trừng trị ngươi!

   Xử Nữ liếc mắt cũng lười, phất tay bỏ vào phòng, để lại Sương Nhi vẫn quỳ trong sân, gương mặt đổi màu kì dị. Bước vào phong, nàng đưa tay đóng chặt cửa lại

- Ngươi đến sao không báo trước cho ta một tiếng?- Nhìn thiếu nữ áo xanh ngồi trên giường, Xử Nữ thở dài hỏi.

- Ngươi bận bịu như vậy, ta không nỡ quấy rầy.- Thiên Yết nói, mắt vẫn dán vào quyển sách đang cầm

- Rốt cục ngươi làm cái gì mà suốt ngày đọc sách vậy? Cứ hở ra là ta thấy ngươi lại cầm sách.

- Binh thư- Thiên Yết phun ra 2 chữ, Xử Nữ liền câm nín luôn. Gia chủ Hàn gia cũng thật độc đáo, con gái bảo bối mới tìm về được mấy tháng mà đã bắt đọc binh thư!

- Được rồi, lần này ngươi đến là có chuyện gì?

- Ngươi biết chợ đen không?

- Có. Sao à?

- Có muốn kiếm tiền không?

   Nghe lời đề nghị này, mắt Xử Nữ sáng lên; nàng bây giờ quả thực rất thiếu tiền a! 

- Làm thế nào? Nói đi!

- Huyết Lệ thành.

   Xử Nữ bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy! Sao con bạn này càng ngày càng ít nói thế!

- Nói cụ thể đi.

- Vị trí là bí mật, chỉ có những người thuộc giang hồ mới biết đến. Về căn bản thì nó chính là một khu chợ đến quy mô lớn, buôn bán đủ mọi thứ: thông tin, vũ khí, nô lệ, còn có cả dược phẩm và độc dược. Thế nào, hứng thú chứ?

   Xử Nữ nhếch mép cười. Sao không thú vị chứ? Kiếp trước chưa được trải nghiệm loại cảm giác lén lút ngoài vòng pháp luật như thế này, giờ có cơ hội, lại còn có lãi, sao không đi?

- Ngày mai.- Nàng ra hạn

- Tại sao?- Thiên Yết ngạc nhiên, rời mắt khỏi quyển sách

- Có vài con bọ cần giải quyết.- Xử Nữ nheo mắt cười, đây cũng là dấu hiệu cho biết sẽ có kẻ không được sống tốt. Thiên Yết thở dài.

- Mai thì mai vậy.- Nói rồi, thân ảnh màu lam bỗng chốc biến mất. Xử Nữ nhìn về phía chiếc giường mà chỉ vài giây trước còn có người ngồi. Xem ra thân thủ nàng ta càng ngày càng tiến bộ rồi.

   Chiều tối, Xử Nữ ngồi trong phòng đọc sách; cánh cửa mở ra, Sương Nhi tay cầm cặp lồng đựng thức ăn bước vào.

- Tiểu thư, tới giờ ăn tối rồi.- Bày biện xong bàn ăn, Sương Nhi cung kính đứng một bên. 

   Xử Nữ đặt quyển sách xuống, bước tới bàn thì thấy đồ ăn trên bàn đều là đồ đã nguội, món canh cá thì còn chẳng thấy nổi một miếng thịt, rau thâm đen như đã để lâu ngày, cơm cũng là cơm cháy, còn có mùi thui. Liếc mắt nhìn Sương Nhi thì thấy nàng ta đang rưng rưng khóc, má bên phải còn có một dấu tay đỏ rực.

- Tiểu thư thứ lỗi. Nô tỳ đã nói với người ở trù phòng là đồ ăn này tiểu thư không ăn được nhưng bọn họ còn đánh nô tỳ, lại còn nói là chủ tử cả phủ ai cũng ăn như thế này, tiểu thư muốn ăn đồ khác thì tự bỏ tiền ra mà mua! Bọn họ rõ ràng đang ức hiếp người! Tiểu thư, người nhất định phải nói lại với Lão phu nhân! Lão phu nhân thương người nhất, nhất định sẽ không để cho người bị khi dễ!

   Xử Nữ trầm mặc, đưa tay vuốt vết thương của Sương Nhi rồi vỗ vai nàng ta

- Chuyện này ra biết rồi, ngươi về phòng nghỉ trước đi.

- Đa tạ tiểu thư.

   Nhìn cánh cửa được đóng lại, gương mặt Xử Nữ đen kịt. Giỏi cho một cái Sương Nhi! Lại dám dùng chiêu khích tướng với nàng! Vết thương trên mặt nàng ta, dấu ngón tay cái ở phía dưới, rõ ràng là do nàng ta tự mình đánh! Lại còn nói là Lão phu nhân thương nàng nhất, nếu thế thật thì trời đất quả thực đã đảo lộn rồi! Thứ nữ trong nhà này đối với Lão phu nhân cũng chỉ là những quân cờ để rải đường cho vinh quang Hà gia, cho tiền đồ của hai đích tôn tử tôn nữ yêu quý là Hà Kỳ Nguyên và Hà Thanh Nhu mà thôi! Hơn nữa tổng quản trù phòng là người của Lão phu nhân. Nếu như nàng thực sự nháo tới chỗ Lão phu nhân, không khéo sẽ bị hiểu nhầm là bất mãn với với cách quản lý của bà! Nheo mắt nhìn về phía cánh cửa, Xử Nữ cười lạnh, nha đầu Sương Nhi này cũng thật có đầu óc!

   Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ, từ Lam Vân các đã truyền ra một tiếng hét thảm thiết, vang động tới các viện tử khác. Nhanh chóng, Hà Thượng thư, Lão phu nhân, Đại phu nhân, mấy vị di nương và 4 tiểu thư thiếu gia còn lại, cùng với gia đinh chạy tới Lam Vân các. Vừa bước vào trong, mọi người đã thấy Tam tiểu thư Hà Xử Nữ đứng đó, một chiếc áo choàng màu tím viền lông chồn bạc phủ kín người, thần sắc lo lắng nhìn về phía căn phòng giành riêng cho nha hoàn nhất đẳng.

- Tam tỷ nhi, có chuyện gì vậy?- Lão phu nhân bước tới gần, kiểm tra kĩ, đảm bảo nàng không bị tổn thường gì rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân...

- Có chuyện gì cứ nói ra đi.- Hà Thượng thư nói, giữa mi tâm ẩn dấu một cỗ tức giận

- Con cũng không biết. Con đang ngủ thì nghe thấy tiếng hét nên mới tỉnh dậy.

   Đúng lúc này, một bóng người chạy ra, lao bổ xuống chân Đại phu nhân. Tất cả mọi người kinh ngạc, sợ hãi rồi chuyển sang ghê tởm. Người tới là Sương Nhi, chỉ là gương mặt không còn thanh tú hoàn hảo như trước nữa mà nửa mặt phải máu me be bét, mùi tanh nồng nặc khiến cho tất cả mọi người phải nhăn mũi.

- Đại phu nhân! Cứu nô tỳ! Xin người cứu nô tỳ! Đại phu nhân! Đại phu nhân!

   Đại phu nhân tuy sợ hãi nhưng vẫn bảo một ma ma đỡ Sương Nhi đứng dậy; quay sang Xử Nữ đang núp sau lưng Lão phu nhân, gương mặt tràn đầy vẻ thất kinh cùng sợ hãi

- Mẫu...Mẫu thân, Sương Nhi làm sao vậy?- Nàng run rẩy hỏi

- Sương Nhi, rốt cục đã có chuyện gì?- Đại phu nhân nghiêm nghị. Sương Nhi là người của bà, chuyện này xảy ra quá đột ngột, mà nhìn mặt nha đầu kia thì có vẻ như không biết gì hết.

- Hồi bẩm Đại phu nhân, nô tỳ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa! Lúc đi ngủ, má phải nô tỳ bỗng dưng rất ngứa, nô tỳ ra sức gãi nhưng càng gãi càng ngứa hơn! Đến lúc cơn ngứa biến mất, nô tỳ mới nhận ra mặt mình đã thành ra thành ra thế này rồi! Đại phu nhân! Người phải làm chủ cho nô tỳ!

   Sương Nhi nói đến đây liền khóc lớn, nhưng khuôn mặt nửa bình thường, nửa máu me của nàng ta, lại cộng với tiếng khóc thảm thiết và việc trời còn chưa sáng hẳn; mọi người xung quanh không khỏi rùng mình. Đại phu nhân thở dài, nhìn sang Xử Nữ còn đang run lập cập

- Tam tỷ nhi, chuyện này xảy ra ở chỗ của con, con thử nói xem?

- Mẫu thân, con cũng không biết. Nhưng mà hôm qua Sương Nhi quả thật bị thương ở má phải.

- Con nói cái gì!?

- Hôm qua lúc Sương Nhi đi lấy đồ ăn về, con thấy trên má phải nàng ta có dấu tay, nàng bảo là...là...

- Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi!

- Bảo là lúc đi lấy thức ăn ở trù phòng, đầu bếp ở trù phòng đưa sai thức ăn cho nàng ta, nàng cố nói lại thì bị họ đánh rồi đuổi về!

   Lão phu nhân nghe vậy liền cau mày

- Con nói thật?

- Vâng, lúc con hỏi Sương Nhi thì nàng ta trả lời thế?

- Kéo tên đầu bếp ở trù phòng lên đây!- Hà Thượng thư tức giận, chuyện này vốn chỉ là một nha hoàn bị hủy dung, từ khi nào đã còn liên lụy đến phu nhân cùng mẫu thân ông rồi!?

   Tên đầu bếp đang chuẩn bị nấu ăn bị một đám gia đinh kéo xềnh xệch tới Lam Vân các, Lão phu nhân nhìn hắn nghiêm nghị hỏi

- Có phải hôm qua khi nha hoàn của Tam tiểu thư tới lấy đồ ăn, ngươi đã đánh nàng ta, phải không?

- Lão phu nhân, oan uổng cho nô tài quá! Rõ ràng là hôm qua không thấy nha hoàn của Tam tiểu thư đến lấy thức ăn, nô tài tưởng tiểu thư ăn muộn nên đã cất đi, Lão phu nhân có thể cho người đến tìm thì sẽ thấy!

   Liếc mắt sang ma ma đứng bên cạnh, ma ma hiểu ý liền nhanh chóng lui xuống. Xử Nữ đứng đó nói lớn

- Ngươi nói dối! Rõ ràng hôm qua khi Sương Nhi về còn thấy trên má nàng ta một dấu tay đỏ ửng! Tổ mẫu, lúc đó Xảo Liên và Hữu Nghi đang tưới cây ở sân, chắc chắn cũng sẽ thấy!

   Xảo Liên và Hữu Nghi vì thân phận thấp nên đứng tít đằng xa, lúc này mới lại gần rồi quỳ xuống

- Hồi bẩm Lão phu nhân, lời Tam tiểu thư nói là thật. Nô tỳ quả thực đã thấy.

- Sương Nhi, có đúng không?- Đại phu nhân hỏi. Sương Nhi thần sắc hơi cứng ngắc, gật đầu

   Lúc này ma ma kia quay cũng quay trở lại, bẩm báo

- Lão phu nhân, tên đầu bếp kia nói đúng, trong bếp quả thực có đồ ăn được bảo quản từ tối hôm qua.

   Mọi người nghe vậy thì bỗng trở nên hoang mang, tìm thấy đồ ăn nghĩa là tên đầu bếp kia nói thật, Sương Nhi cũng sẽ không ngu ngốc tự đả thương mình đến dạng này, vừa nãy nàng ta cũng thừa nhận mình bị đánh. Vậy thì ai mới là người đúng?

   Hà Thượng thư có chút đau đầu nhìn sự việc này, ông phẩy tay

- Thôi! Chuyện này dừng ở đây. Về phần nha đầu kia...Hạo Mị, nàng giải quyết đi.

- Thiếp hiểu.- Đại phu nhân gật đầu.

   Rốt cục thì tên đầu bếp cũng không bị xử lý, Sương Nhi được bồi thường cho một khoản tiền lớn rồi cho xuất phủ, do không còn nha hoàn nhất đẳng nào bên người, Xử Nữ đã đề nghị đề bạt Xảo Liên và Hữu Nghi lên làm nhất đẳng, lại thu thêm 3 nha hoàn nhị đẳng, 3 nha hoàn tam đẳng để bổ sung vào chỗ trống trong viện. Cũng giống như chuyện mà Nhị tiểu thư Hà Uyển Nương đã làm, câu chuyện này đã bị giấu kín.

.

.

.

"Vụtt"

   Giữa ban đêm, một bóng đen lướt qua những mái nhà, hướng tới một viện tử nhỏ; bóng đen dừng lại bên trên một sương phòng, cẩn thận cậy một mảnh ngói ra, nhìn qua lỗ ngói xuống sương phòng thì thấy người ngồi dưới đã ngẩng lên. 

- Tiểu thư, có chuyện gì sao?- Một nha hoàn nghe thấy tiếng động lạ, quay đầu ra, nhưng tấm bình phong đã che mất nên nàng ta cũng chẳng thấy được gì

- Không có gì. Quần áo của lấy chưa?

- Hồi tiểu thư, nô tỳ đã lấy rồi.

- Cứ để ở cạnh bình phong, ta sẽ tự mặc, các ngươi lui ra đi.

- Vâng.

   Cánh cửa đóng lại, cũng vừa lúc bóng đen kia đã tạo thành một lỗ hổng vừa đủ một thân người, nhanh chóng nhảy thẳng xuống, bỏ tấm khăn đen che mặt, lộ ra gương mặt thiếu nữ non nớt.

- Nhanh lên, chúng ta chỉ có 1 canh giờ thôi!

- Biết rồi, không cần giục!

   Theo kế hoạch, Xử Nữ sẽ giả vờ đi tắm trước, sau đó cho nha hoàn lui ra, một thế thân do Thiên Yết tìm sẽ đóng giả nàng ta trong khi hai ngươi bọn họ đi tới Huyết Lệ thành.

- Ngươi mang đủ chứ?- Thiên Yết hỏi, nhìn vào chiếc túi lớn mà Xử Nữ đang đeo trên vai

- Đừng lo, đủ hết rồi. Giờ thì đi thôi!

   Trong tay Thiên Yết có một bộ phận ám vệ chỉ hành động theo mệnh lệnh của nàng, tất cả bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh, chưa tới 2 khắc, cả hai người đã tới nơi. Nhìn lên cổng thành đỏ tươi treo đầy những đầu lâu khô, Xử Nữ không khỏi rùng mình; cả hai người bước vào bên trong, nhìn qua thì Huyết Lệ thành cũng không có kinh dị gì cho lắm, khắp các con đường đều treo đèn sáng chưng, người người đi lại tấp nập, thực sự rất giống một lễ hội ở các thành  trì bình thường. Thiên Yết mặc một thân hắc ý, sau lưng thêu đồ án hình ngọn lửa của Hỏa Sơn Diễm các, đội mũ sa đen che kín gương mặt; Xử Nữ mặc lục y khoác ngoài một chiếc áo choàng bằng gấm đen thêu họa tiết chim, cổ áo viền lông hồ ly trắng muốt, nửa gương mặt được che lại bằng một chiếc mặt nạ trắng. Cùng với 6 ám vệ của Thiên Yết, cả hai đi tới một tòa lâu đỏ tươi nằm tại khu vực trung tâm Huyết Lệ thành

- Đây là Chuyết Đan lâu, là dược lâu lớn nhất của Huyết Lệ thành.

- Ừm.- Xử Nữ không nói gì, chỉ gật đầu.

   Để cho ám vệ đứng ngoài chờ, Thiên Yết dẫn Xử Nữ bước vào, đi tới quầy tiếp tân; tuy cả hai đều có vóc dáng bé nhỏ nhưng không có kẻ nào ném cho họ một ánh mắt coi thường bởi tất cả những người xuất hiện tại đây đều hiểu một quy tắc: đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong. Đến trước khu tiếp tân, Thiên Yết nói với nhân viên chực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net