Chap 4: Bạch Dương bắt đầu tính kế/Hội ngộ với Sư-Xử-Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Phủ Lí Thừa tướng...

   Bạch Dương ngồi trên giường luyện công đã được gần 1 canh giờ ( 2 tiếng ), nàng dần cảm nhận được dòng nội lực truyền khắp cơ thể và đang dần dần khôi phục những hư tổn bên trong. Chợt nàng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng nàng, nàng nhanh chóng nằm xuống giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

   Cửa mở ra, một nha hoàn bước vào, khinh bỉ nhìn người đang nằm trên giường rồi gọi to.- Ê! Dậy đi! Thức ăn của ngươi đây này. - Nói rồi không quan tâm xem nàng có dậy không, lấy một cái màn thầu từ trong giỏ và một ấm nước đặt lên bàn rồi ngúng nguẩy bỏ đi. 

   Bạch Dương mở mắt ngồi dậy, tới chỗ cái bàn đặt ở góc phòng, cái bàn này thực sự quá tồi tàn để được gọi là một cái bàn, nó chỉ gồm vài thanh gỗ to nhỏ không đều đóng vào một tấm ván gỗ. Nàng cầm chiếc màn thầu lên thì ngửi thấy mùi như đã ôi thiu, đã thế cái màn thầu này còn cứng ngắc; để thứ như thế này cho người ốm ăn, bộ bọn họ là muốn nàng chết sớm đấy à!?

   Ném cái màn thầu sang một bên, nàng cầm ấm nước lên, may là nước cũng không có vấn đề; nghĩ rồi nàng trực tiếp đưa lên miệng uống, dù sao ở đây cũng chẳng có chén cốc gì. Sau "bữa ăn", nàng quyết định sẽ đi ra ngoài xem sao. Mở cửa, đập vào trước mắt nàng là khung cảnh hoang tàn và tiêu điều của sân viện: cỏ mọc tùm lum, trời đang trong dịp mưa nên càng trở nên ẩm ướt và bẩn thỉu, trên bậu cửa sổ là một lớp bụi dày cùng với mạng nhện; một con chuột bất chợt chạy vọt qua khiến nàng rùng mình. Người phủ Thừa tướng đối với vị Tứ tiểu thư này cũng là bạc đãi quá đi! Cho ở một cái viện đủ tư cách để gọi là nhà hoang, bắt nàng ăn thức ăn ôi thiu, quần áo toàn quần áo cũ, đến một cái nha hoàn mà cũng dám khinh rẻ chủ tử.

   Bạch Dương thở dài, không biết nên nói là cái thân thể này xui xẻo vì đã phải chết hay là may mắn khi được nàng xuyên vào nữa. Mặc dù nàng chưa đến mức tâm kế đầy mình như trong mấy bộ phim cổ trang đó nhưng cô cũng không phải dạng ngốc nghếch, vô dụng, chỉ có thể chờ cho người ta đến hại mình mà không biết xoay chuyển để rồi cam chịu. Hơn nữa, với một thân võ công, chẳng nhẽ nàng còn lo sợ  bị khi dễ sao? Để xem xem Lý phủ rốt cục là cái dạng nào mà dám bắt nạt nàng đây.

   Nàng dồn nội lực vào mũi chân và điểm nhẹ, cả người bỗng chốc bay lên. Đây chính là khinh công, trước kia sư phụ đã dạy nàng và Thiên Yết chiêu này, đồng thời cũng dặn cả hai không được cho người ngoài biết, chiêu khinh công này vốn đã thất lạc từ lâu trong dân gian, chỉ có duy nhất sư phụ là người đã tìm được bí kíp nên biết được và rồi truyền thụ lại cho hai nàng.

   Bạch Dương dùng khinh công bay vượt qua tường viện, lại tiếp tục khinh công trên mái nhà, tìm đến chính phòng. Trên mái nhà chính phòng, nàng nấp kĩ để không bị trông thấy rồi chậm rãi rút từng miếng ngói ra, sao cho đủ để nàng có thể nhìn xuống. Qua lỗ hổng đó, nàng có thể thấy được hầu hết chính phòng; chính phòng phủ Lý thừa tướng khá rộng rãi, trưng bày nhiều tranh thủy mặc cùng các câu đối, ngồi ở vị trí thượng chủ là một vị phu nhân khí phái nhã nhặn, lịch sự, mặc cẩm phục màu xanh lục thuê chìm họa tiết cây trúc, búi tóc chải kiểu Đọa Mã kế, cài một bộ trâm vàng, tai đeo đôi khuyên vàng đính ngọc, tay đeo vòng loan phượng, cổ đeo một chuỗi lam ngọc. Ngồi ngay bên trái là một vị cô nương nhan sắc vô cùng diễm lệ, mặc y phục màu hồng thêu cẩm tú trắng, hông đeo ngọc bội bằng bạch ngọc, đầu cài cây trâm bạc gắn một nhánh hoa ban trắng muốt rủ xuống. Hai người này có vẻ như là Đại phu nhân Phùng thị cùng Đại Tiểu thư Lý Lạc Nhạn nổi tiếng Đệ nhất mĩ nhân Hoàng Đạo quốc. Ngồi cạnh Lý Lạc Nhạn là Nhị Tiểu thư Lý Nguyệt- con của Mạt di nương, tiếp theo đó là Tam Tiểu thư Lý Diệp Thiền- muội muội ruột của Lý Nguyệt, tiếp đến là Ngũ tiểu thư Lý Vân Ca- con của Đoan di nương, cuối cùng là Lục Tiểu thư Lý Huyên- con của Hoa di nương đã tạ thế mà Lý Thừa tướng sủng ái nhất.

   Nhìn Lục tiểu thư mà Bạch Dương bỗng cảm thấy chạnh lòng, sao đều cùng là thứ nữ, đều có di nương đã mất mà sao Lí tướng lại đối xử khác biệt như vậy. Dù là sao đi nữa thì cả hai cũng đều là con của ông ta mà một người thì yêu chiều, chăm sóc không kể hết mà một người thì vứt bỏ, không thèm liếc qua đến một lần, để rồi cứ thế chết mà chẳng ai hay.

   Đột nhiên, không hiểu Lục tiểu thư vừa nói gì mà Đại phu nhân bỗng nhiên bật cười khanh khách, nói lại với Tiểu Lục vài câu rồi quay sang ma ma đứng bên cạnh, một lát sau có một nha hoàn mang một chiếc tráp bằng gỗ đỏ đến, mở ra, bên trong là 3 xấp lụa màu sắc tươi sáng cùng một bộ trang sức bằng ngọc thạch; đem trao lại cho nha hoàn bên Lục tiểu thư cầm. Tiểu Lục vui vẻ cười, cầm một chiếc vòng tay lên, thản nhiên đánh giá, bình phẩm trước mặt Đại phu nhân; quên luôn cả cảm tạ.

   Bạch Dương thở dài chán nản nhìn cái màn kịch chủ mẫu hiền làn, từ bi tựa Đức Phật Quan Âm khoan dung độ lượng với thứ nữ này. Chỉ trách Tiểu Lục nhỏ tuổi không hiểu chuyện, còn thực sự tưởng rằng Đại Phu nhân thật tâm yêu thương mình; lại cũng không có tâm nhãn, không nhìn ra được cái tia nhìn khinh thường của Đại tỷ tỷ như hoa như ngọc cùng với sự đố kị và căm ghét của ba vị Nhị, Tam và Ngũ tỷ tỷ; đã thế còn vênh vênh mặt lên tự hào, càng làm cho ba vị thứ xuất tiểu thư kia càng thêm căm ghét. Chậc chậc, hóa ra đây chính là cái mà người ta gọi là "ghét cho ngọt cho bùi", Tiểu Lục như thế này thì sau nay làm sao mà gả đi được, có gả được thì cũng chỉ có thể vào những gia đình thấp hèn, mà một gia đình thấp hèn thì làm sao mà xứng được với phủ Thừa tướng! Lúc đó thì Tiểu Lục chỉ còn nước ra am ni cô mà ở chứ không thì phải chịu tiếng xấu thôi!

   Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu cảm thấy tình thế càng lúc càng gay go, đấu lại Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư khi không có núi dựa vững chắc thì cũng chẳng khác nào châu chấu đá xe. Liên thủ với ba mẹ con Mạt di nương hoặc Đoan di nương tuy cũng có khả năng nhưng cũng như "uống rượu độc giải khát", chỉ có hiệu nghiệm tạm thời vì cả Đoan di nương và Mạt di nương đều không có con trai. Lý Thừa tướng chỉ có hai con trai, một là Đại thiếu gia Lý Hồng- con trai Đại phu nhân nay đã hơn 19 tuổi cùng Nhị thiếu gia Lý Chương- con Tần di nương ốm yếu quanh năm, chỉ mới 8 tuổi.

   Chợt có tiếng người đi đến, Bạch Dương nhanh chóng nép sát vào mái nhà để tránh bị phát hiện.

- A! Phùng quản gia đại nhân! Ngài mau sang đây xem thế nào đi này!

- Rồi rồi, có việc gì?

- Chỗ này là vật liệu tướng gia mua về để trùng tu viện cho lão phu nhân, ngài ra kiểm tra danh sách xem.

   Đầu óc Bạch Dương như có một dòng điện chạy xét qua.

"Lão phu nhân! Đúng rồi!"

   Mẫu thân của Lý thừa tướng- Lão phu nhân Mã thị, trước kia vẫn ở tại biệt viện Lý gia, rất hiếm khi tới phủ Thừa tướng. Cũng nhờ thế và Đại phu nhân Phùng thị mới có thể một mình nắm trọn cả hậu viện, nói một là một, không có ai dám đấu lại bà ta. Việc lão phu nhân chuyển về ở tại phủ Thừa tướng gây ảnh hưởng lớn tới quyền lực của bà ta, ngược lại điều này lại tốt cho Bạch Dương. Chỉ cần chiếm được sự yêu quý của lão phu nhân thì Đại phu nhân tất sẽ không làm gì được nàng.

   Vấn đề ở chỗ là làm sao để thu hút sự chú ý của lão phu nhân bây giờ? Bạch Dương vừa dùng khinh công quay trở về viện của mình, vừa suy nghĩ tính kế. Bất chợt, khi vừa vào trong sân viện, nàng nhìn thấy trên cửa sổ có một con bồ câu trắng; nếu đó là một con bồ câu bình thường thì nàng cũng không chú ý gì nhiều nhưng con bồ câu này lại có một cuộn giấy nhỏ buộc ở chân. Nàng lại gần, con bồ câu vẫn không bay đi, thấy vậy nàng liền tháo cuộn giấy ra và bắt đầu đọc

"This is Aqua, as you've known, we travelled back to time. Right now I could only find 3 of you. We'll meet at my secret place. Close your eyes and say my name. There'll be a person take you there."

Dịch:

"Đây là Bảo Bình, như các cậu đã biết, chúng ta đã xuyên không ngược thời gian. Hiện giờ tớ chỉ tìm đươc 3 người các cậu. Chúng ta sẽ gặp mặt tại nơi bí mật của tớ. Nhắm mắt lại và nói tên tớ. Sẽ có người đưa các cậu tới đó."

   Là...là Bảo Bình! Bạch Dương kinh hãi, chẳng nhẽ những người khác cũng xuyên không về đây sao? Trước hết, cần phải gặp mặt học đã. Nghĩ vậy nàng liền nhắm mắt nói và nói:

- Bảo Bình

   Ngay lập tức nàng cảm nhận được một người xuất hiện ngay sau lưng mình.

- Xin đừng cử động hay mở mắt .- Người đó nhỏ giọng dặn, Bạch Dương gật đầu. Nàng bỗng có cảm giác mình được bế lên, sau đó tất cả những gì nàng có thể biết là người này đã dùng khinh công đưa nàng đi với vận tốc cực nhanh. Một lúc sau, nàng được đặt xuống, lúc này mở mắt ra thì nàng thấy mình đang đứng trong một căn phòng kín, nhưng khiến nàng ngạc nhiên hơn là 3 người đang đứng trước mặt.

   Người đứng ở chính giữa có vẻ như là Bảo Bình bởi nàng không thể nào mà nhầm được gương mặt quen thuộc đó, bên tay trái thì chắc là Xử Nữ bởi cô ấy ngoài có gương mặt mang nét tương đồng thì còn có một khí chất uyên bác của người đọc sách, người còn lại đã khiến nàng phải ngẩn ngơ một chút vì ngoài khuôn mặt giống Sư Tử ra thì cô gái này lại khác ở chỗ là mang một khí chất thanh tú, điềm đạm như ánh trăng và còn vài phần kiên cường.

- A! Cừu nướng! Cậu đến rồi! - Bảo Bình lao ra và ôm trầm lấy nàng. Xử Nữ bước đến ngắm nàng hồi lâu rồi gật gù.

- Đúng là người có võ công có khác! Thân thể Lý Tứ tiểu thư vốn ốm yếu bệnh tật như vậy mà cậu nhập vào cái là lại khỏe khoắn ra ngay.

- Ể? Thế chẳng nhẽ cậu...

- Bảo đã kể cho tụi tớ rồi - Sư Tử lên tiếng

- Tớ hóa ra lại xuyên không vào thân thể Quận chúa vàng bạc của phủ Thân vương, trong tay cô ta vốn sở hữu một nhóm ẩn vệ chỉ trung thành với mình cô ta nên các cậu cũng không cần lo về chuyện bảo mật.

- Hể? Có ẩn vệ rồi vậy mà lại chết vì ngã cầu thang sao? - Xử Nữ giở giọng trêu trọc

- Haizz, cũng chỉ tại cô ta xui xẻo, đúng cái hôm cô ta ngã cầu thang chấn thương sọ não chết đó thì ẩn vệ của cô ta lại được chính bản thân cô ta điều đi làm việc hết. - Bảo Bình nói, giọng tỏ vẻ ngậm ngùi kèm theo chút thương cảm. - Số cô Quận chúa này cũng phải nói là đen đủi quá đi!

- Thôi thôi, vậy tình hình của mọi người giờ thế nào rồi? Tớ đến sau cùng làm sao biết được! Kể đi chứ!

.

.

.

.

- À mà, cừu sốt chua ngọt! Trước khi cậu đến bọn tớ cũng đã thảo luận trước rồi, hiện giờ tình hình của cậu đang cấp bách nhất, vậy nên bọn tớ đã đồng ý giúp cậu đầu tiên!

- Hả? Tức là sao?

- Chẳng phải lão phu nhân phủ Lý thừa tướng sắp chuyển vào sống trong phủ đó sao, lại còn vào đúng dịp thọ thần của bà ấy nữa. Nếu cậu biết dựa vào bà ấy thì cuộc sống sau này sẽ bớt cực hơn đó!

- Ơ, nhưng còn Xử Nữ thì sao?

- Tớ sẽ không sao đâu - Xử Nữ mỉm cười xua tay - Mấy cái trò vặt vãnh của đám người bọn họ sẽ chả làm được gì đâu. Chuyện của tớ giải quyết sau cũng được.

- Cảm ơn cậu, Xử Nữ- Bạch mỉm cười cảm tạ- Được rồi, vậy các cậu đã có kế hoạch gì nào?

   Bảo mở lời trước:

- Thọ thần lão phu nhân tuy phụ vương tớ không đi nên Đại ca và Nhị ca nhất định sẽ đi, khi đó tớ cũng sẽ xin theo. Hôm đó cậu nhớ ở trong phòng, tháo lỏng tất cả đinh ốc bản lề cửa, tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc chăn dày cùng khăn ướt. Đến lúc thọ yến đã diễn ra một nửa, Đại phu nhân sẽ cho người đốt pháo hoa chúc mừng, nơi đốt pháo hoa đó gần với viện cậu ở, lúc đó chỉ cần một mồi lửa là tất cả số pháo hoa sẽ phát nổ, khi đó chắc chắn sẽ có hỏa hoạn, lửa chắc chắn sẽ bén tới viện của cậu. Nhưng mà đừng lo, ngay gần đó là một hồ nước, lửa sẽ nhanh chóng được dập, lúc đó cậu cứ việc hét ầm ĩ kêu cứu, cửa vốn đã lỏng nên sau một lúc sẽ bị đổ, khi đó nhớ chạy nhanh ra ngoài, nhớ là phải diễn sao cho thật giống một người suýt bị lửa thiêu chết, biểu cảm phải thật hoảng hốt, sợ hãi tột cùng, nhớ khóc nữa đấy. Lão phu nhân chắc chắn sẽ quy lỗi của việc này cho Đại phu nhân, sau đó sẽ cảm thấy thương xót cho cậu và thế là Lý tướng không thể cãi lời cha mẹ sẽ phải đối xử tốt với cậu hơn lúc trước.

- Kế hoạch quá tuyệt! - BạchDương reo lên.

- Được rồi, nhớ cứ thế mà thực hiện nha, chắc chắn sẽ thành công thôi. - Sư Tử khích lệ nàng.

- Nhớ cẩn thận không có thành cừa nướng thui đấy nha! - Xử Nữ lém lỉnh thêm một câu đùa và nhận lại cái trừng mắt dữ tợn của Bạch Dương.


   Cả 4 cô gái đều nghĩ kế hoạch này sẽ diễn ra hoàn hảo không chút sai sót, thế nhưng họ đã quên tính đến một sai số...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net