Chap 6: Kế hoạch thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nam Viện, Phủ Lí Thừa tướng...

- CỨU!!! CỨU TÔI VỚI!!! AI ĐÓ CỨU VỚI!!! - Bạch Dương lúc này đang ngồi trong góc phòng, trên người choàng 1 tấm chăn dày, miệng che bởi một chiếc khăn ướt đang khản cổ gào.

   Ở ngoài, rất nhiều quan khách đang tụ tập ở đây, nhưng chủ yếu là đến chỉ để xem vui; tất cả nô bộc trong phủ đều được huy động để dập lửa, người chạy đi kẻ chạy lại. Nàng ngồi ở trong, mắt đã bắt đầu cay xè vì khói, liền dùng luôn cái khăn để lau mắt, rồi lại bắt đầu gào tiếp.

- CỨU VỚI!!! - Chợt cánh cửa đổ sập, nàng vui vẻ đứng lên, luồn lách qua các cây cột đổ chạy ra.

" Khiếp! Lâu thế chứ! Làm bà đây chờ mãi!"

   Bỗng nàng thấy có một thân ảnh vụt qua cửa, chưa kịp phản ứng gì, nàng đã thấy thân mình nhẹ bỗng và chỉ trong nháy mắt, thân ảnh qua đã mang nàng lao vút ra ngoài. Mọi người xung quanh thấy vậy liền lập tức xúm lại hỏi han; Bạch Dương bởi vì hít phải khói nên vẫn ho sặc sụa, mắt cay xè, chưa kịp nhìn rõ người đã cứu nàng. Lý Thừa tướng cung lão phu nhân mãi mới tách được đám đông ra để tới chỗ nàng; nhìn thấy thân hình bé nhỏ, lấm lem tro bụi đang ho sặc sụa, lão phu nhân liền nhào tới ôm lấy khóc.

- Tứ tỉ nhi! Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Đại phu? Đại phu đâu? Sao còn chưa cho mời?

   Bạch Dương lúc này đã cảm thấy khá hơn liền cất giọng khàn khàn, cái màn gào thét kêu cứu kia quả khiến nàng phải rát cả cổ họng.

- Tổ mẫu, người đừng lo, con không sao đâu. - Nói rồi nàng chống tay gượng đứng dậy, lúc này, nàng mới có dịp chứng kiến người đã cứu mình.

   Nào ngờ, ngay khi ánh mắt vừa chạm đến khuôn mắt của người kia, hô hấp của nàng đột nhiên bỗng xoẹt phát đình trệ lại.

"Tr...Trời ơi! Trai đẹp!!!"

   Người đối diện là một nam tử trẻ tuổi, da trắng, diện mạo tuấn tú lại mang dáng vẻ thư sinh, đúng gu mà Bạch Dương thích. 

- Tứ tỉ nhi, vị này là Xương Đức Hầu Thế tử, là người đã cứu con khi nãy đó. - Lão phu nhân ân cần nói.

- Đa tạ ơn thế tử đã cứu mạng. - Nàng nhẹ nhàng nhún gối làm một lễ phúc thân.

   Bảo Bình nãy giờ vẫn còn bàng hoàng vì kế hoạch không diễn ra như ý muốn, nàng đã bỏ sót một sai số quên không tính đến: "anh hùng cứu mĩ nhân". Ở cái thời cổ đại này, nữ nhi khuê các rất xem trọng tiết lễ, làm người thì phải biết báo đáp, thế nên mấy cái thoại bản kiểu: mĩ nhân xinh đẹp gặp hoạn nạn được anh hùng tài giỏi nghĩa hiệp cứu giúp, mĩ nhân cảm động ân nghĩa, nguyện báo đáp bla, bla, bla... Ngày mai, nàng dám cá rằng đây sẽ trở thành tin tức nóng số 1 Kinh đô, Bạch Dương cùng vị Xương Đức Hầu Thế tử này sẽ được xếp vào top những cặp đôi đẹp nhất Kinh đô, mấy tay sáng tác kịch bản cũng sẽ biên đạo với tốc độ nhanh chóng mặt. Rồi con cừu nướng của bọn họ sẽ phải vướng vào cái mấy lời đồn này nọ, với tính cách của Lý Thừa tướng, chắc chắn ông ta sẽ đem Bạch Dương gả cho Xương Đức Hầu Thế tử, nhưng nó chỉ là thứ nữ, nếu bị gả thì cũng chỉ có thể làm di nương thấp kém chứ không thể làm chính thê. Mà di nương là gì? Nói theo một cách lạc quan thì là nửa chủ tử còn nếu nói thẳng ra thì chính là nửa nô tài, chiếc mặt con ruột của mình cũng không được gọi tên mà phải gọi là thiếu gia, tiểu thư mà con ruột cũng không được gọi mình là mẹ, phải gọi là di nương, đến tên cũng không được ghi vào gia phả.

   Từ những điều đó, nàng suy ra: cần phải cho Bạch Dương tránh xa cái nhân vật này thì hơn. Với cả, người đâu mà nhìn thụ quá trời! Da trắng bóc, mắt đen láy, lông mi dài và dày, gương mặt như luôn tỏa ra một quầng sáng, dáng người nhẹ nhàng, phiêu dật. Nếu như không phải lúc nãy nàng đã tận mắt chứng kiến chính tên này một thân khinh công, lao vào biển lửa, mang Bạch Dương ra ngoài thì chắc nàng cũng đã tin luôn rằng tên này là một tên thư sinh trói gà không chặt.

   Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng chuyển chủ đề.

- Thật kì lạ, sao viện của Tứ tiểu thư lại cháy được vậy?!

   Mọi người cũng dần cảm thấy nghi hoặc, bỗng một vị quan khách chỉ vào chiếc xe pháo đã nổ tung.

- A, có chiếc xe pháo ở đây này! Có khi nào do không cẩn thận, xe bị nổ nên lửa mới bén vào viện của Tứ tiểu thư không?

   Lý Thừa tướng thấy vậy bèn nghiêm mặt nhìn Đại phu nhân.

- Đại phu nhân, tiết mục biểu diễn pháo hoa này là do nàng sắp xếp, nàng thử nói xem?

   Phùng thị đưa một tay lên, bộ dáng hối hận:

- Tướng gia, là do thiếp không chu đáo, quản giáo hạ nhân không tốt, để cho kẻ vụng về đảm đang công việc như vậy, hại Tứ tỉ nhi xém chút bỏ mạng trong thọ yến mẫu thân.

  Lý Hồng thấy vậy bèn bước lên nói đỡ cho mẹ.

- Mẫu thân, đây cũng không phải hoàn toàn là lỗi của người. Là lỗi tại đám hạ nhân làm việc không cẩn thận.

- Đại ca nói sai rồi! Đó chính là lỗi của mẫu thân! - Một giọng nói non nớt vang lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy một nữ hài tử khoảng 7 tuổi mặc y phục màu thu thủy, trên người mang đầy trang sức quý giá.

- Huyên nhi! Không được nói bậy! - Lý Hồng nghiêm mặt nhìn vị Lục muội muội mà hắn luôn chán ghét này, so với một Lý Bạch Dương tuy nhát gan, ngu dốt nhưng được cái không huênh hoang thì một Lý Huyên kiêu ngạo, không biết phép tắc , được sủng mà kiêu đáng ghét hơn nhiều.

   Lý Thừa tướng thở dài ân cần nói với Lục nữ nhi.

- Lần này tuy mẫu thân con có phần sai thật nhưng cũng phần nhiều là lỗi của hạ nhân. Con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.

   Đúng là Lý Thừa tướng có khác, chỉ cần một câu nói mà đã có thể bênh vực cho cả Đại phu nhân lẫn Lý Huyên. Lão phu nhân sau khi đã dùng một chiếc khăn lau khuôn mặt lấm lem tro bụi cho cô liền chú ý tới quần áo cô đang mặc

- Trời ơi! Sao con lại ăn mặc như thế này?!

   Quần áo trên người Bạch Dương rất cũ kĩ, chẳng khác gì quần áo của hạ nhân, nhìn một lượt từ đầu đến chân thì ngoại trừ miếng ngọc bội đeo bên hông ra thì chẳng có thứ gì thực sự quý giá. Những quan khách có mặt lại bắt đầu xì xào lên, nào là phủ Lí thừa tướng bạc đãi Tứ nữ nhi, Tứ tiểu thư đáng thương,... Da mặt lão thừa tướng nóng rần rần, nhủ thầm trong bụng trách nữ nhân Phùng thị kia sao trước kia lại bạc đãi nàng như vậy để rồi giờ cho hắn mất hết thể diện.

   Lão phu nhân bèn tháo bên hông một miếng ngọc bội hoa mai trao cho Bạch Dương, miếng ngọc bội này làm bằng dương chi bạch ngọc trắng thuần, bông hoa mai trên miếng ngọc được điêu khắc tinh xảo, mềm mại, lại cao sang. Lục tiểu thư đang được Lý Thừa tướng bế trên tay lúc nay lại kêu lên

- Tổ mẫu, sao lại cho nàng ta thứ đó! 

- Huyên nhi, không được hồ nháo! - Lão thừa tướng nghiêm mặt

- Nhưng tại sao nàng ta lại được nhận ngọc bội mà không phải con! Con đã nhìn thấy và xin tổ mẫu trước rồi mà! - Lý Huyên không chịu, giãy giụa kêu lên

- Chẳng phải tổ mẫu đã cho ngươi một chiếc hàn thủy tinh kim trâm rồi đó sao? - Lão phu nhân nhướng mày, bà quả thực không thích cái thái độ hỗn hào của Tiểu Lục.

- Nhưng mà ta muốn miếng ngọc bội đó cơ! Nàng ta chỉ là con của một ả nông dân sao lại có được mà ta thì không! - Cô bé kêu gào.

- Hỗn xược! Ngươi và nàng ta cũng đều là con của phụ thân còn dám lên tiếng phân tranh địa vị! - Lý Hồng lớn giọng, hắn thực thậm ghét con bé hỗn láo này lắm rồi 

- Khác nhau chứ! Di nương ta mất rồi! Ta là kẻ không có nương thân chăm sóc, ta phải được nhiều hơn chứ!

- Di nương ngươi mất rồi thì chẳng nhẽ di nương nàng ta lại còn?! Mà ngươi nói như vậy là không coi Đại phu nhân là mẫu thân của ngươi! - Lời nói của Lý Hồng khiến cho Lý Huyên nhất thời cứng họng, không nói được gì. Đại phu nhân đứng một bên nãy giờ mãi lên tiếng.

- Chu ma ma, mau đưa Lục tiểu thư về Thanh Nguyệt viện đi.

- Vâng thưa phu nhân

   Sau khi Lý Huyên đã được đưa đi, lão phu nhân mới quay sang Lý Thừa tướng.

- Theo ta thấy thì con đã quá nuông chiều Lục tiểu thư rồi, hồ nháo trước mặt toàn thể quan khách như vậy, thật chẳng ra thể thống gì! Từ nay cho Tứ tỉ nhi dọn về ở trong Thanh Thu viện cạnh Thái Hòa viện của ta, nhớ chọn thêm cho nàng ta vài nha hoàn bà tử để hầu hạ, phải chiếu cô nàng ta cho thật tốt!

- Vâng thưa mẫu thân - Lý Thừa tướng vâng mệnh.

- Trương ma ma, thử đi tìm xem có bộ y phục nào hợp với Tứ tỉ nhi không để cho nàng ta mặc, không thể cứ mặc quần áo như của hạ nhân thế này được.

- Lão phu nhân - Thiên Yết lên tiếng - Hôm nay ta tới đây cũng có mang theo y phục, dáng người ta và Tứ tiểu thư cũng giống nhau, chi bằng cho nàng ta mượn trang phục của ta đi. - Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Bạch Dương, lúc nãy tại yến tiệc, khi Bảo nhận ra cô đã viết thư cấp tốc gửi cho 3 người kia.

- Vậy thì đa tạ Hàn tiểu thư rồi. - Lão phu nhân khẽ mỉm cười.

- Không có gì đâu. Phổ Nhĩ, quay về xe lấy trang phục cho Lý Tứ tiểu thư đi.

- Vâng thưa tiểu thư. - Nói rồi nàng ta liền dùng khinh công bay mất, tất cả mọi người đều trầm trồ

- Vậy ra ngay cả nha hoàn bên người Hàn tiểu thư cũng giỏi như vậy. Hàn tiểu thư chắc là cũng biết võ công a! - Bảo Bình nói, mắt vẫn hướng theo phía Phổ Nhĩ vừa bay đi.

- Quận chúa quá khen rồi, bất quá cũng chỉ là vài công phu mèo cào thôi. - Thiên Yết khiêm tốn nói.

" Khiêm tốn cái đầu nhà ngươi!!"

   Bảo Bình và Bạch Dương đều có cùng chung ý nghĩ, một cái đứa đi thi võ thuật ra tận giải quốc tế mà chỉ có vài cái công phu mèo cào thôi à?! Tất nhiên, họ chỉ nghĩ chứ không bộc lộ ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, Phổ Nhĩ đã trở lại, trên tay mang một bọc đồ, trao cho Bạch Dương. Trong lúc nàng đang thay đồ, lão phu nhân đã mời mọi người quay trở lại chính viện.



   Chính viện...

   Tại chỗ ngồi của mình, Thiên Yết đang thản nhiên ăn mứt hoa quả, Phổ Nhĩ cứ ấp a ấp úng, như muốn nói rồi lại thôi.

- Có chuyện gì? - Nàng lên tiếng chủ động hỏi.

- Nô tỳ chỉ thắc mắc là tại sao tiểu thư phải làm như vậy?

- Làm như vậy là làm gì?

- Trong gần 10 bộ y phục mà tiểu thư đem theo, sao nhất định phải chọn bộ đẹp nhất, đắt tiền nhất của người để tặng cho Lý Tứ tiểu thư?!

   Đúng lúc này, cửa mở, Bạch Dương bước vào, tất cả quan khách trơ ra một lúc mới nhận ra đây chính là Lý tứ tiểu thư vừa nãy. CHỉ có điều, nàng trông quá khác biệt, gương mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển, ra dáng tiểu thư khuê các. Bộ y phục nàng mặc trên người cũng đặc biệt không kém: y phục được may bằng gấm Thủy Vân, màu trắng thuần, điểm xuyết hoa văn nhỏ, cách may cắt độc đáo, tinh tế, trên người còn khoác một tấm nhuyễn yên lạc. Hàn tiểu thư cũng cực kỳ hào phóng, tiện tay tặng luôn cho nàng một bộ trang sức để đeo, Bạch Dương bay giờ thanh tú, thoát tục, giống như tiên tử hạ phàm vậy!

   Lão phu nhân thấy Bạch Dương liền gọi nàng lại ngồi cạnh mình.

- Đứa trẻ này cũng thật xinh đẹp, thanh tú thoát tục! Cũng phải cảm ơn Hàn tiểu thư đã hào phóng giúp đỡ!

- Chỉ là một bộ y phục thôi mà, lão phu nhân không cần phải để tâm. - Thiên Yết vừa nói vừa mỉm cười nhẹ.

   Các quan khách xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, một bộ y phục quý giá như vậy mà Hàn tiểu thư cũng có thể cho đi một cách dễ dàng, chứng tỏ Hàn gia phải có giàu có tới mức nào!

- Ngươi muốn biết tại sao ta lại tặng cho Lý tứ tiểu thư bộ trang phục đó chứ gì? Thứ nhất, ta không thích mặc nguyên một cây trắng xóa, nhìn như Bạch Phát Ma Nữ ấy! Thứ hai, như ngươi đã thấy đấy, để cho mọi người biết được rằng dù Hàn gia ta dù chỉ mới tới Kinh đô nhưng cũng không thể coi thường. Thứ ba, tiện thì giúp thôi - Nói rồi nàng đưa chén trà lên uống.

- Trời! Thực sự là một mũi tên trúng hai à không ba con chim! Tiểu thư, người giỏi thật đó!- Phổ Nhĩ ngưỡng mộ nói

"Tất nhiên là phải giỏi rồi chứ!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net