Chap 8: Xử Nữ ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thượng thư phủ - Bích Lạc uyển...

   Hà Thanh Nhu nửa ngồi nửa nằm trên giường, đọc một quyển thi tập; tuy vậy, nàng ta vẫn không thể tập trung được, nhớ lại sự kiện thọ yến lần đó, mặc cho nàng đã phải tốn bao nhiêu tiền bạc mời những tú nương giỏi nhất Vạn Hương lâu về để hoàn thành một bộ y phục lộng lẫy nhất có thể, lại chi thêm hơn 10 ngàn lượng nữa cho bộ trang sức Hàn thủy tinh; thế mà cuối cùng lại xuất hiện cái vị Bảo Bình quận chúa một thân xa hoa, diễm lệ cùng một vị Hàn tiểu thư bí ẩn nhưng thu hút không kém khiến cho bao công chuẩn bị của nàng ta coi như đổ sông đổ biển.

   Vào hôm mà cha nàng - Lễ bộ Thượng thư Hà đại nhân nhận được thiếp mời, đã dặn nàng khi tới đó cần phải chú ý đến Đại công tử Lý Hồng, nếu cô có thể làm cho hắn ta chú ý tới mình, một cửa hôn sự này của cô cũng coi như là có phần thắng. Gả vào Lý gia, làm con dâu Lý thừa tướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý tột bậc của Lý gia và đồng thời cũng còn giúp mang vinh quang lại cho nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, Lý Hồng vẻ ngoài cũng không tệ, hơn thế nữa còn là một vị công tử nổi danh văn võ song toàn, là cánh tay phải đắc lực của Đại hoàng tử; nếu sau nay Đại hoàng tử thượng vị, hắn đương nhiên cũng sẽ được thăng quan tiến chức.

   Nghĩ đến vậy, cô càng tức giận hơn, trên thọ yến hôm đó, kể từ khi hai vị kia xuất hiện, Lý Hồng thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn mình một cái. Từ ngoài cửa, nha đầu Ngân Liễu- nhất đẳng nha hoàn bên người cô tiến vào, bên cạnh là Hinh ma ma- ma ma bên người lão phu nhân, trên tay cầm một chiếc đĩa đựng quế hoa cao

- Tiểu thư, quế hoa cao này là do Nhị tiểu thư làm cho lão phu nhân, người ăn cảm thấy rất ngon miệng nên đã quyết định đem chia cho các tiểu thư đấy ạ. - Hinh ma ma cười nhẹ nói.

- Vậy xin ma ma chuyển lời đa tạ của ta tới tổ mẫu và Nhị muội. - Hà Thanh Nhu cho nha hoàn nhận lấy đĩa bánh rồi đặt trên bàn, sau khi Hinh ma ma ra về, gương mặt ôn nhu tươi cười bỗng trở nên trầm lại.

   Hà Thượng thư có tất cả là 7 người con: trưởng tử Hà Kỳ Nguyên và trưởng nữ Hà Thanh Nhu là do Đại phu nhân Kim thị sinh ra; Nhị nữ nhi Hà Uyển Nương của Ôn di nương rất được ông sủng ái do có vẻ ngoài mĩ miều, tinh thông đủ thứ tài nghệ; Tứ tiểu thư Hà U Lan và Nhị thiếu gia Hà Kỳ Mạc là long phượng song thai, con của Chu di nương; Tam tiểu thư Hà Xử Nữ con Diêu di nương đã tạ thế cách đây 10 năm vốn ngốc nghếch, luôn bị ông chán ghét; cuối cùng Tam thiếu gia Hà Kỳ Luân con Trang di nương mới chỉ 3 tuổi.

  Nhị di nương Ôn thị cậy sủng sinh kiêu và Tứ di nương Chu thị có con trai luôn đấu đá nhau, hai bên như nước với lửa, dùng mọi thủ đoạn từ thượng sách cho đến hạ sách, không từ bất cứ kế gì. Lão phu nhân dạo này bỗng dưng thèm ăn đồ ngọt, Ôn thị nhanh chóng hành động trước, cho Hà Uyển Nương tự tay làm quế hoa cao dâng lên cho lão phu nhân; chắc sắp tới đây bên phía Chu thị kia cũng sẽ hành động. Quả nhiên, một lúc sau, nha đầu Mộc Cận bước vào.

- Tiểu thư, tai mắt chúng ta bên viện Tứ di nương vừa thông báo, Tứ di nương đã cho người ra Đường Xuân Hiên mua điểm tâm

   Đường Xuân Hiên là cửa hiệu điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành, số tiền mua một hộp điểm tâm ở đó cũng đủ để một nhà thường dân trang trải trong một năm; hơn nữa, muốn mua điểm tâm thì trừ khi là khách quý hoặc đã đặt trước từ lâu thì phải xếp hàng chờ đến lượt mình mới được vào mua.

- Tiểu thư, chúng ta có cần phải hành động không ạ? - Ngân Liễu lo lắng hỏi

- Không cần- Hà Thanh Nhu lắc đầu, cầm một miếng quế hoa cao đưa lên miệng. - Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Ngươi hiểu chưa?

- Vâng, là nô tỳ thiện cẩn rồi. - Ngân Liễu cúi đầu sâu xuống. Hà Thanh Nhu cũng không thèm nói tiếp, thản nhiên ngồi ăn quế hoa cao. Quế hoa cao này... cũng thực ngon a...


   Lam Vân các...

   Xử Nữ ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân, vui vẻ đánh đu, dường như không hề quan tâm tới nha đầu mang thức ăn kia. Nha đầu kia bộ dạng lại thập phần kênh kiệu nhưng lại có một ngoại hình không tồi, gương mặt trái xoan, đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt mang đầy vẻ phong tình, dáng đi ưỡn ẹo. Lại một kẻ khác si tâm vọng tưởng, muốn một bước lên làm phượng hoàng; Xử nghĩ vậy.

   Nha đầu Hạnh Nhi khinh khỉnh nhìn vị Tam tiểu thư ngốc nghếch bẩm sinh kia, không nói không rằng, đặt một đĩa bánh lên bàn.

-  Tiểu thư ta bảo đem cho ngươi.

   Không quan tâm xem nàng có nghe thấy hay không, ưỡn ẹo toan bỏ đi. Xử Nữ liếc nhìn đĩa bánh cháy hỏng, trong ánh mắt xuất hiện một tia hàn quang, cất tiếng gọi

- Hạnh Nhi tỷ tỷ. - Nha đầu Hạnh Nhi này vốn là nha hoàn trong viện Hà Uyển Nương, hơn nàng 3 tuổi, tức là nay đã 16 tuổi rồi. - Bánh này ngon lắm à?

   Nha đầu Hạnh Nhi nhàm chán quay lại nhìn kẻ ngốc kia, giọng thập phần cao ngạo.

- Tất nhiên! Đã là do tiểu thư ta làm thì chẳng nhẽ lại dở được. - Nói đến đây, nàng ta bật cười. - Nhị tiểu thư cũng đúng là thương ngươi lắm đó! Phần bánh này là phần ngon nhất đấy!

   Ý tứ chế giễu trong giọng không hề được che dấu, Xử Nữ cười lạnh, tay cầm một miếng bánh rồi nhanh như chớp, đẩy Hạnh Nhi một cú thật lực khiến ả ta ngã sõng soài, nàng đặt một chân lên ngực Hạnh Nhi, nở một nụ cười ngây thơ. 

- Vậy thì ta cũng Hạnh Nhi tỷ tỷ đây vài miếng chứ nhỉ? - Nói rồi nhét thẳng miếng bánh vào miệng Hạnh Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, Hạnh Nhi cố gắng giãy giụa nhưng thân thể ngay lập tức cảm thấy một cỗ đau không tả, dường như ruột gan vừa bị xáo trộn hết. Điều này là do Xử Nữ khi nãy đã dồn hết lực đánh mạnh vào huyệt thần khuyết , thần kinh sườn bị đập phải, chấn động ruột, bàng quan, tổn thương đến khí, làm thân thể mất đi sự linh hoạt.

   Sau khi đã ép Hạnh Nhi nuốt 3 miếng bánh, Xử Nữmới bỏ chân ra; Hạnh Nhi sợ hãi, luống cuống đứng dậy, chỉ vào mặt nàng hét lên.

- Ngươi là đồ điên! Đợi đấy! Ta sẽ báo cho Nhị tiểu thư là ngươi khi dễ ta! - Nói rồi luống cuống chạy đi.

   Xử Nữ tỏ vẻ không quan tâm, nàng ngồi xuống chiếc xích đu, thản nhiên chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc cho gọn gàng.

    Liên Hoa viện...

   Liên Hoa viện là nơi ở của Nhị tiểu thư Hà Uyển Nương, vì là vị tiểu thư được Hà Thượng thư sủng ái nhất nên viện của cô cũng được đầu tư trang hoàng rất lộng lẫy. Trong sân viện trồng hai khóm mẫu đơn Hỏa Liên Kim Đan màu đỏ tươi, dọc lối đi trồng hoa Kim cúc cánh hoa nhỏ màu tím bắt đầu từ ngoài nhạt dần vào đến gốc cánh hoa thì có màu trắng. Phòng của Hà Uyển Nương có rất nhiều bảo vật, từ những bức tượng được tạc tỉ mỉ từ ngọc thạch cho đến những món đồ chơi đang thịnh hành được trang trí lộng lẫy, bình phong gỗ được chạm khắc hoa tường vi tinh tế, trên kệ đặt một bình hoa mai trắng cùng gậy như ý bình an là hai vật có giá trị nhất căn phòng.

   Hà Uyển Nương lúc này đang ngồi nghịch một chiếc vòng tay mã não đỏ diễm lệ, ướm thử lên cổ tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại bỏ xuống, lấy từ trong hộp trang sức đang được một nha đầu dâng lên trước mặt một chiếc vòng bát bảo bằng đá ngũ sắc. Bỗng Hạnh Nhi chạy vọt từ ngoài cửa vào, nàng ta chưa kịp phản ứng gì thì nha đầu kia đã quỳ mạnh xuống.

- Tiểu thư! Người phải chủ trì công đạo cho nô tỳ!

   Anh Nhi- nha hoàn nhất đẳng bên người Hà Uyển Nương lại gần nâng Hạnh Nhi dậy.

- Hạnh Nhi tỷ tỷ, có chuyện gì thì cứ nói, tiểu thư nhất định sẽ giúp ngươi mà! - Hạnh Nhi nghe vậy bèn quệt nước mắt đứng dậy, thút thít bảo.

- Nô tỳ theo lệnh tiểu thư mang chỗ bánh đó đến Lam Vân các. Nào ngờ đồ ngốc kia thế nhưng lại không ăn, còn quay ra đánh ngã nô tỳ, ép nô tỳ phải ăn bánh đến xuýt thì nghẹn!

   "Rầmm"

   Hà Uyển Nương đập tay mạnh lên bàn, hai hàm răng nghiến lại

- Nó thế mà lại dám đánh ngươi?!

- Vâng! Tiểu thư! Người nhất định phải dạy dỗ đồ ngốc đó một trận! - Hạnh Nhi nhanh nhảu, thúc giục chủ tử.

- Anh Nhi, Hạnh Nhi, đi Lam Vân Các! - Hà Uyển Nương đứng bật dậy, kéo theo hai nha đầu đi.


   Lam Vân các...

- Hà Xử Nữ! Ngươi mau ra đây cho ta! - Hà Uyển Nương hùng hổ bước vào, hét lớn. Xử Nữ vẫn ngồi trên chiếc xích đu, tựa tiếu phi tiếu  nhìn nàng ta( cười mà như không cười )

- Nhị tỷ tỷ đến viện của ta có chuyện gì à?

   Hà Uyển Nương bị điệu bộ thản nhiên ấy chọc tức, lập tức nổi đóa.

- Ngươi kẻ ngốc kia! Hạnh Nhi là nha đầu của ta, ai cho ngươi đánh nàng?!

- Đánh Hạnh Nhi tỷ tỷ ư? - Xử Nữ tỏ vẻ ngây thơ. - Ta đâu có làm gì tỷ ấy, ta chỉ mời tỷ ấy ăn vài cái bánh thôi mà?

   Hạnh Nhi nghe vậy lập tức rùng mình, mấy cái bánh đó đều là đồ hỏng, mùi vị đương nhiên cũng cực kì tệ hại.

- Mời ăn? Ai lại thèm ăn mấy cái bánh hỏng như vậy chứ! - Nàng ta hét lên.

- Bánh hỏng? Ta tưởng tỷ bảo ta đó là bánh ngon do Nhị tỷ tỷ mang cho ta mà?!

   Hà Uyển Nương hừ lạnh một tiếng.

- "bánh ngon"? Hạng như ngươi mà xứng đáng với chỗ bánh đó ư? Một kẻ ngu ngốc, đần độn, đến bánh ngon hay hỏng còn chả phân biệt được thì thôi, nhịn luôn đi!

   Xử Nữ cúi mặt xuống, ủy khuất nói:

- Nhưng ta không muốn nhịn! Ta cũng muốn ăn bánh ngon! Ta và Nhị tỷ tỷ chẳng phải đều là tỷ muội, đều là tiểu thư Hà gia, sao tỷ được ăn mà ta thì không được?

- Vì ta mới được phụ thân sủng ái, chứ không phải một kẻ như ngươi! Ngu ngốc, xấu xí, bất tài, đến nương thân cũng không có!!

"Và ta cũng chỉ chờ có vậy thôi"

Ồ? Vậy ý ngươi là ngươi là kẻ được sủng ái nên có thể chiếm bao nhiêu đồ tốt cũng được, đánh mắng, khi dễ tỷ muội mình thế nào cũng được. Có đúng vậy không? - Giọng nói lão phu nhân vang lên từ phía cửa viện, Hà Uyển Nương cùng hai nha đầu giật mình quay lại.

- Tổ...Tổ mẫu! - Hà Uyển Nương sức mặt tái xanh, thân mình khẽ run lên. Hinh ma ma đi theo lão phu nhân nhìn về phía hai nha đầu vẫn chưa quỳ xuống, cười lạnh.

- Nha đầu của Nhị tiểu thư dạo này cũng được tẩm bổ khá tốt đấy nhỉ, gan cũng thật lớn!

   Anh Nhi và Hạnh Nhi nghe vậy lập tức quỳ mạnh xuống.

- Nô tỳ tham kiến lão phu nhân!

   Lão phu nhân thế nhưng cũng không thèm liếc nhìn hai bọn họ một chút, vẫn để họ quỳ như vậy.

- Hôm nay ngươi tặng quế hoa cao, ta còn rất vui, định bụng đem chia cho các tỷ muội ngươi mỗi người một ít. Cũng không ngờ ngươi là người thương muội muội như vậy, chưa gì đã đem đến rồi. - Vừa nói, bà vừa liếc đĩa bánh cháy hỏng đặt trên bàn, Hà Uyển Nương lúc này sau gáy đã ướt lạnh

   Đối với người cháu gái thứ ba này, lão phu nhân cũng không phải là quan tâm, thương hại gì; nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn là cháu gái bà, dù nó ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể xóa đi được dòng máu chảy trong huyết quản nó. Hơn nữa, bà cũng đã không vừa mắt hai mẹ con Ôn thị kia từ lâu rồi; Chu thị hay Trang thị có con trai còn chẳng tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy chứ chưa nói gì đến Ôn di nương này đã 13 năm rồi mà vẫn chỉ có duy nhất một con gái. Tất cả cũng chỉ là nhờ vào nhan sắc diễm lệ kia mà mới được con trai bà yêu quý; gương mặt đó trong mắt bà cũng chẳng khác nào hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông; Hà Uyển Nương không biết nên nói là có phúc hay vô phúc mà lại được thừa hưởng gương mặt giống mẹ y hệt.

   Con trai bà đối với đôi mẫu tử này cũng là sủng ái vô pháp vô thiên rồi! Đời đâu mà viện thứ nữ lại đi trang hoàng lộng lẫy như viện đích nữ thế kia, Ôn thị cậy sủng sinh kiêu; bây giờ có vẻ như đã nhắm đến cái vị trí chủ mẫu kia rồi. Nghĩ đến đây, bà cười lạnh trong lòng, thật là một lũ ảo tưởng, mẹ đã ngu ngốc, không biết thân phận, con lại là đứa chua ngoa, đanh đá; ngay cả khi Kim thị kia không còn thì cái vị trí đó cũng còn chưa đến lượt kẻ hèn mọn đó ngồi lên; nếu Kim thị thực sự không còn thì đã sao? Con trai bà chỉ cần tái giá, cưới một kế thất phu nhân về là xong, bọn chúng tưởng rằng cái Kinh đô này thiếu nữ tử muốn gả cho con trai bà sao? Dù không còn trẻ đi chăng nữa thì hắn vẫn là Lễ bộ Thượng thư Nhị phẩm, phú quý của Hà gia này còn đầy kẻ mong ước!

- Tổ mẫu! Người xem Nhị tỷ tỷ đi! Ta rõ ràng chẳng làm gì tỷ ấy, bánh mà tỷ ấy mang đến ta chỉ mời Hạnh Nhi tỷ tỷ ăn vài miếng mà tỷ ấy nỡ nào lại quát ta như vậy? Ta biết ta không được xinh đẹp như tỷ, cũng không được thông minh, cầm kì thi họa như Đại tỉ, lại còn là kẻ ngờ nghệch bẩm sinh nữa; nhưng tỉ có nhất thiết phải nặng lời vậy không? Dù chúng ta không cùng một mẹ sinh ra nhưng cũng cùng một phụ thân mà! - Nói đến đây, nước mắt trào ra, nàng đưa tay lên che mắt khóc thút thít; bộ dạng lúc này thật khiến cho người khác cảm thấy đau lòng mà thương cảm.

   Xử Nữ kể ra cũng là người biết thích ứng nhanh, khi nãy nhìn thấy góc áo lão phu nhân ở ngoài cửa, nàng đã dùng lời lẽ khôn khéo dụ Hà Uyển Nương nói ra những lời ấy, lão phu nhân nghe được ngay lập tức tức giận, ai đời lại đi thích một kể cậy sủng sinh kiêu, bắt nạt muội muội mình đâu cơ chứ. Thực chất, không cần lão phu nhân xuất hiện nàng cũng thừa cách đối phó với Hà Uyển Nương; cái loại chuyên đi bắt nạt, đầu to mà não như quả nho này nàng đã gặp nhiều hồi còn ở tu viện rồi ( trẻ mồ côi thường sống ở các tu viện ).

   Lão phu nhân nhìn thấy một bộ dạng như vậy, nghĩ đứa trẻ này dù ngốc nghếch nhưng ít ra cũng là thật lòng, ngây thơ, tâm can cũng không có chút suy tính như những kẻ khác. Bà thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô.

- Hài tử tội nghiệp! Con cũng là phải chịu uất ức rồi!

   Xử Nữ ngoài mặt vẫn thút thút khóc, trong  lòng thì hừ lạnh.

"Nếu vậy thì tại sao lúc trước ta bị bọn họ bắt nạt bà không nói gì?"

- Hinh ma ma, mang cho Tam tiểu thư thêm vài bộ quần áo nữa đi, không thể cứ ăn mặc như thế này được

- Vâng, nô tỳ đi ngay. - Hinh ma ma nhanh chóng rảo bước ra ngoài

- Còn ngươi. - Bà quay sang nhìn Hà Uyển Nương. - Cấm túc trong viện 1 tháng, phạt chép Nữ giới 100 lần!

- Tổ...tổ mẫu! - Hà Uyển Nương sợ hãi, cấm túc 1 tháng! Nhưng chẳng phải 10 ngày nữa là đến Thu Cúc yến rồi sao?! Nếu vậy thì làm sao mà nàng ta đi được chứ?!

   Thu Cúc yến là lễ thưởng hoa cúc thường niên, năm nay là do Đại công chúa chủ trì, đây cũng là một trong những dịp hiếm có để nữ tử ở Kinh đô được dịp phô diễn tài nghệ và nhan sắc của mình. Những người được mời chỉ có con quan lại trên Ngũ phẩm hoặc con dòng chính các gia tộc hiển hách, thi thoảng lắm mới có một vài ngoại lệ nhận được thiệp mời nhờ các mối quan hệ.

   Thu Cúc yến lần này phụ thân đã đáp ứng cho nàng đi; cái thân phận thứ nữ này đã luôn khiến nàng phải sự coi thường, nhưng chỉ cần có thể phô diễn tài nghệ tại Thu Cúc yến lần này, nàng chắc chắn sẽ được coi trọng không kém vị Đại tỉ tài mạo như hoa kia. 

- Về phần Thu Cúc yến. - Lão thái thái dường như đã đoán ra được cô đang nghĩ gì. - Để Tứ muội ngươi đi đi.

   Hà Uyển Nương nghiến răng, lại là tiểu tiện nhân đó!

   Nếu điều đó xảy ra, nàng ta và nương chẳng phải là sẽ rớt đài rồi sao?! Hà Thượng thư có thể nuông chiều nàng ta và Ôn di nương nhưng cũng không có đến mức vô pháp vô thiên, nếu Hà U Lan trong Thu Cúc yến lần này biểu hiện tốt thì không khéo tất cả các yêu thương, sủng ái đều từ nàng ta mà bay sang mẹ con tiểu tiện nhân kia mất! Ôn thị vốn đã đắc tội với Chu thị rất nhiều lần, nếu sau này Chu thị kia địa vị cao hơn thì chắc chắn hai mẹ con bọn họ sẽ chẳng có lấy một ngày lành!

- Tổ mẫu! - Hà Uyển Nương quỳ mạnh xuống, hai đầu gối đập phải nền gạch cứng dù đau nhưng vẫn cố nhịn. - Thu Cúc yến lần này là ta đã được phụ thân đích danh cho đi! Tên ta cũng đã có trong danh sách khách mời rồi! Nếu người lại để Tứ muội đi thay thế như vậy thì Đại công chúa sẽ nghĩ thế nào?

   Lão phu nhân nhướng mày, cảm giác như kế sách của mình đã có tác dụng, Hà Uyển Nương nói tiếp:

- Tính tình Đại công chúa thế nào thì người đã biết rồi đó! Khắt khe, tỉ mỉ vô cùng, không bao giờ cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào! Hơn nữa Tứ muội cũng không thường xuyên tới các yến tiệc kiểu như vậy, muội ấy cũng chưa biết cách ứng xử, vậy chẳng phải là sẽ làm xấu mặt Hà gia chúng...

- Câm miệng! - Lão phu nhân ngay lập tức ngắt lời nàng ta. - Không biết ứng xử? Ngươi so với Tứ muội ngươi còn không biết hơn! Dám mở miệng nói Đại công chúa như vậy! Nếu có người nghe được thì sao? Ngươi nghĩ mình có bao nhiêu cái đầu để mà đền tội hả?!

   Xử Nữ đứng đằng sau làm cảnh, yên lặng không nói gì. Nếu để diễn tả Hà Uyển Nương này thì cô cũng biết một câu rất thích hợp: Tóc dài kiến thức ngắn! Tội nói xấu hoàng thất ở Hoàng đạo quốc tương ứng với tội trém đầu! 

- Tiểu thư, nô tỳ dẫn người đi thay đồ. - Hinh ma ma quay trở lại cùng với một tiểu nha hoàn, trên tay mang một bộ quần áo mới. Xử Nữ cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi theo tiểu nha hoàn vào trong phòng. Vừa bước chân vào căn phòng bụi bặm, tiểu nha hoàn kia liền khẽ nhăn mặt, đưa mắt nhìn sang Hinh ma ma, bà không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

- Tiểu thư, để nô tỳ giúp người. - Tiểu nha hoàn lại gần, giúp cô cởi xiêm y trên người rồi lại cầm y phục mới giúp cô mặc vào. Bộ y phục mà Hinh ma ma mang đến được may bằng tơ tằm dệt thủ công, màu xanh nhạt; cổ áo màu xanh đậm theo hoa văn hình kim cương , thắt lưng bằng gấm đen thêu chim tước trắng, váy tiệp màu với áo, thêu hoa dây tinh xảo. 

- Tiểu thư, người xem, tay nghề thêu này có phải là đẹp quá không? - Tiểu Lăng ( tên tiểu nha hoàn ) đưa tay vuốt bông hoa thêu trên vạt váy

- Uhm, thực sự rất đẹp a! - Xử Nữ gật đầu tán đồng. Hiện giờ nàng vẫn còn mang cái danh ngốc nghếch nên cũng không thể bỏ ngay được để tránh nghi hoặc; chỉ còn cách giả bộ ngây ngô, che mắt thiên hạ cho đến khi tìm được thời cơ thích hợp thôi.

- Hoa này thật đẹp nha Hinh ma ma! Đây là lần đầu ta thấy hoa thêu đẹp đến thế đấy! - Nàng giả giọng ngây thơ nói, kiễng chân lên xoay 1 vòng, làn váy cũng theo đó mà bay theo, kết hợp với gương mặt khả ái khiến cho người ta dễ lầm tưởng rằng nàng là tiểu tiên nữ hạ phàm. Hinh ma ma nhìn gương mặt xinh xắn của nàng mà không khỏi buông tiếng thở dài, chỉ tiếc cho một gương mặt đẹp như thế! Nếu như Tam tiểu thư thông minh lên nữa thì chẳng phải là hoàn hảo rồi sao?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net