Chương 17: Giải cứu (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tôi bắt chéo hai tay lặng thinh nhìn nét mặt từng người đang đổi dần sang tái xanh trong cơn giá lạnh trời bão hoặc có thể là do con thây ma tiến hóa kia hoặc là cả hai. Tâm trạng tôi như thế nào ư? Rõ ràng là tôi không biết nữa hay nói đúng hơn là không dám nghĩ bởi chúng tôi tồn tại đến tận bây giờ là nhờ tránh khỏi những cuộc đụng độ trực tiếp với đám thây ma chứ đừng nói đến là phải chiến đấu với một con tiến hóa.

Hơn ai hết tôi hiểu rõ cơ hội sống sót nếu đối đầu với nó chỉ như lấy cát lấp biển “dã tràng xe cát biển Đông”, một màu đen u tối chẳng thấy lối về. Nhìn người Nhân Mã ướt đẫm nước mưa nhưng nhịp thở của cô ấy dồn dập khôn nguôi là đủ hiểu cho mọi sự cố gắng trốn thoát khỏi đây. Khuôn mặt lấm tấm nước chẳng biết đó là nước hay mồ hôi, đôi mắt mở to hết cỡ, môi cô ấy run lên từng đợt do đã bắt đầu ngấm lạnh do cơn mưa. Bộ đồ sát nách đen bị xé một phần ngang bụng nham nhở, dù chẳng mấy hi vọng nhưng tôi vẫn đánh tiếng hỏi:

“Hãy kể mọi chuyện rõ ràng đi Nhân Mã!”

“Chúng tôi đã lên kế hoạch đột nhập khu siêu thị trung tâm!”

“Cô điên rồi sao? Rõ ràng cô biết nơi đó là lãnh địa thây ma mà!” chưa đợi tôi lên tiếng, Diệp Chi đã thể hiện nỗi bất bình thay. Ai cũng hiểu rõ, chốn càng phồn hoa khi trước thì bây giờ khi thế giới đang trong thời đại mạt thế thì lại càng là nơi chết chóc và đó chính là quy tắc ngầm của những người còn sống sót đến tận bây giờ. Tôi không thể tin vào tai mình bởi Nhân Mã là một nữ quân nhân đầy kinh nghiệm thế mà có thể mắc một lỗi sai lầm đến thế, tôi nhắm mắt hít một hơi dài không vội thở ra cứ để yên như thế ít giây rồi mới để không khí thoát khỏi lòng ngực.

“Rồi sao đó?”

“Lúc đầu mọi sự suôn sẻ nhưng khi lúc chúng tôi định thoát với số lương thực thì có sự lạ xảy ra. Những thây ma không chút động đậy vẫn chìm trong tình trạng ngủ giả tuy vậy số lượng lại tăng cao đột ngột che kín tất cả các lối cửa ra. Bản năng mách bảo tôi rằng có sự chẳng lành nên đành cùng bọn họ tìm nơi cao khuất tầm bọn chúng nhằm tìm cách khác để thoát. Nhưng Hoàng Long trong lúc tìm kiếm đã bị cắn, tôi đã cắt tay cậu ta để ngăn tính lây nhiễm virus, việc đó dẫn tới sốc phản vệ khiến cậu ta sốt mê man mấy ngày nay! May rằng Song Tử tìm thấy bản đồ ống thông khí siêu thị, xuôi theo đường ống tôi đã thoát ra được bên ngoài và chạy bộ về đây!” Nhân Mã thở dốc.

“Nhưng chiếc xe?”

“Đã bị phủ đầy thây ma!”

Tai tôi đỏ ửng khi nghe lời phân trần của cô ấy, dự cảm không lành dấy lên hồi chuông cảnh báo không ngừng. Chân tôi bất giác mà run bần bật muốn khuỵu cả xuống, Nhân Mã thoát ra không hề được xem là kì tích hay may mắn bởi cô ấy thoát ra chính là dưới sự cho phép của nó. Thứ đó thông minh hơn những gì mọi người tưởng, nó cố kìm chân tất cả rồi tấn công một người nhằm gây cản trở cả ba thoát ra cùng lúc, mở một lối thoát để Nhân Mã thoát ra nhằm dụ dỗ những cứu viện đến.

Không, không thể nào một cái xác có thể tính toán kế hoạch chi tiết đến thế! Lắc đầu ngoày ngoạy tôi cố tìm thử lí do khác chứng minh luận điểm bản thân đưa ra là sai nhưng có thể là gì kia chứ? Thứ phát triển và tiến hóa không phải là cái xác đang mục rữa kia mà là chính giống loài Virus ngoài hành tinh bí ẩn đang thao túng thể xác con người.

Cố để hiểu nhưng cuối cùng lại chẳng thể hiểu nổi những điều đang diễn ra bởi những kinh nghiệm sinh tồn đến tận giờ của chúng tôi là sống chui lũi như những con chuột trốn tránh kẻ thù. Có thể cứu họ không đây? Hay là… một dòng suy nghĩ trong tôi chợt hiện lên nhưng chưa bao giờ tôi lại cảm thấy sợ chính bản thân mình như thế. Bỏ rơi những người đồng đội đã luôn cùng tôi phấn đấu với nghịch cảnh bấy lâu nay sao? Cơ hội nào đây cho tất cả.

“Có…có thể cho tôi đi với không?”

Tôi quay ngoắt người lại để đính chính lại cho suy nghĩ bản thân, giọng nói đó là của Xử Nữ nhưng tôi thì không thể tin được bản thân mình nữa rồi. Cô ấy đang đứng trước cửa, tay bám víu vào khung cửa, mái tóc dài rũ rượi che một góc cổ.

“Tôi biết kiếm đạo sẽ không vướn bận mọi người!”

“Em điên rồi sao Xử Nữ! Em mới vừa tỉnh dậy chỉ tổ làm cản trở mọi người thôi!” tôi gần như hét lên khi cô ấy vừa kết thúc câu nói, là ai cũng được, là gì cũng mặc, chỉ cần không phải là Xử Nữ!

“Đội trưởng, anh có vấn đề gì sao? Không phải thêm người có khả năng chiến đấu tốt sẽ ổn hơn sao?” có lẽ Diệp Chi bị bất ngờ bởi phản ứng có phần thái quá của tôi nên vội hỏi. Không chỉ cô ấy mà dường như mọi ánh mắt đều hướng về tôi, cố tình hắng giọng để lấy lại bình tĩnh đã mất cũng như hình tượng lãnh đạm đã gầy dựng bấy lâu nay, tôi nói.

“Cô ấy vừa mới tỉnh, chưa chắc sức khỏe đã hồi phục hoàn toàn để tham gia. Nhìn xem đến đứng còn chẳng nổi nữa kìa!”

“Cô ấy là...?” Nhân Mã ngơ ngác hỏi.

“Xử Nữ, một trong những người tham gia thí nghiệm và còn những người khác nữa đã tỉnh rồi!” Diệp Chi thỏ thẻ, ánh mắt có phần chùn xuống, hơi giọng nghe như tiếng gió thoáng qua kẽ lá chậm rãi.

Nhân Mã không đáp lời, cô khẽ nhìn thoáng qua người con gái đang đứng vịn khung cửa phòng rồi nhìn lại tôi, lòng tôi chột dạ mà lảng tránh cái nhìn đó, ho khan một tiếng để phá tan sự ngượng ngùng. Cổ họng tôi cảm thấy khá nhộn nhạo nơi cuống họng, nó ngứa râm ran cả lên, mũi cũng đã nóng ửng đỏ nhưng có lẽ tình hình bây giờ căng thẳng hơn so với biểu hiện bệnh cúm vặt vãnh này.

“Tôi khỏe rồi, chỉ cần đưa tôi kiếm thì tôi có thể giúp đỡ mọi người. Kĩ thuật của tôi đủ tốt để xoay sở với vài đám thây ma.” Xử Nữ tiến lên phía trước bỏ qua vòng tay tôi đang dang hờ đề phòng cô ấy ngã khụy.

“Vật tay với tôi! Nếu thắng cô sẽ được đi!” Nhân Mã đưa cánh tay trái lên bàn, nửa phần bắp tay áp lên mặt bàn gỗ nén trắng xám mát lạnh, hất mặt về phía Xử Nữ. Cô ấy rõ ràng biết là Xử Nữ vừa tỉnh giấc chưa đủ sức khỏe nhưng vẫn ra chiều thách thức, tôi không can thiệp nữa bởi dù có cố thì với tính khí cả hai cũng chỉ như gió thoảng qua tai. Thêm nữa tôi tin tưởng vào sức mạnh quân nhân qua bao năm rèn luyện của Nhân Mã hơn và dùng hành động để minh chứng cho việc Xử Nữ chưa đủ sinh lực sẽ tốt hơn nhiều lời nói.

Tất cả mọi người chủ động đứng lên cách xa cái bàn nhường chỗ cho cuộc chiến mà phần thắng dĩ nhiên sẽ thuộc về Nhân Mã, ít ra đó là điều tôi hy vọng cho sự cố chấp của Xử Nữ. Hai người con gái ngồi đối mặt nhau tỳ tay lên bàn, dồn hết sức vật tay. Mặt cả hai trở nên căng thẳng, bên thái dương đã xuất hiện những thớ cơ cứ như thể có sự sống cứ nhấp nhỏm theo từng tiếng thở nặng nhọc. Cơ tay cả hai nổi lên phần cơ bắp to bằng nắm tay nhỏ, Nhân Mã rõ ràng chiếm thế thượng phong hơn so với Xử Nữ nhưng nguồn năng lượng ở đâu chẳng rõ lại khiến Xử Nữ vẫn giữ sức tay để không bị quật đáp đất trước sức đè nặng của Nhân Mã. Tim tôi đập thót vài lần, “thua đi Xử Nữ” miệng chỉ thì thào câu nói trong suy nghĩ trong vô thức, chỉ khi cô ấy thua thì mới chịu an yên mà nghỉ ngơi tránh xa nơi nguy hiểm sắp tới.

Cánh tay Nhân Mã gồng lên từng cơ bắp cuồn cuộn áp đảo đôi tay gầy, săn chắc của Xử Nữ gần như sắp chạm mặt bàn bỗng Xử Nữ hét lên một tiếng cùng tiếng nghiến răng kèn kẹt, đường gân cổ cũng vì thế mà hiện lên từng sợi to. Cú vật hết sức bình sinh đã giúp cô ấy đáp trả trước áp đảo thể chất Nhân Mã thành một màn thắng trong phút chốc. Tôi chống nạnh một tay, một tay vuốt mặt đầy bất lực, ai nào ngờ cô ấy có thể thắng ở những giây cuối kia chứ, nếu được sự công nhận của Nhân Mã thì đồng nghĩa tất cả những thành viên còn lại cũng đã tán đồng, cứ như vậy thì tôi chẳng thể biện lí do gì để ngăn cản cô ấy nữa mất.

“Xử Nữ thua rồi! Cô ấy cố tình tỳ tay còn lại lên bàn để thêm điểm tựa nên ván này không thể thắng được!”

“Tôi là người đã đối đầu trực tiếp cô ấy! Thể lực rất khá và tôi không có ý kiến về điều đó! Sao vậy Ma Kết? Bản thân tôi không ý kiến sao anh lại bất bình thay tôi?” Nhân Mã đứng lên khỏi ghế tiến về phía tôi bước về phía cửa, hai cơ thể đối ngược ngang bằng, đặt tay phải lên vai tôi rồi nói tiếp khe khẽ.

“Bảo bọc quá đáng như thế sẽ khiến cô ấy chán ghét cậu đấy, đội trưởng!”

“Là cô cố tình sao?”

“Cố tình? Tôi chưa bao giờ biết thế nào là khoan nhượng!” nói rồi cô ấy đi khỏi căn phòng để lại cảm xúc đầy bất lực trong tôi.

Xử Nữ cùng Diệp Chi đang bắt tay tạo ra một nghi lễ gia nhập nhóm kì lạ mà do chính hai người họ nghĩ ra dưới sự hồ hởi của những thành viên khác. Để hai tay vào nhau tôi vỗ đánh tiếng báo hiệu chấm dứt màn chào mừng vội vã đó, dù lòng ngổn ngang cảm xúc.

“Mọi người chuẩn bị đồ đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!”

“Tất cả cùng đi sao đội trưởng?” thằng bé Kiệt hỏi.

“Nhân Mã, Diệp Chi, cậu, tôi và ừm Xử Nữ. Nhiệm vụ lần này là cứu Song Tử và Hoàng Long chứ không phải đánh trận nên càng ít người càng tốt. Những người còn lại sẽ bảo vệ nơi đây! Nghe cho rõ đây, nếu như quá ba ngày không ai trong chúng tôi trở về thì đừng tìm kiếm, cứ xem như chúng tôi đã chết!”

“Anh đừng quá bi thảm Ma Kết! Chúng ta sẽ trở về mà!” Xử Nữ ngước nhìn tôi bằng ánh mắt dù qua bao biến cố, bao năm tháng vẫn vẹn nguyên nét ngây thơ như vậy. Tôi lẳng lặng quay đi không đáp trả.

 
Đôi lời tác giả:

_Mình không biết mình đang viết cái gì nữa, khá là lan man, cũng bởi vì mình đang bí ý tưởng.

_Xin lỗi vì đã lâu không đăng truyện nữa vì mình tự dưng hứng viết truyện khác.

_Chắc là từ chương sau mình sẽ đổi lại góc nhìn thứ 3 để tiện cho việc viết. Hy vọng mọi người không thất vọng.

_Mỗi chương mình cũng sẽ chỉ xoay vòng quanh một nhân vật trung tâm nên chắc là sẽ không khác mấy so với ngôi 1 đâu nhỉ.

_Mọi người ai rảnh ghé đọc những truyện khác giúp mình nữa nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net