Hồi 15 ( trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lầu Cửu Thiên tọa lạc ở quận Cẩm Lai, Tây Hòa, cách ba mươi dặm về phía bắc kinh thành, là một trong trong những nơi thuộc quyền sở hữu của Mạnh Các chủ Lôi Vân Các. Nơi này không phải nơi tiếp đón các vương cơ quý tộc như Chiêu Hoàng lâu, cũng chẳng phải nơi buôn hoa bán sắc như Túy Hoa lầu, mà nó được sử dụng như một căn cứ địa chứa thông tin tuyệt mật của khắp thiên hạ. Tất cả mọi tầng lớp, tất cả mọi loại người, không phân già trẻ lớn bé, chỉ cần có thông tin để bán, chỉ cần có tiền để mua, đều có thể tùy ý bước vào. Sáng sớm hôm nay, Mạnh Các chủ đột nhiên đích thân tới thăm Cửu Thiên lầu. Nghe nói, là đến gặp một vị khách đặc biệt. Người khiến Mạnh Cự Giải tự mình tới tận đây, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải người này có quyền lực khuynh đảo như Thái tử, thì chí ít hắn cũng phải nắm giữ thông tin tối mật đáng giá cả một ngàn vạn hoàng kim.

Từ quản chưởng đưa Cự Giải tới phòng Kiêu Hoàng, đoạn phân phó cho mấy tên ám vệ đứng ngoài canh gác. Cửa phòng đóng, bên trong chỉ còn lại hai cái nhân. Cự Giải ngồi xuống bàn, tự mình rót lấy một chén Đại Hồng Bào, nhàn nhạt lên tiếng:

"Ngươi tới mua hay là bán?"

Nam tử khoác cái hắc áo choàng, đứng quay lưng về phía hắn. Y đội mũ trùm kín đầu, trên tay cầm lồng vàng nhốt một con yến phụng. Liếc mắt qua liền biết, giá của chúng không dưới năm vạn hoàng kim.

"Ta vừa tới mua lại vừa tới bán, hảo không?"

Nam tử xoay người, đứng đối diện với Cự Giải. Y mang Qủy diện. Hơn nữa, còn có cái ấn ký rất kỳ lạ. Hắn hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm nay, quả thực chưa từng nhìn thấy cái này ấn ký. Nhân vật này, chắc chắn không phải hạng tầm thường.

"Ra giá đi." - Cự Giải nâng chén trà, liếc nhìn y qua làn khói thơm trước mặt. Hắc y nhân đặt cái lồng vàng lên bàn, hắn hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp lạnh buốt:

"Giá của nó, ngươi không thể mua được đâu. Nhưng là chúng ta có thể trao đổi."

"Nực cười, ta chưa bao giờ nghĩ lại có thứ thông tin có điểm gì tuyệt mật mà ta lại không thể mua." - Cự Giải cười lạnh bảo, ngón tay thon dài gõ gõ lên thân chén ngọc. Hắn đưa tay rót thêm một chén nữa, dường như đã đem lời nói của ai kia vứt ra sau đầu. Mạnh Các chủ đây, đến mạng người còn có thể mang ra nói chuyện buôn bán, khó trách, hắn lại nhiều tự tin đến như vậy.

"Yến vương điện hạ của Vân Nam quốc hiện đang ở đại Minh." 

Lời nói của quỷ diện nhân vừa dứt, chén trà trên tay Cự Giải dường như khựng lại nửa khắc. Trong mắt hắn tồn tại một tia dao động khó nhìn thấy. Yến vương điện hạ Lãnh Thừa Phong, nguyên là nhi tử của Cao Hòa đế tiền triều, người duy nhất sống sót trong cuộc huyết tẩy thành Thái Long của thế tử Lãnh Dục Uyên. Hắn trong tay cầm binh phù Bành Việt quân đoàn chạy trốn, thế nên trong suốt bao nhiêu năm qua, Cao Vũ đế luôn luôn tìm kiếm truy giết hắn khắp nơi. Bành Việt quân đoàn, thế lực thiên tướng từng khiến chúng sinh quỳ lạy, thành quách dưới chân biến thành đống xương khô. Nghe nói, binh phù kia là do Cao Ứng hoàng đế dùng kiếm chém rơi sao trời mà tạo thành. Không biết tin đó là thực hay giả nhưng nó quả thực từng khiến mọi đạo quân quỳ gối xin hàng trước Vân Nam quốc. Cao Vũ đế trước giờ đều nóng lòng muốn xâm chiếm đại Minh, nay lại nghe được sự kiện này, hẳn sẽ coi đó là một lý do quá sức hoàn hảo. Đến lúc đó, đừng nói đến một ngàn vạn hoàng kim, ngay cả thiên hạ đại Minh cũng sẽ là của Lôi Vân Các.

"Có thiếu gì kẻ đến đây khai khống với ta để nhận được tiền. Ngươi nói xem, ta làm thế nào tin ngươi."

"Mạnh Các chủ, thực hay giả, trong lòng ngươi tự nhiên đã rõ. Ta bán thông tin này cho ngươi chính là hy vọng chúng ta sẽ cùng một thuyền, cùng nhau xây dựng bá nghiệp."

"Cùng một thuyền ư? Ta chưa từng cùng kẻ nào đứng trên cùng một thuyền. Ta là thương nhân, quan trọng nhất chính là chữ Tính. Kẻ nào mang tới nhiều lợi ích hơn, ta tất nhiên sẽ để hắn cùng một hội. Còn đẩy hắn xuống nước bao giờ, chính ta cũng chưa biết a."

"Vậy quan hệ giữa ngươi cùng Thái tử, chỉ đơn giản là quan hệ giao dịch ư?" - Qủy diện nhân nhấc cái lồng vàng lên ngắm nghía. Hắn lơ đãng hỏi.

"Ngươi nói thử xem."

"Ha ha, bỏ đi, cuộc giao dịch của ngươi và Thái tử ta không quan tâm..." - Y bật cười, tiếp lời. - "Ta muốn mua danh sách toàn bộ những kẻ có lai lịch không rõ ràng ở toàn bộ đại Minh. Hắn tên một chữ Thành."

"Thành giao..." - Cự Giải dứt khoát buông hai chữ. Hắn đứng dậy, đoạn để lại trên bàn một hiệu phù. - "Tới tìm Từ quản chưởng, ngươi sẽ có thứ ngươi muốn."

"Gượm đã, Mạnh Các chủ, ngươi thực sự không muốn có thiên hạ hay sao?" - Đằng sau tấm mặt nạ, kẻ đó nhếch môi cười. Biểu hiện của hắn, giống như thể đã đạt được mục đích.

Cự Giải tay chắp sau lưng, hơi quay đầu nhìn hắc y nhân qua vai, lãnh đạm cười:

"Thiên hạ mà ngươi nói là cái ngai vàng Vương Cơ thị? Ngai vàng, ta có thể tự mua cho ta cả mười cái nhưng là không thể mua được tự do. Thay vì khóa mình trên cái ghế đó, chi bằng ở bên ngoài hô mưa gọi gió, đạp đổ thiên hạ không phải tốt hơn sao?"

Cánh cửa phòng Kiêu Hoàng đóng lại, chỉ còn hắc y nhân cùng tấm hiệu phù đặt trên bàn. Hắn kéo mũ áo choàng, tháo xuống tấm mặt nạ. Dung nhan một tuấn mỹ nam tử in trên gương đồng. Mắt phượng hẹp dài lóe lên tia độc ác. 

"Vũ Tước, ngươi nói xem, ta là thích nghe nhất câu nào?" -Hắn ghé sát vào chiếc lồng vàng, giọng nói kỳ thực chẳng có chút biểu cảm.

"Sở trị thiên hạ. Sở trị thiên hạ." - Con chim gật gù kêu lên mấy tiếng, cặp mắt đen của nó nhìn chăm chăm vào bàn tay của nam tử đang dần phóng đại rồi từng chút ép chặt.

"Sai rồi. Phải là tân - Sở - đế - vương." - Nam tử chậm rãi nói từng chữ một. Hắn nâng cao chiếc lồng vàng nhìn con chim đang thoi thóp nằm trong đó.

Bên ngoài Cửu Thiên lầu,

"Các chủ, bước tiếp theo tính thế nào?"

"Tính thế nào ư? Ta là muốn tính xem, rốt cuộc thiên hạ Vân Nam quốc hay là đại Minh lớn hơn. Hoặc là...cả hai."- Cự Giải nhếch môi cười. Trong đầu hắn, chắc chắn đã tính sẵn đường đi nước bước. Thiên hạ của đại Minh và Vân Nam quốc. Nếu như cả hai cùng đổi chủ thì sao?

------------------------------------------

"Kim Ngưu, chàng có muốn tham gia không? Đừng sợ, chỉ cần là chàng lựa chọn, tất cả đều có thể." - Bạch Dương vuốt lại nếp áo cho hắn. Kim Ngưu chớp chớp hàng mi đẹp như cánh bướm, im lặng không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Có sợ không?"

Đáp lại nàng là cái gật đầu nhẹ sau đó lại liên tục lắc đầu. Hắn vò tà áo màu thanh thiên trong tay, nhất quyết không nhìn nàng. Bạch Dương có chút buồn cười, nâng cằm hắn lên:

"Kim Ngưu, chàng không muốn, sẽ là không muốn."

"Bạch Dương, có phải là ta không ra thì ngươi sẽ phải thay hay không?" - Trong đôi mắt hắn cơ hồ có một tầng sương mỏng. Hắn thì thầm vào tai nàng câu gì đó, đoạn leo lên lưng con ngựa Thiên Sát dẫn tới, thúc nó phi qua hàng rào. Bạch Dương nhìn theo bóng dáng cái tuấn mỹ nam tử cưỡi bạch mã, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Kim Ngưu, thật ra hắn không hề ngốc.

Trong sân bây giờ hiện có tám người, gồm có Văn Trụ, Văn Kinh, Lý Mặc, Lục hoàng tử lấy làm một đội ; đội còn lại có Cảnh vương, Chu Hoằng, Lý Mật và Bát hoàng tử. Quân sai vừa gióng lên một hồi trống, hai bên lập tức lao ngựa tới tranh cầu. Tiếng reo hò bốn phía dậy lên như sóng, Văn Nguyên Bá tọa ngay bên cạnh nàng, cũng hướng bọn hắn lớn tiếng :

"Văn Trụ, Văn Kinh, các ngươi phải chơi thật TỐT."

Bạch Dương nãy giờ sở vi bất động, cái gì cũng không nói, chỉ lặng lẽ quan sát diễn biến trên sân, bộ dáng bình tĩnh đến mức kỳ quặc. Văn Nguyên Bá lén lút đưa mắt nhìn của nàng biểu hiện, nhưng thực không nhìn ra bất cứ cái gì dấu vết, trong lòng tự nhiên có đôi chút bất an. Nàng ta không lo lắng cho tên ngốc tử kia sao?

"Vương phi, Người nên cẩn thận. Lão hồ ly kia chắc chắn sẽ đối điện hạ giở trò bỉ ổi. Vương phi, có cần.." - Thiên Sát bắt gặp cái nhìn của Văn Nguyên Bá, liền tiến lên nói nhỏ với nàng.

"Nhân sinh thiên biến vạn hóa, xoay chuyển khôn lường nhưng lại có những thứ nằm ngoài quy luật này. Thiên Sát, ngươi có biết đó là gì không?"

Hắn lui xuống hai bước, gật đầu như đã minh bạch. Thứ mà vương phi đang nhắc tới chính là khả năng của Cảnh vương điện hạ. Tuy rằng, Cảnh vương hiện tại đúng là kẻ ngây ngốc nhưng hắn vẫn là sở hữu kỹ thuật chinh chiến điêu luyện. Chỉ là việc cưỡi ngựa, đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.

Tình hình trên sân có vẻ thay đổi. Đội Văn Kinh nãy giờ đều chiếm thế thượng phong nay lại bị ép sát khung cầu. Chu Hoằng bị vây hãm, buộc phải truyền cầu cho Cảnh vương. Y thở dài, thầm nghĩ thế nào Cảnh vương kia cũng để mất cầu rồi bị ngã ngựa. Ai ngờ được, hắn lại có thể dễ dàng lừa Văn Kinh, khéo léo lách người, tiếp tục đưa cầu về phía sân đối thủ. Cảnh vương điện hạ bây giờ giống như trở về con người trước đây của hắn. Lạnh lùng, quyết đoán. Mĩ nam tử dẫn cầu trên sân như thể phát ra minh quang. Tuấn mi nhíu lại, mồ hôi rơi xuống nét cằm góc cạnh đẹp như tạc vẽ.

 ''Ai nha, xem kìa, Cảnh vương điện hạ hảo soái. Giá như hắn không có cái vấn đề trí tuệ thì tốt biết mấy." 

 "Phải a, phải a, đến lúc đó có làm tiểu thiếp cho hắn ta cũng nguyện ý."

"Thiên Sát, ngươi làm cách nào để Cảnh vương phát trượt cầu đi." - Bạch Dương lạnh lùng nâng chén trà trên bàn lên uống, trong mắt hiện vẻ không vui.

"Vương phi, như thế là phạm luật, lại gây bất lợi cho vương gia. Người nhìn xem, các vị cô nương đều hướng Ngài mê mẩn." - Thiên Sát cảm khái trả lời.

"Thiên Sát, ngươi câm miệng cho bản phi."

Cầu còn cách khung thành ước chừng vài chục bước chân lại bị ngựa của Lý Mặc chặn lại. Hắn giương môi cười, đưa gậy cướp cầu không cho Cảnh vương có cơ hội đánh. Văn Kinh cùng Lục hoàng tử thúc ngựa lên chèn ép. Tình thế bị vây chặt như vậy, thực rất khó để thoát ra. Kim Ngưu không nói không rằng, hắn đột nhiên hất gậy tung cầu lên cao, hướng theo chỗ Bát hoàng tử mà vụt. Bên kia tất nhiên phòng bị không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bát hoàng tử đạp lưng ngựa đá vào khung cầu, ghi một màn đẹp mắt. Chiếc chuông bạc buộc lụa đỏ vang lên leng keng. Tên quân sai phất cờ, hô một tiếng "Xanh, nhất."

"Hay, hay lắm."

Lý Nguyên Bá gõ tay lên mặt bàn. Biểu cảm trên mặt lão ta không giống như là thất vọng cũng chẳng giống như giận dữ mà là, chờ đợi !?. Lão hồ ly này chắc chắn sẽ không ngờ tới việc Cảnh vương vẫn còn như vậy lợi hại thế nhưng, quả thực, biểu hiện này có chút không thỏa đáng.

Sang tới hiệp hai, việc bị dẫn trước đối với một ngũ quân đô thống phủ cao cao tại thượng mà nói, thì chẳng dễ nuốt chút nào. Thế nên, chưa cần tới nửa canh giờ, Lý Mặc đã khiến chiếc chuông bạc dải xanh rung lên mạnh mẽ, san phẳng điểm số.

"Đỏ, nhất."

Hồi trống thứ ba vừa được gióng lên, cầu chạm gậy của Lý Mặc. Hắn dùng gậy vờn qua vờn lại quả cầu, sau mới vung gậy phát tới chỗ Văn Kinh, đáng tiếc lại bị gậy của Cảnh vương chặn lại. Quan khách dậm chân tiếc nuối. Một đường truyền hỏng. Bạch Dương nhíu mày khó hiểu. Vị trí của Văn Kinh và Cảnh vương quả thực là gần nhau nhưng với khả năng của Lý Mặc, không lý nào lại truyền hỏng một đường cơ bản như vậy. Giống như thể hắn cố tình phát tới chỗ Cảnh vương. Kết hợp với biểu cảm lúc nãy của Văn Nguyên Bá, lẽ nào..? Bạch Dương vội vã rời khỏi chỗ ngồi, chen qua đám đông. Nàng cắn răng thầm trách bản thân quá khinh suất, không nghĩ lão già đó lại dám giở trò hèn hạ trước mặt bao nhiêu người. Lão bà bà kia chắc chắn đã nắm được kế hoạch hôm nay.

"Dừng lại."

Bạch Dương xách làn váy, chạy tới. Không kịp nữa rồi. Văn Trụ cho ngựa húc thẳng vào bụng con bạch mã, hất Cảnh vương xuống đất. Quan khách xung quanh bắt đầu nhốn nháo. Văn Kinh làm như không nhìn thấy, cố ý vung gậy cướp cầu nhưng thực chất đòn này chính là giáng thẳng vào đầu nam tử nằm phía dưới.

"Kim Ngưu."

"Bạch Dương, ngươi không biết cưỡi ngựa. Ở yên đây." 

----------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net