Những kẻ kỳ lạ trong thị trấn kỳ quặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đầu đông dễ chịu, khi bầu trời trong xanh đến mức cao vời vợi và những đám mây bay đi đâu mất, chỉ chừa lại những vệt trắng nhạt mờ như khói. Bầu trời như thế mà nắng lại không quá nóng bỏng cũng không quá tái nhợt - nó vừa đủ: vừa đủ sáng, vừa đủ ấm, vừa đủ cho con người một cảm giác an toàn.

Chiếc xe chạy qua đèo, bánh xe lăn trên đường nhựa mới, bốc lên cơn gió nhẹ cuốn lấy chiếc lá khô. Song Tử ngồi ở ghế sau, hạ thấp cửa kính, nhìn hàng cây xanh um lướt vút qua, trôi dạt ra khỏi tầm mắt. Những thân cây lớn nhỏ mọc san sát nhau, tán cây cao thấp xen kẽ, nắm lấy nhau, trùng trùng điệp điệp, nhìn mãi không hết; cánh rừng ven khiến con đường thân thuộc cũng trở nên dài dòng, đi mãi không xong.

Không biết thấy cái gì gợi lại hồi ức, ngồi trên ghế lái, vị quản gia trung niên cười hiền từ cảm thán: "Cô chủ, nơi này thay đổi nhiều nhỉ?"

"Vậy sao?" Song Tử chỉ quanh quẩn trong phòng là nhiều - từ nhỏ đến lớn cô đều như vậy - nên không biết thị trấn trong lời quản gia như thế nào. Đối với cô, mười năm trước hay mười năm sau, thị trấn này vẫn đẹp đến vô thực: mặt đất được phủ bởi rừng xanh suối nhỏ, trên cao là trời rộng bao la, đến cả những cơn mưa cũng như nước mắt của kẻ luỵ tình - tha thiết, lãng mạn. Ở thị trấn này, đôi lúc Song Tử nghĩ có lẽ mình đang sống trong giấc mơ của ai đó.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đã đến đích điểm – trường cấp ba Uni.

Đối diện với huy hiệu hình thiên thần khép cánh trên cổng, Song Tử cảm thán nơi này xa hoa đến mức khoa trương - ít ra cô chưa thấy ngôi trường nào ở thành phố có cánh cổng to như vậy, cầu kỳ đến vậy. Mấy viên đá trên vương miện thiên thần kia chắc không phải đá quý đâu nhỉ? Nhưng không phải thì sao nó lại lấp lánh đến thế kia?

Trong lúc Song Tử há hốc mồm, một chiếc xe hơi màu trắng chầm chậm dừng lại cách đó không xa. Thân xe bóng loáng, cửa kính sạch bong đến mức người ta hoài nghi hoặc là nó vừa được mua về hoặc chủ nhân của nó mắc chứng OCD.

Tài xế bước xuống, mở cửa sau. Khi Song Tử trông thấy thiếu nữ bước ra từ cửa, cô thoáng hiểu lý do chiếc xe sạch tinh đến vậy; không phải do chủ nhân của nó OCD, mà là vì nếu trên chiếc xe trắng mang bất kỳ vết bẩn nào đều sẽ khiến người ta thấy xúc phạm tới chủ nhân của nó - một nữ sinh có nước da trắng, mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời. Khớp xương của cô ta thật nhỏ, tay chân mảnh mai tựa cốt búp bê sứ; nữ sinh này cũng mang lại cho người khác cảm giác muốn đối xử với cô như búp bê: yếu ớt đến mức có thể tuỳ ý khống chế, xinh đẹp đến mức muốn lồng kính bảo quản.

"Tiểu thư, đi cẩn thận."

"Cô chủ, đi cẩn thận."

Lời của hai quản gia đồng thời vang lên.

Song Tử nhìn ngắm mãi mê, không thể trả lời kịp lúc. Khi cô nhận cặp sách từ quản gia, cô gái màu trắng bên kia đã nói: "Em vào trước đây, gặp lại anh sau."

Song Tử trố mắt với cách xưng hô kỳ lạ này. Cô vội quay đầu đánh giá đôi tiểu thư - quản gia nọ, phát hiện quản gia người còn khá trẻ, vừa qua tuổi 20 thôi, nữ sinh gọi "anh" cũng không sai.

Ai như quản gia nhà mình...

Quản gia: "...Cô chủ, đừng nhìn tôi như vậy, tuổi già đâu phải lỗi của tôi."

Song Tử e hèm một tiếng, vẫy tay cho ông về.

Khi hai chiếc xe rời đi theo hai hướng khác nhau, Song Tử và nữ sinh đã vào bên trong cổng lớn.

Song Tử vừa đi vừa nhớ lại giá tiền chiếc xe màu trắng ban nãy, xác định được: nó rất đắt. Cô sống 10 năm tại thành phố triệu dân cũng chỉ thấy hãng xe đó đôi ba lần. Tất nhiên chúng không phải chiếc này, cái xe trắng mà nữ sinh kia ngồi là mẫu mới nhất, giá trên trời, kể cả người tự nhận là khá giả như cô cũng hổ thẹn than nghèo khi nhìn giá.

Song Tử hốt hoảng. Thị trấn này bây giờ giàu có vậy sao?

Người mà Song Tử nghĩ nãy giờ đột nhiên gọi cô: "Bạn nữ này..."

Song Tử dừng bước.

Nữ sinh chạy chậm đến, cười thân thiện: "Cậu là học sinh mới chuyển đến, đúng không? Tôi là Thiên Yết, học lớp 10. Nếu cậu không biết phòng giáo viên ở đâu thì để tôi giúp cho."

Nói thật là cô đang bị kiến trúc trường này làm cho rối não - diện tích quá rộng, có quá nhiều toà nhà, nhìn mãi cũng không phân biệt đâu là đông tây nam bắc. Có người tốt bụng giúp đỡ, Song Tử vội vàng gật đầu. "Cảm ơn em, chị là Song Tử, học lớp 12."

"Em gọi chị là chị Song Tử nhé?" Thiên Yết ra hiệu: "Đánh trống vào tiết rồi, chúng ta không được xuất hiện dưới sân trường. Chị đi theo em."

Nói rồi Thiên Yết dẫn cô vào hành lang bên cạnh. Hành lang có một mặt hướng nắng, mặt còn lại là vách tường. Nắng sớm chiếu lên hàng cột cao vời vợi, in bóng nó xuống sàn, leo lên những bức tường rồi chui vào góc khuất của trần nhà, mất hút. Hai người bước đi trong im lặng. Song Tử chú ý đến người dẫn đường cho mình rất có phong thái của con nhà giàu có, cô ta đi từ tốn, nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động. Loại khí chất đó của Thiên Yết rất hợp với phong cách của hành lang này; cứ như nơi họ đang đi không phải trường học mà là khuôn viên nhà cô ta, và nơi họ đến không phải phòng giám thị mà là phòng tiếp khách thân thiết.

Đến cả giọng điệu bắt chuyện của Thiên Yết cũng rất kiểu mẫu: "Chị từ nơi khác chuyển đến, đúng không?"

"Không hẳn. Chị sinh ra ở đây, sau này đi với dì chuyển đến thành phố phía nam. Nay dì chị qua đời nên chị trở lại thu xếp..." nói một nửa, Song Tử sực tỉnh. "Sao em biết?"

"Vì nhìn chị rất lạ. Em sống ở đây từ nhỏ nhưng chưa thấy chị bao giờ." Thiên Yết bổ sung: "Chị biết thị trấn X trước đây chỉ toàn rừng là rừng, nhỉ? Đến khi người của bốn dòng họ Van, Odin, Curen, Ilen đến khai hoang và định cư, nơi này mới dần có bóng người."

Nhưng vì thị trấn gần như ngăn cách với bên ngoài, điều kiện kinh tế lạc hậu nên rất ít người chọn dừng chân lâu dài. Đó cũng là lý do dù đã thành lập hơn hai trăm năm nhưng thị trấn X còn chưa có quá 100.000 cư dân, đã vậy trong số này phần lớn là người của bốn gia tộc tiên phong; Thiên Yết lớn lên ở đây từ nhỏ, không hề khoa trương khi nói rằng cô có thể chỉ mặt nói ra họ của một người qua đường ngẫu nhiên.

"Chị rời khỏi thị trấn từ nhỏ à...? Nếu có gì bất tiện thì cứ hỏi em nha." Điều này thật kỳ lạ khi xuất phát từ miệng của một người nhỏ hơn mình, Song Tử càng thấy kỳ lạ hơn khi Thiên Yết giơ ngón trỏ lên miệng và nháy mắt. "Ở đây có khá nhiều thứ cần chú ý đó."

"...Ví dụ như?"

Thiên Yết nói với thái độ của fan cuồng: "Ví dụ như dù chị có đồng ý hay không, gia tộc Van vẫn là gia tộc có uy tín nhất thị trấn."

Từ xưa đến nay, bốn gia tộc lớn đã thống nhất phân công trách nhiệm quản lý nơi này: Odin trông coi các Đền thờ, Curen bảo quản tàng thư lịch sử, Ilen tập trung phát triển kinh tế, Van thì có trách nhiệm quản lý hành chính và đưa ra các quyết sách liên quan. Từ trước khi chính phủ thành lập, gia tộc Van đã bỏ ra vô số tâm huyết để duy trì trật tự cho nơi này: xây trường học, dựng kho lương thực, ban hành các luật lệ,... Cho đến hiện tại, dù chính phủ dần ổn định, thiết lập các cơ sở hành chính ở đây thì nó vẫn không thay thế được lời giao kèo của gia tộc Van. Theo cách nói của Song Tử, thị trấn X là điển hình của "phép vua thua lệ làng".

"Ngôi trường này do gia tộc Van xây dựng, có tuổi thọ 118 năm, là trường học lâu đời nhất nước mình đó." Thiên Yết ra hiệu cho cô nhìn bức tượng thiên thần giữa sân. "Đó là một trong hai vị Thần bảo hộ cho thị trấn, Ol'va. Ở trường cũng có phòng thờ ngài ấy, mỗi tuần sẽ có học sinh được giao nhiệm vụ quét dọn và mỗi tháng ban giám hiệu sẽ đến hành lễ."

Thị trấn X là nơi có hệ thống tín ngưỡng trọn vẹn nhất cả nước - đó đã là nói giảm nói tránh; thực chất, cứ mỗi lần nhắc đến X người ta sẽ nhớ ngay đến sự cuồng tín của người dân nơi đây, bức tượng này chính là bằng chứng.

Trừ điều đó ra, Thiên Yết còn nói rất nhiều, nào là trường học này còn liên thông với trường cấp 2 và tiểu học, tất nhiên cũng do gia tộc Van xây dựng. Đây là những ngôi trường đầu tiên của thị trấn, sau này còn có vài trường công lập khác dựng nên, nhưng danh tiếng không bằng, có rất ít người cho con mình vào học. Nào là thị trấn X còn lạc hậu nhưng khi đi vào trung tâm, hầu như các dịch vụ đều đầy đủ, không thua gì thành phố lớn, nếu Song Tử có nhu cầu có thể ghé tham quan. Nào là thị trấn dù đang không ngừng nâng cấp nhưng nơi đây vẫn chưa có trường Đại học; các thiếu niên sau nếu muốn học tiếp phải chuyển sang thành phố lớn; chính vì vậy mà họ rất khó gặp những người trẻ tuổi đi lại trên đường. Tuy nhiên, với hệ sinh thái đa dạng và khu rừng nguyên sinh rộng lớn, thị trấn X vẫn là thánh địa cho các nhà sinh thái, sinh vật học đến nghiên cứu; nếu Song Tử vô tình trông thấy ai đó dạo quanh trong rừng và mang theo mấy dụng cụ kỳ lạ thì cũng đừng sợ.

Nói một hồi, họ đã đến nơi. Thiên Yết dừng bước: "Đây là phòng giám thị, giáo viên bên trong sẽ hướng dẫn chị nhận lớp."

Song Tử nghe lịch sử hình thành của thị trấn X nhiều đến mức tai đóng kén, thấy nữ sinh này cuối cùng cũng im lặng, cô vội gật đầu: "Cảm ơn em."

Thiên Yết mỉm cười: "Nếu có gì thắc mắc chị cứ hỏi nha, mọi người nơi đây đều rất thân thiện."

Thân thiện à...? Ấn tượng trong quá khứ khiến Song Tử hoài nghi tính xác thực của câu nói này.

"Em phải vào lớp rồi, tạm biệt chị."

Song Tử gật đầu. "Cảm ơn em, chúc em học tốt."

Thiên Yết cười. Chẳng biết có phải do định kiến bản thân hay không, từ khi về lại thị trấn này, Song Tử nhìn ai cũng thấy họ có vấn đề. Ví dụ như nữ sinh lớp 10 trông cực kỳ bình thường này, cô ta chỉ cười tạm biệt cô thôi, Song Tử đã thấy đối phương như đang đánh giá mình - đánh giá xem cô có mang ác ý đến đây không.

Song Tử còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ kỳ lạ kia, từ trong phòng giám thị bước ra người đàn ông trung niên. Không biết do vốn đã vậy hay thời gian khiến nó phai màu, đập vào mắt cô đầu tiên là một mái tóc bạc trắng - giống hệt Thiên Yết. Ông đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn cô. Trước khi đến đây, Song Tử đã được phát cho đồng phục và phù hiệu, người nọ đọc tên cô xong lập tức nở nụ cười: "Em là Song Tử à? Hôm nay đến để nhận lớp, đúng không? Thầy là Khiên, giáo viên chủ nhiệm của em. Trùng hợp gặp nhau ở đây, em đợi thầy một chút, chúng ta cùng lên lớp."

Song Tử gật đầu, nhìn người đàn ông trở về phòng, trong chốc lát lại đi ra - có lẽ ông ta vừa điểm danh giúp cô.

Song Tử theo chân chủ nhiệm đến lớp. Lớp học của họ nằm ở lầu hai, thuộc dãy lầu đối diện ban giám hiệu. Tương tự như những lớp 12 khác, lớp học này khi không có giáo viên cực kỳ ồn ào, Song Tử vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng đập bàn đập ghế.

Có người liếc thấy giáo viên chủ nhiệm từ cuối hành lang, vội hét lên: "Thầy Khiên tới rồi! Về chỗ! Mau lên!!!" - Sau đó lớp học lại vang lên một chuỗi tiếng kéo bàn kéo ghế.

Khi Song Tử đến cửa, bên trong đã ngồi chỉnh chu, ngay ngắn cứ như thể mớ âm thanh hỗn độn ban nãy không phải do bọn họ gây ra.

Thầy Khiên cứ như đã quen với cái thói nghịch ngợm này của học trò, ông thản nhiên bước vào. Có học sinh lớn tiếng hỏi: "Thầy ơi! Cuối tuần này lớp mình cắm trại ở đâu ạ?"

Song Tử không rõ họ có giao kèo gì ở đây, nhưng thầy Khiên có vẻ khá ngượng ngùng khi hình tượng trong mắt học sinh mới đã mất đi vẻ uy nghiêm; ông ho khan vài tiếng, liếc mắt ra hiệu cho nam sinh kia bàn chuyện này sau trước khi giới thiệu nữ sinh trên bục giảng: "Năm nay lớp ta có một học sinh mới chuyển đến, mọi người cùng chào đón nào!"

Thiếu nam thiếu nữ tập trung nhìn lên, ánh mắt loe loé.

Song Tử còn chưa rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì, cứ bình thản mà nói: "Tôi là Song Tử, vừa chuyển đến từ thành phố phía nam. Rất vui được gặp mọi người."

Không khí lớp học chính thức thay đổi. Hơn 30 học sinh ngồi im trên bàn, ánh mắt loe loé trở nên lạnh căm, đầy nghi kỵ; có người còn phản cảm ra mặt, cứ như tồn tại đứng trên bục giảng chỉ là con bọ từ đâu bay tới, không phải người.

Song Tử không xa lạ gì loại ánh mắt này, khi cô đi mua thức ăn ở chợ, những người bán hàng biết cô từ thành phố khác chuyển về đây cũng nhìn cô như thế. Tương tự như những năm trước, khi Song Tử còn sống ở đây cùng gia đình. Kể cả khi cô sinh ra tại thị trấn, có tài sản, có chốn dừng chân thì chỉ vì cô không mang họ của bốn gia tộc lớn mà mọi người tự động xem cô là người ngoài. Thậm chí còn lấy cớ "kẻ dị loại" mà...

Song Tử hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng. Đây mới chính là bản chất của thị trấn X mà: kỳ lạ, cực đoan, bài ngoại. Cái câu "mọi người rất thân thiện" Thiên Yết nói ban nãy chỉ để lừa kẻ nhẹ dạ thôi. Nhưng Song Tử không về đây để gây sự, cô sẽ không rỗi hơi đi vạch trần cái bề ngoài giả dối này. Cô về đây để tìm người thân mình, tìm người để trả ơn và lấy lại những gì bản thân đã đánh mất, vậy thôi. Sau khi hoàn thành xong những việc đó rồi, cô sẽ rời đi, không còn dính líu gì đến chốn kỳ quặc này nữa.

Những tưởng bầu không khí này sẽ là thứ kết thúc màn chào hỏi của học sinh mới thì trong góc lớp đột ngột vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay không nhanh không chậm, mang theo nhịp điệu hân hoan; và người vỗ tay nói: "Chào mừng cậu đến với lớp 12/2 trường Uni."

Nữ sinh kia vừa dứt lời, ba mươi học sinh còn lại cũng đồng loạt vỗ tay vui vẻ.

"Chào mừng cậu!"

"Có gì khó khăn cứ hỏi tôi! Tôi là lớp phó học tập nè!"

"Một chút nữa chúng ta cùng đi nhà ăn đi!"

"Cậu đến từ thành phố phía nam à? Tôi nghe nói ở đó có nhiều chỗ để chơi lắm..."

Trái ngược với sự sôi trào trong lớp học, biểu cảm trên mặt Song Tử dần lạnh lùng. Vậy mà những học sinh kia vẫn cứ niềm nở, vui vẻ chào hỏi cô như thể những kẻ bài ngoại ban nãy không phải mình. Tiếng vỗ tay cũng không ngớt, thậm chí dần trở nên khoa trương. Họ chẳng quan tâm đến Song Tử cảm thấy thế nào, cũng chẳng rõ tại sao mình phải vui vẻ chào đón cô - họ làm hành động này với một sự rập khuôn của mấy con rối, cực kỳ quỷ dị.

Song Tử nhạy cảm thấy họ không phải đang vỗ tay chào mình mà là vỗ tay hoan hô cho phát biểu của người nào đó. Thế là cô nhìn sang người đã khơi màn tràn pháo tay này. Nữ sinh ngồi trong góc cũng nhìn cô, đôi mắt đó ngập tràn thiện ý. Thiếu nữ đó thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức nếu có bất kỳ người xa lạ nào ở đây, Song Tử chỉ cần nói "người đẹp", họ sẽ lập tức biết cô đang miêu tả ai. Cô ta sở hữu đôi mắt xanh đặc biệt, nếu mắt Thiên Yết mang màu trời thu thì người này lại là màu xanh của nước trong veo, dịu dàng như thể có thể rửa sạch mọi thứ dơ bẩn trên đời.

Cô gái gật đầu chào Song Tử - cái chào này không hạ thấp bản thân, cũng không e thẹn mà là cao cao tại thượng như đấng bề trên gặp gỡ thuộc hạ của mình. Miêu tả là vậy nhưng nữ sinh này không có vẻ cao ngạo, không ra vẻ ta đây, cô ta tự nhiên như thể được giáo dục như thế từ nhỏ, như thể từ khi có ý thức đã có người thì thầm hằng đêm với cô rằng: ngài chính là phước lành được ban cho thế giới, bình đẳng thiên vị ngài, hết thảy luật lệ thuần phục ngài. Tất cả những điều này khiến Song Tử vô cớ sinh ra chút bực bội.

Trong lúc lớp học ồn ào, nữ sinh màu xanh biển kia giơ tay: "Thưa thầy, bạn Song Tử có thể ngồi chung với em không ạ?"

Lớp học im bặt. Sự im lặng này không nặng nề hay gượng gạo như lúc Song Tử vừa đến mà nó nghiêm túc, cứ như người vừa nói chuyện không phải học sinh bình thường mà là hiệu trưởng đang phát biểu trước bục giảng. Và càng kỳ lạ hơn khi thầy Khiên - giáo viên chủ nhiệm hơn bọn họ mấy tuổi đời - không thấy cô nữ sinh kia quá vô lễ khi quyết định thay mình, ông dứt khoát gật đầu mà chẳng cần suy nghĩ: "Được. Song Tử, em ngồi cạnh bạn ấy đi."

Song Tử căng da đầu bước xuống bục giảng, ngồi xuống chỗ được chỉ định trong ánh nhìn chăm chăm của đám học sinh. Bạn cùng bàn mới của cô thực sự rất thân thiện, không những dọn dẹp chỗ cho Song Tử ngồi mà còn tự giới thiệu: "Cậu từ thành phố phía nam chuyển về đây à? Văn hoá khác nhau có lẽ sẽ bỡ ngỡ lắm. Tôi là Song Ngư, sau này chúng ta là bạn cùng bàn, có gì khó khăn cứ nói với tôi nhé."

Song Tử tò mò: "Sao cậu mời tôi ngồi chung?"

Song Ngư: "Vì tôi thích cậu."

Song Tử: "..."

Một thiếu nữ xinh đẹp nói ra câu này rất dễ gây hiểu lầm. Tuy nhiên, biểu cảm của Song Ngư quá trong sáng, quá thản nhiên; thản nhiên vô tư đến mức Song Tử sẽ thấy bản thân rất kỳ quặc nếu cho rằng cô ta đang tán tỉnh mình.

Phụ đề chậm rãi hiện ra, xua tan đi chút ngượng ngùng giữa hai người. Phụ đề Song Ngư bổ sung là: "Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau."

Song Tử: "..." không, nó vẫn rất ngượng ngùng.

"Cậu... đang nói thích theo kiểu bạn bè, đúng không?"

Song Ngư khẳng định với ngữ điệu nghi vấn: "Tất nhiên rồi." - cứ như thể không biết chữ "thích" còn có thể dùng cho trường hợp nào khác.

"Nếu có gì khó khăn cứ nói với tôi nhé." Song Ngư lặp lại lần nữa trước khi thầy Khiên bắt đầu giảng bài, vô tình khiến người ta cảm thấy người đàn ông trung niên kia đang chờ cô nói hết mới bắt đầu công việc của mình.

Đây là thị trấn kỳ lạ. Song Tử nghĩ.

Kỳ lạ chỗ nào à? Chỗ nào cũng lạ.

———

Chap này không nói rõ được nhưng thực ra truyện này là truyện viễn tưởng, mấy nhân vật trong đây có thể sử dụng phép thuật :vv


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net