chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khang Kiên trấn.

Một chiếc xe ngựa chạy băng băng trên đường rồi chợt dừng lại trước Liên phủ, thu hút nhiều ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Phu xe nhẹ giọng thông báo đã đến nơi cho người bên trong. Chốc lát sau nghe vang lên một thanh âm uể oải, có lẽ là mới tỉnh dậy đi. Màn xe được nâng lên, một thiếu niên ngọc thụ lâm phong bước xuống làm ngây ngất những thiếu nữ trên đường. Hắn tao nhã liếc mắt đưa tình làm những cô nương mặt e thẹn đỏ bừng, chiết phiến trên tay nhịp nhịp càng thêm nhã nhặn.

Phía dưới, người nào đó không ngừng bắt mị lực. Phía trên một thiếu niên mang khuôn mặt tuấn mỹ bất quá lại phảng phất vài nét ngây thơ làm mọi người xung quanh một lần nữa chấn động. Công tử này còn đẹp mắt hơn công tử vừa rồi nha. Trấn Khang Kiên không phải là một nơi sầm uất, công tử quý tộc chỉ đếm trên đầu móng tay mà thôi, mỹ nữ, mỹ nam có soi đèn cũng chẳng tìm thấy trừ mấy vị tiểu thư như họa nhà họ Liên. Nay, cự nhiên xuất hiện một lúc hai mỹ nam tử, sao lại không gây xôn xao được chứ? Thông tin mỹ nam xuất hiện nhanh chóng lan truyền với tốc độ ánh sáng. Những cô nương tập trung ở trước Liên phủ ngày càng nhiều. Chỉ chốc lát sau, mùi son phấn nồng nặc khắp cả một vùng.

Cửa phủ đột ngột mở ra, một nữ nhân nhu hòa như nước thướt tha bước ra. Người này không ai khác chính là đại tỷ nhà họ Liên a. Khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu được thay bằng khuôn mặt của một thiếu phụ nha. Nàng chíu mày tỏ vẻ trách móc nói.

- Phong Phong, tới nhà rồi sao không vào còn đứng ở đây trêu hoa ghẹo bướm. – Nàng liếc nhìn dàn nữ nhân chảy nước dãi nhìn "đệ đệ" mà cảm thán. Nam nhân tuấn mỹ không có ích lợi gì, chỉ có tướng công chất phác của nàng là tốt nhất.

Song Tử thu hồi mị lực, kéo tay Kim Ngưu bước vào trong.

- Đại tỷ, đây là Lăng Vô Song, huynh kết nghĩa của "đệ". Đây là đại tỷ của ta – Nàng vui vẻ giới thiệu Kim Ngưu.

Đại tỷ gật đầu chào hỏi, tầm mắt đánh giá hắn một phen. Khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, nổi bật nhất là đôi con ngươi màu hồng làm nàng sinh ra cảm giác tò mò a. Bất quá, trong mắt nàng chỉ có tướng công nhà nàng thôi, không có dư hơi đâu mà quan tâm đến người khác cơ chứ.

- Nhi tử của ta... Phong Phong yêu quý của ta, Phong Phong báu vật của ta... cuối cùng con cũng về nhà rồi. Cha thật nhớ con quá đi mất. – Một giọng nói già nua kích động vang lên.

Bước chân đầu tiên vào phủ còn đang dang dở thì Song Tử chỉ thấy lông của nàng đồng loạt thẳng đứng, còn chưa biết phản ứng ra sao đã rơi vào một cái ôm nồng nhiệt của lão nhân.

Liên phụ thoả mãn xoa đầu "nhi tử", khuôn mặt già nua cười hạnh phúc. Song Tử mỉm cười cảm động nhìn lão cha. Kiếp trước làm một đứa trẻ mồ côi, nàng làm gì biết đến cái gì là tình phụ tử. Thật may mắn kiếp này ông trời cho nàng một người cha nâng niu nàng như bảo bối, làm sao không quý trọng được chứ.

- Nhi tử đã về rồi. Lần sau đừng có dùng lý do nhảm nhí đó dụ con về nha, sức khỏe không nên đùa giỡn. – Nàng bày ra dáng vẻ ông cụ non nói với lão cha. Làm nàng gấp rút chạy về, nào là nằm liệt giường không dậy nổi... Hừ, mới đặt chân vô nhà đã nghe giọng nói như sấm, nàng làm sao không nổi giận đây.

Liên phụ lúng túng xua tay. Hắn không làm vậy tiểu tử kia chịu về sao. Hừ, một năm mới vác cái mặt về thăm nhà chưa đến ba lần a. Với một kẻ cuồng nhi tử như hắn sao có thể chịu nổi đây.

Song Tử kéo tay Kim Ngưu tới trước mặt Liên Đình mỉm cười giới thiệu.

- Đây là Lăng Vô Song, huynh đệ kết nghĩa của con a, đây là cha ta.

Kim Ngưu vội hành lễ, trong lòng vẫn còn dư âm của cảm giác ghen tị vừa nãy... Có cha thật tốt.

- Vô Song bái kiến bá bá.

- Ha ha, vào nhà đi. – Liên Đình vui vẻ cười lớn, thu hồi ánh mắt ngạc nhiên lúc nãy, tiểu tử kia không đơn giản chút nào. Đồng tử màu hồng kia thật quá thu hút người a, bất quá lực hấp dẫn há bằng nhi tử nhà ông chứ.

Bên trong thính phòng (phòng khách), trà đã được chuẩn bị sẵn. Liên Đình một khắc cũng không muốn rời khỏi Song Tử mà kéo nàng ngồi bên cạnh. Các tỷ tỷ cũng lần lượt đi tới. Rất nhanh một nhà họ Liên có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mỗi nhị tỷ là đang trên đường hồi hương mà thôi. Liên mẫu thấy nàng trở về cũng không có biểu tình kích động quá mức như Liên phụ nhưng cũng đủ làm nàng cảm động không thôi.

- Lăng Lăng là huynh đệ kết nghĩa của Phong Phong nên nhận ta làm nghĩa phụ đi a. – Liên phụ thân thiết đề nghị, ánh mắt mong chờ nhìn Kim Ngưu. Có thêm một nhi tử nữa hắn càng thỏa mãn a.

- Cha đừng bày ra vẻ mặt đói khát như vậy a... Bảo Bảo sẽ sợ đó. – Ngũ tỷ giảo hoạt lên tiếng nhắc nhở Liên phụ, với vẻ mặt đó không doạ người ta chạy mới là lạ.

Kim Ngưu lúng túng không biết phải làm sao liếc nhìn về phía Song Tử. Nàng thấy ánh mắt như cún con của hắn thì không kìm lòng được mà lên tiếng.

- Huynh mau mau bái kiến nghĩa phụ đi a. – Hắn làm con nuôi của lão cha không có gì bất lợi cho nàng cả.

- Đúng đó. – Tam tỷ vẫy vẫy tay ra hiệu.

- Nhanh nhanh, ta cùng tam tỷ phải đi biểu diễn nữa, không có nhiều thời gian đâu. – Tứ tỷ cũng theo đó mà thúc giục, chút nữa các nàng phải xuất phát đi Giang Nam a.

Kim Ngưu mím môi nhìn một nhà nhiệt tình như lửa kia, trong lòng không thể không cảm động. Từ khi sinh ra tới giờ chỉ duy có mình Song Tử thừa nhận hắn a. Nay lại nhiều người muốn thân thiết với hắn như vậy... Kim Ngưu cười ôn nhu đứng lên, đến trước Liên phụ thì quỳ xuống bái ba lạy, song nhận lấy chén trà từ nha hoàn. Hắn phải chăng đã có phụ mẫu? Chuyện này là mơ chăng?

- Nghĩa tử mời nghĩa phụ dùng trà.

- Nghĩa tử mời nghĩa mẫu dùng trà.

Liên phụ, Liên mẫu vui vẻ nhận lấy chén trà. Mọi người nở nụ cười thỏa mãn. Nếu nói mọi người cười tươi như hoa thì Song Tử cười còn tươi hơn hoa. Mối quan hệ giữa nàng và hắn không phải sẽ gần hơn sao? Nàng càng có lý do nhờ vả hắn, bóc lột sức lao động của hắn a.

Trong lúc mọi người đang ngất ngây trong cảm giác vui sướng thì đại sảnh xuất hiện hai bóng người cao lớn.

- Mai Chi, nàng định trốn ta đến bao giờ?

- Lam Chi, nàng tưởng ta không tìm được nàng sao?

Hai giọng nam thâm trầm khác nhau đồng thời vang lên làm mọi người đang cười ngoác cả miệng cũng phải đứng hình, máy móc nhìn về phía hai đại nhân vật không mời mà tới kia.

- Mai Chi? Lan Chi? Tam tỷ? Tứ tỷ? – Song Tử là người lấy lại phản ứng đầu tiên, tò mò nhìn hai khuôn mặt xanh mét của tam tỷ và tứ tỷ.

Liên phụ cũng lấy lại nét bình tĩnh đánh giá hai nam nhân đối diện. Người bên tay phải mày kiếm rậm đen, mũi cao thẳng tắp, làn da rám nắng, bất quá tạo cho hắn một khí thái nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Nếu như người tay phải là một nam nhân cuồn cuộn nóng rực thì người bên tay trái hoàn toàn trái ngược, một phong thái ôn nhu như nước. Làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt xếch thâm trầm, miệng luôn treo một nụ cười như có như không, nhìn qua đã biết là hồ ly ngàn năm rồi nha.

- Các ngươi là ai? – Liên phụ nghiêm giọng ra vẻ chủ nhà tra hỏi hai vị khách từ trên trời rớt xuống này.

Hai người kia nở nụ cười lễ phép hướng Liên phụ Liên mẫu hành lễ.

- Tiểu tế Tư Thế Ca bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân.

- Tiểu tế Mạc Tĩnh Khang bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân.

Hai nam nhân đồng thời lên tiếng làm cho mọi người ở đây đồng thời nhảy dựng. Song Tử bất ngờ quá mức mà nhảy ra khỏi ghế, há mồm kêu to.

- Hai tỷ thành thân lúc nào, ở đâu? Sao ta lại không biết, hả? Hả? – Nàng hướng hai tỷ tỷ mặt mày xanh mét mà truy vấn. Dám lén nàng mà thành thân sao? Sao lại keo kiệt đến vậy chứ, nàng cũng đâu có ăn hết bao nhiêu a.

Tam tỷ nuốt một ngụm khí lạnh lắc đầu với tốc độ nhanh vù vù. Môi không son mà đỏ lắp bắp hồi lâu mới nên lời.

- Ta không quen hắn... Hắn bị điên đó, "đệ" hiểu nhầm rồi a. - Nàng rõ ràng đã cắt đuôi được hắn rồi mà, hu hu làm sao đây.

Tư Thế Ca cau mày rậm bước về phía nàng, ánh mắt hàm chứa cơn tức giận nhìn Liên Lan Chi.

- Không quen sao? Trong bụng nàng có lẽ đã có hài tử của ta rồi.

Liên phụ nghe câu nói kia thì tức điên người trừng mắt nhìn nữ nhi. Thân người cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ. Mặt mũi nhà họ Liên còn để ở đâu được cơ chứ, chưa thành thân mà đã có thai sao? Đây là trêu chọc tinh thần y mà...

- Mai Chi, chuyện này là sao? - Liên phụ dưới sự trợ giúp của Liên mẫu mới kìm hãm được ý muốn ngất đi, gặng hỏi.

Tam tỷ oán hận nhìn Tư Thế Ca, tay ngọc bối rối vò nát gấu áo, cúi đầu không dám lên tiếng. Chuyện kia là ngoài ý muốn nha.

Song Tử vuốt cái cằm trơn bóng, híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp không ngừng vặn vẹo của tứ tỷ. Chắc chắc là một cuộc tinh truy nguyệt nha. Nàng chuyển mắt đánh giá nam nhân Tư Thế Ca kia một cái, người này dáng vẻ cao lớn, quần áo là tơ lụa thượng đẳng...

- Huynh làm nghề gì? – Nàng đột ngột lên tiếng làm mọi người hơi sửng sốt, lúc này quan tâm đến nghề nghiệp của hắn làm gì a.

- Tại hạ là người trong giang hồ, là bảo chủ của Thiên Long bảo. – Tư Thế Ca cười nhẹ, vô cùng khiêm tốn nói.

Song Tử vỗ tay cái bốp, cười tươi như hoa, ánh mắt lấp lánh vỗ mạnh vai người nọ. Thiên Long bảo, là Thiên Long bảo đó nha, cái bảo này như cái tên của nó cao quý vô cùng... E hèm, đặc biệt là tiền càng cao hơn cả con rồng bay trên trời nha. Lời to rồi.

- Hảo, huynh đạt tiêu chuẩn. Mau mau chuẩn bị sính lễ rước dâu nha. – Song Tử quay qua người bên cạnh, ánh mắt vừa đánh giá hắn vừa nói, người này chắc cũng chẳng thua kém gì – Còn huynh?

Mạc Tĩnh Khang tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dạng cứng ngắc của Lan Chi thì nghe có người hỏi mới thu hồi ánh mắt.

- Tại hạ là chỉ à một thương nhân bình thường mà thôi. Cũng đủ nuôi sống Lan Chi cả đời...

Song Tử a lên một tiếng bất ngờ. Thương nhân bình thường mà quần áo lại là hạng thượng đẳng thế này sao? Tên này chắc chắn là một cáo già trên thương trường. Mà đã là cáo già thì chắc chắc rất nhiều tiền a. Ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía tứ tỷ. Ôi chao, tứ tỷ vớ được rùa vàng a... nàng thân là "đệ đệ" chắc hẳn cũng được cái chân rùa vàng chứ nhỉ.

- Huynh cũng đạt tiêu chuẩn nốt a... Mau mau chuẩn bị sính lễ nha. Liên phủ đại hỷ lâm môn ha ha... - Nàng híp mắt cười to nhanh chóng kéo tay Kim Ngưu đi ra ngoài trước khi lão cha, lão mẹ bùng nổ. Nàng đã tự tiện gả hai tỷ tỷ trước mặt bọn họ a...

- Tiểu tử kia, đứng lại... - Liên phụ gầm lên một tiếng.

Song Tử tăng tốc kéo Kim Ngưu chạy mất hút, để lại phía sau Liên phụ tức giận như núi lửa phun trào.

- Cha à... tam tỷ, tứ tỷ cũng chẳng còn nhỏ nữa nha... ngũ muội con đây cũng đã xuất giá được một năm rồi đó. – Ngũ tỷ dịu dàng mỉm cười nhắc Liên phụ hai tỷ tỷ chưa xuất giá mà nàng vượt rào trước cũng có đôi chút ngại ngùng nha. Bất quá cưới được phu quân như ý thế này cũng xứng đáng.

Một tháng sau, trấn Khang Kiên nhộn nhịp vô cùng bởi Liên phủ gả một lúc hai nữ nhi. Pháo từng đợt từng đợt nối tiếng nhau nổ. Trước Liên phủ, người tới vô cùng tấp nập. Từ hai hướng, hai đoàn ngựa hoa hoa lệ lệ đi tới thu hút ánh mắt mọi người.

Tư Thế Ca cùng Mạc Tĩnh Khang bước xuống mỉm cười phơi phới đứng nhìn tân nương của mình đang bước tới gần. Ngày tháng theo đuổi tiểu nữ nhân mòn mỏi cuối cùng đã có kết quả nha.

Song Tử hôm nay mặt y phục rất ư là bảnh, cười toét cả mồm nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt. Bên cạnh, Kim Ngưu tò mò nhìn tới nhìn lui.

- Kim Ngưu, khi lớn lên huynh cũng sẽ được như thế này nha. – Nàng vui vẻ chỉ chỉ chỏ chỏ nói, thuyết minh những điều cần làm khi đón dâu cho hắn nghe.

- Lớn lên? Ta như thế này đã lớn rồi nha. – Kim Ngưu không vui nhìn "tiểu đệ", y xem hắn là tiểu hài tử sao? Y không biết rằng y gọi hắn là đại ca nha... Nếu như hắn là tiểu hài tử không phải y là tiểu tiểu hài tử sao?

Song Tử nhìn đồng tử hồng hồng đắc ý của hắn thì có chút khó chịu cau mày, tiếp tục nhìn ngắm đoàn trước dâu.

Chợt nàng nhìn về phía Lục tỷ. Tiểu cô nương xem tranh như mạng này cũng đến xem náo nhiệt a? Nhịn không được tò mò, nàng mạnh mẽ bước lại gần lục tỷ.

- Lục tỷ nha, tỷ không ở trong phòng vẽ tranh sao?

Lục tỷ nghe tiểu út nói vậy thì cau mày cốc vào đầu "hắn" một phát.

- Ta mê tranh nhưng cũng biết ngày xuất giá của hai tỷ ấy nha. Ngươi nha, cũng sắp tới tuổi thành thân rồi đó.

Song Tử ném cho lục tỷ một ánh nhìn khinh bỉ. Tỷ ấy cũng đã mười bảy tuổi rồi nha. Ở thời này đã bị xem là gái ế rồi đó, thân mình chưa lo nổi lại đi lo chuyện bao đồng. Mà có phải tỷ ấy định đi theo con đường của tam tỷ, tứ tỷ không? Đợi trở thành "hàng tồn kho" rồi mới chịu xuất giá?

- Tỷ cũng nên xuất giá đi... Vài năm nữa... Chậc chậc...

- Khởi kiệu. – Bà mai sau khi tân nương lên kiệu hoa thì cao hứng la to.

Song Tử lúc này mới ý thức được vấn đề, lướt qua Lục tỷ vội chạy tới an ủi Liên mẫu.

- Nương đừng quá đau buồn... Vài năm nữa ta sẽ bù cho nương mười con dâu tốt. - Nàng nhẹ nhàng an ủi tấm lòng người mẹ gả con gái.

Liên mẫu liếc nhìn "nhi tử" đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói.

- Hừ, cả đời con cũng chẳng rước về được một nàng a. – Xong lại chấm chấm nước mắt.

Song Tử ngớ người. Nàng hình như đã quên mình là con gái mất rồi. Nàng gãi gãi đầu cười trừ cho qua.

Đoàn rước dâu đi khuất, mọi người cũng vui vẻ vào trong ăn tiệc. Đại tiệc tưng bừng như hội trôi qua chưa đầy một khắc thì xuất hiện một đám người lạ mặt mang đầy sát khí. Một nam nhân bước vào thu hút ánh mắt mọi người. Trấn Khang Kiên bao giờ lại xuất hiện nhiều việc thu hút ánh mắt mọi người đến vậy?

- Liên phủ hôm nay song hỷ lâm môn, một tháng sau đại hỉ lâm môn đi. Người tới đem sính lễ vào.

Liên phụ nghe giọng cuồng đại của người nọ thì tức giận đùng đùng đi ra.

- Ngươi là ai?

- Thủy Trường Sinh, tên ôn thần kia, cút ngay. – Liên phụ vừa dứt lời thì lục tỷ đã bay ra lớn tiếng nói.

Thuỷ Trường Sinh cười nghiêng ngả nhìn khuôn mặt Liên Tú Hinh tức giận mà ửng hồng, trong lòng rung động không thôi. Trời ơi, mỹ nhân đúng là mỹ nhân mà, tức giận lại động lòng người đến vậy.

- Hinh nhi nha, nàng tức giận sao lại xinh đẹp đến vậy? – Hắn vô liêm sỉ nói lời tán tỉnh.

Liên Tú Hinh tức đến phun trào, đây là lỗi do nàng a. Của nợ hôm đi Giang Nam đây mà. Thủy Trương Sinh thấy nàng tức đến mức không nói nên lời thì vội ngậm miệng, tiểu mỹ nhân tức thật rồi nha.

- Tiểu tế Thủy Trường Sinh ra mắt nhạc phụ đại nhân. – Hắn hướng Liên phụ hành lễ.

Song Tử nghe tiếng ồn ào thì vội nắm tay Kim Ngưu bước ra, chỉ thấy một tên nam nhân tầm ba mươi tuổi đang chắp tay xưng tiểu tế với lão cha. Liên phủ xem ra sắp gả thêm một nữ nhi nữa rồi.

- Vị huynh đài này, bổn phủ đang mở đại tiệc, huynh cùng chung vui a, còn chuyện sính lễ kia hãy đợi tiệc tàn rồi nói sau. – Song Tử ra dáng chủ nhà nói, không thể làm trò hề miễn phí cho mọi người được. Nàng biết người dân ở đây chất phác hiền lành nhưng cũng nhiều chuyện chả kém nha.

Thủy Trường Sinh nhướn mày cười hòa ái, phất tay cho thuộc hạ lui đi. Bọn họ mang sát khí nặng quá làm mọi người sợ hãi nha. Chuyến đi lần này, hắn nhất quyết đem về một tiểu thê tử mà ra oai với tiểu muội Song Ngư a.

Mặt trời ngả về tây, bữa tiệc cũng đến hồi kết thúc, từng tốp người ngà ngà say chào tạm biệt gia chủ rồi về nhà. Song Tử mệt mỏi vươn vai uốn éo thân người. Nhà có tiệc, thân là "trưởng tử", nàng không thể ngồi yên được nha.

Bên cạnh, Kim Ngưu nhíu mày nhìn "tiểu đệ" mệt mỏi vươn vai, đôi con ngươi màu hồng nhìn nàng đầy trách móc.

- Đã nói là "đệ" đừng có uống nhiều rồi mà. – Hắn đưa cho nàng một chén trà nóng.

Song Tử cười nhận lấy, hớp một ngụm lớn cho vào bụng. Mùi trà thoang thoảng dịu nhẹ làm đầu nàng sảng khoái không ít.

- Huynh thật giống oán phụ nha. – Nàng lè lưỡi trêu chọc hắn, trong lòng thì vô cùng ấm áp. Có một tên ngốc luôn quan tâm thế này là một loại hạnh phúc khó ai có được đó.

Kim Ngưu hừ một cái. Hắn quan tâm y lại bị coi là oán phụ. Hắn đường đường là một trang tử hán mà. Y thật là ngốc, không phân biệt được nam nữ. Trong lòng tuy nghĩ vậy, bất quá hắn cũng chẳng dám nói ra nửa lời, chỉ đành ngậm ngùi im lặng mà thôi.

- Mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Ta đã cho hạ nhân thu xếp phòng huynh ngay bên cạnh phòng ta nha. – Nàng cầm tay hắn vừa đi vừa nói. Sở dĩ sắp xếp phòng hắn ngay cạnh phòng nàng là có hai lý do. Thứ nhất là sợ hắn ngại ngùng không quen với ngôi nhà mới, thứ hai là hắn cũng chẳng phải nhân loại, đặc biệt thường xuyên thích ở hình dáng rắn mà hoạt động a.

Kim Ngưu nghe được ở căn phòng bên cạnh phòng nàng thì vui vẻ ra mặt. Hắn một khắc cũng chẳng muốn rời nàng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net