Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đêm vô tận, gió lốc mịt mù. Không gian ảm đạm u tối, thi thoảng là vài tiếng chim kêu tan tác bi thương. Nữ nhân một mình lạc lõng giữa không gian vắng lặng, bốn phía quanh nàng tối om, không ánh sáng, không hi vọng, cũng không có sự sống.

Nàng... là đang tồn tại...

Nàng tồn tại... là vì cái gì...

Nàng không có cha mẹ, lớn lên với thúc thúc a di, thúc thúc rất căm ghét nàng, mỗi khi nàng làm sai, khi thúc thúc không vui, nàng đều bị đánh đập, bị bỏ đói, bị nhốt ngoài cửa hứng gió hứng sương không được vào trong nhà, a di có thay nàng cầu xin cũng vô dụng. Ngày hè nóng nực cũng như mùa đông giá rét, nàng chỉ có duy nhất một bộ đồ, đám trẻ trong xóm thường chê nàng bẩn thỉu kì dị không cha không mẹ, không ai chịu chơi với nàng...

Năm mười tuổi, trong một đêm khuya không ngủ được, nàng trở mình mấy lần rồi thức dậy muốn đẩy cửa ra ngoài cho dễ chịu, vừa lúc ấy gian bên vẫn sáng đèn, có lẽ thúc thúc a di còn chưa ngủ, khi vô tình đi qua, nàng nghe thấy tiếng thúc thúc nói chuyện với a di: "Bà vẫn còn cho đứa mồ côi ấy ở trong nhà? Mỗi ngày chỉ biết ăn tốn cơm, chẳng làm nên tích sự gì."

"Ông thì biết cái gì, đứa trẻ này dáng vẻ xinh đẹp, khi lớn lên nhất định là mĩ nhân. Hơn nữa nó còn ngu ngốc như vậy, nếu bán cho Hoa ma ma, không phải chúng ta chính là kiếm bộn một vố hay sao?"

"Thì cũng có được gì, bán cũng chỉ lấy tiền một lần, chẳng bằng bắt nó đi ở."

"Làm sao thế được, tôi đã thỏa thuận ổn rồi, mỗi lần con bé đó tiếp khách chúng ta đều sẽ được chia công. Gần mười năm trời tiền cơm gạo của tôi, làm sao có thể cho không người ta được?"

...

Hai người trong phòng rù rì bàn chuyện, không ai để ý cô bé mười tuổi bên ngoài bàng hoàng suy sụp không tin vào tai mình. Mười tuổi, từ nhỏ không có cha nương, nàng luôn coi a di là nương của mình, làm sao có thể ngờ tới người nàng luôn thân thiết nhất lại có ý định bán nàng đi thanh lâu để kiếm tiền trả công nuôi nàng gần mười năm. Mười năm trời, ngọt ngào quan tâm đều là giả dối, tất cả chỉ vì khuôn mặt thiên sinh tú lệ của nàng, nữ nhân cắn môi ngăn tiếng khóc nấc. Ánh đèn trong phòng chợt tắt, có lẽ thúc thúc a di đều đã đi ngủ, chỉ còn mình nàng núp bên ngoài lẳng lặng chảy nước mắt. Trong tâm trí nàng chỉ có một ý niệm, đó là trốn đi, trốn khỏi căn nhà này, khỏi hai người kia nếu không muốn bị bán đi dùng thân đổi tiền. Nàng từng nhìn thấy mấy vị tỷ tỷ trong hoa lâu, từng thấy dưới nụ cười ngọt ngào yểu điệu của họ là cơ thể tím bầm đầy thương tích. Không, nàng không muốn như vậy...

Bỏ đi, nói thì dễ, chẳng qua không đến mấy ngày, nàng đã mệt lả vì không có chốn nương thân. Nàng không dám ở lại trong vùng vì sợ bắt lại, đành trốn đi thật xa, mấy ngày liền không được ăn ngủ tử tế, cũng không ai nhận nàng làm thuê vì nàng chỉ là cô nhi lưu lạc không có gì tin tưởng chắc chắn. Những kẻ quan tâm đến nàng chẳng qua chỉ chú ý đến dung mạo xinh đẹp cùng những ham muốn nhơ bẩn, trong một lần suýt bị người động thủ trong ngôi miếu cũ nát, nàng quyết liệt dùng gạch đập chết gã nhà giàu, rốt cuộc lại phải trốn đi thật xa. Mùi máu tanh trên tay dù rửa bao nhiêu lần cũng không hết khiến dạ dày trống rỗng của nàng cuộn lên không ngừng, nàng biết, máu trên tay nàng không bao giờ rửa sạch được nữa. Nàng hiện tại đã là tội nhân, một khi bị người tìm ra, nếu không bị đánh chết chính là ngồi tù cả đời.

Đi qua nhiều nơi, lẩn tránh suốt một thời gian, nàng vẫn chỉ là trẻ lang thang thơ thẩn. Xin làm việc trong hàng quán, chính vì dung nhan gây họa đã khiến nàng rước về không ít rắc rối, vẻ đẹp của nàng khiến nữ nhân ghen tị, nam nhân nảy sinh nhục dục, nàng chẳng thể ở lại đâu lâu, chính là nay đây mai đó không cố định. Một lần, nàng thấy một đám người hung hãn dữ tợn đuổi theo một tiểu cô nương xinh xắn trạc tuổi nàng, phụ mẫu của tiểu cô nương đều bị đám ác bá đánh chết, ánh mắt bọn chúng nhìn tiểu cô nương cũng vẩn đục y hệt ánh mắt gã nhà giàu nhìn nàng trong ngôi miếu hoang, nàng liền hiểu chuyện gì có thể xảy ra. Tiểu cô nương chỉ là người xa lạ, nhưng có lẽ vì hoàn cảnh tương đồng, nàng quyết định giúp tiểu cô nương giữ chân đám ác bá để nàng ta có thể chạy trốn, dù sao nàng cũng có một sức khỏe nhất định, còn tiểu cô nương chân yếu tay mềm như vậy, nếu rơi vào tay bọn họ chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết. Con mồi gần đến tay còn bị vuột mất, kẻ cản đường lại cũng là một tiểu mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tên công tử cầm đầu sai người bắt nàng về thay thế. Trên đường đi nàng giãy dụa quyết liệt, còn cắn tên công tử tới chảy máu một bên tay khiến hắn nổi giận vung tay đánh nàng. Hắn ném nàng xuống đất nói nhất định sẽ dạy dỗ để nàng ngoan ngoãn trở lại, cơ thể nhỏ bé của nữ nhân bị va đập đau đớn, chưa bao giờ nàng thấy hoảng sợ như vậy, rốt cuộc nước mắt trào ra, nàng không muốn... nàng không muốn bị chà đạp...

Nàng rơi vào bóng đêm vô tận một lần nữa, trong cơn mê sảng, bên tai chính là tiếng người nói chuyện, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng không giống với tiếng quát mắng la hét của bọn ác bá, tiếc là khi ấy tâm trí nàng mệt mỏi đến cực độ, mí mắt sụp mỏi hoàn toàn không biết bọn họ nói gì.

Khi nàng tỉnh lại, ánh sáng êm dịu chạm vào đáy mắt có chút lạ lẫm, nàng đang nằm trong một căn phòng lớn, chăn nệm mềm mại ấm áp đủ để nàng biết địa vị của chủ nhân gian phòng này không phải là điều nàng có thể sánh tới. Những vết thương trên cơ thể đều đã được băng bó và bôi thuốc, thân thể hoàn toàn không có dấu vết kì lạ nào, y phục cũng đổi mới, chất liệu vải mát mẻ dễ chịu không giống y phục cũ nát thô ráp của nàng.

Thời điểm nàng định lật chăn xuống giường tìm ân nhân tạ ơn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, bước vào là thiếu niên mới hơn mười tuổi, có lẽ còn kém tuổi nàng. Chẳng qua phong thái của thiếu niên đường hoàng văn nhã, rõ ràng là dáng dấp của công tử danh gia.

"Tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi? Thân thể còn khó chịu không?"

"Không, cảm ơn thiếu hiệp ra tay cứu giúp." Nàng lắc đầu, thanh âm vì mới tỉnh mà hơi khàn. 

Thiếu niên xoay người rót cho nàng một chén trà ấm, thanh âm ôn nhu trong trẻo, "Tỷ tỷ không cần khách sáo. Thương của ngươi rất nặng, dinh dưỡng không đảm bảo nên thể trạng không tốt, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Nhà ngươi ở đâu, ta sai người đưa ngươi về?"

Gia đình sao? Nàng xoa xoa hai tay vào chén trà ấm, trên đôi môi khô nứt nhợt nhạt nở nụ cười chua xót. Gia đình của nàng, chẳng qua chỉ là dĩ vãng, hơn nữa... đó có thật là gia đình của nàng không? Hay tất cả đều là ảo tưởng ngu ngốc trước đây của nàng?

Thiếu niên dường như cũng hiểu tâm trạng của nàng đột nhiên không tốt liền không hỏi sâu thêm về vấn đề này, y an ủi nàng thêm mấy câu, sau đó rời đi để nàng có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi.

"Nếu tỷ tỷ không chê, cứ ở lại đây một thời gian, tiền viện của Tứ Trụ sơn trang trước nay chưa từng bỏ rơi lữ khách lạc đường."


Hỏa Tước mở choàng mắt, những giọt mồ hôi lấm tấm đọng lại trên chóp mũi nhỏ nhắn, thái dương nàng đau đớn tới muốn nứt ra, trong tâm trí đều là nụ cười ôn hòa cùng thanh âm nhã nhặn của thiếu niên mới chừng mười tuổi. Đã thật lâu, rất rất lâu nàng không mơ lại về những chuyện xảy ra thuở thiếu thời, có lẽ gần đây do mệt mỏi quá độ cùng nhiều chuyện rắc rối liên tiếp diễn ra khiến người ta trở nên yếu đuối, dễ dàng nhớ về những điều xưa cũ xa xôi.

Nàng đưa tay lên đỡ trán, lúc này Hỏa Tước mới nhận ra bản thân không còn ở trong phòng tra tấn đầy những hình cụ dã man hay hầm băng lạnh buốt Ngọc Minh cung đã mang đi nửa mạng của mình. Chăn nệm ấm áp đầy hương nắng dịu dàng, phong cách bài trí đơn giản xung quanh cùng chiếc rèm đỏ rực thêu họa tiết vân điểu phất phơ đón gió ngoài cửa sổ - đây không phải chính là gian phòng của nàng ở phủ Thái sư sao?

Hỏa Tước nhớ thời điểm mình ngất đi, toàn thân đầy là thương tích nặng nề, mùi ẩm mốc khó chịu trong ngục tù cùng tiếng rên xiết van xin lẫn trong mùi thịt cháy, mà hiện tại các vết thương của nàng đều đã được băng lại cẩn thận cũng không còn bao nhiêu đau đớn nữa. Nàng hơi cau mày, Minh vương nếu đã bắt được nàng, không đạt được mục đích hắn lại có thể thả nàng ra hay sao? Hay là có người xông vào Ngọc Minh cung cứu nàng? Ngọc Minh cung tầng tầng cơ quan, nguy hiểm trùng trùng, ai lại đủ bản lĩnh để mang nàng ra chứ? 

Chẳng lẽ là đại sư huynh?

Hỏa Tước càng nghĩ càng cảm thấy thái dương đau nhức, nàng cắn môi ngăn tiếng thở dốc, lật chăn lảo đảo xuống giường. Nàng muốn gặp Xử Nữ...

"Hỏa Tước tỷ tỷ, ngươi vừa tỉnh liền không ngoan cậy mạnh rồi." Thanh âm mang theo mấy phần trách móc hờn dỗi khiến Hỏa Tước ngẩn người, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, in sâu vào đáy mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ yếu nhược của Xử Nữ.

"Thiếu gia..." Hỏa Tước loạng choạng chạy đến trước mặt y, vì thương chưa khỏi mà suýt trượt ngã, may mà Xử Nữ nhanh tay đỡ được. Nàng quên mất tất cả lễ tiết gia quy, vội túm lấy tay y, thanh âm gấp gáp, "Thiếu gia, người vẫn mạnh khỏe chứ? Trong thời gian này có ai dám làm hại đến người..."

"Ta không sao." Xử Nữ cắt ngang lời nàng, cẩn thận đỡ nàng về lại trên giường, "Ngược lại là ngươi, thương tích như vậy không hảo hảo tĩnh dưỡng, vẫn còn dư thừa khí lực lo lắng cho người khác sao?"

Thương tích... Nghĩ đến đây, Hỏa Tước đột nhiên rút tay khỏi tay y, nâng váy quỳ xuống cúi đầu, "Nô tỳ không hoàn thành chức trách, làm nhục ý mệnh của thiếu gia, xin thiếu gia trách phạt."

Xử Nữ dở khóc dở cười nhìn nữ nhân toàn thân băng gạc trắng xóa đang quỳ dưới chân mình, thở dài đỡ nàng dậy, "Được rồi, chuyện núi Mặc Danh nói sau, mạng người quan trọng, ngươi cũng đừng quá cứng nhắc nặng lòng. Mau đứng dậy, ta không trách tội ngươi."

Chờ Hỏa Tước nằm lại trên giường, Xử Nữ sai hạ nhân nấu cháo cho nàng, sau đó cẩn thận dém chăn nhắc nhở nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi mấy câu rồi mới đẩy cửa ra ngoài. Hỏa Tước khẽ khép mi lại, hương vị thanh sạch nhã nhặn vương vấn khắp không gian, chậm rãi dỗ nàng thiếp đi trong giấc mộng yên bình.

...

Xử Nữ trở lại chính phủ, ở đó đã chờ sẵn một nam nhân đang nhàn nhã vừa uống trà vừa trêu chọc nha hoàn bên cạnh khiến nha hoàn mặt đỏ tưng bừng.

Xử Nữ hơi nhếch môi, mấy năm không gặp, tên nam nhân này vẫn vô sỉ như cũ.

"Tạ ơn Xà đại hiệp giữa đường gia tay tương trợ cứu giúp cho người của xá phủ, hôm nay xá phủ có chút rượu nhạt cảm ơn Xà đại hiệp, mong đại hiệp không chê." Y thu lại nụ cười bên môi, động tác lời nói nhã nhặn chuẩn mực không chê vào đâu được.

Thái sư hiện tại đang vào cung diện thánh, chuyện trong phủ Xử Nữ phải tự tay xử lí, vả lại Xà Phu cố tình tới thời điểm này không phải chính là muốn gặp y sao?

Quả nhiên y vừa xuất hiện, Xà Phu lập tức không còn ngó ngàng gì tới nha hoàn hầu trà nữa, dù sao người ta cũng là đại mĩ nhân Sở Thiên quốc, hiếm thấy hôm nay hắn không bị Thiên Bình phá đám, có ngốc mới không biết tận dụng cơ hội.

"Không sao không sao, cứu người là chuyện nhỏ, được gặp Xử thiếu gia mới quan trọng." Xà Phu hào phóng phất tay, hắn vốn định trêu chọc mấy câu, song thấy ánh mắt lãnh đạm của Xử Nữ đành yên lặng nuốt vào trong - tiểu mĩ nhân dung mạo như hoa, có điều tính cách không được tốt cho lắm.

"A? Xử mỗ tài năng nông cạn, không biết có chuyện gì để Xà đại hiệp cất công quá bộ tới tận đây ghé thăm vậy?" Xử Nữ nhạt giọng, ngồi cùng Xà Phu chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, tên nam nhân này thích nhất là chọc người tức chết không đền mạng, nếu không phải tính cách y bình hòa lãnh đạm, hẳn đã sớm bị hắn chọc tới khí huyết xung tâm từ mấy năm trước rồi.

"Tiểu mĩ nhân, đừng lạnh lùng như vậy, cười nhiều lên mới đẹp, chắc chắn người theo đuổi ngươi sẽ xếp hàng chật kín chín con phố, tức chết tên Thiên Bình kia." Xà Phu chống cằm híp mắt cười cười, ai nha, dung nhan này quả nhiên khiến người ta thư thái, càng nhìn càng thấy yêu thích. Tuy rằng không có ai trêu chọc như khi đi cùng Nhân Mã, bất quá được ngắm mĩ nhân lãnh nhược băng sương, hi sinh thú vui náo loạn thiên hạ trong một ngày cũng có là gì.

"Xem ra Xà đại hiệp rất rảnh rỗi."

"Đương nhiên, ngươi không thấy như vậy rất thoải mái tự tại sao? Sở Thiên các ngươi đấu tranh quyền lực cung kế nhẫn tâm, chi bằng ngươi bỏ địa vị thiếu gia này đi, cùng ta du ngoạn nhân gian đêm ngày khoái hoạt, thế nào?"

Xử Nữ mặc kệ Xà Phu cười đến mờ ám điên loạn, y nhấp một chút trà, trong lòng có chút không thoải mái. Nếu như không phải Xà Phu đột ngột ghé thăm y hiện tại đã có thể ngồi trong phòng yên tĩnh vẽ tranh viết chữ rồi.

"Phải rồi, cô Hỏa Tước kia thế nào?" Xà Phu thấy y không quan tâm tới mình nữa liền nghiêm túc trở lại. Công bằng mà nói, hắn khá ấn tượng với Hỏa Tước. Chỉ riêng việc là một trong tứ trang chủ của Tứ Trụ sơn trang đã đủ bất kì người giang hồ gặp nàng ta cũng phải nhìn thêm vài cái, huống hồ nàng ta bị thương nặng như vậy mà vẫn còn có thể sống sót, nếu không phải do nội công thâm hậu thì cũng là thiên phúc trời ban. Đương nhiên may mắn của con người vẫn luôn là có hạn, Xà Phu càng muốn biết hơn chính là năng lực của người này.

"Bình phục rất tốt, tất cả đều là thương da thịt, trên người không có nội thương, không bao lâu nữa nàng có thể khỏe lại như cũ." Xử Nữ nhẹ giọng, Xà Phu hơi nhướn mày, từ đầu tới giờ, chỉ khi nhắc về Hỏa Tước hắn mới thấy biểu tình của y dịu đi một chút.

"Nghe nói thiếu gia Thái sư phủ trạch tâm nhân hậu, quả nhiên đối xử với người hầu cũng thập phần tri kỉ, thật khiến người khác ngưỡng mộ không thôi." Xà Phu cong môi cười, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, những lúc như vậy, hắn bớt đi một phần chính khí, tăng thêm vài phần tà mị, chỉ có một điểm không thay đổi, chính là khiến người đối diện không cưỡng lại được sức hút của hắn.

Xử Nữ liếc nhìn hắn một cái, thanh âm không kiêu không siểm, chút ôn nhu nhàn nhạt ban nãy vừa xuất hiện trong đáy mắt đã tan biến không chút tung tích, "Dùng người sẽ không nghi người, về điểm này, xem ra ta còn phải học hỏi Xà đại hiệp nhiều."

Xà Phu nghe vậy không khỏi cười rộ lên, "Nào dám nào dám, chẳng qua chỉ là cẩn tắc vô áy náy."

Xữ Nữ cười nhàn nhạt, không đáp lại lời hắn, Xà Phu sẽ không làm chuyện dư thừa nào mà không có mục đích. Hỏa Tước biến mất một thời gian, nay lại toàn thân thương tích xuất hiện ở rừng Trúc Lam - chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết là do ai làm ra. Có điều với thân thương của nàng ta, việc trốn ra khỏi Minh vương phủ trong truyền thuyết là chuyện không tưởng, bên trong nhất định có trá, trong thời gian tới xem ra y cần chú ý hơn về nàng ta. Bất quá, y không phải người suy nghĩ nông cạn, Xà Phu cũng không phải không biết chuyện ấy, vì sao hắn phải cất công bỏ ra tận một buổi để đến đây nhắc y?

Xem ra, có một số chuyện không thể tránh khỏi tai mắt thiên hạ được rồi...

Mà bên cạnh y, Xà Phu vẫn đang nho nhã phẩm trà, mi mắt hơi rũ xuống bị hơi nóng tỏa ra từ tách trà che đi đôi mắt nâu sẫm, khiến cho người khác không thể biết hắn đang nghĩ gì.

Chu Tước là đại cao thủ trên giang hồ lại chấp nhận bán mạng cho Thái sư phủ như vậy, Xử Nữ là người tâm tư rất sâu lại một lòng tin tưởng một nữ nô nhặt được về nhà không rõ lai lịch như vậy... mối quan hệ giữa hai người này...

Không đơn giản.

-

Sau buổi thiết triều, hôm nay Thiên Yết không trở lại Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà quyết định đi dạo một chút cho khuây khỏa tâm trạng.

Khi xưa sống tại giang hồ mỗi ngày cần phải nuôi chí giành lại giang sơn để Tiên hoàng cùng Tiên hậu có thể an lòng nhắm mắt nơi chín suối, tới khi giang sơn giành lại được rồi, y mỗi ngày lại phải dồn hết tâm lực để bình định thiên hạ, giúp cho con dân Sở Thiên một mảnh thanh thiên an ổn ấm no. Có những tấu chương y phải đọc thật nhiều lần, mà đọc xong đâu phải đã xong, còn phải suy nghĩ thật lâu để tìm ra cách giải quyết ổn thỏa nhất. Cự Giải hay hờn dỗi y không chịu quan tâm đến sức khỏe của bản thân, nhưng nếu y an tâm hưởng thụ, ai sẽ là người xử lí tấu chương, mang lại công bằng cho bách tính ngoài kia? Cô ta chỉ nhìn thấy y mỗi đêm chong đèn đến tận canh ba mới chịu chợp mắt, lại không nghe thấy bên ngoài Tử Cấm thành là những giọt nước mắt ngày đêm rơi xuống, là những tiếng kêu oan không thấu đến trời xanh...

Thiên Yết khẽ thở dài, y chợt phát hiện ra, trong năm năm gần đây, số lần y thở dài còn nhiều hơn cả số lần y nở nụ cười suốt mười tám năm trước.

Để tịnh tâm cũng như tránh khỏi phiền phức, Thiên Yết quyết định không dẫn An Phúc hay Cự Giải đi theo hầu hạ. Không giống như các vị Hoàng đế trước đây luôn muốn có người đi theo tung hô thể hiện uy quyền tối cao của bản thân, những lúc như vậy, y càng yêu thích ở một mình, ít nhất y có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình, không cần vướng bận về một điều gì cả.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thanh âm đột ngột vang lên phía sau khiến Thiên Yết hơi giật mình, y khẽ chau mày lại - vì không muốn gặp mặt người khác nên y cố tình tránh vào một hành cung vắng, xem ra mệnh của y hôm nay không được tĩnh lặng rồi. Y khẽ day trán, chậm rãi xoay người cúi nhìn cung phi và cung nô đang quỳ dưới đất: "Miễn lễ, đứng dậy đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Tiểu Dương nhanh chóng đỡ Bạch Dương đứng dậy, trong lòng khẽ tính toán một chút. Hoàng thượng xưa nay lạnh lùng với Hậu cung, phi tử duy nhất được chiếu cố là Quý phi Ma Kết ở Ngọc Lâm cung, còn các phi tần khác, ngay cả Tiệp dư nhà Thừa tướng cũng chưa từng được ngó ngàng, nói gì đến Bạch Dương ở tận Thái Vân cung xa xôi. Hôm nay Bạch Dương chẳng qua là muốn ra khỏi cung cho đỡ ngột ngạt mới vô tình gặp Thiên Yết, nếu không tận dụng cơ hội này, bao giờ mới tới lần 'vô tình' tiếp theo?

Thiên Yết vốn không quan tâm tới Hậu cung nhiều lắm, y thậm chí còn không nhớ mình có phi tử này. Chuyện phi tần đã có Ma Kết quản, y cũng mới tới Hậu cung có một lần vào hôm các tú nữ mới nhập vào cung, chuyện Minh vương, chuyện cha con Nam Miện, chuyến đi sứ sắp tới của Bắc Phong Thái tử, tất cả đều đã rút đi không ít khí lực của y, y cũng nghĩ nhiều chuyện khác. Bất quá dù sao hiện tại cũng đã gặp mặt, tính cách vốn không phải lãnh đạm, vẫn là thuận tiện nói một câu, "Ái phi nếu nhàn rỗi không bận rộn gì, vậy bồi trẫm tản bộ một chuyến."

Tuy y nói như vậy, nhưng cho dù có bận, ai lại đủ gan dám từ chối kim ngôn của Thiên tử. Bạch Dương nhu thuận cúi đầu "Vâng!" một tiếng, nhấc váy nhẹ nhàng bước theo Thiên Yết. Tuy nàng không hiểu rõ vị Vạn tuế gia này đang nghĩ gì, cũng như tại sao lại đột nhiên muốn nàng bồi tản bộ, song Bạch Dương chẳng phải vẫn luôn chờ đợi một phút này sao?

Thiên Yết đi trước, Bạch Dương đi lui lại phía sau y một chút, vừa không thất lễ lại cũng không để y mất công chờ. Thiên Yết đang muốn yên lặng, Bạch Dương cũng không tiện nói chuyện, không khí giữa hai người có chút ngưng trọng, nhưng tuyệt không có không hòa hợp.

Thiên Yết liếc mắt thấy Bạch Dương nhu thuận dịu ngoan theo bên người người, không khỏi buồn cười, Hậu cung xưa nay vốn là chốn khốc liệt hung tàn, cung phi này nhìn qua cũng không phải người có địa vị cao lắm, vậy mà vẫn có thể an an ổn ổn tịnh tâm đi dạo, ngay cả được Hoàng đế chú ý cũng không lộ ra thất thố sủng thụ nhược kinh, xem ra Hậu cung của hắn đích thật rất yên bình, không biết là do Ma Kết quản lí mọi chuyện quá tốt hay do y quá lạnh nhạt với phi tần của mình nữa.

Hai người yên lặng một đường tới bên Liên đình, Tiểu Dương nhanh nhẹn pha trà dâng lên, song Thiên Yết không có ý định động tới chén trà đó. Cự Giải pha trà thường thêm một vài thảo được có tác dụng an thần vào trong khiến y rất dễ chịu, hiện tại trà người khác pha không có những hương vị ấy, y có điểm không quen.

Liên đình gọi tên như vậy, sở dĩ vì dưới hồ trồng đầy sen hồng sen trắng đan xen, mùa hè đến bên dưới nước xanh, bên trên nắng vàng, những đóa sen vươn mình nở rộ tỏa hương thơm ngát dễ chịu khiến Thiên Yết phá lệ yêu thích. Hoa sen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net