Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một bức thư vỏn vẹn một chữ, hơn mười ngày mà tin tức của Thiên Yết vẫn bặt vô âm tín.

Theo như tin tức của Thiên Bình, mọi sự cho tới lúc này vẫn chưa xảy ra điều gì bất lợi, nhưng điều ấy không khiến cho tâm trạng Ma Kết khá hơn. Chưa bất lợi không có nghĩa là không bất lợi, hiện tại càng yên bình, tương lai lại càng thêm sóng gió. Vả lại, nếu Hoàng thượng thực sự không có vấn đề gì, vì sao Người còn chưa hồi cung? Giữa tình thế khó xử như vậy, Người chắc chắn không thể an tâm mà tiếp tục du sơn ngoạn thủy, lại càng không vội vàng chưa kịp suy xét mà muốn đi điều tra làm rõ mọi việc ngay tức thì, Song Tử chắc chắn sẽ không để chủ tử của mình mạo hiểm. Vả lại, Thiên Yết còn giữ bên người cô nương tên Nhân Mã kia...

"Nương nương, mấy ngày Hoàng thượng không có trong triều, người cũng phải giữ gìn ngọc thể, coi chừng sinh bệnh..." Lam Phụng thấy nàng ra chiều có điểm mỏi mệt, liền nhanh nhẹn tiến đến bóp vai hầu hạ, không quên khuyên nhủ mấy câu.

Tuy rằng Như Ý cung nha hoàn thái giám không ít, nhưng từ ngày Ma Kết nhập cung tới nay, cũng chỉ có Lam Phụng là hợp ý nàng. Lam Phụng quán xuyến việc trong viện, chỉ dẫn cho các cung nhân khác, chưa bao giờ khiến nàng phải phiền lòng hay phật ý, ngược lại giúp nàng không ít việc, chính là trong tuyệt đối trung thành với chủ tử.

"Lam Phụng, em nhanh nhẹn thông minh như vậy, cớ sao lại chỉ nguyện làm một nha hoàn? Khi đó ta đưa Kim Ngưu lên làm Thượng cung, em vì sao nửa điểm cũng không oán?"

Lam Phụng nghe Ma Kết nói đến đây ban đầu có điểm mờ mịt, sau đó hoảng hốt quỳ xuống, không che giấu nổi sự vội vàng: "Nương nương, có phải nô tỳ đã làm sai điều gì, nên nương nương muốn đuổi nô tỳ đi không? Xin nương nương tha tội, nương nương xử phạt thế nào cũng được, chỉ xin người đừng chuyển nô tỳ đi nơi khác..."

Ma Kết thở dài nhìn cung nữ đang vái lạy mình, trong lòng không khỏi có điểm bất đắc dĩ. Trước đây khi còn tại gia, nàng với Lam Phụng tuy chủ tớ nhưng không khác gì tỷ muội, giữa hai người cũng không phân biệt nhiều lắm về lễ giáo gia nghi, có điều từ ngày nàng nhập cung tới nay, tuy rằng tình cảm không phải phai nhạt, nhưng hình như càng lúc khoảng cách giữa nàng với nha hoàn thân cận càng lớn, tới mức... không thể trở lại như trước được nữa.

Không thể trở lại như trước được nữa.

Nàng đã khác rồi, mà Lam Phụng cũng khác rồi. Chốn cung cấm vàng son này, không ai bước vào còn có thể giữ nguyên được sự đơn thuần trước đấy nữa.

"Được rồi, đứng dậy đi, ta không đuổi em." Ma Kết đỡ Lam Phụng dậy, nhớ lại trước đây mà khẽ xoa đầu tiểu nha hoàn, động tác đã lâu không làm tới thành ra lại có sự ngượng ngập không thật, bất quá thanh âm vẫn nhu hòa nguyên vẹn như xưa.

"Ta chỉ không hiểu, em đi theo ta lâu như vậy, cuối cùng lại không bằng một cung nhân nhập cung mấy ngày, em không có nửa điểm oán hận nào hay sao?"

Lam Phụng hít hít một hơi, không hiểu sao hôm nay gan to hơn hẳn, liền không trả lời mà hỏi lại nàng: "Nương nương đi theo Hoàng thượng lâu như vậy, vì Người mà làm nhiều việc như thế, cuối cùng vẫn chỉ là một Chiêu nghi Nhị phẩm, người không có nửa điểm oán hận nào hay sao?"

Ma Kết ngẩn người.

Đôi khi chong đèn thêu bức "Uyên ương hồ điệp mộng" tới khuya, nàng cũng thỉnh thoảng nhìn vào khoảng không trước mắt tự hỏi, rốt cuộc nàng có oán hận hay không?

Từ ngày nàng nhập cung tới nay, Người đối nàng chính là không có nửa điểm phụ bạc, nhưng ngoại trừ tình cảm ôn hòa lại không hề có chút mặn nồng, ngay cả thị tẩm Người cũng chưa từng xem xét lật thẻ.

Ban đầu Ma Kết có điểm không cam lòng, nhưng về sau nàng mới nhận ra, chân mệnh thiên tử của nàng, trái tim người đã dành cho cả thiên hạ rồi, Người không thuộc về một mình nàng. Thiên hạ còn chưa thái bình, Người sẽ chưa nghĩ tới tình nhi nữ, chưa nghĩ tới phi tử ba ngàn nơi Hậu cung trùng điệp. Bậc trượng phu như thế, tuy rằng đối với nàng có chút thiệt thòi, nhưng nàng có gì để oán hận? Vận mệnh của Người và nàng đã sắp đặt sẵn, nàng có oán hận cũng thay đổi được gì? Chi bằng cai quản cho tốt Hậu cung, giành lấy ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ, sau này nàng cùng Người cùng thống trị thiên hạ, vẫn còn nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Ma Kết không giống với những nữ nhi khác, khuê nữ hoàng hoa quen được cưng chiều sẽ thích được bảo bọc, nàng lại không phải nữ nhân chỉ biết trang điểm tô son lấy lòng Quân vương. Đối với nàng, tình yêu và quyền lực đều quan trọng như nhau, cả hai nàng đều không muốn từ bỏ, cũng nhất định không từ bỏ.

Nữ nhân vốn dĩ là để chăm sóc yêu thương, nhưng nữ nhân đam mê quyền lực lại mà một chuyện khác. Nàng, không rõ là mạnh mẽ hay đáng sợ nữa.

"Ta yêu Người, ta nguyện ý."

"Vậy, nương nương với nô tỳ trước đây là hảo tỷ muội, hiện tại là hảo chủ tử, nô tỳ cũng nguyện ý." Lam Phụng nắm tay nàng, kiên định thề. "Hạnh phúc của nương nương chính là hạnh phúc của nô tỳ, kẻ thù của nương nương chính là kẻ thù của nô tỳ, được đi theo nương nương là may mắn của nô tỳ, Lam Phụng nào dám đòi hỏi cao hơn."

Ma Kết nắm chặt tay Lam Phụng, trong tâm lâu rồi chưa tràn lên cảm giác mãn nguyện như vậy. Hậu cung của vua tranh sủng đến đầu rơi máu chảy, người bên cạnh cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, vậy mà nàng vẫn có được một tỷ muội, một nha hoàn tốt tới như vậy, trung thành tới như vậy, xem ra ông trời đối nàng không hề bạc.

___

Dưới gốc dương liễu xanh mướt một màu, nữ nhân diễm lệ yêu kiều đang cẩn thận vuốt ve đóa mẫu đơn đỏ rực diễm lệ.

Nàng thích mẫu đơn, không phải vì nó đẹp, đơn giản vì nó là nữ hoàng của các loài hoa. Địa vị ấy, nàng biết, nàng không bao giờ đạt đến được. Hiện tại dù nàng đã không còn là cung nữ bình thường, bất quá mới chỉ là Thượng cung Bát phẩm, lại còn phải dựa dẫm vào người ta, làm sao vội vàng mơ cao được?

Nơi Hậu cung đầm rồng hang hổ, muốn tồn tại ít nhất phải có chỗ dựa vững vàng, hoặc là địa vị cao quý. Tuy hiện tại Chiêu nghi nương nương chấp nhận làm chỗ dựa cho nàng, nhưng đến cùng, nàng và nàng ta cũng chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của mình. Nàng không muốn như hiện tại, không muốn chấp nhận số phận mãi phải đứng sau một người, lòng kiêu ngạo tuy không bộc lộ rõ ràng nhưng lại cao hơn ai hết, nàng muốn tự đứng trên đôi chân của mình chứ không phải làm con cờ cho người ta điều khiển.

Bây giờ trong cung chưa nhiều phi tần, nhưng nghe nói năm sau Hoàng cung mở một đợt tuyển tú, khi ấy càng đông người, con đường của ta lại càng khó khăn. Chi bằng tiên phát chế nhân, nhanh chóng lợi dụng thời cơ này mà hành động, tránh đêm dài lắm mộng, mai sau cũng sẽ dễ dàng hơn.

"Nô tỳ tham kiến Kim Thượng cung."

Hai cung nữ vốn vừa đi vừa nói cười vui vẻ, thoáng thấy bóng Kim Ngưu liền sắc mặt biến đổi, khom người hành lễ. Trước đây Kim Ngưu là cung nữ xuất thân thấp kém nhất trong Tây Nam hậu viện, thường bị các cung nữ khác hiếp đáp, bây giờ trong một chốc nàng lại thành chủ quản cao hơn bọn họ một bậc, bọn họ vừa có điểm lo sợ vừa có điểm không phục.

Một nữ nô được mua về từ chợ nô lệ lại có thể sai sử bọn họ hay sao?

Kim Ngưu dù sao cũng sống chung với bọn họ một thời gian, đương nhiên hiểu rõ hai cung nữ kia đang nghĩ gì, sắc mặt vẫn nhu hòa nhưng nội tâm lại âm thầm đưa ra chủ ý. Mấy người đó nàng đã sớm không vừa mắt, lại ngày ngày bị bắt khoan bắt chẹt, đương nhiên nàng sẽ không dễ bỏ qua.

"Được rồi, dù sao cũng từng là tỷ muội, hai người khách sáo cái gì? Bất quá, nơi này là cung cấm, cung có cung quy, ta cũng không có ý làm khó hai người, nhưng cách hành lễ vừa rồi chẳng khác gì đám cung nhân mới vào chưa được học qua lễ giáo, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải chính là muốn nói Chiêu nghi nương nương không biết dạy dỗ quản giáo cung nhân, há làm trò cười cho thiên hạ sao? Vì vậy..." Nàng cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói từng chữ một. "Hai người ở đây tiếp tục hành lễ, cho tới khi nào ta thấy đúng thì có thể đi."

Hai cung nữ kia nghe lời nàng nói liền trợn mắt, ngẩng phắt dậy chỉ tay vào nàng: "Kim Ngưu, ngươi dám?"

Nụ cười vẫn giữ nguyên trên khóe môi, Kim Ngưu càng thêm điềm tĩnh: "Xem ra chuyện này ta muốn bỏ qua, nhưng hai người lại không nguyện ý. Cung nữ vô phép, Thượng cung đương nhiên phải có trách nhiệm dạy dỗ lại. Người đâu, vả miệng!"

Kim Ngưu lạnh nhạt nhìn hai cung nữ bị đánh đến mặt mũi sưng phồng, khóe môi rỉ máu thê thảm, liên tục kêu xin tha mạng. Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa có địa vị hay không, chỉ cần ngươi nắm quyền lực, ngươi chính la kẻ thắng. Mà nàng hiện tại, mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

___

"Thương của huynh lành rồi, sau này cũng chắc chắn không để lại sẹo đâu."

Hôm nay Thiên Yết sẽ rời đi, nên Cự Giải cẩn thận kiểm tra lại vết thương ở vai cho y lần cuối. Tuy lần đó thương thế không nhẹ, nhưng liên tục bôi dược dưỡng thương trong nửa tháng, miệng thương đã sớm khép lại, da non cũng lên trơn láng mịn màng gần như không còn dấu vết.

Thiên Yết có chút buồn cười nhìn cô nương mấy hôm nay khi nghe tin y sẽ đi liền xuýt xoa sốt sắng hơn mấy điểm, tận lực chăm sóc y tới không thể hảo hơn. Y nữ này hẳn là có chuyện muốn nhờ vả y, nếu không làm sao nhiệt tình cẩn thận tới như vậy được. Mấy hôm quan sát y đã thấy được, nàng ta quả thật trạch tâm nhân hậu, nhưng tới mức này thì cũng có phần hơi phô trương rồi.

Cự Giải chỉnh lại y phục cho Thiên Yết, song lại có điểm không biết nói sao. Nàng lén liếc người kia một cái, thấy y vẫn một bộ điềm nhiên bình tĩnh, khiến nàng càng khó mở miệng. Dù thời gian này nàng giúp đỡ y rất nhiều, bất quá chuyện của Bảo Bình vẫn phải nhờ y một câu, hình như y có quan hệ không tệ với Đương kim Hoàng thượng, như vậy huynh ấy lên Kinh thành cũng không sợ bị người ta khi dễ. Cự Giải thập phần tin tưởng vào tài năng và nhân phẩm của Bảo Bình, nhưng tính cách của nàng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, suy nghĩ chu toàn mọi chuyện vẫn hơn.

Nhưng mà, nàng làm vậy hình như đang lợi dụng quan hệ đúng không? Nếu y nhận lời nói với Hoàng thượng giúp, chẳng khác gì Người vì nể mặt mới chấm Bảo Bình đạt, huynh ấy mà biết được khẳng định sẽ tự ái cùng thất vọng ghê gớm lắm.

"Được rồi, Cự Giải cô nương, cô có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Thiết nghĩ chờ nàng ta mở miệng có khi y đã đi được nửa đường, Thiên Yết đành mở lòng tốt giải vây cho nàng.

Cự Giải nghe gọi đến tên giật mình một cái, suy nghĩ thêm một chút rồi e dè chọn từ: "Thì chuyện hôm trước ta bảo với huynh á, Bảo Bình ca ca lần này lên kinh dự thi, huynh giúp ta chiếu cố huynh ấy nha?"

"Ân?" Chuyện này không phải đã xong rồi sao, rốt cuộc cô ta còn lấn cấn chuyện gì nữa?

"Với cả, huynh... huynh nói huynh có giao hảo với Hoàng thượng đúng không a?"

"Khụ..." Thiên Yết mỉm cười nhìn nàng. "Ý cô là muốn ta nói đỡ với Hoàng thượng mấy câu? Nếu vậy có khác gì muốn Hoàng thượng để tư tình vào việc chung?"

"Không phải đâu." Cự Giải cuống quýt giải thích, vừa thấp thỏm vừa khó xử. "Bảo Bình ca ca thực sự là nhân tài mà, Hoàng thượng ngốc lắm mới chấm cho huynh ấy rớt."

Cô cũng to gan thật, dám nói Hoàng thượng ngốc.

Y nhấp một ngụm trà lài thơm ngát, hỏi ngược lại: "Nếu cô chắc chắn như vậy, sao còn muốn nhờ ta cầu tình Người?"

"Thì..." Cự Giải cúi thấp đầu, thanh âm càng lúc càng nhỏ, tới mức Thiên Yết có cảm giác mình phải dùng tới nội lực mới nghe rõ nàng nói gì. "Lỡ... Hoàng thượng ngốc thật thì sao."

Thiên Yết triệt để im lặng.

Cũng khó trách, Cự Giải quanh năm sống ở nơi yên bình với những con người yên bình, Kinh thành địa vị gì đó với nàng ta là những thứ rất xa xôi, từ nhỏ chỉ biết đến y thuật, không học lễ nghi không biết cung luật, Quân vương chỉ mang máng biết đến là người trị vì thiên hạ, thực chất là kính nhi viễn chi, chứ cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng. Vả lại, cô nương này còn có điểm ngốc ngốc, nghĩ gì nói đấy, tuyệt không suy xét đến hoàn cảnh và hậu quả về sau.

Ngay cả Nhân Mã xuất thân là nữ hiệp giang hồ, tính tình thẳng thắn nhưng so ra cũng còn có điểm thu liễm hơn nàng ta, tiểu y nữ không biết nên nói là to gan hay là thật thà đây.

"Cô yên tâm, Bảo Bình bẩm sinh thiên phú, chắc chắn Hoàng thượng sẽ trọng dụng hắn. Không cần ta nói giúp, hắn cũng có thể được chấm ở địa vị rất cao." Lời này chính là Thiên tử nói với Cự Giải chứ không phải là Thiên Yết. Kim khẩu một khi đã xuất ra, đương nhiên chắc chắn tới mười phần, tuyệt đối không phải là nói suông bình thường cho qua.

Cự Giải thập phần hài lòng, cười đến hai mắt híp lại. Cô nương này tuy dung nhan không quá khuynh thành, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ miễn cưỡng coi là thanh tú, thế nhưng khi cười lên lại đặc biệt khiến người ta xao động, bất kể là nhẹ nhàng cong môi hay thoải mái vui vẻ như lúc này.

"Còn cô thì sao?" Thiên Yết ngầm nhắc tới lời đề nghị trước đây của mình, thôn nữ này trời sinh thật thà chất phác, có thời điểm rất nhị, nhưng lúc cần cô ta cũng không ngốc chút nào, nhất là y thuật đặc biết cao minh, y thực lòng muốn giữ lại bên người, chắc chắn sẽ hữu dụng.

Cự Giải cười cười một chút, giọng nhẹ bẫng không quá lưu tâm cũng không phải không chú ý: "Ta chỉ muốn sống an bình, nhưng nếu Hoàng thượng thực sự là một Minh quân, ta tuy bất tài nhưng cũng không ngại góp chút sức mọn. Chỉ là tang mẫu thân ta mới chịu hai năm, bây giờ chưa thể lên kinh ứng tuyển, ước chừng năm sau ta sẽ lên Kinh một chuyến."

Thực ra nàng đều đã tính toán sẵn, sau này vào cung làm Ngự y cũng tốt, mà cho dù số phận đưa đẩy không đạt được đến, chẳng sao, nàng liền đi đây đó một năm ăn chơi học hỏi thỏa thích, sau lại về quê hành nghề cứu người. Nhất là, nàng cũng muốn gặp tên lừa đảo kia, xem rốt cuộc "Cải tử hoàn sinh" là vở hí gì.

.

Thời khắc nào khiến người ta không nỡ nhất? Đương nhiên là lúc chia tay.

Nhưng lúc như vậy, dù là vĩnh biệt hay tạm biết cũng đều khiến người ta bùi ngùi tiếc nuối, không khỏi tưởng niệm đến những chuyện vui vẻ cùng trải qua, dù ít dù nhiều sẽ đều lưu luyến.

Thế nhưng...

Bảo Bình bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đang vui vẻ líu lo bên người, hai tai nghe nàng dặn dò đủ thứ đến hồ đồ, thái dương không khỏi nổi thêm mấy lượt gân xanh.

Không phải cô nương nhà người ta khi tạm biệt người thân hay người thương đều sẽ mang bộ dạng không nỡ, khăn tay chấm nước mắt cắn môi nói vài lời cuối hay sao? Hoặc không thì cũng là kìm nén cảm xúc tủi thân chua xót, miệng cười như mếu mới đúng chứ? Được rồi, không phải hắn muốn Cự Giải thật sự rơi nước mắt – chính hắn sẽ đau lòng muốn chết, vả lại cô nương này một khi thật sự nhỏ lệ, không khiến nửa thôn loạn lạc sẽ không gọi Cự Giải. Chỉ là, tình huống đối diện thật khiến hắn không biết làm sao cho phải.

Hắn vốn muốn nói vài lời, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại được, trước đây chỉ cần vào rừng săn thú quá ba ngày đã thấy nhớ tiểu y nữ đơn thuần ngốc nghếch nhà bên, nhớ khuôn miệng chu lên lúc giận dỗi thập phần đáng yêu, nhớ tính cách cởi mở đối ai cũng là chân tình của nàng thiếu nữ. Mới ngày nào Cự Giải còn là oa nhi ham chơi cùng hắn lớn lên, hôm nay thoắt cái đã thành cô nương xinh đẹp, người trong thôn vừa ý nhiều lắm, không ít người đã từng ướm lời, chỉ tiếc nàng tới giờ vẫn chưa biết viết chữ tình cảm thế nào, không từng lưu luyến một ai.

Kể cả hắn...

Trong mắt nàng tới giờ, hắn có lẽ chỉ là Bảo Bình ca ca đối nàng tốt nhất, nửa điểm ngượng ngùng cũng chưa từng bày ra. Nàng quen được hắn yêu chiều từ nhỏ, bây giờ trong mắt hắn có thêm vài phần mật ý, nàng cũng không nhận ra. Hiện tại hắn không thể tiếp tục ở cạnh chăm sóc nàng như trước, tuy Bảo Bình tuyệt không lo lắng nàng bị người ta khi dễ, bất quá tiểu cô nương thì vẫn cứ là tiểu cô nương, làm sao một mình lẻ loi không có người nam nhân bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ? Mà vạn nhất, lỡ nàng bị kẻ nào lừa đi mất thì hắn biết làm sao?

Có điều, nhìn y nữ đang vui vẻ hoạt bát bên cạnh, hắn thế nào cũng không nói lên lời được. Nếu Cự Giải cũng như người ta bình thường thì tốt rồi, hắn không phải nửa muốn nói nửa lại thôi như vậy. Chỉ có thể trách hắn quen phải cô nương không bình thường a.

Cự Giải làm sao biết được Bảo Bình đang tâm tư trùng trùng, chỉ một bên gắng sức nhét thật nhiều thổ sản vào trong tay nải, một bên dặn dò mấy vị thuốc nàng phòng thêm trên đường cho hắn. Về việc ly biệt, nàng không nghĩ nhiều, dù sao cũng đã đáp ứng Thiên Yết năm sau sẽ lên Kinh thành thi tuyển – nghe nói là có cuộc thi tuyển cho nữ nhân gì đó nàng không rõ, bất quá đây cũng coi như là cơ hội. Khi đó được nhận hay không, hẳn nàng cũng có cơ hội gặp Bảo Bình rồi. Dù biết là một năm này xa huynh ấy nàng sẽ chẳng dễ chịu gì, nếu được, nàng cũng mong huynh ấy đừng lên Kinh ứng tuyển, hai người một thợ săn một y nữ giúp đỡ lẫn nhau như trước đây không phải cũng rất hảo sao? Có điều, Bảo Bình là người tài, nếu được Hoàng thượng để mắt chắc chắn sẻ tiền đồ rộng mở, không còn là một thôn dân vô danh nữa. Sở Thiên quốc cần những người tài như huynh ấy, nàng sao có thể vì chút ích kỉ cá nhân mà bỏ qua đại cục?

Vì thế, nàng nhất định phải thật vui vẻ, phải cười thật tươi khi tạm biệt huynh ấy. Đời này Cự Giải căm ghét nhất chính là nước mắt, yếu đuối ủy mị, một thời gian nữa không được gặp nhau, tại sao phút cuối không lưu lại chút ấn tượng đẹp đẽ?

Hai người lòng mang tâm sự, có khác nhau bất quá chỉ là ở biểu hiện, thoáng cái đã thấy sắp ra khỏi thôn.

Cự Giải nén lại một tiếng thở dài, trao tay nải cho Bảo Bình, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thôi, huynh đi mau a, Thiên đại ca đang chờ, muội cũng phải trở về rồi. Nhớ lời muội dặn a, nhất định phải giữ sức khỏe thật tốt, huynh tài giỏi lại tốt bụng như thế, nhất định ông trời sẽ không bạc đãi huynh đâu."

Bảo Bình đạm mạc nhận lấy tay nải, trong lòng không rõ là tư vị gì. Muội ấy lúc nào cũng cẩn thận chu đáo như vậy, không biết ta về sau có phúc thú làm thê tử hay không?

"Cự Giải..." Cuối cùng Bảo Bình vẫn là không kìm được, nắm lấy đôi tay quanh năm làm việc đến đầy vết chai cứng, nói từng chữ một. "Cự Giải, muội nhớ phải biết tự lo cho mình, không được lúc nào cũng chỉ xăm xăm cứu người đâu đấy... Muội chờ ta, chờ ta được vinh danh rồi, ta nhất định sẽ trở về đón nương và muội, để hai người lên Kinh thành, hưởng vinh hoa phú quý nốt quãng đời còn lại..."

Một câu nói đơn giản, rốt cuộc lại chất chứa biết bao tâm tư cũng những mộng tưởng về sau, Bảo Bình không hi vọng Cự Giải sẽ hiểu điều mình muốn nói là gì, chỉ có điều, chuyện trong lòng nói ra, ít nhất cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Cự Giải mơ mơ hồ hồ nhìn Bảo Bình nắm chặt tay mình, đột nhiên nhớ tới trước đây cũng có lần hắn bị thương mắc bệnh nặng, ốm sốt liền ba ngày, nàng đặc biệt túc trực ở cạnh chăm sóc. Lúc ấy, lần đầu Bảo Bình nửa tỉnh nửa mê phản ứng lại là giữa đêm khuya, hắn đột ngột nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm một câu rất lâu, âm thanh đặc biệt bi thương, tận tới lúc ngủ trở lại rồi cũng không buông tay nàng ra, nàng cố gỡ thế nào cũng không được, thành ra ngồi lại bên giường tận khi hắn chính thức tỉnh lại. Hình như bây giờ so với trước đây cũng không khác biệt là bao?

Nhẹ nhàng cụp mi mắt, Cự Giải khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm lấy tay hắn đáp lại, loan loan trong đáy mắt một vệt sáng không rõ ý tứ: "Hảo, ta chờ, huynh nói rồi nhất định phải giữ lời đấy."

Ta sẽ chờ.

Ta chưa từng nếm qua cảm giác chờ một điều gì, đây là lần đầu tiên, thế nên huynh không được để ta thất vọng đâu. Huynh dám thất hứa, sau này ta sẽ đến nơi huynh ở làm loạn lên, không cho huynh an ổn.

Cự Giải nhìn theo bóng dáng nam nhân cùng mình lớn lên, trước đây hai người cách nhau xa nhất không quá một cánh rừng, bây giờ lại chính là ngàn dặm xa xôi, không khỏi bồi hồi.

Bảo Bình, huynh nhất định phải bảo trọng.


_End chương 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net