Chương 10: Đóa hoa năm ấy không thể nở (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tiên sinh, nếu như đừng gặp gỡ" là một tác phẩm cực kì bạo của nữ phụ Lam Cự Giải, đồng thời cũng là tác phẩm đem cái tên Lam Cự Giải trở nên cực kì nổi tiếng trong giới văn chương.

 Tác phẩm được chia ra làm hai phần, chính là hồi Thượng và hồi Hạ. Hồi Thượng, hồi đầu tiên chính là câu chuyện kiếp trước của nhân vật chính Hàm Tử Truy và Nhược Hi Văn lấy bối cảnh ở cổ đại, mối tình giữa công chúa một nước với ân sư của mình. Hồi đó, tình cảm thầy trò bị cho là cấm kị, Nhược Hi Văn một lòng hướng về Hàm Tử Truy, Hàm Tử Truy vì quan ngại lời dèm pha của bá tánh cũng như thanh danh của công chúa, luôn luôn phớt lờ tình cảm của cô. Thật bất hạnh thay, tưởng chừng có thể đem đó mà phai nhạt, cuối cùng lại ngày càng trở nên sâu đậm. 

 Vào một mùa đông lạnh lẽo, nam chính Hàm Tư Truy được lệnh xuất quân đi chiến trường biên ải, trước khi đi, Nhược Hi Văn ánh mắt chan chứa, không nói gì, chỉ đưa cho anh một bông hoa cúc trắng, cuối cùng quay người chạy đi. Chẳng qua không ai biết, trước hôm chàng xuất trận, nàng đã khóc đến cạn nước mắt, khóc đến mỏi mệt rồi.

 Nam chính lên chiến trường, nữ chính chờ đằng đẵng hai năm ròng vì khói lửa chiến tranh nơi biên ải. Thật xót cho cô gái ấy, cuối cùng truyền tin về lại là Hàm Tử Truy đã tử trận rồi. Quá đau buồn, cuối cùng Nhược Hi Văn lại trở thành một cái xác không hồn ngày ngày đau khổ. Cũng là một mùa đông lạnh giá, khi mà chàng đã đi, Nhược Hi Văn mặc một bộ hán phục màu trắng ngà, tay cầm bông hoa cúc, gieo xuống thành mà tự vẫn.

 Sang đến hồi Hạ, cũng chính là kiếp sau của Hàm Tử Truy và Nhược Hi Văn, một mối tình cũng cực kì bi thương. Ít nhất, kiếp sau của họ, không bị chia cắt bởi chiến tranh, cũng không bị chia cắt bởi định kiến khắt khe của ngày xưa. Nhược Hi Văn kiếp này là một thiếu nữ với tương lai xán lạn, cô thật sự rất thích giáo sư của mình Hàm Tử Truy, nhưng lại chỉ dám quan sát anh từ phía xa. 

 Nhược Hi Văn vẫn sẽ vui tươi nếu như không đến một ngày, cô phát hiện bản thân bị ung thư phổi, cuối cùng lại chỉ sống được mấy tháng nữa. Cô cực kì sốc, thậm chí còn bị trầm cảm. Chẳng qua khi nhìn cuộc đời vẫn đẹp đẽ như vậy, cô lại không cam lòng, vậy thì trước khi chết, mình hãy làm những việc mình muốn, chết một cách vui vẻ giống như cái đẹp đẽ của cuộc đời, để không còn nuối tiếc.

 Từ khi biết mình bị mắc bệnh, Nhược Hi Văn cuối cùng đã thử những việc trước đây cô chưa bao giờ dám làm. Trước toàn lớp tỏ tình với giáo sư mình thích, tham gia thiện nguyện, cũng như tích cực tham gia các hoạt động của lớp, giống như biến đổi thành một con người khác. Tuy bị Hàm Tư Truy tránh né, Nhược Hi Văn vẫn rất mặt dày mà theo đuổi. 

 Hàm Tử Truy ban đầu cũng cảm thấy tiểu nữ sinh thật phiền phức, thậm chí hận không thể tránh xa một chút, cho đến một ngày Nhược Hi Văn thật sự giống như ước nguyện, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa. Lúc đầu anh cảm thấy trống trải, nhưng cố gắng phớt lờ nó, đến sau này, khi nó dần dần ăn sâu vào trong trái tim anh, cuối cùng anh đủ can đảm để có thể tìm lại Nhược Hi Văn, tỏ tình với cô ấy.

 Nhược Hi Văn tình hình chuyển biến xấu, đột nhiên ho ra máu ngất xỉu đi nhập viện. Dưới tác dụng của hóa trị, gương mặt vui tươi lúc đó cũng không còn, mái tóc đen mềm mượt cũng thay bằng cái đầu bóng loáng. Hàm Tử Truy tìm được đến nơi, cũng là lúc Nhược Hi Văn chỉ còn ánh hơi tàn, nhưng ánh mắt vẫn rất là vui vẻ nhìn anh. Hàm Tử Truy biết được sự thật, cảm thấy bản thân thật đáng trách, cố gắng mỗi ngày đều chăm sóc Hi Văn, khiến cho cô vui vẻ.

 Chẳng qua cuộc đời này lại tàn nhẫn lắm, đâu phải ai cũng có thể có được hạnh phúc mãi mãi. Nhược Hi Văn qua khung cửa sổ, nhìn ra cánh đồng hoa cúc trắng. Nằm trên giường bệnh, cảm thấy số bản thân đã tận, Nhược Hi Văn khe khẽ thốt lên.

 "Đóa hoa...năm ấy...lại...chẳng thể nở..."

 Đám tang hôm ấy là một ngày mưa buồn, tuy Nhược Hi Văn thay đổi đem đến sự vui tươi mới mẻ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhưng đó lại là thứ khiến người ta luyến tiếc. Họ vẫn nhớ một Nhược Hi Văn của mấy tháng đó, vui vẻ, hoạt bát, dũng cảm khác hẳn với trước kia, khiến mọi người cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

 Hàm Tử Truy tay cầm một bó cúc trắng, hôm đám tang đó cậu ta cũng tham dự, sau ngày hôm đó, cậu ta lặng lẽ bỏ đi, cầm theo một chiếc vali lớn, không ai biết cũng chẳng ai hay, một mình tiếp tục cuộc hành trình.

 "Giáo sư, nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ tiếp tục yêu người"

 Ánh mắt thâm tình mà rạng rỡ mặc cho căn bệnh của Nhược Hi Văn lúc đó như một điểm nhấn trong câu chuyện, đẩy tình tiết lên đến cao trào. Hai kiếp nạn, hai mối tình, thực ra khán giả cũng đã từng đặt câu hỏi, nếu Nhược Hi Văn không gặp Hàm Tử Truy, liệu cuộc đời của cô ấy có tốt lên không ?

 Với thân hiểu rõ suy nghĩ của tác giả và cũng là người từng trải sự đời, Cự Giải chắc chắn sẽ trả lời là không. Nếu không gặp Hàm Tử Truy, có lẽ Nhược Hi Văn lúc đầu vẫn chỉ là một nàng công chúa ngây thơ, một nữ sinh trung học nhút nhát, đến khi mắc căn bệnh hiểm nghèo, cô sẽ chẳng thể có mục tiêu mà dũng cảm làm những điều trước đây mà mình không thể.

 Một câu thoại diễn xuất, một ánh mắt thâm tình, nhưng chỉ một chi tiết nhỏ qua phần thể hiện của Cự Giải và An Lạp, mới thấy nó khác nhau đến chừng nào.

 Cả trường quay lặng thinh, ban đầu, họ còn chẳng hiểu ý đồ của Lam Cự Giải, cho đến khi câu thoại quen thuộc vang lên, thậm chí có thể tạo thành cơn sốt trong giới ngôn tình, họ mới ý thức được thế nào là hai đẳng cấp.

 "Không ngờ Cự Giải có thể diễn đạt đến như vậy"

 "Lúc đầu tôi còn tưởng An Lạp diễn thế là ổn lắm rồi, nào ngờ sau khi xem Cự Giải mới biết thế nào là đẳng cấp"

 "Thì người ta là tác giả, bao nhiêu cảm xúc của nhân vật đều là cô ấy nghĩ ra mà"

 "Quả nhiên tác giả có khác, nhưng mà nghe nói Cự Giải đã học diễn xuất bao giờ đâu ?"

 ....

 "Quả nhiên tôi bắt được cục vàng rồi" Hoa đạo diễn chứng kiến một màn diễn xuất vừa nãy, ánh mắt sáng như sao, lao đến ôm chầm lấy cô.

 "Vương muội muội, em biết nên làm thế nào rồi đấy" Cự Giải đánh mắt nhìn về phía An Lạp, chẳng qua là trong mắt của An Lạp chính là Cự Giải đang nhìn nàng ta một cách khinh bỉ. 

 Vương An Lạp giận dữ không nói gì, chỉ mím môi rồi quay người bỏ đi. 

_____

 P/s: Hello mọi người, mình đã comeback rồi đây. Nói thật là mình cũng phải tốn bao nhiêu chất xám để nghĩ ra cái kịch bản trong kịch bản nên mới để nó kéo dài lâu đến như vậy. Quả kịch bản này mình cũng phải tham khảo từ rất nhiều truyện ngôn tình mà mình đọc, cho nên sẽ có sự góp nhặt của cái nọ cái kia. Kì thực mình giải thích khá nhiều về cốt truyện của tác phẩm đấy cũng là có lí do cả, vậy nên mọi người cũng đừng thắc mắc là tại sao cái kịch bản lại dài gần nửa chương nhé. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net