[37]: Chính thức tập luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi dọc theo bờ cát vàng âm ẩm mùi vị của biển cả, làn sóng vỗ nhè nhẹ đẩy những lớp bọt biển lên đôi chân trần của Bảo Bình. Hơi biển mặn hoà trong chút gió ấm của tháng ba mà sộc vào cánh mũi khiến cậu xuýt xoa. Ánh mắt một màu nâu đen cứ thế ngự trị trên vài ngôi sao nhỏ kia.

-Đẹp thật chị nhỉ ?

Sư Tử gật gù thầm cảm thán những mĩ vị của nhân gian. Đặt ngón tay lên bờ cát mịn, cô vẽ nên vài hình thù kì lạ song bị làn sóng nhỏ đánh vỗ trôi đi. Cô cười mỉm nhìn những vì tinh tú nhỏ trên kia, cô hỏi.

-Tại sao lại thích chị ?

Bảo Bình im lặng, chốc lại đưa tay chỉnh chiếc áo khoác cho cô. Cơ miệng giãn ra một nụ cười khó hiểu.

Thấy được sự trầm mặc của đối phương, cô cũng chẳng buồn hỏi thêm. Làn gió mang chút hơi sương lạnh cứ thế phủ lên đôi chân trắng nõn của cô, lại tinh nghịch lướt nhẹ qua đôi gò má có chút phớt hồng. Nàng thiếu nữ như mơ hồ thưởng thức mĩ vị tuyệt thế của nhân loại. Chút bụi trần cư chẳng thể vấy bẩn sự thuần khiết của nàng.

-Chị

-Hửm ?

-Anh yêu chị

Cậu nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn cánh lướt dịu dàng. Nó nhẹ nhàng, thuần khiết đến nỗi cô như đang sống trong chính con người cậu vậy. Bảo Bình hoàn toàn không muốn vấy bẩn Sư Tử, sự mê luyến nhưng mang lại cảm giác muốn bao bọc người con gái này.

Làn sóng vỗ nhè nhẹ, cuốn đi những muộn phiền lo toan của nhân thế, mặc sức phô bày vẻ kiều diễm với đất trời. Nó như minh chứng cho một tình yêu đẹp, một tình yêu bền chặt...

Ánh nắng dịu nhẹ hắt qua ô cửa, tán lên những vệt kính mà khuếch sáng cả căn phòng. Cô gái nằm gần ô cửa khẽ nhíu mày khi một tia nắng vô tình lọt vào mắt cô, loé sự bừng sáng của một ngày mới đầy sức sống.

HÔM NAY CHÍNH THỨC VÀO TRẠI!!!

Đó là lý do mà chỉ vừa rạng sáng, những gương mặt chẳng mấy tươi rói đang xếp thành hàng và tập thể dục buổi sáng. ALI mệt mỏi, cho ALI chết trên ghế nhà trường còn sướng hơn (╥_╥)

-Dứt khoát lên!! Các cô cậu chưa ăn sáng hay gì ?!!

Anh chú mặc quân phục bộ đội gì đó ơi, anh nói chuẩn luôn ý. Vừa mới canh ba đã dựng đầu người ta dậy, không cho thời gian thay đồ hay mang dép chứ huống chi là được đụng đến đồ ăn. Anh đẹp trai, anh mạnh mẽ, anh oanh liệt mà anh du diên quá à.

-Khởi động xong chúng ta sẽ chạy quanh bãi biển mười lần

Cái địu mẹ hột vịt lộn tròn xoe như cái đầu anh. Anh có biết cái bãi biển này nó dài bao nhiêu không? Biết nó lớn cỡ nào không? Biết nó rộng bao nhiêu không?

Không.

Anh đếu biết.

Con người vô cảm.

Thế là dù gào khản cổ họng, thì họ-những con người ưu tú của Thành Phố và Bộ Giáo Dục vẫn phải xắn ống quần tới bẹn háng và chạy lòi le như những con người của Đảng.

Họ yêu Đảng.

Đảng đã khai sáng tâm hồn đen thui này của họ.

Đảng là ngôi nhà thứ ba sau trường học.

Tự hào mang danh đứa con của Đảng, họ xin phép bỏ cuộc chơi để giữ lấy người 👌🏻

Anh bộ đội: đựu má tao tức mà đầu tao trọc lóc luôn ヽ('Д´)ノ

Xin phép bỏ Đảng vài phút để đi ỉa.

Xong. Họ đã quay trở lại. Áo thun, quần thể thao, giày sneaker chất chơi. Họ đã sống lại đầy hãnh diện của một con người mang rạng danh đất nước.

-Vậy thì....CHẠY THÔI MẤY ĐỨA !!

Anh bộ đội cũng nhanh chóng đội tóc giả và hừng hực khí thế của một dẫn đội. Hô hào để vùng lên sức sống đang sôi sùng sục trong con người của những cô cậu thanh niên trẻ kia. Ôi một thời còn tóc, à nhầm, thời thiếu niên ấy, anh đã từng sống hết mình bởi hai hai từ Thanh Xuân. Khi giờ đây nhìn những giọt mồ hôi thấm đượm vào áo, những cái khoác vai ngầm động viên tinh thần của nhau, nó khiến anh gợi nhớ về thời trốn học đi chơi net (͡° ͜ʖ ͡°)

À dẹp đi. Thanh Xuân quần què. Hẹn họp lớp cho dữ vô rồi còn mình tao với mấy con đuỹ muỗi trong lớp.

Nói túm lại. Dù mày là ai, mày tên gì, sống ở đâu, bao nhiêu tuổi, học lớp mấy THÌ MÀY CŨNG PHẢI TRẢI QUA MÔN THỂ DỤC THÔI!!

_o0o_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net