Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương sau khi đem tên cướp tới đồn cảnh sát thì lại nhận được điện thoại từ bệnh viện báo tin Trương Song Ngư bị đánh, đang ở phòng cấp cứu. Nó đứng trước cửa đồn cảnh sát mà ngớ người ra một hồi, sau đó trong sự lo lắng mà chạy nhanh tới bệnh viện.

Thái Bạch Dương và Trương Song Ngư là bạn học từ thời tiểu học. Lên cấp hai vì gia đình Bạch Dương gặp vấn đề mà phải chuyển đi nơi khác. Đến thời cấp ba mới quay lại thành phố học tập và sinh sống. Duyên phận thế nào lại để hai người gặp lại nhau ngay khi Song Ngư đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng. Hai cô gái nhỏ cứ thế mà nương tựa vào nhau trải qua chuỗi ngày đen tối tuổi nổi loạn.

Với Bạch Dương, Song Ngư chính là một người bạn thân thiết, một người chị em tri kỷ. Cô là cả mạng sống với nó. Nếu cô thực sự xảy ra chuyện gì, nó hẳn sẽ vác súng đi giết chết đám chết tiệt đã động tới cô.

Ngồi trên taxi, nó không ngừng thúc giục bác tài xế lái xe nhanh lên. Người đàn ông đứng tuổi vẫn từ tốn đáp lại rằng không thể vượt tốc độ cho phép được. Dù có là cảnh sát, nhưng trong phúc này nó chẳng quan tâm luật lệ gì hết, nó chỉ quan tâm tới sự an nguy của Song Ngư mà thôi.

Bệnh viện Y

Châu Kim Ngưu đêm nay đến ca trực đêm. Tuy đã trải qua không ít lần nhưng nó vẫn không tài nào thích nghi được sự hỗn loạn tới kinh hoàng của nơi đây. Vụ đua xe ở đường cao tốc đã tạo ra vụ tai nạn lớn, khiến không chỉ những người tham gia mà những người đi đường cũng bị vạ lây. Số lượng nạn nhân phải lên đến ba mươi người, vì vậy toàn bộ bác sĩ, y tá cùng thực tập sinh ca trực này đều được triệu tập để ứng phó.

Hoàng Bảo Bình là bác sĩ của khoa cấp cứu tổng hợp. Anh ta nhanh chóng được gọi tới bệnh viện để phụ giúp. Vừa mới kịp đặt lưng xuống giường trong phòng nghỉ của bệnh viện, anh đã phải bật dậy chạy tới phòng cấp cứu lần nữa.

Bệnh viện bây giờ gần như là nhà của Bảo Bình vì anh chẳng có thời gian để rời khỏi nơi này nửa bước. Là một bác sĩ tài năng, và đầy tâm huyết, anh dường như không ngại ngần hy sinh chính bản thân để cứu lấy mạng sống của từng người một dù khó khăn đến mấy.

Bảo Bình lao vào phòng cấp cứu, lướt thẳng qua đám thực tập sinh là Châu Kim Ngưu đang rơi vào một mớ hỗn độn vì lũ du côn làm loạn. Anh tiến thẳng tới giường bệnh của nạn nhân đang trong cơn nguy kịch.

Phía bên này Kim Ngưu đang bị một gã đàn ông giữ lại, hắn không ngừng hét vào mặt cô gái nhỏ yêu cầu được bác sĩ giỏi nhất điều trị.

Thưa anh, vết thương của anh chỉ là ngoài da, chỉ cần sơ cứu qua và nghỉ ngơi một chút là được. Ở đây còn rất nhiều nạn nhân nghiêm trọng cần được điều trị, mong anh buông tay ra để tôi tiếp tục công việc.

Hắn vẫn một mực khăng khăng rằng mình bị thương rất nặng, sau một hồi đôi co liền hất Kim Ngưu ra, khiến nó ngã nhào. Mấy người bạn cùng thực tập đỡ nó đứng dậy, một cuộc cãi vã nổ ra khiến phòng cấp cứu trở thành bãi chiến trường hỗn loạn.

Bạch Dương vừa tiến vào phòng cấp cứu đã chứng kiến một bãi chiến trường. Nỗi lo sợ trong nó càng lớn hơn. Nhưng tên đàn ông ngang ngược kia làm cô nàng cảm thấy chướng mắt. Thân là cảnh sát, thấy chuyện bất bình nó phải ra tay cứu giúp chứ.

Nghĩ là làm, nó lao tới giữ lấy tên kia.

- Này, đây là bệnh viện, biết điều một chút đi. Đừng có mà làm loạn.

" Con nhãi này mày là ai mà can thiệp vào chuyện của tao? "

Hắn gầm lên, nó cũng chẳng buồn điên cùng hắn, chỉ đơn giản buông tay ra.

- Tôi là cảnh sát. Đang chờ đem mấy người về đồn uống trà xơi nước đấy. Nếu ở đây không gặp được bác sĩ giỏi nhất, vậy anh muốn hưởng phòng giam tốt nhất ở trại tạm giam không nhỉ?

Bạch Dương tiện tay rút ra thẻ cảnh sát để dằn mặt người đối diện. Hắn nhìn thấy thẻ cảnh sát liền thấy rén. Bắt đầu im ỉm lảng vào một góc như chưa có gì xảy ra. Nó xì một tiếng, trông hắn thật giống con chó sợ hãi cụp đuôi mà bỏ chạy đi.

Châu Kim Ngưu nhìn Thái Bạch Dương, cúi gập người.

- Cảm ơn.

- Không có gì đâu. Mà cho tôi hỏi, bệnh nhân Trương Song Ngư đang ở giường bệnh nào?

Bạch Dương nhanh chóng quay lại mục đích chính là tới tìm Song Ngư. Kim Ngưu chớp chớp mắt, hình như cô vừa chăm sóc cho cô gái họ Trương đó thì phải.

- Cô đi theo tôi nhé.

Nói rồi nó dẫn cô gái cảnh sát kia tới một giường bệnh ở gần cuối căn phòng. Trên giường bệnh, Trương Song Ngư đang mơ màng ngủ. Cơ thể nhỏ bé đầy vết bầm tím. Một bên má sưng đỏ, khóe môi còn rỉ chút máu. Cặp lông mày nhíu chặt cùng đôi mắt nhắm nghiền thể hiện rõ giấc ngủ này không hề thoải mái chút nào.

Sau khi nghe Kim Ngưu trấn an rằng Song Ngư không bị thương quá nặng, chỉ là bị trật khớp cổ chân nên cần hạn chế đi lại, Bạch Dương nghe căn dặn xong liền cẩn thận kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Nó cẩn thận gạt đi vài sợi tóc mái lòa xòa đang làm phiền giấc ngủ của cô bạn thân.

Một Bạch Dương dịu dàng và tĩnh lặng lạ thường.

Nó sợ làm phiền tới cô, và sợ rằng cô sẽ có chuyện gì. Nó vốn rất ghét mùi sát trùng nồng nặc của bệnh viện, và nó cũng ghét sự náo loạn bên trong phòng cấp cứu này. Nhưng vì Song Ngư đang ở đây, nên tất cả đều chẳng là gì cả. Chỉ cần là vì cô, Bạch Dương đều chấp nhận.

Châu Kim Ngưu sau khi chạy loạn một hồi thì được giao cho vài việc vặt, trong đó có việc liên quan tới Trương Song Ngư. Nó rảo bước tới bên giường bệnh của cô gái họ Trương, nhỏ nhẹ nhắc nhở Thái Bạch Dương.

- Cô là người thân của bệnh nhân Trương Song Ngư đúng không? Không biết cô có muốn làm thủ tục nhập viện cho cô ấy không?

Bạch Dương lưỡng lự một hồi. Có lẽ ở trong bệnh viện sẽ tốt hơn cho Song Ngư, cũng tránh được việc cô lại chạy lung tung. Nó khẽ gật đầu rồi đi theo Kim Ngưu làm thủ tục.

Hoàng Bảo Bình ở bên này vẫn không ngừng bận rộn với những nạn nhân liên tục được đưa tới. Đêm nay có vẻ là một đêm dài lắm đây, với tất cả những người ở đây.

*_*_*_*

Chung cư M

Diệp Ma Kết khó khăn mở mắt. Ánh sáng từ ban công hắt vào đột ngột khiến cô không kịp tiếp nhận, hai mắt lần nữa khép chặt. Cặp lông mày thanh tú nhíu chặt. Đầu óc cô quay cuồng vì cơn đau. Cô với tay lên đầu giường tìm điện thoại theo phản xạ, nhưng lại chạm phải một vật thể kỳ lạ khác.

Ma Kết giật mình mở mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Khóe môi cô không kiềm được mà giật giật vài cái. Đêm qua cô đã làm cái quái quỷ gì vậy trời ?! Cô ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh.

Căn phòng ngủ đơn giản với tông màu xám chủ đạo. Ngoài tủ quần áo bên cạnh và giường ngủ lớn thì chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ ở ngoài ban công. Mùi bạc hà đặc trưng trên người Triệu Thiên Yết ngập tràn khắp căn phòng càng khẳng định rằng đây không phải nhà cô.

Thở dài một hơi, Ma Kết nhìn xuống chiếc áo sơ mi của nam trên cơ thể, rồi lại nhìn kẻ đang bán khỏa thân nằm bên cạnh mình. Lên giường với bạn thân khác giới, ba mẹ cô mà biết được, chắc chắn sẽ băm vằm cô thành trăm mảnh cho xem.

Thiên Yết vì cử động của Ma Kết mà sớm đã tỉnh giấc. Anh mắt nhắm mắt mở xem đồng hổ, rồi vươn tay kéo Ma Kết nằm xuống, ôm trọn cô vào lòng.

- Mới có năm rưỡi sáng, bà ngủ thêm đi.

- Ông thản nhiên quá nhỉ? Tại sao tối qua ông không cản tôi?!

Ma Kết đẩy anh ra, trong giọng nói mang theo chút uất ức. Hai tay đập cái bộp vào ngực Thiên Yết. Tuy rằng cô không còn là xử nữ, nhưng mà cô cũng là đại mỹ nhân, rốt cuộc lại bị thằng bạn nối khố này biến thành bộ dạng như bây giờ, tất nhiên là phải tức giận rồi.

- Cái gì mà không cản chứ? Bà có biết tối qua bà hung hăng thế nào không? Người ủy khuất ở đây phải là tôi này. Có ý tốt muốn đưa bà về, rốt cuộc lại thành con mồi của bà luôn. Bây giờ lại còn bị coi như tội đồ thế này. Thật tội nghiệp cho tôi.

Hai mắt cô gần như trợn ngược lên. Làm sao anh ta có thể nói năng kiểu đó với cái bản mặt không cảm xúc như thế kia nhỉ? Diệp Ma Kết thật sự muốn đấm cho anh ta mấy phát đấy. Hít một hơi thật sâu, cô lần nữa ngồi thẳng dậy. Cô tuy được dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng từ khi lên đại học, tư tưởng của cô chính là đã thoát ra khỏi khuôn khổ cổ hủ của ba mẹ. Hơn nữa giờ cô cũng đã trưởng thành, việc này cũng chẳng phải đả kích lớn. Cứ cho là hai người bọn họ an ủi nhau lúc cô đơn đi.

- Hừ, dù sao cũng chỉ là một đêm. Coi như là cho ông đi. Quần áo của tôi đâu?

- Hửm? Hình như ngoài phòng khách ấy. Vào phòng tắm đi, tôi lấy đồ vào cho.

Thiên Yết nằm trên giường, vươn vai ngáp dài một cái. Anh biết rằng Ma Kết là người bình tĩnh, nhưng mà bĩnh tĩnh đến mức này thì anh cũng hơi ngạc nhiên đấy. Anh còn tưởng sau khi tỉnh dậy sẽ bị đập cho nhừ tử. Nhưng mà cô bạn này không ngờ tư tưởng lại thoáng tới vậy. Nghe thật mỉa mai. Hoặc là do đối phương ở đây là anh, nên cô ấy mới bình tĩnh tới vậy. Cả hai đều hiểu rõ đối phương và mình là quan hệ gì, dù có trở thành tình một đêm, thậm chí là bạn tình, bọn họ vẫn sẽ chỉ là bạn thân, và chẳng thể tiến nổi tới thứ gọi là tình yêu.

Thiên Yết đưa mắt nhìn ra ngoài ban công. Xuân hết hạ sang, mặt trời mọc cũng thật sớm. Anh đứng dậy đi nhặt đống quần áo vươn vãi ngoài phòng khách rồi lấy một chiếc khăn tắm đem tới cho Ma Kết.

*_*_*_*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net