Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ding dong.

Ding dong.

Ding dong.

Chuông cửa reo tới lần thứ ba vẫn chưa có động tĩnh. Diệp Ma Kết đặt đống đồ lỉnh kỉnh xuống đất. Cô dựa lưng vào cửa, loay hoay lấy điện thoại từ trong túi xách ra.Chợt cánh cửa căn hộ bật mở, Ma Kết mất đã ngã ra đằng sau. Triệu Thiên Yết vừa ngủ dậy, mất một lúc mới mò ra tới cửa để mở, vừa mở ra đã có một bóng lưng quen thuộc ngã về phía anh, anh thuận tay đỡ lấy cô nàng.

Thiên Yết xốc nách Ma Kết đứng thẳng dậy, anh nghiêng đầu nhìn hai chiếc vali cùng vài túi đồ ngoài cửa. Đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Ma Kết, chờ đợi lời giải thích từ cô.

Ma Kết đứng thẳng dậy, khệ nệ xách đống hành lý vào trong căn hộ với sự giúp đỡ của Thiên Yết. Sau khi anh đóng cửa lại, cô nhanh chóng vuốt lại tóc tai, bày ra bộ dạng nghiêm túc đứng đối diện anh.

- Tôi có chuyện vô cùng vô cùng vô cùng quan trọng cần nói với ông.

Anh khoanh tay, vẫn trưng ra bộ mặt không cảm xúc chờ cô nói tiếp. Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời.

- Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi...

- Hả?

Cô thản nhiên đi tới ghế sô pha, thả người ngồi cái phịch xuống.

- Lấy cho tôi cốc nước ép đi rồi từ từ tôi kể cho.

- Bà tự nhiên quá nhỉ.

Miệng thì mỉa mai, nhưng cơ thể của anh vẫn làm theo lời Ma Kết đó thôi. Thiên Yết mở tủ lạnh, rót lấy hai cốc nước ép cam rồi bê ra phòng khách. Đặt xuống bàn xong, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Ma Kết cầm cốc nước lên uống một ngụm. Căn hộ này Thiên Yết đã mua được năm năm rồi, số lần Ma Kết tới đây không phải ít, dần dà cô cứ thản nhiên như đây là mình, tùy tiện làm loạn. Dù sao thì Thiên Yết cũng đâu có quản. Thở dài một hơi, cô lên tiếng.

- Ba mẹ nói rằng bao giờ tôi dẫn được chồng tương lai về thì ba mẹ cho về nhà. Còn không thì lăn ra ngoài mà ở, ba mẹ không chứa chấp một đứa con gái ế chồng.

- Ôi dào, lại vụ cưới xin? Rồi vài ngày bà về dỗ ba mẹ là được thôi, sao phải xách đồ bỏ đi.

- Có phải tôi xách đâu? Ba mẹ dọn đồ rồi quăng tôi ra khỏi nhà chứ bộ. Nhiều lúc tôi nghĩ có phải mình được nhặt từ bãi rác về không nữa.

Thiên Yết gãi gãi đầu, xem ra lần này bác Diệp thật sự nổi giận rồi. Nhà họ Diệp có được hai người con một trai một gái. Đứa lớn là Ma Kết, từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, tài giỏi tới độ ai cũng không muốn lại gần. Đứa nhỏ là Diệp Hiên, bây giờ vẫn còn đang học đại học, là sinh viên của anh.

Diệp Hiên thì không nói, cậu ta còn trẻ. Nhưng còn Diệp Ma Kết năm nay đã hai mươi bảy tuổi, sau khi bị mối tình đầu làm tổn thương năm hai mươi ba tuổi, tới nay cô chưa từng yêu đương thêm một lần nào. Điều này khiến cô và ba mẹ không ít lần xảy ra tranh cãi, cũng đã bị đá ra khỏi nhà vài lần. Và lần nào nơi trú thân của cô cũng là chỗ này, căn hộ của Triệu Thiên Yết.

- Lần này tôi đoán chắc ít nhất một tháng mới được quay về nhà đó. Mẹ tôi lần này sắp hẳn hai vali quần áo cơ mà.

- Bà bình thản gớm nhở? Làm như tôi sẽ chịu chứa chấp bà?

- Không thì sao chứ? Tôi tin là ông không nỡ đuổi tôi đi đâu.

Thiên Yết uống cạn cốc nước cam, "không nỡ đuổi", tức là "ông đuổi tôi thử xem". Dù sao căn nhà này cũng quá trống trải rồi, chứa chấp thêm một con người cũng không phải là điều gì tệ hại cả. Mỗi ngày từ giảng đường trở về, anh sẽ không còn phải một mình ngồi trong căn nhà im ắng đến rợn người nữa.

- Phòng cũ vẫn để trống, để tôi đem đồ vào cho bà. Bà thay cái bộ đồ này ra đi, ngày nghỉ mà cũng mặc đồ công sở là sao?

Căn phòng dành cho khách trong nhà Thiên Yết luôn luôn để trống, và dường như nó chỉ dành cho một người, cái người mà vài tháng lại bị đuổi ra khỏi nhà một lần.

Diệp Ma Kết cười trừ. Theo thói quen nên hôm nay vừa tỉnh dậy cô đã mặc ngay một bộ đồ công sở cứng nhắc, vừa bước xuống nhà đã bị ba đá ra khỏi nhà. Trong cơn mơ hồ liền vác xác chạy tới chỗ này luôn. Cô lấy bộ đồ ở nhà đi vào phòng tắm, vứt hết chỗ đồ đạc ở đó mặc cho Thiên Yết tự đem vào phòng tự sắp xếp.

- Bà chưa ăn sáng đúng không? Tôi nấu luôn cho bà nhé.

Triệu Thiên Yết ở trong phòng dành cho Ma Kết, vừa sắp xếp lại quần áo và mỹ phẩm của cô nàng, vừa nói vọng ra ngoài.

- Tất nhiên rồi, ông nấu nhanh nhé, tôi đói lắm.
Diệp Ma Kết thay xong đồ liền ngồi chễm chệ giữa phòng khách, mở laptop trực tiếp cắm đầu vào làm việc. Mỗi lần tới ở nhà Thiên Yết, cô đều được chăm cho tới mập lên vài cân.

*_*_*_*

Bệnh viện Y

Phòng cấp cứu được một phen náo loạn.

Mạc Sư Tử cả cơ thể đầy máu, hai mắt nhắm nghiền như kẻ đã chết được nhân viên cấp cứu đẩy vào phòng cấp cứu. Theo sau có một đám côn đồ bị thương không hề nhẹ được chuyển vào. Nhìn sơ qua đã biết là vụ ẩu đả cũng du côn giang hồ.

Nhậm Xử Nữ đứng trước của phòng cấp cứu của Sư Tử, sắc mặt vô cùng tệ, trên người máu me be bét. Vị nam y tá lấy hết can đảm mới dám tới lại gần hỏi thăm nhưng gã không đáp. Anh ta cũng không dám liều cái mạng nhỏ nên nhanh chóng bỏ chạy.

Gã ngồi thụp xuống dưới đất, dựa lưng vào tường lạnh ngắt. Gã đã quá chủ quan, khiến cho Sư Tử bị vướng vào mớ rắc rối này. Nếu hắn có mệnh hệ gì, gã sẽ khiến cho lũ khốn khiếp kia từng kẻ từng kẻ sống không bằng chết.

Phải hơn một tiếng sau, Hoàng Bảo Bình mới từ phòng cấp cứu bước ra. Xử Nữ nhanh chóng đứng dậy, hướng vị bác sĩ kia mở lời trước.

- Bác sĩ, người trong đó ra sao rồi?

- Bệnh nhân không còn gì nguy hiểm, vết đâm không sâu, chỉ bị tổn thương phần mềm. Nên cho bệnh nhân nhập viện để theo dõi thêm.

Xử Nữ vâng một tiếng, rồi vội vàng chạy đi làm thủ tục nhập viện.

Hoàng Bảo Bình chẹp miệng. Người đàn ông này hình như có quen biết với Vũ Song Tử, anh đã vài lần thấy gã chụp ảnh cùng cô. Nhưng mà Bảo Bình không phải người thích lo chuyện bao đồng, việc cần anh xử lý vẫn còn nhiều lắm, nhất là cái đám người đang nhốn nháo ngoài kia. Anh sải bước tiến ra ngoài.

Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt, các bác sĩ và y tá trong ca trực đã phần nào giải quyết được vấn đề. Tiến tới bàn trực của y tá, nữ y tá thấy anh liền tự động lên tiếng.

"Bác sĩ Hoàng. Vừa rồi đưa vào cấp cứu có mười ba người. Hai người thương nặng vừa được anh và bác sĩ Vu cấp cứu, giờ đã chuyển sang phòng bệnh thường. Còn lại mười hai người đang được các bác sĩ và y tá chăm sóc, không có gì đáng ngại."

Bảo Bình khẽ gật đầu.

- Nếu đã xong xuôi vậy tôi về phòng trước, có gì tới báo tôi.

Nữ y tá vâng một tiếng rồi cúi đầu chào anh. Bảo Bình nâng gót tiếng về phòng nghỉ. Có lẽ sắp tới anh nên dành cho mình một vài ngày nghỉ ngơi, cơ thể của anh đang báo hiệu rằng anh sắp kiệt sức rồi.

Xử Nữ sau khi làm xong thủ tục cho Sư Tử liền theo hắn mà vào phòng bệnh. Gã mặc kệ bộ dạng nhếch nhác đáng sợ của mình hiện tại, cứ thế ngồi lì bên giường bệnh của Sư Tử.

Được một lúc, có một gã đàn em của hắn tiến vào, cúi người chín mươi độ.

"Ông chủ, đã dọn dẹp gọn gàng rồi."

Xử Nữ không nhìn người kia, ánh mắt chỉ hướng tới người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

- Vậy lũ khốn kia thì sao?

"Chúng tôi đang cho người truy đuổi rồi, nhất định sẽ bắt về được. Về việc anh Mạc xảy ra chuyện..."

- Không được để lộ chuyện này ra ngoài. Ông Mạc chắc chắn sẽ nổi khùng lên, điều đó không hề tốt cho Sư Tử. Vậy, cậu biết phải làm gì rồi chứ?

" Vâng, tôi đã rõ."

Người kia rời đi, căn phòng lại rơi vào yên lặng.

Sau khi xảy ra va chạm với cô gái kia ở trên đường, gã và Sư Tử nhanh chóng tới quán bar vì hay tin có người tới quậy phá. Đám đàn em của gã ở trong quán đều bị lũ người kia hạ gục, lúc gã đến bọn chúng đã làm chủ tình hình.

Xử Nữ biết, mục tiêu chúng nhắm tới không phải là phá hoại chuyện làm ăn của gã, mà là cái mạng của gã. Vụ ẩu đả diễn ra dưới dang nghĩa là tranh chấp làm ăn, thực chất là muốn dàn dựng vụ án giết người.

Sư Tử vì đỡ cho gã một nhát dao, nên rốt cuộc bây giờ nằm bẹp dí ở đây. Bác sĩ đã nói, hắn không có gì nguy hiểm. Xử Nữ cũng biết, cơ thể hắn không yếu tới mức một vết đâm mà chết được. Chỉ là gã không muốn rời đi, và để lại mình hắn đơn độc trong cái phòng bệnh này.

Dự đoán của Nhậm Xử Nữ chẳng bao giờ sai, chỉ chưa đầy hai tiếng sau Mạc Sư Tử đã tỉnh lại.

- Khốn khiếp, đau thật đấy.

Sư Tử được Xử Nữ đỡ cho ngồi thẳng dậy, hắn không ngừng lầm bầm chửi thề. Gã đưa cho hắn một cốc nước, sau đó lại quay về ghế ngồi.

- Bị đâm mà không đau thì mày là quái vật rồi.

- Mày còn nói, ông đây là vì đỡ cho mày nên mới phải nằm đây đấy.

- Tao biết, nên tao ngồi đây nãy giờ mà. Tao đang chăm sóc trả ơn mày đấy thôi.

- Argg. Nghe phát tởm đi được. Mà... mày chưa báo cho lão già biết đúng không?

- Đương nhiên rồi. Mày cứ ngoan ngoãn ở viện dưỡng thuơng vài ba ngày đi. Còn ông già nhà mày, tao sẽ lo cho.

Sư Tử xì một hơi rồi đuổi Xử Nữ về. Hắn chê bộ dạng gã bẩn tưởi quá, khiến hắn chướng mặt buồn nôn. Gã cũng chẳng buồn đôi co mà quay về thay đồ trước, để lại vài tên đàn em chăm sóc cho hắn.

*_*_*_*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net