Đến Hàn Quốc tìm Kim Ngưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mùa thu mây gió chan hòa ở Seoul. Dù mới chớm đầu tháng chín nhưng không khí ở Hàn Quốc đã hơi se lạnh, cái lạnh này đặc biệt ở chỗ nó không khiến người ta khó chịu hay lười biếng mà ngược lại khiến người ta yêu thích, thoải mái hơn. Thời tiết thêm vài ngày nữa e rằng sẽ không còn được như vậy nên mọi người đều đang tranh thủ tận hưởng nó.

Trên cầu đi bộ ngang qua khu mua sắm ở Itaewon, một cô gái có dáng dấp xinh đẹp thu hút những ánh nhìn của người qua lại. Mái tóc dài ngang lưng buông xõa chốc lát lại đung đưa theo nhịp gió thổi. Cô ta mặc một chiếc áo khoác dáng dài thời thượng, hai tay để trong túi áo thi thoảng hơi xoay nhẹ một chút. Đang đi đột nhiên cô ta va phải một người đàn ông. Dù va chạm khá nhẹ nhưng anh ta lập tức trông có vẻ khó chịu. Vốn dĩ vội vàng vì đang là giờ cao điểm, chắc chín mười phần bận việc, anh ta cao giọng cáu kỉnh do mất thời gian.

"Cô không có mắt à?! Cái cầu này bé lắm sao..."

Chưa nói hết câu anh ta đã sững lại trước dung nhan đối mặt, giọng nói cũng theo đó nhỏ dần, nửa sau nghe có vẻ bình tĩnh hơn hẳn nửa câu đầu. Vì bất ngờ nên lời mắng mỏ cũng lắp bắp đổi thành xin lỗi. Cuộc đời chính là như vậy đấy, nếu bạn không xinh người ta sẵn sàng quát thẳng vào mặt bạn, không phải lỗi của bạn cũng thành lỗi của bạn. Nhưng nếu bạn xinh đẹp, người ta sẵn sàng bỏ qua hết, là lỗi của bạn nhưng lại thành không phải lỗi của bạn.

"Thật xin lỗi, là tôi đã đụng vào anh."

Vẻ mặt áy náy, chân thành cùng nhan sắc mỹ miều khiến cho người nóng giận cũng chẳng còn muốn gắt gỏng.

"Không không, là lỗi của tôi."

Sau màn va chạm, cô gái xoay người rời đi được một đoạn thì chán nản cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, quay lại gọi với lên với người đàn ông lúc nãy.

"Anh gì ơi, anh làm rơi điện thoại này."

Cô giơ cao điện thoại lên để anh ta nhìn rõ, thoáng chốc người kia lúng túng sờ soạn khắp người rồi chạy ngược lại hướng này.

"Ối, thật cảm ơn cô, may nhờ có cô." 

Hết xin lỗi lại đến cảm ơn, một màn xã giao chấm dứt đã cảm thấy giờ đông đúc vào buổi sáng sắp qua.

Vừa qua hết cầu cô ta đột nhiên bị chặn lại. Một người cao ráo, chững chạc đi đầu dẫn theo hai người phía sau trông giống như trợ lí khiến Kim Ngưu tăng thêm vài phần cảnh giác. Từ trang phục đắt đỏ có thể thấy đối phương chắc chắn vô cùng giàu có và là con mồi ngon trong mắt những kẻ lưu manh quanh khu vực này. Tuy nhiên Kim Ngưu lại đặc biệt loại người kia ra khỏi danh sách của mình bởi vì ánh mắt sắc sảo đó. Anh ta hơi mỉm cười, nụ cười mang theo nhiều phần đánh giá, rõ ràng là không phải tự nhiên lại chặn người đi đường.

"Xin hỏi cô là Kim Ngưu đúng không?"

Giọng nói bằng Anh ngữ chuẩn chỉ, âm thanh trầm thấp khiến người đối diện cảm thấy khí khái trưởng thành, đáng tin cậy. Kim Ngưu dù biết rõ mình là người phải trả lời câu hỏi đó nhưng cô cố tình mặc kệ, lách người muốn đi qua. Tuy nhiên chân vừa mới tiến lên một bước, trợ lí phía sau anh ta lập tức chặn lại. Kết quả Kim Ngưu đành đáp lại. Cô là một kẻ đầu đường xó chợ nhưng Anh ngữ không phải không biết. Nói đơn giản thì nếu lừa người nước ngoài bao giờ cũng dễ hơn so với người trong nước, biết tiếng là một "yêu cầu công việc". Có lẽ một phần cũng do được ông trời ưu ái, Kim Ngưu thực sự có thiên phú học tiếng, nghe bọn họ nói chuyện nhiều cùng việc đọc thêm một số sách khác, cô cơ bản có thể hiểu được những cuộc đối thoại đơn giản, chỉ là không biết viết thế nào mà thôi.

"Anh là ai?"

"Tôi là Sư Tử, chủ tịch tập đoàn bất động sản Castle. Tôi có chút vấn đề cần trao đổi với cô. Có thể cho tôi vinh dự mời cô một tách cà phê chứ?"

.

Ngồi trong một quán cà phê sang trọng, nhâm nhi loại đắt tiền nhất mà họ có, Kim Ngưu chỉ cảm thấy mình đúng là không hợp với cà phê, có lẽ một ly trà sữa sẽ ngon hơn. Những thứ đắt tiền có vẻ không dành cho cô.

"Từ nãy đến giờ anh đánh giá tôi đủ rồi, có phải nên vào vấn đề chính đi không? Anh tìm tôi có việc gì?"

Sư Tử cuối cùng cũng thu lại ánh mắt soi xét của mình, mỉm cười nói.

"Có phải tôi thất lễ quá không, tôi chỉ nhìn thấy ảnh của cô trên tư liệu nên khi gặp ngoài đời tôi cần một chút thời gian để suy ngẫm."

"Anh điều tra tôi?" 

"Nếu không điều tra có lẽ sẽ không tìm được một người thích hợp như cô. Tôi cũng là tình cờ biết về cô thôi, trong nhóm đen ở chợ cổ Hàn Quốc cô rất nổi tiếng, mấy kẻ thu thập thông tin hay nói về cô." 

"Khoan nói chuyện có người đồn thổi về tôi, anh nói thích hợp? Nếu anh đã điều tra tôi chắc phải biết tôi chỉ thích hợp với một chuyện thôi."

"Ăn trộm. Đúng không?"

Sư Tử nở một nụ cười thâm sâu, Kim Ngưu trong lòng thầm nghĩ anh ta còn rất trẻ nhưng đã làm đến chức chủ tịch, một có thể là do gia thế, hai có thể là do thực lực. Dù là loại nào trong hai loại trên thì cũng đều cần phải cảnh giác, loại thứ hai cần phải cảnh giác cao hơn.

"Nhưng có lẽ có chuyện mà anh điều tra không ra đấy."

"Cô nói thử xem."

"Tôi nghỉ hưu rồi, sẽ không ăn trộm nữa."

"Ồ, tôi vừa thấy cô móc điện thoại của anh chàng va phải trên cầu. Tôi khá ấn tượng với kĩ năng của cô đấy, tất cả mọi người đều không nhận ra."

"..." Không ai nhận ra nhưng anh ta nhìn ra, vậy phải nói là kỹ năng đó tốt hay dở đây?

"Cái tay hư này chị đã bảo là không được ăn trộm nữa cơ mà. Tại cái tay tôi đấy không phải do tôi đâu. Anh biết mà, bệnh nghề nghiệp không phải nói muốn sửa là sửa được."

Sư Tử chỉ cảm thấy thú vị với màn biểu diễn cái tay hư của Kim Ngưu đồng thời cũng cảm thấy bản thân không chọn sai người. Mất nhiều công sức như vậy nhưng với kĩ năng ấn tượng của cô gái trước mặt, Sư Tử cảm thấy anh ta đã làm đúng.

"Cô không cần giả vờ đâu. Cô trả lại điện thoại cho anh ta là vì chiếc đó đã cũ rồi, không còn được giá chứ đâu phải vì cô đã rửa tay gác kiếm rồi vô tình trộm nhầm."

Bị bóc mẽ trắng trợn, Kim Ngưu cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng nói được gì. 

"Cô cảm thấy thế nào nếu chúng ta cùng làm một phi vụ với nhau. Làm xong lần này có thể cô thực sự không cần phải đi ăn trộm nữa đâu."

"Chủ tịch của một tập đoàn bất động sản có thiếu gì mà phải đi làm phi vụ liên quan đến trộm cắp như tôi?"

"Tôi có lí do của riêng mình cũng giống như cô có lí do của riêng cô khi dấn thân vào con đường đạo chích."

"Bao nhiêu?"

"Ba trăm triệu đô."

"Bao nhiêu?"

"Mười hai người."

Không gian trong quán đột nhiên tĩnh lặng hẳn. Bất chấp chuyện thi thoảng xung quanh có vài tiếng nói chuyện to nhỏ, Kim Ngưu chống cằm lên tay giữ sự im lặng tuyệt đối. Sư Tử cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc vội vàng nào mà chỉ ngồi thưởng thức tách cà phê của mình trong lúc chờ đợi. Cuối cùng tần số âm thanh giữa hai người cũng được khôi phục.

"Thành giao!". Kim Ngưu quả quyết lên tiếng

"Tuyệt vời, giờ cô có thể đi cùng tôi luôn chứ?". Sư Tử thể hiện như đây là chuyện đương nhiên.

"Hả?". Kim Ngưu ngạc nhiên, vừa nhận lời công việc đã lập tức bắt đầu sao?

"Mọi vấn đề cô đều không cần lo, chỉ cần đem trí tuệ và kĩ năng của cô theo là được rồi."

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Brazil."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net