Chương 1: Con nhà người ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo bạn thì "con nhà người ta" là gì? Một kẻ sống hơn hàng thế kỉ, không biết mặt, không biết giới tính, học lực cực kì xuất sắc và luôn là con cưng trong mắt bố mẹ. Buồn thay, dù rất hoàn hảo về mọi thứ, kể cả tính cách nhưng tên đó không hề có thật! Ấy thế mà đây lại là kẻ thù truyền kiếp của muôn vàn học sinh, từ giỏi đến kém, chẳng chừa trường hợp nào. Giờ thì bạn có thể hô thật to rằng: "Bài tập về nhà chưa đủ tuổi!" rồi đấy.

Tuy nhiên vẫn có một số học sinh thuộc diện ngoại lệ. Đây đích thực là "con nhà người ta" hàng real không pha ke, không robot, chạy bằng cơm, có tính cách, cảm xúc. Tất nhiên phải kể đến Hàn Bảo Bình, niềm tự hào của nhà họ Hàn, ngôi sao của toàn trường và là người nổi tiếng trong lòng những kẻ yếu kém hơn. Bảo Bình không chỉ giỏi trong học tập mà cô còn có năng khiếu về nhiều thứ, điển hình phải kể đến piano và rubik. Đây không chỉ là năng khiếu mà còn là sở thích của cô. Mỗi ngày cô đều luyện tập chăm chỉ, cùng với phương pháp dạy đầy áp lực và nghiêm khắc từ gia đình. Do đó, việc cô từng giành vô số giải thưởng, được lên báo chí, được phỏng vấn, theo lẽ dĩ nhiên thì hoàn toàn bình thường. Ở Bảo Bình, người ta chỉ thấy toát ra từ con người đó là tri thức, sự hiểu biết và hoàn hảo về mọi mặt. Nhưng ít ai biết rằng, ẩn sâu bên trong lớp mặt nạ vô hình ấy hiện ra một khuôn mặt méo mó, nụ cười đầy giả tạo và đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều.

Bảo Bình không tự dưng trở thành một người kiệt xuất như thế, không tự dưng bị người ta gắn mác "con nhà người ta". Cô là thần tượng trong mắt của rất nhiều phụ huynh và học sinh, là niềm tự hào của giáo viên và nhà trường. Nhưng đối với gia đình, cô chẳng khác một cỗ máy được lập trình bởi những mệnh lệnh. Có lẽ, trong từ điển của Bảo Bình sẽ chẳng có từ "phản bội" đâu. Bởi cô không dám mường tượng đến viễn cảnh đó, cái ngày mà cô làm trái lời bố mẹ, thậm chí xách ba lô lên và rời khỏi căn nhà đã nguyền rủa cô suốt mười mấy năm ròng rã. Đến giờ, dù cô hơn hai mươi cái xuân xanh rồi nhưng vòng tay yêu quý của gia đình vẫn siết chặt lấy cô, không cho cô thở một giây phút nào. Từ trước đến nay, họ luôn ép cô đi theo con đường họ vạch sẵn, kể cả trường Đại học Kinh tế quốc dân cô đang học cũng do bố mẹ chọn. Ngay từ đầu, cô chẳng được ý kiến về bất cứ điều gì.

Bảo Bình đã khóc. Cô đã khóc vô số lần, rất nhiều và không thể đếm hết. Kể từ khi cô làm quen với kiến thức, luyện tập, thực hành, trải qua hàng loạt bài kiểm tra dù mới có sáu, bảy tuổi nhưng nó đủ để tạo áp lực rất lớn cho cô. Áp lực đó đeo bám dai dẳng lên tận đại học vẫn chưa dứt, thậm chí nó còn bám chặt hơn. Càng lớn cô càng chìm trong sự chỉ dẫn của bố mẹ. Cô có nói chuyện với họ nhưng đáp lại nỗ lực làm thay đổi suy nghĩ của phụ huynh chỉ là cái lắc đầu và những câu chửi mắng. Họ viện cớ rằng họ sợ cô trượt chân khỏi con đường học vấn, sợ cô sau này không có việc làm, không thể kiếm tiền,... Bảo Bình biết bố mẹ đang nói dối. Thực chất, họ chỉ đang bù đắp kì vọng của mình vào cô thay cho người anh trai vô dụng với niềm đam mê trở thành vận động viên eSport mà thôi.

Cô có một người anh tên Hàn Bảo Nam. Cả nhà họ Hàn đều là những người tài giỏi, chức to quan lớn. Mấy bác hàng xóm hay trêu nhau rằng: "Khiếp thật, đúng là gen di truyền có khác." nhưng Bảo Nam lại đi ngược câu nói đó. Đến cả cô em gái Bảo Bình nhìn còn ngứa mắt chứ chưa nhắc đến họ hàng. Hắn bị gắn mác là "thất bại" nhưng nó đáng mà, vì sinh trong cái nhà này thì một là học giỏi, hai là giỏi hơn nữa. Nhà họ Hàn không chấp nhận và không bao giờ chấp nhận một tên nỗ lực bền bỉ những vẫn thất bại thảm hại như Bảo Nam. Học lực của hắn chưa hẳn là tồi, ít nhất đối với người thường ngoài kia. Nhưng nếu so sánh với họ hàng thì chỉ là cái đinh vít. Điều đó khiến hắn ta tự ti rất nhiều. Hắn bắt đầu sống khép mình, đi làm thêm để dành dụm từng đồng tiền lẻ để chờ đến ngày ra ngoài tự lập. Thật trớ trêu khi nhà hắn giàu như thế nhưng hắn chẳng dám động đến xu nào. Chắc hắn sợ sau này sẽ bị chính bố mẹ mình đòi nợ. Hắn cũng thương em gái mình lắm, vì chính hắn mà em phải chịu khổ, phải gánh vác trách nhiệm của mình lên vai em. Hắn cảm thấy có lỗi nhưng không biết mình sai ở đâu. Có lẽ tội lớn nhất của hắn là đầu thai vào cái nhà này.

"Con muốn đi. Con muốn rời khỏi đây. Đã quá đủ để con chịu đựng suốt thời gian qua rồi!"

"Mày đi đi, cút đi! Mày không phải con tao! Con tao không bao giờ trái lời cha mẹ."

Ba người to tiếng với nhau ở phòng khách, khi Bảo Nam đã chuẩn bị đầy đủ tất cả và rời khỏi nhà. Bảo Bình vẫn nằm im trong phòng. Cô không dám chạy ra ngăn cản anh đừng đi, bởi cô biết anh quyết tâm lắm rồi. Cô cảm thấy mừng cho anh trai vì trút bỏ được gánh nặng, nhưng đồng thời cũng ghét anh vì đẩy mọi trách nhiệm sang cô. Nhà có hai anh em thì ông anh bỏ nhà để theo đuổi đam mê rồi, nên không có gì lạ khi mọi sự chú ý đều đổ dồn về Bảo Bình.

Cô ghét ánh mắt của mọi người, bao gồm cả bố mẹ cô, chẳng chừa một ai. Họ luôn nhìn cô với suy nghĩ: "Nó là niềm tự hào của nhà họ Hàn. Nó phải học thật xuất sắc, cái gì cũng phải biết để sau này dễ kiếm việc làm." Họ cho rằng cô cần hiểu hết tất thảy trên thế giới này, từ lịch sử, sinh học, địa lí hay toán học, ngoại ngữ,... Không có môn học nào là không cần thiết cả. Một tuần có bảy ngày thì cả bảy đều là địa ngục đối với cô. Học rồi kiểm tra, kiểm tra xong lại học. Cô chẳng có nổi một ngày nghỉ nào, kể cả sinh nhật mình cũng tổ chức qua loa. Những lời khen đầy giả tạo được phun ra bởi bọn họ càng khiến cô buồn chán cuộc sống này hơn. Cô ghét chúng.

Áp lực không chỉ từ một phía thôi đâu. Hãy tưởng tượng Bảo Bình là một chiếc hộp hình chữ nhật nhé. Mỗi mặt bên của chiếc hộp ấy sẽ có kích thước khác nhau, nghĩa là muốn xem những mặt khác thì bạn phải xoay chiếc hộp đó đúng chứ? Hay nói rộng ra, xem nhiều mặt bên cũng như nhìn nhận con người từ nhiều phía. Ta gọi nó là cái nhìn đa chiều. Thử nghĩ mà xem. Đối với những thiên tài như Bảo Bình, tìm được một người nhìn thấu mặt nạ của cô là điều không khó bởi thật sự có người như thế. Nhưng để tìm ra kẻ đó trong đám đông thì chẳng dễ dàng chút nào. Bảo Bình y như người nổi tiếng vậy. Ngoài việc chịu ánh nhìn soi xét từ gia đình, cô còn chịu áp lực từ nhà trường và cả dư luận nữa. Nhiều kẻ nói cô là đồ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, người lại nói cô đi cửa sau để có thành tích,... Hằng ngày, những bình luận chửi rủa thậm tệ vẫn xuất hiện trong các nhóm được lập ra để chỉ trích cô. Nó đập vào mắt cô như lẽ thường tình, nhưng càng đọc càng khiến cô mệt mỏi thêm. Dù cô có chặn bài viết, chặn tài khoản bọn họ thì họ vẫn sẽ tạo cái khác và làm nổ thông báo đến khi nào họ chán mới thôi.

Bảo Bình muốn đập máy vứt đi cho xong. Từ tức giận, buồn chán đến sợ hãi, lo lắng, bốn thứ cảm xúc khác nhau ập vào đầu cùng một lúc tạo cảm giác chán chường chẳng muốn nói chuyện với ai. Bố cô có liên hệ với người ta để xóa mấy bài viết đó đi, nhưng làm vậy chỉ giúp cô rước thêm nhiều gạch đá xây nhà. Cô thở dài. Đây là lần thứ mấy cô lặp lại hành động này rồi nhỉ?

Thật sự là sau bao nhiêu năm làm một con búp bê hoàn hảo trong tay bố mẹ, cuối cùng cũng có ngày Bảo Bình nhận ra mình cần phải thoát khỏi cái nhà này. Đây không còn là "nhà" hay "gia đình" nữa, đây là nơi trú ngụ của hai con quỷ mang danh đấng sinh thành để bóc lột toàn bộ sức lực của cô. Thật kinh hãi khi biết được sự thật phũ phàng ấy! Giờ thì cô hiểu vì sao Bảo Nam quyết tâm rời khỏi nhà dù lúc đầu bố mẹ có dỗ ngọt anh ấy. Cảm giác này là gì nhỉ? Đau lòng ư? Chỉ một chút thôi, nó như cơn gió thoảng qua vậy. Tức giận? Không, chẳng việc gì mà cô phải nổi đóa lên cả. Cô cảm thấy buồn. Buồn vì bản thân là con nhưng bị đối xử như búp bê, buồn vì không được sống thoải mái như bao bạn trẻ khác đang hưởng thụ ngoài kia. Cuộc sống của Bảo Bình chỉ có áp lực và áp lực.

Nếu như trước mặt cô là một con dao, cô sẵn sàng dùng nó đâm cơ thể mình để bản thân ra đi thanh thản. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Cô bị quản thúc rất chặt, khó có thể tìm được lỗ hổng trong vòng vây chắc chắn đó. Cô đành phải tìm một lối thoát khác cho riêng mình.

Một buổi tối yên ắng, sau khi ăn cơm xong thì Bảo Bình lấy cớ để lên sân thượng hóng gió. Bây giờ là tám giờ. Từng cơn gió mát lạnh thổi từ phía Đông giúp cô trấn an tinh thần. Đây là ban công tầng hai nên không thể nhảy xuống, dù sao cô cũng chẳng có ý định tự tử ở cái nơi đông đúc như này.

Vụt! Một chiếc máy bay giấy bay đến chỗ Bảo Bình. Cô vội vàng nhặt nó lên. Ai là người phi nó vậy? Cô ngắm nghía nhưng không đề tên người gửi. Khi cô mở nó ra, bên trong có một câu hỏi:

"Màu sắc yêu thích của bạn là gì?"

*****

"Màu sắc yêu thích của bạn là gì?"

"Xám."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net