Chap 1: Hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi khu vươn mà hoa tuyết vẫn rơi

                 dù thời tiết đã trở nên ấm áp

Chúng ta ngồi cùng nhau trong hương loài hồng trắng nồng nàng

                                     Tất cả những thứ đó...em quên mà được sao?

-Song Tử! Dậy đi, cậu không được ngủ trong thư viện đâu.

-Ưm

 Là một giấc mơ...một giấc mơ quá quen thuộc mà cậu gặp hằng đêm. Giấc mơ về về cô gái nhỏ từng là bạn thân của cậu.

 Đã bao lâu rồi nhỉ? À! Mùa thu năm nay là tròn sáu năm rồi. Một thời gian khá dài để chờ một ai đó. Ít nhất là đối với tôi.

-Hôm nay đã là ngày cuối cùng của mùa hè, mình và cậu khó khăn lắm mới đậu vào Kha Lâm nên hôm nay phải chuẩn bị trương trình của năm học mới sao cho tốt. Cậu hiểu không chàng ngốc? - cô gái với mái tóc màu xanh dương bồng bềnh như cơn sóng và đôi mắt màu nâu sậm nhìn chăm chăm vào chàng trai.

          Cô gái đó là bạn gái hiện tại của tôi- Dương Song Ngư

 Song Ngư- cái tên nghe có vẻ hoạt bát và lanh lợi. Nhưng sự thật thì không như vậy. Cô ấy là một người dịu dàng, khá trầm lắng, không thích sự ốn ào cho lắm,.... Đây đích thực là mẫu con gái mà con trai cả thế giới này săn đuổi. Đặc biệt nhất, Song Ngư rất xinh đẹp. Đẹp tựa như một viên ngọc. Quá đỗi thuần khiết.

                                Tôi và cô ấy quen nhau gần một năm nay rồi

          nhưng sự thật...

                           trong lòng tôi cô ấy chỉ như một cái bình bông sặc sỡ...

                                                      rất bình thường...

-Đừng gọi tớ như vậy Song Ngư...đây là nơi công cộng sẽ không an toàn đâu.

-Cậu sợ sẽ bị các fan boy của mình hội đồng phải không? - cô cười khúc khích

-Không, phải nói là tớ sợ các fan girl của tớ tẩy chay mới đúng.

-Lo gì tớ còn có cậu mà...

 "Tớ còn có cậu mà...". Lời nói đó như tiếng sét đánh ngang tai. Cô ấy đã từng nói vậy. Khốn khiếp! Tại sao Song Ngư lại nói câu đó? Thực sự không ổn một chút nào, thực sự không ổn...

- Sao vậy Song Tử?

-Về thôi!

-Sao vậy đang học mà?

-Tớ nói đi về!

-Nhưng...

-Cậu im lặng một chút có được không? - Song Tử như muốn quát lên

 TG: Thì anh thực sự đang quát lên mà -.-

 ST: Còn con này nữa. CÓ IM HAY KHÔNG?

TG: Tôi cắt tiền cát-xê chap đầu của anh đấy =)

 ST: Xin lỗi đạo diễn...

-Song Tử! Tớ ghét cậu!!!

 Song Ngư òa khóc, chạy ra khỏi thư viện. Chỉ còn Song Tử đứng đó giữa bao nhiêu đôi mắt bàng hoàng của các học sinh và nhân viên thư viện. Gương mặt anh đầm đìa mồ hôi như vừa trải qua một cú sốc lớn. Ừ thì sự thật là thế mà. Cãi nhau với bạn gái ở chỗ đông người, tim bất chợt đau thắt khi trong đầu vang lên tiếng vang: "Tớ còn có cậu mà ". Câu nói đó làm cho bao nhiêu kí ức đáng lẽ bị vùi lấp tràn về... những kỉ niệm nếu cậu càng muốn quên thì càng thêm sâu đậm...

 Đó là hình ảnh một cậu bé chừng mười tuổi trông rất đáng yêu. Ánh nắng nhảy nhót trên mái tóc nâu trà cùng làn da rám nắng. Đôi mắt màu lục bảo sáng ngời lộ vẻ hoạt bát. Nụ cười rộng khoe hàm răng trắng bóc gây thiện cảm với mọi người. Cậu đang ở trong một khu vườn đầy những hoa hồng trắng, đứng ngồi không yên như đang chờ đợi một ai đó.

                  Đó chính là hình ảnh của cậu lúc mười tuổi...

                 Cái khoảnh khắc lúc ban nãy... Song ngư không biết rằng mình đã bước một bước xa hơn với trái tim cậu...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net