Chap 53 - 54: Thấu hiểu cậu /\ Kẻ săn bí mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thành viên 11S1: Lý Tây Lạc, Tiêu Vỹ, Lục Ý Uyên, Lâm Tử Hàn và Lương Trúc Thảo ở 11A1]

[Nhân tố năm hai] [My ART]

-------------------------------------

[Lưu ý: Chap này có cung lên sóng rất nhiều, cũng có cung lên sóng rất ít. Nhưng đây là theo tình tiết, nên mong độc giả thông cảm. Có thể tác giả không thể chia đều hoàn toàn đất diễn, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ rơi bất cứ cung nào. Xin cảm ơn.]

Chap 53: Hạnh phúc là khi tôi và cậu giống nhau

Bờ kênh Laxer...

"Sắp hết tiền rồi."

Cầm những chiếc thẻ tín dụng trên tay, Thiên Bình có chút nao lòng. Quả nhiên, những chiếc thẻ này vẫn chưa được mở. Cô không thể phủ nhận mức quan trọng từ tài chính của bố mẹ mình. 

Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ không biết xoay sở tài chính như thế nào. 

- Đừng nghĩ đến việc đi làm thêm để kiếm thêm thu nhập nhé, bạn cùng cảnh ngộ~

- !!!

Thiên Bình giật mình, ngước đầu lên, đã nhìn thấy gương mặt đang cười một cách vô tội của Song Tử. 

- Làm thế nào mà lại gặp tôi ở đây? Cậu đang có suy nghĩ đấy đúng không?

-  ...

Không sai, những điều mà Song Tử nói, cũng chính là những suy nghĩ trong đầu Thiên Bình. Nhìn sắc mặt cảnh giác đề phòng của Thiên Bình, Song Tử vẫn mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, nói:

- Còn bây giờ, cậu đang suy nghĩ "Vì sao tôi lại biết cậu đang nghĩ gì?". Đúng chứ?

- ...

Để tránh làm Thiên Bình thêm hoang mang, Song Tử liền lên tiếng giải thích:

- Cậu đừng đánh giá tôi cao quá a. Vì tôi thấy cậu đang cầm thẻ tín dụng, lại còn ngồi một mình ở đây. Với hoàn cảnh của cậu, tôi đoán cậu đang đau đầu về vấn đề tài chính. Ngoài việc đi làm thêm ra, cậu còn có thể kiếm tiền bằng cách nào chứ? _Đây là giải đáp cho câu nói đầu tiên của Song Tử. Còn câu thứ hai, anh tiếp:

- Tôi đột ngột xuất hiện thế này, cậu tất nhiên sẽ thắc mắc vì sao chúng ta lại gặp nhau, phải không? Và sau khi bị tôi nói trúng tim đen hai lần, thì cậu chắc chắn sẽ kinh hãi và muốn biết làm sao mà tôi lại nói đúng thế. Ây da, tôi không phải thần thánh gì đâu, tôi chỉ đọc tâm người khác qua cái nhìn của mình thôi.

- ...

Thiên Bình thừa nhận, cô vẫn chưa thích ứng được cách đọc nhân tâm đột ngột của Song Tử. Điều đấy cũng có nghĩa, cậu ta thông minh hơn vẻ ngoài thiếu đứng đắn của mình. 

Thiên Bình bỏ những tấm thẻ tín dụng vào ví, nhàn nhạt cất giọng:

- Nếu đã biết thắc mắc của tôi rồi, thì cậu trả lời đi. 

- À... 

Song Tử tựa tay lên lưng ghế đá, chống cằm mỉm cười:

- Nếu tôi nói tôi tình cờ thấy cậu, cậu có tin không?

- Không.

- Vậy chứ cậu nghĩ sao? 

Ánh mắt Thiên Bình dành cho Song Tử, vô cùng tẻ nhạt. Cô không muốn dây dưa cùng người này, liền đứng lên mà không chút chần chừ.

- A, được rồi, được rồi. Tôi mới đưa bạn gái về nhà, trên đường trở về thì thấy cậu. Cậu ngồi xuống được chưa?

Song Tử đầu hàng, không dám đùa nhây thêm, mau chóng nói ra lý do vì sao lại gặp Thiên Bình. Từ sau buổi gặp mặt hôm thứ năm ở phòng hội họa, anh và cô chưa gặp riêng lần nào. Hôm nay tình cờ thấy cô, anh đã tìm đến.

Sau khi kéo Thiên Bình ngồi xuống, Song Tử lại trở về dáng vẻ thư thái, hắng giọng:

- E hèm! Nói cậu biết một điều. Tôi đã xem hồ sơ đối tượng đính hôn của tôi rồi.

- Và?

Thiên Bình không mấy quan tâm, hờ hững đáp. Song Tử làm ra vẻ mặt tự hào:

- Ừm, không tệ như tôi nghĩ. _Nói rồi anh nhìn vào người Thiên Bình, cơ hồ miêu tả:

- Body cực phẩm, gương mặt đẹp, mái tóc dài. Tổng quan thì không phải gu của tôi, nhưng cũng có chút thú vị. 

Thiên Bình không hề biết người mà Song Tử đang miêu tả chính là bản thân mình, vì cô đang nhàm chán xem giờ giấc. 

- Có lẽ đối tượng đính ước của cậu cũng vậy chăng? Có khi lại là một chàng trai hoàn hảo về cả ba phương diện, là ngoại hình, trí thông minh và nhân cách?

Thiên Bình không thể không liếc sang nhìn Song Tử khi nghe câu này. Cô nhìn anh bằng nửa con mắt:

- Người như cậu nói, còn tồn tại sao?

- Còn chứ! _Song Tử khẳng định một cách chắn chắn, vô tư nói:

- Rõ ràng tôi đang ngồi trước mặt cậu ngay đây mà?

- ...

Trước sự bất lực của Thiên Bình, Song Tử tiếp tục huyên thuyên:

- Cậu không tò mò về đối tượng của mình thật sao? Ít ra cũng phải thắc mắc một chút chứ?

- Lỡ như đó là một chàng đẹp trai, ấm áp, ôn nhu, yêu thương cậu thì sao?

- Hay là một người có tính cách hướng ngoại, vô tư và như một chú cún đối với cậu?

- Hoặc là một anh giám đốc trẻ tuổi nào đó, tiêu soái như trong ngôn tình?

- Hoặc là một người như tôi?

- ...

Song Tử đột nhiên thay đổi ngữ điệu, bỗng nhiên lại biến thành bộ dạng vô cùng ranh mãnh, khiến Thiên Bình có chút ngoài ý muốn. 

Dù là bộ dạng nào, đối với Thiên Bình, đều phiền phức như nhau:

- Hôm nay cậu đập đầu vào chỗ nào à? Tò mò như vậy thì thay tôi đính ước với hắn ta đi.

- Tôi chỉ là tò mò không biết ai đã khiến gia đình cậu ưng ý đến mức, con gái họ bỏ nhà đã hơn nửa tháng mà họ vẫn không có ý định hủy bỏ đính ước thôi mà? Chắc chắn anh ta cũng phải thuộc hàng cực phẩm a. _Song Tử suy đoán nói. Lại khiến Thiên Bình có chút đa nghi:

- Cậu biết hắn ta?

- Hả? _Ai đấy đã giật mình.

- Hắn ta đưa cậu bao nhiêu? Để cậu ở đây tâng bốc hắn như vậy?

- Hahaha! Cậu cũng thật vui tính a. Cậu nghĩ tôi thiếu tiền đến vậy à?

Thiên Bình không đáp lại, ánh mắt càng lúc càng nhàm chán nhìn Song Tử. Không ít thì nhiều, mấy câu nói vớ vẩn của Song Tử cũng khiến cô có chút thắc mắc với đối tượng đính ước của mình. 

Đáng ra lúc còn ở nhà, cô nên xem qua hồ sơ của người đấy. Để cô xây dựng kế hoạch chống đối lại đính ước này.

...

Nhà Xử Nữ...

- Mnm...

Không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, nhưng lúc Xử Nữ tỉnh dậy, ngoài cảm giác hơi đau đầu, còn có cảm giác đói bụng. Nhìn lại quần áo ngủ trên người, chắc là Âu Dương Giang đã thay cho cậu. 

Xử Nữ tìm điện thoại để xem giờ, tâm trạng không tránh khỏi kinh ngạc. Cậu vậy mà đã ngủ đến tận tối của ngày hôm sau. Tức là ngủ liên tục hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Thảo nào lại đói bụng đến thế. 

- Hmn? 

Bước xuống nhà dưới để tìm gì đấy bỏ vào bụng, nhưng Xử Nữ lại nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc. Nhưng xuất hiện ở phòng khách nhà cậu, thì hơi khác thường. Không lẽ một tuần qua, mắt cậu đã lên độ mất rồi?

- Ô? Mày dậy rồi à?

Nhân Mã đang xem TV trong phòng với âm lượng cực nhỏ, nhìn thấy Xử Nữ liền hô lên. 

Xử Nữ không hề nhìn nhầm. Đích thị người trong phòng khách là Nhân Mã. 

Nhân Mã lúc này mới điều chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, rồi giải đáp:

- Hồi chiều anh Giang gọi điện cho tao. Nhà mày không có ai, ảnh thì phải trở về trường đại học để kịp sáng mai có tiết. Nhờ tao với Song Tử qua ngủ với mày. 

- À...

- Đói hả? _Thấy bộ dạng ỉu điều của Xử Nữ, Nhân Mã liền nhắc:

- Trong tủ lạnh có sữa đấy, uống tạm đi. Lát thằng kia mang lẩu Sukiyaki về rồi ăn sau.

- Hả? Sukiyaki á?

Mặt Xử Nữ đột nhiên lên sắc rõ rệt khi nghe đến món lẩu mình thích nhất. Nhân Mã quá hiểu ý tứ của cậu, hãnh diện nói:

- Không phải Sukiyaki thường nha. Là Sukiyaki mua ở Kantou Paradise trong Center Town đấy. Song Tử đang ở Zolia nên nó tiện đường sang đấy mua đó.

- Má. Nó bị ai nhập à? Tốt như tốt với con gái vậy?

Xử Nữ nghe xong, không khỏi nghi ngờ sự tốt bụng đột xuất của Song Tử. Vì lẩu Sukiyaki ở nhà hàng Kantou Paradise là ngon nhất thành phố. Lại còn ở trong khu Tháp trung tâm. Nhân Mã bật cười, nhìn Xử Nữ:

- Ai bảo mày chơi thuốc để ra tình trạng này làm gì? Tận hưởng đi, chỉ lần này nó mới dở người thế thôi.

- ...

Mặc dù lời của Nhân Mã vẫn đùa cợt như mọi khi, nhưng không thể phủ nhận được ý của cậu. Thấy Xử Nữ trầm tư hẳn đi, Nhân Mã lại lên tiếng:

- Áp lực mày chịu đựng, bọn tao không thấu hiểu được. Nhưng có thể giúp mày cảm thấy tốt hơn, việc gì làm được, thì bọn tao sẽ làm.

- ...

Lời của Nhân Mã không phải lời hoa mỹ gì, nhưng lại khiến Xử Nữ khó kiềm được xúc động đang dâng trong lòng. Cậu xoay người đi, lại phát ra một thanh âm nhỏ:

"Cảm ơn."

Tình cảm của ba người Nhân Mã, Xử Nữ và Song Tử không giống tình bạn thân của con gái như Kim Ngưu và Bảo Bình, hay tình bạn như người nhà của Sư Tử và Thiên Bình.

Bọn họ đối với người ngoài, đều mang trên mình hai chữ bạn thân. Nhưng chẳng bao giờ ba người sẽ ngồi cùng nhau để tâm sự mỏng như Bảo Bình và Kim Ngưu. Cũng chẳng bao giờ quýnh quáng lên khi thấy người còn lại bị thương như Sư Tử với Thiên Bình.

Bời vì cả ba người bọn họ, đều là con trai.

Tình bạn của con trai, không mùi mẫn như của con gái, cũng không như anh trai em gái như tình bạn của hai người khác giới. Bởi vì đối phương đều là con trai, đều là đàn ông giống mình. 

Nỗi khổ tâm của mình, mỗi người đều tự mình gánh, nếu không thì không đáng mặt nam nhi. Hậu quả mà mình nhận lấy từ chuyện của mình, thì không ai được phép thương hại hay an ủi. Vì như thế, sẽ khiến đối phương cảm thấy quá yếu đuối. Đó đều là lòng tự trọng mà mỗi đứa con trai đều có. 

Nói như vậy, không có nghĩa bọn họ vô tâm vô cảm với nhau. Mặc dù không thể hiện nhiều, nhưng trong mắt bọn họ, vẫn có lòng quan tâm đối phương hơn những người khác. Chỉ là, con trai mà, cũng là để giữ thể diện cho bạn mình. Bọn họ chỉ hành động sau lưng, hoặc thể hiện khi không còn người ngoài thôi. 

- À phải rồi!

Xử Nữ còn cách nhà bếp vài bước, Nhân Mã chợt nhớ ra điều gì, liền lật đật chạy đến. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng Nhân Mã mới là chủ nhân của căn nhà này. Cậu đến chỗ bàn ăn, lấy một hộp nước long nhãn đưa cho Xử Nữ, thành cẩn nói:

- Cái này là của Thiên Yết. Lúc anh Giang gọi điện, tình cờ tao đang ở cùng cậu ấy nên cậu ấy gửi thăm mày đấy.

- Thiên Yết á?

Xử Nữ đang ảm đạm, nghe cái tên này liền bị ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn là vì người mà Nhân Mã mới nhắc đến là một cậu bạn lạnh lùng vô thường. Trong ấn tượng của cậu, Thiên Yết là một con người rất bí ẩn, rất khó để biết cậu ấy nghĩ gì và cảm thấy gì. Dù mọi ngày, cậu thường có dịp dùng bữa cùng mọi người, trong đấy có Thiên Yết, nhưng cậu hoàn toàn chẳng hiểu thêm về người bạn này một chút nào. 

Nhưng nếu để ý kỹ lại, thì cậu cảm thấy Nhân Mã khác cậu. Bất chợt, Xử Nữ lên tiếng, có chút tò mò mà dò hỏi:

- Hình như mày có vẻ thân với Thiên Yết?

- À...

Nhân Mã không mấy bất ngờ trước câu hỏi này, bởi vì chính cậu cũng nhận thức được sự thân thiết này. Cậu đáp:

- Mày nhớ cái lần tao mượn đồ thể dục của Thiên Yết không?

Giống như lời đã nói với Song Tử, Nhân Mã đem lời đấy ra, cũng cho Xử Nữ biết:

- Sau khi gia nhập đội bóng rổ, cậu ấy có vài lần giúp tao luyện tập. Dần dần cũng thân hơn. Vừa nãy, tao gặp cậu ấy là vì để sắp xếp lịch học võ cho tao đó.

- Hả?

Xử Nữ lại một lần nữa ngạc nhiên trước lời của Nhân Mã. Chuyện học võ của Nhân Mã, đây không phải là lần đầu cậu nghe về nó. Nhưng lần nào nó cũng bị đuổi vì quá bất tài và ăn hại. Thấy vẻ mặt khởi sắc của Xử Nữ vì chuyện của mình, Nhân Mã tự cho là mình cũng có công lao, giải thích:

- Vài ngày trước, Lý Yên bị một đám học sinh gây sự. Thiên Yết đã giúp cậu ấy một cách rất ngầu lòi, nên tao cũng muốn được như vậy. Hê hê, thật may vì Thiên Yết đã đồng ý trở thành dạy võ của tao đó!

- Ôi trời...

Xử Nữ ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Cậu cũng chỉ mới tập trung vào học tập vỏn vẹn có một tuần, nhưng sao lại bỏ lỡ nhiều chuyện của Nhân Mã như vậy?

Lại còn là chuyện giữ Nhân Mã và nam thần lạnh lùng Thiên Yết.

...

- À, mẹ đến gặp bà ngoại sao? Em biết rồi, anh nghỉ ngơi đi.

Tắm xong, Xử Nữ gọi điện thoại cho Âu Dương Giang, mới biết mẹ cậu không có ở nhà là vì đến thăm bà ngoại ở quận Đông An. Nói là thăm, nhưng Xử Nữ biết, có lẽ mẹ cậu nói chuyện với bà ngoại vì sự ngất xỉu trên trường học của mình. 

- Xử Nữ! Cho mượn bộ đồ cho tao tắm với!

Dưới lầu, là giọng của Song Tử. Có vẻ nó mới đến. Đồ của Xử Nữ thì sao Song Tử mặc vừa được, vì nó cao lớn hơn cậu nhiều. Đồ của Âu Dương Giang, may ra còn được.

- Sao mày không về nhà lấy đồ đi? Rồi ngày mai mặc gì đi học? Dám mặc thường phục à?

Xử Nữ mang quần áo xuống, hệt như mọi ngày mà càm ràm. Song Tử trề môi:

- Tao đang ở Zolia mà, có tiện đường về nhà đâu. Lát sẽ có người mang đồ đến cho tao, tao chỉ không chịu nổi nóng nực nên muốn tắm ngay lập tức thôi.

- Đây, nhanh lên rồi xuống ăn.

Song Tử nhận đồ rồi chạy lên phòng Xử Nữ tắm. Không lâu sau đấy, giọng của anh đã vọng ra:

- Xử Nữ! Mày vẫn chưa tháo con gấu bông bị rách mắt trong phòng tắm xuống à? Má, làm tao giật cả mình!

- Ôi đệt? Con gấu đấy là tao tặng năm ngoái đúng không? Tao lỡ tay làm rách nó. Mày chưa bỏ thói quen treo quà lưu niệm trong nhà tắm à, cái thằng kinh dị này?

- Giải trí mà. Mày sẽ không thấy cô đơn khi vào trong đấy.

- ...

Nhân Mã không thể hiểu được sở thích khác người này của Xử Nữ a. 

- Cơ thể sao rồi? Có vấn đề gì không?

Song Tử lên tiếng trong khi ba người đang ngồi chờ lẩu sôi. Xử Nữ đang gắp một miếng thịt, trực chờ lẩu sôi liền bỏ nó vào nồi, đáp:

- Ngủ một ngày nên không còn gì mệt mỏi rồi. 

- Lúc mày chảy máu rồi ngất, dọa cả lớp một trận luôn đấy!

Nhân Mã nhiều chuyện muốn kể, nói:

- Là Bạch Dương cõng mày xuống phòng y tế đấy. Cậu ấy khỏe ghê, một mình mà vẫn cõng được mày mà đi.

- ...

Nghe người cõng mình xuống phòng y tế là Bạch Dương, ý cười bất chợt xuất hiện trên nét mắt của Xử Nữ, mắc dù cậu chẳng nói gì. Song Tử nhìn thấy, lại vu vơ đoán:

- Có vẻ trong số mấy đứa bạn cùng lớp của mày, Bạch Dương là người thân với mày nhất nhỉ?

- Cái đấy gọi là không đánh thì làm sao thân, có phải không?

Trước đánh giá của Song Tử và Nhân Mã, Xử Nữ cũng có chút hãnh diện. Nhưng ngoài mặt, vẫn giả vờ không thấu tỏ, ảm đạm đáp:

- Vậy à? Tao không biết.

Xử Nữ không thể ngưng được cảm xúc của mình dành cho Bạch Dương. Nhưng cảm xúc này, cậu không được thể hiện ra bên ngoài, cho dù đó là Song Tử hay Nhân Mã. 

Vì cậu không biết được, trước và sau khi biết giới tính thật của mình. Liệu hai người bạn của cậu, có còn là bạn của cậu không?

...

Hôm sau...

Cao trung Zodiac...

Tuy thứ hai là ngày đầu tuần, nhưng nhà trường lại đột xuất sắp xếp tiết đầu của các lớp thành một buổi sinh hoạt chung ở Hội trường. Điều này khiến rất nhiều học sinh tò mò, có lẽ có thông điệp quan trọng nào đấy mà nhà trường muốn truyền đạt. 

- Nghe bảo Hội học sinh cũng không biết đến sự đột ngột này. 

- Ừ. Lúc nãy Xử Nữ với Cự Giải cùng Hội học sinh phải gấp rút đi chuẩn bị Hội trường nữa mà.

- Xử Nữ không phải đang không khỏe sao? Cậu ấy vẫn phải làm việc cho Hội à? Vất vả thế?

- Mấy cậu không cần lo đâu, Xử Nữ khỏe rồi. Hôm qua một mình nó vét sạch nồi lẩu dành cho bốn người mà!

- Vậy là Xử Nữ đã trở lại rồi đúng không? Ôi, tuần vừa qua tớ cứ cảm giác như một năm vậy đấy!

Lớp 12S vào khu vực của mình và bắt đầu ổn định chỗ ngồi. Nghe tin Xử Nữ đã khỏe mạnh, ai cũng an tâm. 

- A... T-tớ... Mấy cậu...

 Đám Nhân Mã vừa ngồi xuống ghế, thì Lý Yên lại đứng trước mặt bọn họ, ngập ngừng bối rối:

- Phía sau... hết chỗ rồi...

- A?

Mọi người quay ra phía sau nhìn, quả nhiên lớp 12A đã ngồi kín các chỗ phía sau. Mà phía trước là 12S cũng đã kín người, chỉ lẻ loi ra một mình Lý Yên. 

- Cậu là kẻ vô dụng à?

Ngữ điệu khó nghe của Song Ngư vang lên, sắc mặt anh biểu thị nét chán ghét, chê trách:

- Phải để người khác chăm sóc mình đến khi nào?

- T-tớ...

- Cậu lại nói gì nữa vậy, đồ tồi này?

Lý Yên đang bối rối không dám đối diện với Song Ngư ra sao, thì Kim Ngưu lên tiếng trách cứ. Cô vừa định nhường chỗ cho Lý Yên, thì lại bị Bảo Bình giữ lại. Cùng lúc ấy, Song Ngư cũng lạnh nhạt lên giọng:

- Cậu ngồi yên đấy đi.

Nói rồi Song Ngư đứng lên, ra khỏi hàng, xuống hàng phía sau, nói vài câu với một bạn học đang ngồi ở ngoài cùng. Lý Yên thấy vậy, mừng rỡ, lên tiếng:

- Cảm ơn cậu đã nhường, Song Ngư.

Vì vị trí của Song Ngư, là ở giữa Thiên Yết và Bạch Dương. Đây sẽ là vị trí thuận lợi để cô bước đầu làm quen với hai người bên cạnh. Nhưng cô chưa kịp ngồi xuống, ngữ điệu lạnh nhạt của Song Ngư đã cất lên:

- Tai nào của cậu nghe ra tôi nhường chỗ vậy?

Lúc đấy, người bạn học mà Song Ngư nói chuyện đã di chuyển xuống phía cuối của lớp họ, chừa lại một chỗ trống. Sắc mặt Song Ngư vẫn lãnh đạm, nói:

- Trước khi than vãn nhờ vả người khác, thì tự động não mà giải quyết vấn đề của mình đi. Đừng có lợi dụng lòng tốt của người khác mà ỷ lại! Cút xuống đây mà ngồi.

- ...

Lần này, Song Ngư không còn nhắc nhở riêng nữa, mà trực tiếp chỉ trích Lý Yên trước mặt người khác, còn có cả lớp ngoài chứng kiến. Sự việc mất mặt này, ai có thể chịu đựng nổi? 

Lý Yên cúi mặt, biểu cảm có vẻ không tốt. Cô lủi thủi đi xuống ghế trống của lớp 12A, lẳng lặng ngồi xuống. Những người khác, trong tình huống này, không có bàn luận gì. Vì nếu họ bình luận, chỉ khiến Lý Yên thêm nhục nhã. Nhưng, chỉ có những người tinh tế mới có suy nghĩ như vậy.

Những người qua đường, thậm chí có vài bạn học cùng lớp, không khỏi bàn luận về Lý Yên. Bởi vì qua lời của Song Ngư, bọn họ đã có thể biết được tính cách dựa dẫm của Lý Yên thế nào.

Những lời nói vô tình ấy, đều lọt vào tai Lý Yên, khiến cô không nén nổi uất ức, tâm trạng nức nở chỉ muốn khóc lớn. 

Tại sao Song Ngư phải nhẫn tâm bôi danh dự cô như vậy? Cô là học sinh mới, đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi sinh hoạt chung của trường. Không còn chỗ để mình ngồi, xung quanh đều là người lạ, cô cũng không biết quy tắc xếp chỗ ngồi ở đây, nên cô mới muốn được bạn bè giúp đỡ. Như vậy là sai sao?

Không, cô không sai. Song Ngư cũng không sai. Người sai là Kim Ngưu. Nếu Kim Ngưu không có ý định muốn nhường chỗ cho cô, thì Song Ngư đã không nóng giận đến mức này. Đều là do Kim Ngưu thích thể hiện sự bao đồng. Nhưng ngu dốt cộng nhiệt tình, chỉ biến thành phá hoại mà thôi.

Xì xầm... xì xầm...

Bỗng, giáo viên của trường bắt đầu di chuyển từ ngoài vào bên trong hội trường. Nhưng lần này, các học sinh nhìn vào, đều không tránh khỏi thích thú bàn luận. Vì trong đội ngũ giáo viên quen thuộc của trường, còn có rất nhiều gương mặt mới. Đều là những gương mặt trẻ tuổi, cũng có vài người rất nổi bật. Tỷ dụ như có một cô gái giống người nước ngoài, thu hút mọi ánh nhìn của nam sinh vì vòng một ngoại cỡ. Hoặc có một anh điển trai nhưng trông có vẻ khó tính. Hay một người trông như học sinh cấp hai. Vân vân...

Có vẻ như đây là những giáo viên thực tập mà tuần trước, giáo viên chủ nhiệm đã nhắc đến.

Quả nhiên, nhà trường sắp xếp tiết sinh hoạt chung đột ngột này, là muốn giới thiệu đoàn giáo viên thực tập đến tất cả học sinh trong trường. Bọn họ đều là những sinh viên Sư phạm xuất sắc nhất đất nước, đã được nhà trường chọn lọc. Chỉ qua phần giới thiệu của từng người, các học sinh đã cảm thấy nổi da gà. Toàn là xuất thân từ những trường đại học hàng đầu.

Trong đoàn hai mươi giáo viên thực tập này, có bốn người nổi bật nhất.

Trạch Kính Tùng, nam sinh viên năm cuối trường đại học quốc gia Đông Châu. Phụ trách môn toán học. Một người điển trai nhưng tính cách như một ông lão lạc hậu.

Lạc Anh Đào, bạn cùng khóa của Trạch Kính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net