Chap 81: Lễ hội mùa thu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành tặng người bạn đồng hành từ thuở School mới lọt lòng cho đến tận lúc này. Cảm ơn nàng nhiều baonganjunia

😚😚😚

[Bạch Phi Vũ - 10S1] - [Em họ của Bạch Sư Tử]
-

----------------------------

Renggggg... Rengggg...

Tiếng chuông tan học vang lên, khiến học sinh hào hứng hơn bao giờ hết. Bởi vì trận đấu mà bọn họ ngóng chờ cả tuần nay, đã đến.

Là học sinh trong trường, không ai là không biết đến cuộc thi thể lực giữa đội bóng rổ và đội Judo. Dẫn đầu mở ra truyền thống của trường họ trong những dịp lễ hội mùa thu.

Sự cạnh tranh hình ảnh giữa các câu lạc bộ.

- Chị không nói cho ông anh mèo mướp biết đấy chứ?

Tan học, cũng là lúc học sinh mới chuyển trường - Bạch Phi Vũ chịu phạt lao động do hành vi ẩu đả bạo lực với bạn cùng khối.

Trước câu hỏi cùng thái độ ngông ngạnh khó gần của Bạch Phi Vũ, khiến Cự Giải giống như nhìn thấy thiếu niên ấy của hai năm trước. Bạch Phi Vũ thấy nụ cười thấp thoáng trên gương mặt Cự Giải, liền chau mày:

- Này bà chị! Trả lời tôi đi chứ?

- À, không. Chị không nói.

Bỗng, Cự Giải bất giác tắt ngúm nụ cười, nghiêm chỉnh trả lời. A, cái kiểu phản ứng này của cô đã ăn sâu vào máu rồi a. Lúc trước, mỗi lần cô đang cười trước mặt Sư Tử, dù anh có mở lời hay không thì cô đều tự giác ngậm miệng lại. Lúc này, Bạch Phi Vũ giống hệt như Sư Tử của ngày trước, khiến cô cũng bất giác phản xạ theo.

Ây da, cô còn chưa nên cơm cháo gì với Sư Tử. Mà giờ lại gặp thêm một phiên bản Sư Tử khác nữa a.

- À phải rồi. Lát nữa Sư Tử có trận đấu thể chất với câu lạc bộ khác đấy. Em có đi không?

- Hả?

Câu lạc bộ bóng rổ...

- Mấy cậu dán bảng tên các câu lạc bộ theo sơ đồ này nhé. Còn khu vực bên này là của lớp chúng ta và lớp mấy anh chị 12S! Tiêm Tiêm, Tiêu Vỹ, lát hai cậu đứng trước cửa đón học sinh giúp tớ nha. Tại gương mặt của hai cậu quá đỗi đáng yêu nên tớ mới tin tưởng giao phó đấy!

- Thôi, thôi. Nhờ thì nhờ, không cần tâng bốc!

- Gương mặt đẹp trai này mà cậu dám nói là dễ thương à? Vì tớ tốt bụng nên tớ mới giúp cho đấy!

Lục Ý Uyên rất có năng khiếu trong việc sử dụng nhân lực bên ngoài để giúp câu lạc bộ của mình. Nhìn xem, công tác truyền thông đều là do những học sinh của 11S1 đảm nhiệm. Các đàn anh đàn chị 12S thấy vậy cũng giúp bọn họ một tay.

Rõ ràng một tháng trước, lúc ở tuần lễ học bá, bầu không khí giữa 11S1 và 12S rất căng thẳng. Nhưng hiện tại, 11S1 không ngần ngại cùng 12S cùng góp sức giúp câu lạc bộ bóng rổ.

- Cảm ơn các cậu, cảm ơn mấy đứa. Ở đây có nước giải khát, cứ dùng tự nhiên nhé!

Đội bóng rổ, mà dẫn đầu là Bạch Dương đã mang đến rất nhiều nước giải khát cho mọi người. Sau đấy mấy người bọn họ liền tập hợp lại để khởi động và chuẩn bị những phương tiện cho trấn đấu sắp diễn ra. Bởi vì bọn họ là bên thách thức, nên bọn họ là người đảm nhận việc tổ chức từ A đến Z. Đội Judo, giống như là khách mời vậy, chỉ cần đến và dùng hết sức để thi đấu thôi.

- Bọn tớ đến rồi đây!

Lúc này, đám Kim Ngưu, Bảo Bình, Cự Giải, Xử Nữ và Lâm Tử Hàn mới xuất hiện. Bảo Bình, Kim Ngưu với Lâm Tử Hàn là vì bận họp đầu tuần dành cho lớp trưởng và lớp phó các lớp. Còn Cự Giải và Xử Nữ là hoàn thành công tác canh phạt mấy học sinh vi phạm. Nên giờ bọn họ mới có mặt.

Thấy mọi người ai cũng tất bận, không chỉ có đội bóng rổ của Bạch Dương, mà còn có những hậu bối 11S1 lẫn bạn học cùng lớp của mình, Kim Ngưu không khỏi xúc động. Trận đấu này là vì cô, sự chuẩn bị này cũng là vì cô. Dù kết quả thế nào, cô cũng không quan trọng. Chỉ cần nhận được tấm lòng của các cậu ấy, cô đã đủ hạnh phúc cảm động lắm rồi.

Bỗng, trên vai Kim Ngưu có một bàn tay đặt nhẹ lên. Vẻ mặt Bảo Bình trở nên hài hòa, khẽ mỉm cười:

- Tao đã nói rồi mà. Một người bạn như mày, mọi người đều rất xem trọng. Nên cứ tiếp tục là chính mình, bây giờ cũng vậy, mà sau này cũng vậy.

- Thật tiếc khi tớ không phải là thành viên của đội bóng rổ để trực tiếp cùng mọi người thi đấu với Judo. À không, chúng ta có thể gửi lời thách đấu với Judo và Tennis mà đúng không Xử Nữ?

Mọi người chưa bao giờ thấy Cự Giải bất bình như vậy. Đối với ý tưởng của Cự Giải, Xử Nữ cũng nắm tay lại thành nắm đấm, kế thừa ý chí của cô bạn, đáp:

- Ý tưởng không tồi. Lát nữa chúng mình tấu với Xà Phu một tiếng. Ác quỷ như cậu ta kiểu gì cũng đồng ý cho xem!

- Hai cậu thật là, đều là những người chức cao trong Hội học sinh, có thể giữ tôn nghiêm cho Hội của mình được không vậy?

- Thì chúng tớ cũng là con người thôi mà.

Cự Giải và Xử Nữ còn làm như bản thân vô tội mà nói. Khiến Kim Ngưu không chỉ cảm thấy dễ thương, mà trong lòng, còn ấm áp không ít.

- Chị Kim Ngưu đợi đó đi. Em sẽ nghiền nát cả đám Judo đấy nhanh thôi.

Lâm Tử Hàn chẳng nói gì nhiều, chỉ tuyên bố một câu đầy ngông cuồng rồi hai tay đút túi di chuyển về phía đám anh em đội bóng. Kim Ngưu nhìn bóng lưng to lớn vững chãi của cậu em, lại nhìn sang Cự Giải, cười hiền một tiếng:

- Xem em trai cậu kìa, cũng có ngày thấy thằng nhỏ đáng tin đấy chứ!

- Trừ bỏ cái tật thái quá mọi chuyện về tớ ra, thì thằng bé cũng không đến nỗi nào haha.

Thế rồi, mọi người dần dần ổn định vị trí của mình mà nhóm của Lục Ý Uyên đã sắp xếp sẵn. Không lâu sau, đội ngũ Taekwondo cũng có mặt. Bùi Phong nhìn thấy Kim Ngưu, liền đưa tay vẫy chào:

- Nhóc Ngưu Ngưu!

- Chị Ngưu Ngưu!

Không chỉ Bùi Phong, mà thành viên của câu lạc bộ đều vui thích khi nhìn thấy Kim Ngưu. Mọi người nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Thật vừa vặn khi vị trí của Taekwondo lại xếp kế bên 12S, khiến hai bên vô cùng thuận lợi để nói chuyện.

Nhìn Bảo Bình, Bùi Phong lại một lần nữa thấp giọng cầu khẩn:

- Bạn học Diệp, cậu không thể cân nhắc lại chuyện mà bọn tôi nhờ sao?

- À...

Chuyện mà câu lạc bộ Taekwondo nhờ, nhắc đến, khiến Bảo Bình không khỏi bận lòng. Cô cười trừ:

- Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì. Mong cậu và mọi người thông cảm.

Câu trả lời của Bảo Bình không thay đổi, không chỉ khiến Bùi Phong mà cả những người còn lại của Taekwondo cũng sa sầm đi không ít. Kim Ngưu cũng biết vấn đề của Taekwondo là gì, liền đề xuất một cách khác:

- Nếu cậu cần nữ biết Taekwondo để thi đấu thay, thì có thể hỏi Cự Giải thử nè. Cậu ấy so với Bảo Bình còn hơn nữa đấy!

Tất nhiên, lúc trưa, khi Bùi Phong mở lời với Bảo Bình, Cự Giải ngồi đấy cũng nghe ra vấn đề. Trước sự đề xuất của Kim Ngưu, Cự Giải cười trừ:

- Tớ không được đâu. Từ lúc bước sang cao trung, tớ đã bị cấm tham gia vào các giải đấu võ thuật rồi.

- Hả? Lý nào lại thế?

Trước sự ngạc nhiên của Kim Ngưu và Bảo Bình, thì Xử Nữ trả lời thay:

- Hai cậu quên rồi sao. Những người mang dòng máu của Thập Họ, sẽ không được tham gia các giải đấu từ độ tuổi 15. Tại vì lúc đấy sức khỏe của bọn họ đã bắt đầu phát huy gần như toàn diện rồi, nên rất khó công bằng với những người khác.

- Cậu ấy nói đúng đấy haha.

Nhìn sự bất lực của những người bạn và tình hình khó chữa của Taekwondo, Bảo Bình càng cảm thấy trầm lòng hơn. Cô thực sự rất muốn giúp, nhưng cô không thể.

- Vị trí xếp cái kiểu gì kia?

Mắt thấy bên kia, Kim Ngưu trò chuyện vô cùng hăng say với Bùi Phong, sắc mặt Song Ngư ở bên này liền không tốt. Nhưng anh cũng chỉ lầm lầm lì lì không dám phát tiết một cách lộ liễu. Vì ở đây có khá nhiều tai mắt tinh tườm.

- Lát nữa, chúng ta sẽ theo đội hình đã bàn sẵn. Như mong muốn, Thiên Yết sẽ đấu với đội trưởng của bọn họ là Hàng Phi Hiên. Cố Tiêm sẽ do Song Ngư đối kháng.

Dù ai nói ngả nói nghiêng, thì lúc này Bạch Dương rất có dáng vẻ của một vị đội trưởng tài ba. Anh vừa nói xong, Song Tử liền cười khẩy một tiếng:

- Cha, hai kẻ đáng tội nhất đối với bà chủ Lãnh, đều bị hai cậu giật hết rồi nhỉ?

- Không đâu, còn một tên nữa. Hôm trước tôi thấy Kim Ngưu thân thiết với ba kẻ cơ. _Song Ngư cất lời đầy khinh miệt. Nhân Mã đang loay hoay chỉnh lại máy ảnh liền lên tiếng:

- Châu Minh Thành. Đội phó của Judo.

- ...

Thấy mọi người bỗng dưng im bặt mà nhìn mình chằm chằm, Nhân Mã cũng ngơ ngơ ngác ngác hoang mang.

Chỉ là, nhìn Nhân Mã vô tư ngờ nghệch như thế, vậy mà cũng ghi nhớ sâu đậm những kẻ làm tổn thương bạn bè mình a.

Ứng viên Châu Minh Thành, vậy mà bị bốn kẻ còn lại là Bạch Dương, Song Tử, Sư Tử và Lâm Tử Hàn tranh giành. Cuối cùng, chiến thắng đã thuộc về đội trưởng Hàn Bạch Dương uy vũ.

- Nhưng mà...

Lâm Tử Hàn sau một lúc không thấy bóng hình mình mong chờ đâu, không nhịn được liền lên tiếng hỏi:

- Swe... Chị Thiên Bình đâu rồi?

- Nó đi mời các thầy từ lúc nãy rồi.

- ...

Sư Tử tùy tiện trả lời, Lâm Tử Hàn cũng chẳng nói gì hay có thái độ gì hơn với anh. Có thể nói, từ sau lần đi suối nước nóng ấy, thái độ của cậu dành cho anh dường như đã không còn gay gắt như ban đầu.

Thay vào đó, sự gay gắt đối đầu của cậu ta lại chuyển hướng sang vị đàn anh tên Tử khác.

Ồn ào... ồn ào...

Ngay lúc Song Tử và Lâm Tử Hàn vô duyên vô cớ lại đánh nhau bằng ánh mắt, thì ngoài cửa bắt đầu có tiếng ồn ào xôn xao.

Câu lạc bộ Judo đến rồi.

Đội trưởng đội Judo - Hàng Phi Hiên dẫn đầu đội hình của mình đi đến. Phía sau là hai cánh tay đắc lực Cố Tiêm và Châu Minh Thành.

Sự xuất hiện của Judo mang đến một cảm giác vô cùng áp bức về thể lực. Bọn họ không mặc võ phục, chỉ đơn giản mặc đồ thể dục của trường. Tay áo ngắn làm lộ ra những cơ thịt săn chắc mạnh mẽ của bọn họ. Nói đến thể hình thì có lẽ Judo xếp hạng đầu trong các câu lạc bộ võ thuật của trường.

Phía sau độ Judo là đội Tennis, dẫn đầu là đội trưởng Hàng Miên Anh. Trái với Judo, đội Tennis số đông là nữ giới. Nhìn thấy tổ hợp hai đội này luôn sánh vai cùng nhau, khiến Taekwondo vô cùng chướng mắt. Thái độ lồi lỏm công khai thể hiện ra.

Bọn họ đi ngang qua chỗ Kim Ngưu, khí thế bỗng dưng giảm đi một nữa, ai ai cũng đều mang một gương mặt khó xử áy náy. Chính Kim Ngưu cũng cảm thấy khó xử khi đối mặt với bọn họ.

- Tỏ cái vẻ đó làm gì trong khi không xin lỗi một lời? _Bảo Bình vẫn là chán ghét đám người mà Kim Ngưu đã từng kết giao, gương mặt thẳng thắn khinh bỉ:

- Làm như bị chúng ta bắt nạt không bằng?

- Bảo Bình à.

- Khó chịu thật!

Bị Kim Ngưu nhắc nhở, Bảo Bình khoanh tay trước ngực bất mãn nói một tiếng rồi quay đi. Trong lòng không ngừng mong đám bạn của mình có một chiến thắng áp đảo để lột chiếc mặt nạ của bọn người kia ra.

Xuống đến sân bóng, Tennis tách ra khỏi đoàn mà đến ngồi ở hàng ghế khán đài. Judo vẫn tiếp tục đến trước mặt đội bóng rổ. Lúc nãy vừa bị Taekwondo và bạn thân của Kim Ngưu bày tỏ thái độ. Lúc này, bọn họ lại phải chịu ánh mắt lạnh lẽo của đội bóng rổ. Gắt gỏng và lộ liễu nhất, chính là em trai của Kim Ngưu và cậu bạn chuyển từ trường Zendis qua, cậu bạn đã năm lần bảy lượt đứng về phía Kim Ngưu trong đợt sự cố đấy.

- Xin chào, tôi là Hàn Bạch Dương. Đã từng giới thiệu qua, tôi là đội trưởng của đội bóng rổ.

Người đưa ra tình hình này là Bạch Dương, cũng là đội trưởng, nên anh luôn là tiếng nói đầu tiên và đại diện cho đội của mình. Đúng là Bạch Dương vô cùng bất bình cho câu chuyện của Kim Ngưu, nhưng anh vẫn giữ vững thái độ liêm chính của một người đứng đầu, bắt tay chào hỏi.

- Xin chào, tôi là Hàng Phi Hiên. Là đội trưởng của đội Judo. Hân hạnh.

Hàng Phi Hiên cũng giữ đúng phong thái chĩnh chạc của một người đội trưởng, giới thiệu bản thân. Lần lượt, mọi người trong hai đội giới thiệu và chào hỏi nhau. Người ngoài nhìn ra còn tưởng bọn họ vô cùng sảng khoái cạnh tranh theo tiêu chí tích cực.

- Aaaaa, may quá, còn chỗ trống kìa!

Park Sun Hae mừng rớt nước mắt khi thấy vẫn còn chỗ trống, mặc dù hơi xa so với sân đấu. Xui xẻo sao, hôm nay lại là ngày trực nhật của cô. Từ tòa nhà A chạy sang khu thể chất H còn tốn cả năm phút. Suýt thì không còn vé để ngắm nhìn anh Bạch Dương rồi.

- Tránh qua chút coi!

Park Sun Hae còn chưa kịp an tọa xuống vị trí của mình, chợt có một giọng nói đầy ương ngạnh vang lên khiến cô giật mình. Gương mặt ngông cuồng đầy vẻ khó gần này, chẳng phải là cậu bạn mới chuyển đến lớp cô, Bạch Phi Vũ đấy sao? Mới đi học ngày đầu mà đã đánh nhau rồi bị Hội học sinh bắt phạt. Tất nhiên con người yếu tim như cô sẽ nhanh chóng tránh sang một bên rồi.

Bạch Phi Vũ ngông ngạnh hướng ánh nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên, như lời bà chị kia nói, ông anh ngáo ngơ nhà cậu đúng là đang ở phía dưới, trong đội hình thi đấu. Bỗng, khóe môi cậu chàng bất giác cong lên.

Anh nhà cậu trông ngầu phết nhỉ?

Các vị trí trống trên khán đài nhanh chóng giảm xuống, sau cùng thì hoàn toàn kín chỗ. Thậm chí, một bộ phận khán giả đang hóng hớt chuyện cũng phải thấp thỏm lo âu vì những vị "hàng xóm" của mình.

Vì đám đại ca của Ngũ lão đại, kể cả Tống Thanh mới xuất viện cách đây không lâu cũng có mặt. Bọn họ, mặt ai cũng đều hình sự, hằm hằm sát khí như vậy thì ai dám thả lỏng chứ?

Còn lý do Ngũ lão đại có mặt ở đây, tất nhiên là do tò mò kết quả thi đấu giữa hai bên rồi. Tiết thể dục trước, đám người bọn họ thi đấu với lớp 12S, mà chủ lực là mấy đứa trong đội bóng rổ kia, vậy mà thua cuộc. Nếu lần này, đội Judo chiến thắng thì chẳng phải bọn họ càng rước nhục vào mặt hay sao?

- Đông vậy sao? Tôi đã đến quá trễ à?

Hội trưởng Hội học sinh phải giải quyết xong công việc của mình nên đến giờ mới xuất hiện. Xà Phu thấy chỗ ngồi đều không còn, có chút thất vọng. Thế nhưng chưa kịp rời đi, giọng nói của một thiếu niên cao ráo đã níu chân cô lại:

- Hội trưởng! Đừng lo, bên trong Hội học sinh có giữ chỗ cho chị đấy!

- Hửm?

Nhìn theo hướng người đàn em này chỉ, Xà Phu liền thấy bên cạnh Xử Nữ đúng là còn một chỗ trống. Chốc lát, nét mặt của Xà Phu chợt hiện lại một vẻ vô cùng thỏa mãn và ranh mãnh. Nụ cười này, thật khiến Tiêu Vỹ cảm thấy hãi hãi.

Cảm giác như chị ấy là một con người vô cùng gian xảo vậy.

Một lúc sau, Thiên Bình và Ma Kết cuối cùng cũng xuất hiện. Phía sau còn có thầy Hà Thịnh, giáo viên hướng dẫn của đội Judo và ba anh em thầy thể dục Châu.

- Đây là một trận đấu thể lực giữa câu lạc bộ bóng rổ và câu lạc bộ Judo. Cả hai đội đều hoạt động phạm trù khác nhau, một bên là thể thao, một bên là võ thuật. Nên tiêu chuẩn cuộc thi sẽ không nghiêng về trọng điểm của bất kỳ đội nào. _Thầy Châu Chu Tước đại diện ba anh em thầy Châu mà phát biểu luật thi, cất lời:

- Chúng ta sẽ có ba môn đấu. Dựa vào số người thắng của mỗi đội để định tỷ số mỗi môn. Đầu tiên là vật tay, thứ hai là vật đùi, cuối cùng là thể lực tập thể - kéo co. Chúng ta sẽ tiến hành thi đấu theo đối thủ đã được hai bên nhất trí. Nghiêm cấm các hành vi cố tình gây thương tích hoặc phá rối kết quả cuộc thi. Mọi người đã rõ luật chưa?

- Rõ ạ!

Mặc dù nói đây là ba trò thi thể lực công bằng giữ hai bên, nhưng thực ra cả ba môn đều là những lĩnh vực có lợi cho Judo. Môn võ Nhu đạo này vốn dĩ là tập luyện theo phương pháp lấy nhu thắng cương, người luyện võ sẽ tập trung vào sức mạnh ở toàn thân để phòng thủ và tấn công, đặc biệt là bộ phận tay và chân. 

Đội bóng rổ vậy mà lại lấy ba môn này ra để thi, là do coi thường năng lực của đội Judo hay là muốn là lấy trứng chọi đá đây?

"Roét!"

Nối tiếp sự đồng thanh của hai đội, tiếng còi của thầy Châu Thanh Long liền vang lên. Trận đấu bắt đầu.

Theo thứ tự, hai đội thi đấu vật tay trước. Và theo thứ tự thi đấu, thì Thiên Yết và Hàng Phi Hiên sẽ đấu đầu tiên.

- Hạng nhì, cố lên!

Thiên Yết: "..."

Lời cổ vũ của đám bạn anh, có đúng là đang cổ vũ không vậy? Hạng nhì? Nghe không ngầu chút nào cả.

- Đại boss, fighting!

- Ừ.

Nhân Mã là người điều chỉnh máy quay ở bàn đấu vật tay, lúc trở ra, đi ngang qua Thiên Yết liền cất lời cổ vũ. Thiên Yết khẽ gật đầu tiếp nhận.

Mới giây trước, nét mặt Thiên Yết vẫn còn mang nét hưởng thụ lời cổ vũ của Nhân Mã. Vậy mà ngay giây sau, ánh mắt của anh đã thay đổi, vô cùng lạnh lẽo.

Trước gương mặt lạnh lùng của Thiên Yết, Hàng Phi Hiên có chút áp lực. Bởi vì trước đó, hai người đã từng chạm mặt nhau trong Sự kiện sống còn. Có thể hiểu được sự căm ghét mình từ cậu ta, vì đấy là em trai của Kim Ngưu.

"Chuẩn bị..."

Hai tuyển thủ chỉ vừa mới nắm lòng bàn tay đối phương, mà Hàng Phi Hiên đã cảm nhận được sức lực không hề nhỏ đến từ phía Thiên Yết, anh cũng dùng sức cản trở, nhưng vẫn không đẩy lùi đi cảm giác tê rần từ bàn tay.

Ầm!

- !!!

Trận đấu khởi đầu, kết cục vậy mà khiến cả hội trường đều giật mình.

Giật mình là vì nó kết thúc quá nhanh.

Và âm thanh cánh tay đập xuống bàn quá xót tai.

Thiên Yết vẫn lạnh nhạt chiếu ánh nhìn xuống Hàng Phi Hiên đang ngỡ ngàng nhìn cánh tay của mình, ngữ điệu phi thường khinh thường:

- Yếu.

- ...

Kết quả đã rõ, đội Judo đã bị dẫn trước một bàn thắng. Sắc mặt người nào người nấy trong Judo đều bất ngờ. Đội trưởng của bọn họ ra trận, nhưng lại bị đánh bại bởi đội phó của đối thủ. Hơn nữa, còn thắng trên lĩnh vực vật tay? Ngoài ra, sự khác biệt giữa chức vụ và sức mạnh, khiến không khí bên phía họ khởi đầu đã có chút căng thẳng.

Thiên Yết xoay lưng trở về hàng ngũ, gương mặt không che khỏi nổi sự thỏa mãn. Ánh mắt anh chợt lướt sang người đang cầm túi sơ cứu nhỏ trong tay, sự thỏa mãn kia bỗng chốc hóa thành nét dịu dàng ngoan hiền của một người em.

Trước dáng vẻ tự đắc của Thiên Yết, trong mắt Kim Ngưu thì chẳng khác gì đứa em đang khoe khoang với mình rằng "Thấy em giỏi chưa?". Cô bật cười nhẹ một tiếng, rồi đưa tay chỉ ngón "Like" cho Thiên Yết, miệng nhấp khẩu hình nói:

"Bé ngoan của chị. Nice!"

"..."

Sắc mặt của Thiên Yết liền đen kịt lại. Bà chị kia lại dở chứng. Anh liền chối bỏ mà bước về vị trí của mình.

- Yeah. Đến lượt tớ rồi!

Bạch Dương là đội trưởng, đáng lẽ sẽ giống như Judo, là người đầu tiên và là người đối kháng với đội trưởng bên đó. Nhưng vì Thiên Yết nhất định muốn chọn Hàng Phi Hiên làm đối thủ nên đến bây giờ, Bạch Dương - người khơi gợi mọi chuyện mới ra mặt.

- Bình thường thì đùa giỡn được, còn bây giờ thì làm ơn đáng tin một chút đi, Bạch Dương!

- Sao nói đội trưởng mình thế chứ? Cậu ấy cũng có lúc đáng tin mà!

- Duy trì hình ảnh chưa được ba giây thì đã biến thành trò hề rồi!

- Hahaha...

Bạch Dương: "..."

Có đội viên nào thiếu tôn trọng đội trưởng như đám người này không? Bạch Dương đen mặt không nói gì, lát nữa chinh chiến xong phải về làm thịt đám bạn tồi này mới được.

Khác với thái độ sát khí vừa rồi của Thiên Yết, Bạch Dương vẫn mang một năng lương tích cực đến để thi đấu. Nhưng điều này vẫn không hề khiến đối phương buông lỏng cảnh giác.

Châu Minh Thành dù có là đội phó của Judo thì cũng không dám thả lỏng, bởi vì đối thủ của hắn là đội trưởng của đội bóng rổ. Trông cậu ta có vẻ dương quang dễ gần, nhưng năng lực thật sự của cậu ta mới là thứ đáng sợ. Kẻ cân mọi lối chơi trong môn bóng rổ, cậu ta đã luyện tập chăm chỉ đến mức nào để đạt được thành tựu ấy?

Mọi người đều biết, cả ba môn mà bọn họ thi đấu đều là những trò mà Judo thường xuyên đem ra thi thố nội bộ với nhau. Nhưng vừa rồi, đội trưởng của hắn đã thua Thiên Yết. Còn hiện tại, đối thủ của hắn là át chủ bài của bóng rổ, thể chất của cậu ta chính là đứng đầu đội bóng.

Ờm, nếu Bạch Dương nghe thấy tiếng lòng của Châu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net