4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đã bao lâu sau, khi cô tỉnh lại. Dưới phần bụng truyền đến cơn đau.

- Muội muội, vết thương vẫn chưa lành. Muội đừng cử động nhiều.

- Đây là..?

Nhìn xung quanh thì đây không phải là phòng của cô.

- Là phòng của Hoàng Thái Hậu.

Nghe xong câu đó cô nàng rùng mình. Vội vã leo xuống khỏi giường. Làm cho các nô tỳ tá hoả.

- Muội không sao, muội ổn rồi.

- Cứ ở đây nghỉ ngơi đi !

Một chất giọng hơi đanh nhưng lại cực kì nhu mò vang lên từ phía ngoài cửa. Là Hoàng Thái Hậu.

- Nô tì thỉnh an Hoàng Thái Hậu.

- Miễn Lễ, ngươi đứng lên đi.

- Đa tạ Hoàng Thái Hậu.

Bà ấy ngồi xuống ghế, với bộ y phục màu đen họa tiết thêu phượng đỏ. Cùng chiếc kiện trâm vàng trên đầu. Thật khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình vì dáng vẻ quyền lực mà bà ấy đem lại.

- Ngươi cứ ở đây mà tịnh dưỡng, vì ngươi đã đỡ cho ta một mũi tên, xem như là ngươi đã cứu cái mạng già này rồi.

- Đa tạ Hoàng Thái Hậu, nhưng nô tì vẫn còn việc ở trong cung, không thể lười biếng.

- Ngươi có biết người đưa ngươi đến đây là ai không ?

- Nô tì không biết.

Bà ấy bật cười. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần.

- Chuyện trong cung, ta đã sắp xếp cho người làm thay ngươi rồi. Không cần phải bận tâm về việc đó đâu.

Khi cô xoay người lại nhìn, là Đại Hoàng Tử đang đứng sừng sững như một cây đao trước mặt. Anh ta chặn mất đường lui của cô rồi. Nếu cứ đà này mà ở lại đây, thì không thể tự do đi lại được.

- Nô tì thỉnh an Đại Hoàng Tử.

- Miễn Lễ.

- Thật ngại quá, nhưng nô tì này vốn thuộc sự quản lí của ta.

Cái giọng quen quen này, cô ngước lên nhìn. Trước mặt là Tổng Quản Cấp Cao mà cô không ưa đây mà. Xem ra hắn cũng có vài lúc được việc.

- Được rồi, mau vào trong đi.

Hoàng Thái Hậu mỉm cười mà nói. Hai người nam nhân bước vào, họ cùng nhau dùng trà và đàm đạo. Nói đúng hơn là hai vị này đang tranh giành Nguyệt Kết. Đại Hoàng Tử muốn nhờ cô làm một số việc trong triều đình. Còn Trác Mã thì chỉ muốn đưa cô về lại hậu cung thôi.

Duy chỉ có Hoàng Thái Hậu thảnh thơi ngồi uống trà như kiểu một người bà giữ hai đứa cháu.

Nguyệt Kết đứng cạnh các nô tì, quan sát thật tỉ mỉ. Nhìn kiểu gì cũng thấy Trác Mã có nét giống với Hoàng Thái Hậu, và cả Đại Hoàng Tử.

Cô thở dài, không đuợc tìm hiểu quá sâu. Sẽ bị chém đầu mất.

- Rất tiếc nhưng đệ e là không thể. Dù sao thì việc đó vẫn là một việc nguy hiểm dù cho nha đầu đó có thể làm được.

Trác Mã đứng dậy, nắm cổ tay kéo cô đi.

- Đại nhân, nô tì..

- Không việc gì phải sợ, ta cho phép.

Tuy vậy nhưng Nguyệt Kết vẫn quay lại cúi đầu hoài để hành lễ. Cúi cùng thì bị Trác Mã xách đi luôn chứ không phải kéo đi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net