Chương 18: Cẩn Thận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tiếng sau, cuối cùng họ cũng đã đến được khu dã ngoại Bắc An. Mọi người khi vừa bước chân ra khỏi xe thì bất chợt đứng im như phỗng, ngay cả thở cũng thật khẽ cũng bởi choáng ngợp với khung cảnh thần kỳ nơi ngoại ô xa xăm. Đúng như lời giới thiệu, đây là một thảo nguyên xanh ngát rộng bạt ngàn. Không khí rất trong trẻo khiến người ta không nhịn được phải hít một ngụm lớn. Trên đám cỏ xanh ngắt điểm vài đóa hoa dại ngũ sắc không biết tên . Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sương đêm. Mây trời muôn hình muôn vẻ tinh tế họa nên một bức tranh đẹp đẽ. Tất thảy tuy đơn giản nhưng lại khéo léo tạo nên một vùng tiên cảnh khó tìm ở vùng nội thành. Cách đấy không xa là một khu rừng chiếm gần một phần ba diện tích của cả khu dã ngoại. Mọi thứ gần như rơi vào yên tĩnh duy chỉ có tiếng nước róc rách khẽ vang lên nhàn nhạt.

Sau một hồi ngây ngất với cảnh đẹp trước mắt, mọi người đều phấn chấn chuẩn bị hành lí và bắt đầu công việc của mình. Tất cả chuẩn bị tám cái lều, tính theo mỗi cặp ngồi chung một đôi ghế khi trên xe mà sắp chỗ ở. Ban đầu việc dựng lều là do mọi người cùng phụ giúp nhưng với phản bác của hội phó Từ Xử Nữ mà bây giờ chỉ còn có những cậu con trai làm thôi. Còn phần bọn con gái bọn họ sẽ phụ trách việc bếp núc, củi lửa để ăn liên quan ngoài trời ngày hôm nay. Nhưng vì có một số người không muốn đi cùng với đủ thứ lí do đặc sắc nên đành tập tành dựng lều cùng với bọn con trai. Ví dụ điển hình là bốn học viên vừa mới chuyển vào.

"Họ đã bắt đầu làm việc của họ rồi, chúng ta cũng nên làm thôi."

Tô Cự Giải nhìn về phía những chiếc lều đang từ từ được dựng lên rồi lên tiếng nhắc nhở mọi người. Sau một hồi đôi co quyết định sẽ làm gì trước tiên thì Diệp Kim Ngưu đã đưa ra ý kiến là vào khu rừng bên cạnh để tìm củi cùng một vài loại nấm.

"Nhưng trước tiên các cậu mau đeo cái này vào túi áo đi."

Từ Xử Nữ lấy ra sáu cái huy hiệu nho nhỏ từ trong túi áo khoác rồi đưa cho mọi người. Chắc đó là máy định vị mà nhà trường đã nhắc đến rồi.

Sau khi xin phép thầy chủ nhiệm là cả đám kéo nhau vào rừng, vừa đi vừa tao nhã ngắm phong cảnh có vẻ không giống công việc hái nấm, kiếm củi nghe ra rất vất vả kia. Khu rừng được phủ bởi một tầng màu xanh nhẹ nhàng. Muôn vàng loại âm thanh cùng vang lên tạo nên một loại cảm giác thanh thanh khó tả. Giọt sương long lanh đọng trên kẽ lá như hạt lệ của nắng mai.

"A! Nấm nè Xử Nữ."

Tiêu Nhân Mã thật háo hức khi nhìn những cây nấm đa sắc màu mọc chi chít dưới thân một cây đại thụ. Cô nhanh chóng chạy đến đó rồi chỉ chỉ vào mấy cây nấm

"Nấm độc đó. Ở đây hầu như các loại nấm có màu sắc đẹp đều là nấm độc."

Từ Xử Nữ mắt nhắm mắt mở nhìn Tiêu Nhân Mã phấn khích rồi từ từ nói. Tiêu nhân Mã nghe xong liền chết khiếp nhìn mấy cây nấm rồi không từ mà biệt chạy một mạch về chỗ mọi người đang đứng.

"Cậu cứ hái ăn đi. Nếu có chết bất đắc kỳ từ hay gì đó thì bọn tớ sẽ thiện tâm chôn cậu ở đây luôn."

Diệp Kim Ngưu nhìn Tiêu Nhân Mã hoảng hốt chạy về thì thầm trêu ghẹo làm Tiêu Nhân Mã lại được thêm một phen hoảng hồn. Một lúc sau, cuối cùng mỗi người đều mang theo một giỏ nấm đầy cùng một vài bó củi to tướng nhưng có vẻ họ vẫn chưa muốn dừng lại. Hừm, lâu lắm mới được đi chơi một lần mà nhỉ.

"Tớ thấy hơi khát."

Diệp Kim Ngưu đi thêm một đoạn nữa với mọi người thì lại cảm thấy khát nước. Nếu bây giờ muốn uống nước thì phải quay về chỗ cắm trại nhưng cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.

"Hình như vừa nãy bọn mình vừa đi qua một con suối phải không nhỉ?"

Tô Cự Giải làm bộ dáng đang nhớ lại nói. Nếu là nước suối ở ngoại ô trong treo như thế này thì chắc cũng có thể uống được.

"Giờ cậu lại đó chắc còn kịp đấy."

Từ Xử Nữ nhìn lên trời xác định thời gian xế chiều rồi nói. Diệp Kim Ngưu nghe vậy cả gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng, may hơn là cô vẫn còn nhớ đường quay về con suối đó. Chỉ cần đi thẳng là được.

"Vậy mọi người cứ đi trước đi nhé.Tớ sẽ theo sau."

Nói rồi cô chạy một mạch theo hướng ngược lại. Bọn người họ cũng tiếp tục đi nhưng tốc độ có vẻ chậm hơn khi nãy rất nhiều.

Mặt Trời đã muốn xế chiều nhưng Diệp Kim Ngưu cũng chưa có quay lại. Vì không có đồng hồ nên Dư Thiên Bình thầm đoán chắc bây giờ ít nhất cũng đã ba, bốn giờ chiều rồi lòng có hơi lo lắng.

"Sau Kim Ngưu vẫn chưa thấy về nhỉ."

Tô Cự Giải là người đầu tiên nói lên nỗi lo lắng chung của tất cả mọi người nơi đây.

"Nếu đã đến giờ này mà cậu ấy vẫn không về thì có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rồi."

Tiêu Nhân Mã có cảm giác trái tim mình đang treo đầu cuống họng khó khăn nói.

"Mọi người phải bình tĩnh, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng báo cho thầy giáo chủ nhiệm biết để dùng thiết bị định vị tìm kiếm chỗ của Kim Ngưu."

Từ Xử Nữ trên trán có một tầng mồ hôi mỏng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hết sức có thể để tìm ra cách xử lý thỏa đáng nhất.

Thế là mọi người nhanh chóng gom hết đống đồ đã nhặt, hái được đi về phía bìa rừng.

"Thầy chủ nhiệm đâu?"

Từ xa vừa thấy những chiếc lều đã được dựng lên thì họ liền lập tức vứt hết chỗ nấm cùng củi tại đó rồi nhanh chóng chạy về bắt lấy một người nào đó chưa kịp nhìn rõ mặt mà hỏi. Người bị hỏi cung lần này chính là hội trưởng Vương Ma Kết. Cậu đang chuẩn bị vào lều lấy một ít dụng cụ vệ sinh cá nhân thì bị Từ Xử Nữ từ đâu chạy đến xách cổ áo lên. Nếu là con gái thì chắc chắn cậu đã bị cô làm đến mức tắt thở rồi đấy chứ.

"Tôi hỏi cậu thầy Thiên đâu?"

Từ Xử Nữ đang rất gấp gáp nên chỉ muốn cậu trả lời câu hỏi của chính mình càng nhanh càng tốt. Vương Ma Kết hơi bị bất ngờ vì hành động cùng thái độ hôm nay của Từ Xử Nữ, có chuyện gì mà cô lại hấp tấp như thế. Thật khác mọi khi cô trong trang phục tao nhã bức đi thong dong, đến nói chuyện cũng lười nữa là. Nhưng có vẻ vẻ mặt này thực đáng yêu hơn nhiều.

"Thầy nói có việc gấp nên bắt xe về nội thành trước rồi, tầm sáng mai sẽ trở lại."

Vương Ma Kết chầm chậm nói rồi lại dùng hành động ám chỉ việc làm thất thố của Từ Xử Nữ làm cô giật mình mà rút tay về nhưng vẻ mặt vẫn trước sau như một hằm hằm.

"Có chuyện gì vậy?"

Vương Ma Kết lách người sang hỏi Tô Cự Giải cũng đang thất thần về việc này. Cô đành kể hết tất cả cho cậu nghe. Vương Ma Kết nghe xong vẫn trước sau như một vẻ mặt nhưng bây giờ thực sự trong lòng cậu cũng có một sự lo lắng, bây giờ trời đã sắp tối Diệp Kim Ngưu lại không biết ở đâu.

"Các cậu có thể lấy máy định vị này để tìm cậu ấy này."

Vương Ma Kết lấy từ trong balo ra một chiếc máy giống máy tính bảng nhưng kích thước có chút nhỏ hơn. Vốn đây là thầy giáo chủ nhiệm là người giữ nhưng vì thầy có việc mà lại không yên tâm về bọn họ nên mới để lại cho cậu giữ lấy. Từ Xử Nữ vừa nhìn thấy nó thì đã vội giật lấy rồi chạy một mạch vào rừng. Bọn họ cũng chạy vào theo, Vương Ma Kết đành gọi mọi người đến và thông báo sự việc. Thế là bọn họ cũng nối đuôi theo chạy vào rừng.

Màn hình máy định vị hiển thị mấy chấm tròn khác màu. Của Kim Ngưu là màu vàng, không biết vì sao, chấm tròn của cậu ấy cứ nhấp nháy như sắp biến mất khiến bọn Từ Xử Nữ phải chạy thật nhanh phòng trường hợp nó biến mất.

Sau một hồi mệt mỏi đi ngang đi dọc thì họ đã đến được con suối nhỏ khi sáng đã đi qua nhưng vẫn chưa xác định được vị trí của Kim Ngưu.

"Khoan đã, dấu định vị của Kim Ngưu biến mất rồi."

Tiêu Nhân Mã hoảng hốt nói, đây là dấu vết cuối cùng có thể tìm được cậu ấy. Nếu nó cứ như vậy mà biến mất thì chẳng khác nào bọn họ hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

"Các cậu bình tĩnh lại, khi nãy bọn mình đã đi gần đến chỗ của Kim Ngưu rồi, chỉ cần tìm một lát nữa thôi."

Hạ Song Ngư đang cố gắng trấn an mọi người. Trời đang tối dần, không khí dần hạ nhiệt, sương rừng xuất hiện rất sớm làm bọn họ càng khó khăn trong việc xác định phương hướng, cho dù ở gần nhau cũng khó mà thấy được nên dù cho có tìm nửa tiếng sau, họ cũng vẫn chưa tìm được Diệp Kim Ngưu.

"Trời đã tối rồi. Mọi người tốt nhất nên trở về khu cắm trại đi."

Mạn Bạch Dương kéo tay áo lên nhìn vào con số 6:30 trên mặt đồng hồ rồi nói. Dư Thiên Bình cắn chặt môi đến bật máu nói.

"Sao cậu có thể ăn ngon, ngủ tốt trong khi bạn mình đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào trong khu rừng sống chết chưa rõ hả?"

"Đúng rồi. Nhất định phải tìm đến khi tìm được mới thôi"

Tiêu Nhân Mã nói chắc nịch nhưng khuôn mặt đã trắng bệch vì lo lắng.

"Không sao đâu. Kim Ngưu nhất định sẽ bình bình an an mà trở về."

Bạch Dương vuốt vài lọn tóc của Dư Thiên Bình như muốn mang một cô gái nào đó đầy quyết đoán và bình tĩnh trước kia trở về. Bây giờ tâm trí của cô cũng chẳng màng đến những hành động của cậu nữa mà chỉ nghĩ đến việc tìm Diệp Kim Ngưu thôi.

"Được rồi. Mọi người nhanh chóng chia nhau ra tìm, nhớ mang theo cả đèn pin. Tôi sẽ để lại cây đèn to nhất ở đây. Đúng bảy giờ ba mười dù tìm được hay chưa thì cũng phải theo hướng ánh sáng mà quay lại đây. Rõ chưa?"

Ma Kết dõng dạt nói lớn cho mọi người cùng nghe. Bây giờ sắc mặt ai cũng tràn đầy lo lắng, nhưng nếu nói là lo nhất thì chắc chắn đó chính là Hoàng Song Tử. Khi cậu nghe tin mà hội trưởng nói thì trái tim như muốn rơi ra ngoài lập tức lao vào rừng điên cuồng tìm kiếm. Khu rừng này tuy không rộng lắm nhưng vì mùa này có rất nhiều sương mù khi về đêm nên rất khó xác định vật thể, họa chăng cô có gặp chuyện bất trắc gì thì cậu cũng không chắc mình sẽ làm ra cái loại chuyện gì nữa.

Tiếng gọi "Kim Ngưu" vang lên khắp nơi trong khu vực đó. Ai nấy đều cố gắng gọi thật to mong Diệp Kim Ngưu có thể nghe thấy. Hoàng Song Tử đi từng bước đến gần một bụi hoa màu vàng nhạt. Chẳng ai ngờ rằng, phía sau bụi hoa ấy là một vực hố rất sâu. Thoạt nhìn, chắc chắn không ai nghĩ đó là một vực hố bởi sự bằng phẳng và thoai thoải của nó và lại được che dấu đằng sau những khóm hoa dại ngũ sắc đẹp đẽ. Hoàng Song Tử nửa tin nửa ngờ mạnh tay bức bụi hoa vàng nhạt ấy làm cánh hoa rơi lả tả, miệng hố ngày một hiện rõ trước mắt.

"Diệp Kim Ngưu, nếu cậu có ở đó thì trả lời tôi."

Khi ánh đèn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đang nằm dựa vào vách đá như đang ngủ, áo thun trắng cũng đã nhiễm bẩn bởi bùn đất thì Hoàng Song Tử không do dự nữa mà trực tiếp nhảy xuống hố, bế Kim Ngưu lên. Không biết vì mệt quá mà Diệp Kim Ngưu ngủ say như chết. Khi về đến lều cũng chưa tỉnh dậy làm Tiêu Nhân Mã làm một trận ầm trời nói là phải gọi xe cấp cứu.

To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net