Chương 20: Chuyến Leo Núi Khó Quên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là bọn họ chia thành từng nhóm nhỏ khoảng hai, ba người đi cùng nhau, tránh lạc đường như chuyện của Kim Ngưu hôm trước.

Nhóm 1: Dư Thiên Bình, Mạn Bạch Dương, Giai Lộ Lộ

Nhóm 2: Diệp Kim Ngưu, Hoàng Song Tử, Hứa Hạ Sa

Nhóm 3: Hạ Song Ngư, Hàn Thiên Yết, Liên Tuệ Tuệ

Nhóm 4: Tiêu Nhân Mã, Trương Bảo Bình

Nhóm 5: Từ Xử Nữ, Vương Ma Kết

Nhóm 6: Tô Cự Giải, Bách Sư Tử, Cố Thiên Anh

"Haiz, mệt chết tôi." Dư Thiên Bình chống hai tay lên gối, thở hồng hộc. Ban đầu, bọn Bạch Dương cùng Lộ Lộ nói chỉ nên đi tham quan gần thôi, kẻo mất sức. Nhưng Dư Thiên Bình là ai, là cô gái luôn tràn đầy năng lượng luôn sẵn sàng bùng nổ và kèm thêm quả đầu cứng hơn đá nữa nên nào có nghe lời hai người kia, một mực đòi đến khu rừng Hải Đường nổi tiếng có một không hai ở khu dã ngoại này nên bây giờ mới được nửa đường mà đã lôi thôi lếch thếch thế kia.

"Đã bảo cậu rồi, ở gần thôi. Nhìn cậu bây giờ như xác ướp mới sống lại á." Mạn Bạch Dương lôi từ ba-lô ra một chai nước lọc ném cho Dư Thiên Bình. Dư Thiên Bình vừa nhận được chai nước đã vội mở ra, tu ừng ực.

"Haiz, thật sảng khoái! Nào, vì Hải Đường, mọi người, tiến lên!" Sau khi tiếp thêm năng lượng thì Dư Thiên Bình lại tiếp tục thúc giục mọi người.

Giai Lộ Lộ cười cười, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán. Mặc dù còn một người khác nữa nhưng mà không sao, được đi chơi cùng cậu ấy thì thật tuyệt rồi. Giai Lộ Lộ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tưởng tượng về hình ảnh một người con trai trao cho cô gái một nụ hôn giữa rừng hải đường tím. Lãng mạn thật!

"Cậu không đi tiếp sao?" Mạn Bạch Dương cất tiếng gọi kéo Giai Lộ Lộ từ trong suy nghĩ ra. Khuôn mặt Bạch Dương ở khoảng cách gần như vậy làm Giai Lộ Lộ có chút hoảng hốt. Cô vội nghiêng mặt qua, che đi gò má đã phiếm hồng. Dư Thiên Bình đi phía trước cũng hơi liếc mắt về phía bọn họ. Cô tự lẩm bẩm 'Đừng có ở đó mà giở trò tình chàng ý thiếp trước mặt...'

"Tớ không sao." Giai Lộ Lộ cười cười né tránh rồi bọn họ tiếp tục cuộc hành trình.

***

Nhóm Song Ngư thì đều nhất trí đi đến thác nước ở phía Tây, nghe nói nước nơi đó trong đến mức thấy được đáy.

Trời xanh, mây trắng, nước trong, rất đẹp còn gì.

"Thiên Yết, anh thì chân dài rồi, bỏ em lại đây à?" Liên Tuệ Tuệ ngồi xuống tại chỗ, ai bảo anh ấy đi nhanh quá, làm cô theo không kịp gì hết.

Vu Thiên Yết xoay người lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bệt trên đất. Nhẹ giọng nói: "Rồi, bây giờ em muốn như thế nào đây?"

Như chỉ chờ thế, Liên Tuệ Tuệ bay nhào lên lưng Thiên Yết, nói khẽ: "Cõng em."

Hạ Song Ngư đi cạnh bên, tay vác cái ba-lô nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Dùng giọng nói không lạnh, không nhạt nói: "Tôi còn ở đây đấy nhá, mọi người không thấy tội cho tâm hồn độc thân của tôi à?" rồi cười xòa.

Liên Tuệ Tuệ nhìn về phía cô rồi cười, hai tay vẫn ôm chặt cổ của Thiên Yết. Đừng cho là cô không biết, rõ ràng bạn cùng phòng của Thiên Yết rõ ràng rất thích anh ấy, chỉ là cô ấy đang kìm nén thôi. Vì sao cô biết á? Vì cô cũng thích Thiên Yết, vậy thôi. Nhưng dù gì đi nữa, cô cũng đừng hòng lôi kéo anh ấy, nhìn xem, anh ấy đang cõng tôi này.

Đi một lúc, cuối cùng họ cũng đã đến được nơi hồ nước kia. Đúng là không khác gì lời đồn, nước trong xanh như phản chiếu bầu trời, vây quanh hồ nước là vô số loại hoa dại thơm ngát.

Vu Thiên Yết tìm một hòn đá to để tựa lưng vào nghỉ mệt. Còn Liên Tuệ Tuệ dùng tay nghịch làn nước mát lành, bỗng môi cô hơi nhếch lên.

"Song Ngư, cậu đến đây."

Hạ Song Ngư nghe tiếng Liên Tuệ Tuệ gọi thì bỏ nhành linh lan đang nâng trên tay xuống. Cánh hoa trắng muốt như còn vương vấn bàn tay của người kia, khẽ đung đưa. Cô đi đến bên phía hồ nước chỗ Liên Tuệ Tuệ, ngồi xổm xuống: "Có việc gì sao?"

Liên Tuệ Tuệ ngắm nghía bàn tay trắng sáng dưới ánh nắng, chầm chậm nói: "Tớ nghe nói, cậu không có cha mẹ đúng không?"

Hạ Song Ngư không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên lại hỏi đến việc này nhưng vẫn trả lời: "Cha mẹ tớ mất khi tớ bốn tuổi. Sau đó, tớ vào sống ở cô nhi viện."

Liên Tuệ Tuệ nhìn Hạ Song Ngư, cười cười: "Thật tội nghiệp, vậy tại sao cậu lại vào được ngôi trường này? Hẳn là do đi cửa sao nhỉ?"

Hạ Song Ngư hơi sửng sốt nhưng vẫn bình tĩnh, nói: "Là Thiên Bình, gia đình cậu ấy đã giúp tớ."

Liên Tuệ Tuệ nghe vậy, giọng nói hơi cao lên: "Vậy sao, một vị là con gái cưng của một doanh nhân lớn mà lại đi quen với loại như cậu. Chậc, thật cũng chẳng ra gì. Mà còn nữa, cha mẹ cậu bị tai nạn chắc là cũng do đồ sao chổi nhà cậu rồi. Chỉ trách họ tại sao lại sinh ra loại như cậu."

Hạ Song Ngư đến đây thì không thể nhịn được nữa, cô ta xúc phạm cô, cô có thể nhịn nhưng đối với những người xung quanh cô thì không thể: "Cậu... Cậu câm miệng ngay cho tôi!" Hạ Song Ngư đẩy Liên Tuệ Tuệ một cái. Cái đẩy này cũng không hẳn là mạnh nhưng cô ta thuận nước, ngã một cái nhìn thật thê thảm.

"A, cậu làm cái gì vậy!" Liên Tuệ Tuệ sau khi lăn mấy vòng thì gắng gượng ngồi dậy. Vết thương trên người cũng hầu như không có, chỉ xây xước vài chỗ. Động tĩnh ở chỗ này cũng không nhỏ, Hàn Thiên Yết ngồi bên kia vừa vặn nhìn thấy Hạ Song Ngư đẩy Liên Tuệ Tuệ một cái.

"Tuệ Tuệ, em có sao không?" Thiên Yết đỡ Tuệ Tuệ ngồi dậy, phủi phủi cát đá dính trên người cô. Liên Tuệ Tuệ thuận nước đẩy thuyền, khóc thút thít trong lòng cậu ta, nói: "Sao cậu lại... lại đẩy ngã tớ? Tớ chỉ muốn giúp cậu lấy chiếc lá sau tóc cậu thôi mà, không ngờ lại chọc giận cậu... Tớ...tớ thực xin lỗi."

Hạ Song Ngư tức giận, nói: "Cậu ngậm miệng lại cho tôi..." Vu Thiên Yết bỗng đẩy Hạ Song Ngư một cái, có lẽ dùng hơi nhiều lực làm cô ngã ra phía sau, khuỷu tay va chạm với mấy mỏm đá nhỏ mà trầy xước. Sau khi đẩy cô ấy thì cậu cũng mới nhận ra mình mới làm gì, vốn dĩ cậu ấy chỉ muốn kéo Hạ Song Ngư qua một bên thôi, nhưng lúc nhớ lại thì Song Ngư đã bị cậu làm cho té xuống rồi. 

"Xin lỗi, tôi không có ý đó." Thiên Yết đưa tay ra trước mặt Song Ngư nhưng cô ấy đã tự mình đứng dậy, phủi phủi váy áo rồi xem xét vết thương sau tay. 

Tuệ Tuệ thấy biểu hiện của cậu ấy thì nhíu mày, đáng lý cậu ấy phải mắng cho Hạ Song Ngư một trận chứ, sao lại thành xin lỗi rồi?

***

Trong khi các nhóm khác đã đồng nhất tìm ra được nơi mình muốn đến rồi thì nhóm của Cự Giải vẫn còn đang do dự. Chẳng qua là do Cự Giải muốn đi đến một nơi nào đó thật đặc biệt thôi, nên đến bây giờ vẫn chưa chọn được. Cuối cùng, họ quyết định sẽ đi mà không có kế hoạch gì cả, đến nơi nào thì sẽ dừng chân tại đấy. Thật may mắn sao, cuối cùng, họ cũng đã tìm đến được một vùng hoa nở ngợp trời. Hương hoa nhẹ nhẹ loang vào không khí. Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, đọng lên những cánh hoa làm cho cả một vùng hoa như phát ra ánh sáng vàng.

"Thơm ghê!" Cự Giải dang tay, đầu ngẩng cao, đôi mắt nhắm nghiền. Hương thơm thanh thúy của hoa cỏ xộc vào cánh mũi làm đầu óc cô cảm thấy thật thư thái. Nụ cười của Cự Giải thật rực rỡ, giống như những đoá hoa kia vậy. Sau này, khi rời khỏi ghế nhà trường, Bách Sư Tử vẫn luôn nhớ mãi khung cảnh hôm ấy, nụ cười đó đã làm tim cậu hẫng mất một nhịp. Thứ tình cảm trong sáng như vậy, có lẽ sau này chẳng còn gặp được nữa.

"Như hoa, như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Mưa bụi triền miên...

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng

Chìm vào giấc mộng cuồng si."

Bỗng một giọng hát nhè nhẹ ngân lên làm tập trung ánh nhìn của Sư Tử và Cự Giải. Phải, người hát bài hát đó chính là Cố Thiên Anh. Bỗng mày Sư Tử chau lại, giọng hát này rất quen. Dường như cậu đã nghe ở đâu thì phải...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net