Chương 28: Lọ Lem Không Thích Hoàng Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ,..."

"Này, cậu nói xem, hoàng tử chắc chỉ thích lọ lem trong trang phục lộng lẫy với váy áo xinh đẹp thôi đúng không?" Tô Cự Giải ngồi ở hàng ghế khán giả, vừa chống cằm nhìn Bách Sư Tử vừa chăm chú nghe bọn họ tập diễn. Đôi mắt như nhìn xuyên qua những con người trên kia bay đến một nơi vô tận. 

"Sao cậu lại nói thế?" Bách Sư Tử nhìn Tô Cự Giải rồi hỏi ngược lại.

"Nếu hoàng tử thực sự yêu công chúa thì đã chẳng quên mặt nàng chỉ sau một đêm." Cô đưa ngón tay vẽ vẽ mấy vòng trên không trung rồi vô thức nói.

"Có lẽ vậy. Nhưng Lọ Lem vẫn chọn yêu hoàng tử. Nếu cô ấy yêu người khác thì có lẽ đó sẽ là một kết thúc không có hậu trong lòng độc giả."

"Đúng vậy, chúng ta luôn bị sự tác động của những tác nhân bên ngoài gây ảnh hưởng. Hãy nghĩ xem, Lọ Lem đã chọn cách yêu hoàng tử để có một cuộc sống giàu sang mà không nghĩ rằng có một người nào đó luôn luôn yêu thương nàng. Dù cho chỉ là một cái liếc mắt, anh ta vẫn luôn nhận ra nàng." Tô Cự Giải chống cằm chán nản. Bách Sư Tử nhìn cô với ánh mắt 'hôm nay cậu ấy bị sao thế nhỉ?'.

"Này hai cái cậu kia, bớt nói nhảm đi được không? Tới lượt các cậu rồi kìa." Từ Xử Nữ cầm xấp kịch bản gõ gõ lên thành ghế nhìn ai kia đang ưu tư. 

"Vâng, thưa tiểu đại nhân của tôi." Tô Cự Giải khom người bốn mươi lăm độ cung kính chào Từ Xử Nữ rồi xoay người đi lên sân khấu.

"Cinderella, đi đâu thế hả? Mày nói gì, dạ hội sao? Hừ, nhìn cách mày ăn mặc kìa. Mày nghĩ đó là nơi dành cho mày sao?" Mạn Bạch Dương ngẩn ra một hồi nhìn Dư Thiên Bình mặt nhăn mày nhó cầm cây lượt chỉ về phía mình.

"Cậu có sốt không đó? Tự dưng lại đứng giữa sân trường gào toáng lên." Dư Thiên Bình gạt lấy cái tay của tên nào đó đang đặt trên trán mình xuống.

"Sốt cái đầu cậu á! Người ta là đang nhập tâm vào nhân vật đó." Không biết từ khi nào, cậu cảm thấy việc chọc cho cô tức giận thật thú vị a. Dư Thiên Bình hung hăng gặm cậu ta một cái làm cậu ta đau đến suýt cắn trúng lưỡi.

"Ai nha! Tớ nói thật đấy, cậu không cần nhập tâm vẫn rất giống." Mạn Bạch Dương xoa xoa cái tay bị cắn không thương tiếc.

Dư Thiên Bình lấy hai mắt trừng trừng nhìn Mạn Bạch Dương, hận không thể nuốt cậu ta vào trong bụng cho hả giận: "Còn đỡ hơn cậu, đồ cái nền. Đứng lại đây cho tôi."

"Trời ạ, cậu có phải chằn tinh hóa kiếp không đấy." Và thế là cả hai người bọn họ chạy vòng quanh khắp sân trường, người không biết còn tưởng họ đang chuẩn bị cho cuộc thi chạy marathon cơ. 

Cố Thiên Anh vuốt vuốt gương mặt, ngắm nhìn mình trong gương. Năm đó, cô và cậu - Bách Sư Tử là thanh mai trúc mã, cùng nhìn nhau lớn lên. Nhưng vì biến cố gia đình, cha mẹ cô ly hôn và cô chuyển về sống cùng cha và mẹ kế - nguyên nhân khiến cho gia đình cô tan vỡ. Từ lúc đó, cô đã chẳng còn được gặp cậu nữa và từ đó, ánh sáng mang tình yêu thương từ cha, mẹ hay bất kỳ ai cũng đều biến mất. Cô sống trong nhà của chính cha mình cũng lại như là khách. Cô phải học cách mỉm cười trước sự khinh miệt của người mẹ kế cùng người em gái cùng cha khác mẹ. Ngày cô đợi cuối cùng cũng đã tới rồi. Ngày mà cô sẽ trở thành công chúa, cùng hoàng tử của mình bước ra khỏi bóng tối. Đây là tình yêu duy nhất của cô. Cô phải giành lấy cho dù phải trả cái giá đắt đến mức nào đi nữa. Bởi thực tế đã nói cho cô biết tạo hóa này có thể tạo ra Lọ Lem nhưng mãi cũng sẽ chẳng có bà tiên nào xuất hiện cả.

To be continued....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net