CHƯƠNG 1: AI CŨNG HÁO HỨC, TỚ THÌ KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Con đi nha!”
 
“Buổi trưa có về ăn cơm không Mã?”
 
“Không ạ, con hứa đi ăn với bạn rồi. Ông ngoại khỏi chờ cơm con nha.”
 
Nhân Mã loay hoay buộc nốt một bên dây giày, đầu cúi xuống chăm chú nhìn hai bên giày một lượt rồi quay lại chào người ông đương đun ấm nước trên bếp. Cô đi rất nhanh ra ngoài, vừa mở cửa đã gặp Bảo Bình đứng ngáp ngắn ngáp dài trông có vẻ còn ngái ngủ.
 
Bảo Bình dụi mắt, cậu ngáp thêm một cái nữa rõ to rồi vò mái tóc làm nó bông xù lên, hất cằm hỏi Nhân Mã đang đứng ngay bên cạnh.
 
“Gọi Song Ngư đi nhé, tớ sẽ gọi Bạch Dương.”
 
Bảo Bình nói rất nhanh, sau đó cậu chạy vọt lên phía trước bỏ lại Nhân Mã đứng ngơ ngác vì bị đùn cho nhiệm vụ vốn không phải lượt của cô nhưng bóng dáng của Bảo Bình đã bay mất hút và thế là cô lại phải quay xuống ngõ bên dưới để tới nhà Song Ngư.
 
Nhân Mã nhấn chuông cửa, chờ đợi khoảng năm phút thì Song Ngư ra đến ngoài. Thấy Song Ngư ngạc nhiên trước sự hiện diện của mình thì Nhân Mã rất nhanh đã giải thích.

“Là Bảo Bình bắt tớ đến nhà cậu đó, lẽ ra hôm nay đến phiên cậu ta gọi cậu vậy mà lại đùn cho tớ, Song Ngư à cậu ấy bắt nạt tớ đó.”
 
Nhân Mã vừa đi vừa quàng lấy tay của Song Ngư, cô bạn cứ nũng nịu dỗi hờn suốt cả quãng đường tới trường khiến Song Ngư khó xử không thôi. Đến hành lang lớp học, vì cả hai học khác lớp cho nên đành tạm biệt nhau ở đầu cầu thang. Nhân Mã leo lên tầng trên nhận lớp học mới, năm nay đã là lớp mười rồi nên cô vô cùng hào hứng vì bản thân đang ngày một trưởng thành hơn.
 
Cánh cửa được kéo ngang, xung quanh lớp học đã chật kín người ngồi. Nhân Mã nhanh chân bước vào trong, cô đảo mắt một lượt để kiếm tìm vài người bạn cũ chợt ở cuối dãy trong cùng có hai người đứng lên vẫy tay với cô và bảo cô đến ngồi cạnh họ.
 
“Vui ha, chúng ta lại được học chung một lớp với nhau này.”
 
“Quả nhiên điều ước vào đêm Giáng Sinh thật hiệu nghiệm mà. Lần này là công của tớ đó nha.”
 
Nhân Mã và cô bạn còn lại gật đầu tán thành. Nhưng hình như Nhân Mã không vui ở câu hỏi tiếp theo cho lắm. Cô cười gượng, chớp chớp mắt nhìn hai người bạn của mình.
 
“Mã à, Giáng Sinh năm ngoái cậu đã ước gì vậy? Không đánh lẻ ước điều ước của bản thân chứ?” Cô gái tóc quoăn tít hỏi.
 
Nhân Mã gật đầu một cái, cô bảo “Đ-Đương nhiên rồi, chúng ta đã hứa cả ba ước lên cấp ba sẽ mong học cùng lớp với nhau mà, ai lại đ-đi ước riêng.”
 
Hai cô bạn gật đầu rất hài lòng, rồi chắp tay giương đôi mắt nhìn lên trần nhà mà thầm cảm ơn ông trời đã giúp họ học cùng nhau. Nhân Mã cảm thấy ngứa ngáy, cô không ngừng đưa tay chà sát lên cổ một hồi lâu cho tới khi tiết học đầu tiên bắt đầu và kết thúc đến giờ ra chơi.
 
 
Ngày khai giảng của bọn trẻ diễn ra trong điều kiện thời tiết vô cùng đẹp. Người lớn cũng vui lây vì hôm nay đẹp trời như thế thật khiến người ta sảng khoái để bắt đầu một ngày mới.
 
Ngoài con ngõ nhỏ, bóng dáng lom khom như vừa đi chợ về trên tay xách một chiếc túi lớn như là xương đầu lợn và bò. Bà còn cầm một con gà đã bị buộc chân lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên dắt xe đi tới gần chỗ mình, bà liền mỉm cười gật đầu chào.
 
“Anh Giải đấy hả, nay lại phải đi công tác dài ngày à. Công việc đầu năm đúng là vất vả quá thôi.”
 
Người đàn ông tên Cự Giải mặc một bộ vest rất chỉnh chu, đôi giày da sáng bóng và chiếc cặp đen kẹp nách khiến ai ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa kêu lên. Ông gật đầu chào lại bà lão đang nói chuyện với mình, sau đó cẩn thận đỡ giúp bà chiếc túi nặng để mở chiếc cổng sắt.
 
“Con nay phải đi công tác gấp, công việc tuy nhiều nhưng quen rồi nên cũng không khó khăn mấy. Mới sáng sớm bà đã đi chợ mua đồ để chuẩn bị mở quán ạ? Con chúc bà buôn may bán đắt nhé, giờ con đi đây.”

 
Dứt lời ông leo lên xe rồi phóng mất hút, bà đặt đống đồ lên trên kệ bếp, tháo đôi giày vải hoa rồi chầm chậm ngồi xuống dưới nền nhà nghỉ ngơi. Ôi chao, cái thời tiết cuối thu này thật khó chịu biết bao, trời nắng không ra nắng mà lạnh cũng không ra lạnh vì thế làm việc gì cũng nhức hết người. Sắp vào đông rồi, cho nên bà quyết định sẽ nấu thêm cháo để bán đem về vì dù sao ăn cháo vào buổi sáng sẽ chắc dạ hơn là ăn bún. Ngồi nghỉ được mười lăm phút, bà lại lọ mọ xuống bếp chuẩn bị đồ dùng các thứ.
 
Việc đầu tiên là rửa sạch đống xương sau đó cho lên trên bếp và đun sơ qua. Trong khoảng thời gian ấy, bà sẽ ngồi thái hành khô rồi phi thơm chúng lên. Công việc rất nhiều và mất kha khá thời gian chuẩn bị nhưng bà lại không cảm thấy mệt mỏi gì cả, ngược lại còn làm đều thoăn thoắt và gọn gàng mọi công đoạn.
 
Nồi cháo trắng thơm ngọt mùi xương hầm cộng thêm hộp hành phi mới thơm làm sao, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị xong chỉ đợi tới mười giờ là sẽ ra quán nhỏ ngoài đầu đường để mở cửa và bán như mọi ngày. Con gà bị úp trong lồng ban nãy nay đã được cạo sạch lông và luộc chín, bà sọc đôi đũa ngang bụng nó rồi vớt ra chiếc rổ sắt cho ráo nước, phần việc còn lại là thái thịt gà và xào lên là xong.
 
Bà đang mải ngoáy nồi cháo thì phía ngoài cổng có tiếng ai đó đang gọi mình, tất ta tất tưởi chạy ngay ra ngoài xem đó là ai. Một người đưa thư đang loay hoay lục lọi trong chiếc túi đựng màu xanh nhạt, anh ta lấy ra một bao thư vàng nhạt rồi đưa nó cho bà.
 
“Bà là Kim Ngưu đúng không? Đây là thư và bưu phẩm ạ, vui lòng ký tên vào ô trống này giúp cháu.”
 
Bà Kim Ngưu ký xác nhận xong rồi đem bưu phẩm và bức thư vào trong nhà. Hộp bưu phẩm khá to được bọc và dán giấy rất kỹ càng. Bà loay hoay một lúc rồi cũng mở được, bên trong là những con cá thu khô được quấn giấy báo cẩn thận. Đếm qua đếm lại thì được tất cả mười con, tháo lớp hộp cá thì bên dưới là trứng vịt rất to. Tất cả đều là quà ở quê gửi lên vì thế đều rất ngon và tốt. Bà Kim Ngưu mở bức thư trên bàn, đeo chiếc kính lão dò từng chữ một đọc cẩn thận.
 
Đây là quà mà em gái bà gửi lên cho bà và hai đứa cháu. Đợt vừa rồi dưới quê làm ăn tốt, mấy đàn gà vịt đẻ rất nhiều và ao cá cũng sinh sôi nảy nở nhanh cho nên bán được rất đắt khách, đồ tốt như thế cũng không quên gửi lên thành phố một ít cho chị gái và các cháu. Bà Kim Ngưu xuýt xoa và phải gọi điện ngay cho người em gái, suốt một cuộc trò chuyện qua lại cũng nói rất nhiều điều đến khi ngoài cửa có người trở về mới gác máy.
 
“Xử Nữ à, nay khai giảng thế nào rồi con? Có phải mua thêm sách vở hay bút mới gì thì cứ nói với bà nhé, bà sẽ mua hết.”
 
Cô gái tên Xử Nữ liền lắc đầu nguầy nguậy, ném chiếc cặp lên giường rồi chạy ngay xuống bếp làm nốt chỗ việc mà bà mình đang dở dang. Xử Nữ vừa thái thịt gà vừa đáp lại.
 
“Cuối cấp rồi nên cũng không cần sắm đồ mới đâu bà, con sẽ dùng lại đồ năm ngoái khi nào cần thêm đồ gì thì con sẽ bảo. Bà không phải lo đâu.”
 
Xử Nữ mỉm cười nhìn bà mình sau đó lại chăm chú công việc đang làm. Năm nay cô đã là học sinh cuối cấp đồng nghĩa với việc những buổi học sau này đều rất quan trọng và căng thẳng với khối kiến thức lớn. Nay là buổi đầu khai giảng cũng là ngày học đầu tiên, trong lớp đã có kha khá các bạn nói lên kế hoạch học tập, họ cũng khoe những cuốn sách ôn tập mới mua ở hiệu sách, Xử Nữ cũng để ý tới việc đó vì những quyển luyện đề mà cô có đã ôn hết và làm kín tất cả các mặt. Năm nay là lớp mười hai, cô cũng cần những cuốn ôn mới để nâng cao kiến thức giải đề, trước khi về nhà Xử Nữ đã ghé qua một hiệu sách gần trường để tham khảo vài quyển ôn tập.
 
Những cuốn sách được đặt trên kệ hầu hết đều rất đắt đỏ, Xử Nữ không dám nghĩ tới ngày mình có thể ôm hết đống sách ôn này về nhà. Nhìn chủ tiệm đang soi mói mình, cô cũng tự nhận thấy bản thân đã đứng đây ngắm những cuốn sách được gần một tiếng đồng hồ rồi. Xử Nữ tiếc nuối nhìn đống sách rồi lẳng lặng đi ra khỏi quầy, ngang qua chủ tiệm sách giọng ông ấy gọi cô lại và đều đều nói.

“Tuần sau tiệm có chương trình giảm giá cuối tháng, các sách sẽ giảm rẻ đấy cô gái, nếu cháu vẫn muốn mua thì có thể ghé lại vào tuần sau.”
 
Xử Nữ trong lòng như đang nổ pháo hoa, cô vui tới nỗi đeo cả giày vào trong tiệm và hỏi lại ông chủ.
 
“Sẽ giảm trong bao lâu hả chú?”
 
“Một ngày duy nhất, vào thứ sáu tuần sau.”
 
 
 
Ngày đi học đầu tiên kết thúc, những đám học sinh lại đua nhau ra về ồ ạt. Những hàng quán ven đường lại được phen nhộn nhịp, hôm nay nhóm Nhân Mã, Bạch Dương, Bảo Bình và Song Ngư đã hứa với nhau sẽ đi ăn trưa nhưng mà cả bốn đứa đã đứng tranh cãi cả tiếng đồng hồ vì không biết chọn quán nào. Bảo Bình dường như phát cáu đến nơi, cậu to tiếng cằn nhằn.
 
“Chọn bừa một quán đi, cả cái khu này có thiếu gì quán chứ. Cứ chọn bừa đi!”
 
“Vậy ghé quán này ăn cơm sườn nhé? Ok không mọi người?” Song Ngư chỉ vào cái quán màu kem bên kia đường, cô hỏi.
 
Bảo Bình không kén cá chọn canh, nghe thấy thế liền gật đầu đồng ý đi luôn. Cậu mới xốc lại chiếc cặp định đi về phía trước thì liền bị Nhân Mã kéo lại. Cô chỉ vào cái quán ban nãy Song Ngư đề nghị ăn lắc đầu không tán thành.
 
“Cơm sườn chúng ta ăn nhiều rồi mà, các cậu không chán hả? Ăn cái khác đi, có nhiều đồ ngon hơn.” Nhân Mã vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh các hàng quán.

 
“Ăn bánh rau củ chiên nhé, ở đó mới mở thêm xúc xích rán cay. Giá cũng tốt, tớ hay ăn ở đó.” Bạch Dương đút hai tay vào túi quần, hướng mắt về cái quán nhỏ sơn màu xanh biển đầu đường.
 
Lần này Bảo Bình cũng tán thành rất nhanh, cậu ấy định bụng đi tới quán đó nhưng Nhân Mã đã giữ chặt vạt áo của cậu khiến Bảo Bình không tài nào thoát ra được. Nhân Mã nheo mắt lắc đầu trước ý kiến của Bạch Dương.
 
“Ăn đồ có rau củ cũng tốt đấy nhưng lại là chiên rán, dầu mỡ lắm với lại tớ đang giảm cân không muốn ăn đồ mỡ đâu.”
 
“Từ khi nào cậu giảm cân thế? Hôm nọ ăn hết hai tô bún ở quán của bà Bạch Dương đấy, đã thế còn ăn hết nửa cái bánh sinh nhật ở bên nhà Song Ngư. Cậu nhìn xem có ai đang giảm cân mà ăn như cậu không hả?”
 
Bảo Bình mắng mỏ Nhân Mã, hai cái đứa này lúc nào ở cạnh nhau cũng đều cãi nhau khiến Bạch Dương và Song Ngư đau đầu vô cùng. Đã không chọn được quán lại còn cãi nhau giữa đường thế này thật hết nói nổi.
 
“Cũng muộn rồi, chúng ta ghé qua ăn cơm trộn rau nhé. Ở quán cũng nhiều đồ ăn vặt khác nữa, Nhân Mã đang giảm cân thì phù hợp với món đó đấy. Ok hết nha.”
 
Lần này không để Nhân Mã phản đối thì Bảo Bình đã nhanh tay bịp mồm cô bạn lại rồi bảo Bạch Dương cùng cậu kéo đi tới quán ăn đó. Sau một hồi vật lộn thì cả bốn cũng đã chịu ngồi yên trong quán và gọi món.
 
“Cháu ba phần mì cay trộn và một phần xiên chiên ạ. Còn cậu ăn gì gọi đi Nhân Mã.”
 
Nhân Mã đã ngồi nhìn tờ menu được nửa tiếng, cô vẫn đang phân vân không biết nên ăn cơm rau trộn hay ăn cơm gà rán mật ong nữa vì dù sao cũng là tiền của Song Ngư khao mà Song Ngư cũng chẳng tiếc cô bất cứ thứ gì nên là cứ phải gọi cho bõ mới được.
 
Hai mưới phút sau, đồ ăn đã được dọn ra bàn. Phần đồ ăn của Nhân Mã cũng đã được bày lên, Bảo Bình nhìn mà suýt sặc mỳ vì sốc. Một đứa con gái nhỏ nhắn thế kia mà có thể ăn hết đống đồ ăn đó sao? Bảo Bình thật không tin nổi mà.
 
Nhân Mã tươi cười nhìn đống thức ăn nóng hổi, trên bàn là một phần cơm trộn rau, một phần cơm gà rán mật ong, một đĩa bánh bột chiên, một đĩa xiên chiên, hai cốc nước ngọt tất cả chỗ này đều chỉ một mình cô ăn.
 
Bạch Dương cảm thấy sức ăn của Nhân Mã thật khỏe, cậu bật cười vì ban nãy Nhân Mã mới nói cô đang giảm cân ấy thế giờ đồ chiên xuất hiện nhiều hơn là rau củ nữa. Bạch Dương hút sì sụp bát mì, sau đó ăn tóp tép viên chiên nóng hổi. Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên nên chắc là sẽ có nhiều chuyện để nói, Bạch Dương là người lên tiếng hỏi trước.
 
“Nay trong lớp có chuyện gì vui không kể nghe đi mọi người.”
 
“Chả có gì cả, lớp tớ toàn thành phần đầu gấu, xem ra năm nay là năm vất vả của cô giáo chủ nhiệm đấy.” Bảo Bình vừa ăn vừa nói, cậu gắp một miếng xúc xích chấm đẫm tương cay rồi ăn cùng mì trộn “Cậu thì sao Bạch Dương, có chuyện vui hả? Thấy mặt trông rất phấn khởi.”
 
Bạch Dương chỉ đợi có thế, cậu ta tươi cười trả lời ngay câu hỏi của Bảo Bình với cái dáng vẻ vô cùng tự hào.
 
“Tớ sẽ tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ, nay đã có vài anh chị lớp trên nhận ra tớ nên cũng đã ngỏ lời mời tới buổi thử giọng.”
 
Cả ba người còn lại ồ lên thích thú, quả nhiên là Bạch Dương đi đâu cũng được mọi người chú ý tới mà. Ai cũng rõ Bạch Dương là một đứa có năng khiếu về nghệ thuật, từ những năm còn là học sinh cấp hai Bạch Dương tham gia rất nhiều các hoạt động cổ vũ, ca hát… Cậu ấy còn xuất sắc tới nỗi được bổ nhiệm vào đội trưởng đội văn nghệ của khối chín năm ngoái. Lần này lên cấp ba, Bạch Dương cũng nuôi ước muốn được tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ và cậu ấy còn muốn tiến xa hơn với đam mê này.
 
Nhân Mã xúc một thìa cơm trộn bỏ vào miệng, cô tò mò về đội văn nghệ của trường mới và không biết ở đó có sức hút gì khiến Bạch Dương mê mẩn như thế. Nhân Mã chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút bất cứ điều gì ở trường học, đối với Nhân Mã việc lết cái thân xác nhỏ này tới trường là một điều quá kì tích rồi.
 
“Còn lớp cậu thì sao? Lớp chọn thì chắc chắn phải thú vị hơn.” Bạch Dương khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào tường hỏi Song Ngư- người mà từ nãy tới giờ hơi im lặng.
 
“Không đặc sắc lắm. Lớp chọn thì chỉ học mà.” Song Ngư nhàn nhạt đáp.
 
Bảo Bình gật gù, quả nhiên là lớp chọn cũng chán òm như nhau thôi. Nhưng dường như mọi người không có hỏi nhiều về lớp của Song Ngư, họ lảng tránh đi bằng những vấn đề khác điển hình là chuyện khu xóm sắp có người mới.
 
Nhân Mã là người không nắm được thông tin này, cô như là gà mơ khi nghe ba người bạn của mình nói chuyện. Cái gì mà chiều tối nay có người tới? Là người ở quê? Đỗ vào cấp ba thành phố? Sống cùng khu của họ? Nhân Mã chớp chớp mắt, cô khều tay Song Ngư đang ngồi cạnh mà thắc mắc.
 
“Các cậu đang nói chuyện gì thế? Ai chuyển đến cơ?”
 
Song Ngư đang mải ăn nốt cốc kem nghe thấy cô bạn bên cạnh thắc mắc, cô quay sang hỏi “Cậu không biết hả? Sắp có người mới chuyển tới chỗ chúng ta đấy, hình như bằng tuổi bọn mình.”
 
Nhân Mã à lên một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp.
 
“Cậu ấy chuyển đến nhà ai? Nhà cậu hả?”
 
“Nghĩ sao lại nhà tớ, nhà tớ chỉ còn thừa đúng cái chuồng gà không lẽ người đó phải ngủ ngoài đấy hả? Thông minh lên đi Nhân Mã ơi.”
 
Nhân Mã lườm nguýt Bảo Bình, không hiểu sao cô rất ghét cái tính chọc ngoáy của cậu. Cứ hễ lần nào cô thắc mắc hay làm cái gì không trọn vẹn thì đều bị Bảo Bình soi mói, lâu dần Nhân Mã tự cảm thấy có ác cảm với Bảo Bình. Cô chỉ hận bản thân không cao hơn cậu ta một cái đầu để có thể túm tóc giật mạnh khiến cậu ta bị hói.
 
Bạch Dương cũng nhanh chóng bắt nhịp vào câu chuyện, cậu cũng nghe loáng thoáng về việc sắp có người mới chuyển đến. Tối hôm trước, trong một lần đi mua nguyên liệu cho chị Xử Nữ thì cậu đã gặp anh Sư Tử. Cả hai cùng nhau đi về xóm, trên đường đi anh ấy cũng bâng quơ nói về chuyện nhà mình sắp đón thêm người, nghe đâu là em gái ở quê.
 
“Em gái của anh Sư Tử á? Sư Tử có em gái ư?”
 
Nhân Mã và Bảo Bình đồng loạt thốt lên, Bạch Dương gật đầu, lúc mới nghe cậu cũng ngạc nhiên như hai người bạn của mình lúc này. Bạch Dương tiếp lời.
 
“Anh Sư Tử trông có vẻ hơi lo lắng, tớ thấy anh ấy suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Trên đường đi, tớ chỉ im lặng nghe anh ấy kể thôi. Anh ấy còn hỏi tớ rằng, con gái thì thích những thứ cầu kỳ hay đơn giản?”
 
Song Ngư bật cười, một người ít để tâm, sống khá khép kín như Sư Tử nay lại có vẻ lo lắng về chuyện thế kia thì chắc hẳn người sắp chuyển đến rất quan trọng với anh ấy. Nhà của Song Ngư khá gần với Sư Tử, ít khi cô thấy Sư Tử ra khỏi nhà hoặc có thể anh ấy không hay ở nhà chẳng hạn. Trừ phi, Sư Tử đi học, đi ôn tập, đi đến thư viện…thì mới nhìn thấy anh ấy nhiều một chút.
 
“Ể, bảo sao sáng sớm hôm nay tớ thấy anh ấy đi ra khỏi nhà rất vội. Tớ chạm mặt anh ấy, anh ấy cũng hỏi tớ là có biết chỗ nào bán chăn ga đẹp đẹp một chút không?” Bảo Bình xoa cằm nghi ngờ.
 
“Ngồi đấy đoán mò làm gì, dù gì chiều nay cũng không phải học thì chúng ta có thể đi xem người chuyển tới là ai mà.” Nhân Mã từ tốn đề xuất, cô đã im lặng ngồi nhìn ba đứa bạn đoán già đoán non trong khi bản thân còn không biết đến sự việc này, thay vì tò mò thì nên đi xem người ấy là ai cho nhanh.
 
Bữa trưa và những câu chuyện nhỏ nhặt kết thúc, cả bốn đứa học sinh dắt díu nhau ra khỏi quán. Trên con đường ngập nắng lúc một giờ trưa cũng không là vấn đề gì với chúng, tiếng cười đùa hay những trò rượt đuổi càng khiến con ngõ yên lặng kia được phen náo nhiệt. Bạch Dương chào tạm biệt các bạn trước, cậu dừng lại ở đầu ngõ lặng nhìn hàng quán nhỏ của bà mình. Những người khách cuối cùng lần lượt rời đi, những chiếc bàn bày đầy đồ ăn nay đã được dọn dẹp sạch sẽ để chuẩn bị mở bán vào đầu giờ chiều.

Xử Nữ đem khay ra đựng hết chén đĩa mang vào trong rửa, đột nhiên cô cảm thấy có ai đó bên đường đang nhìn chằm chằm về phía này, quay mặt sang nhận thấy vóc dáng cao ráo cùng chiếc quần jean hơi bạc màu kia đích thị là em trai mình, cô liền tạm dừng công việc dọn dẹp mà vẫy tay về phía Bạch Dương, giọng gọi lớn.
 
“Trời nắng em đứng đó hại lắm, mau sang đây đi.”
 
Bạch Dương gật đầu, cậu xốc lại chiếc cặp sách trên vai rồi chạy ngay sang bên đường. Giờ này là lúc quán đang tạm nghỉ bán để chuẩn bị đồ đạc mở tiếp vào lúc hai giờ chiều, Bạch Dương ngó quanh không thấy bóng dáng bà đâu liền thắc mắc hỏi chị gái.
 
“Nay bà không ra à chị?” Vừa nói cậu vừa giúp Xử Nữ dọn dẹp nốt đống bát trên bàn.
 
“Bà về nghỉ rồi, từ sáng bà phải ra chợ chọn đồ rồi đem về nấu, buổi trưa cũng ra đây đứng bán rất lâu. Chị phải nói mãi bà mới về nghỉ đấy.”
 
Vừa nói cô vừa xoa bóp hai bả vai đã mỏi lừ, Xử Nữ vừa về đến nhà là lao vào giúp bà dọn dẹp, nấu nướng ở quán. Cô thay vì nghỉ ngơi, ngồi ăn bữa cơm trưa quây quần như bao đứa bạn cùng lứa thì cô chọn cách lao đầu vào đống công việc buôn bán này, Xử Nữ không bao giờ than phiền hay vắng mặt một buổi nào ở quán. Trừ phi lịch học trên lớp quá dày khiến cô không thể sắp xếp nổi thời gian làm việc ở quán bún.
 
Nghe tiếng bát đĩa va vào nhau kêu leng keng, cô thầm biết thằng em vụng về kia đang giúp cô rửa nốt đống chén đĩa bẩn. Nhiều lúc cô nghĩ, nếu không có Bạch Dương phụ giúp nốt công việc thì liệu bản thân có vực dậy nổi không, dù sao cô cũng chỉ là một đứa học sinh cuối cấp, còn quá non nớt và trẻ dại với công việc trưởng thành bôn ba vất vả.
 
“Dương à, chiều nay không phải học thì ra chợ cái lấy tôm của bác Năm về nhé, bà dặn em thế đó.”
 
Bạch Dương “ừ” một tiếng, cậu lau dọn sạch sẽ và để mọi thứ vào vị trí như ban đầu. Vạt áo vì việc rửa cọ mà ướt sũng, đằng sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi vì nhiệt độ nóng lẫn bí bách. Bây giờ đã là một rưỡi, nửa tiếng nữa sẽ tới giờ mở bán, Xử Nữ quay về nhà lấy vài món đồ cần thiết, trời nắng nóng bóng dáng nhỏ vội vã chạy về nhà của cô khiến Bạch Dương in sâu, cậu cảm thấy thương người chị gái này quá.

__END CHƯƠNG 1__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net