CHƯƠNG 13: NHƯ MỘT THÓI QUEN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chết thật, tớ lại ngủm trước rồi!"

Sư Tử nhìn nhân vật của mình rơi xuống vực, cậu thở dài rồi dựa lưng vào thành ghế. Xử Nữ ở phía này cười đắc thắng rồi hất tay về phía cậu mà nói:

"Tớ thắng rồi nhé. Cậu chơi cùi bắp quá đi, ai lại chọn nhân vật yếu nhất ở bảng chứ!"

"Ừ nhỉ. Nào, tớ thua rồi giờ cậu muốn tớ thực hiện nguyện vọng gì đây?" Sư Tử quay mặt sang hỏi Xử Nữ.

Xử Nữ không suy nghĩ quá lâu, cô đứng dậy trực tiếp khoác lấy cặp sách rồi vội nói:

"Chuyện đấy tính sau đi, tớ sẽ nói ra yêu cầu khi thấy hợp lí nhất. Giờ thì mau đứng lên để ra trạm xe buýt đi, chúng ta muộn rồi!"

Xử Nữ nhanh chân chạy trước, Sư Tử thấy thế cũng vội chúi đầu theo sau.

Trời vào đông lúc nào cũng nhanh tối, đèn điện hai bên vỉa hè cũng đã bật sáng thứ màu vàng trắng đan xen. Song Ngư vừa được tan lớp học thêm văn, cô bước đi trên đường một cách lặng lẽ và cô độc.

Mùi thơm từ những bữa cơm gia đình phảng phất đâu đây thật ấm lòng làm sao. Song Ngư lướt qua một cửa hàng bán thú cưng, những con và chó nhỏ đang dùng móng cào lên mặt kính khi thấy cô gái nhỏ bước vào trong.

Chủ cửa hàng thấy cô liền niềm nở chào, Song Ngư rất thích cún cưng nhưng khổ nỗi lại không được bố mẹ cho nuôi. Ở nhà cô cũng có một em cún giữ nhà nhưng nó đã già yếu lắm rồi. Bố cô nói nếu nó mất thì gia đình cô cũng sẽ không nuôi thêm nữa.

Song Ngư lướt qua vào chiếc chuồng, bàn tay trắng trẻo vuốt ve lấy vài chú cún và mèo con đang vẫy đuôi với cô. Song Ngư nhìn thấy một chú cún cỏ lông vàng óng, tay nhỏ hơi vểnh lên đang nhảy cẫng khi thấy cô vuốt ve.

Song Ngư nhìn nó rất lâu, nó cũng nhìn cô mà mừng quýnh. Chủ cửa hàng trông thấy cô đã ưng em cún này liền hỏi:

"Em học sinh, con cún này rất khôn đó. Bố mẹ của nó đều là dòng chó khôn và rất nghe lời, sau này lớn lên nó cũng không quá to vì là giống chó kiến. Em mua nó rồi chịu khó dạy dỗ một chút là nó sẽ ngoan thôi. Chó cỏ nên giá thành cũng rẻ lắm."

Chú chó cỏ liếm láp ngón tay của Song Ngư khiến cô có chút nhột nhột bèn rụt tay về. Đúng là, cô thích chú cún này rồi nhưng phải làm sao đây? Bố mẹ của cô thực sự không cho phép nuôi thêm con vật nào nữa.

"Tiếc quá ạ, nhà em lại không có vườn rộng để nuôi nó."

Song Ngư rời khỏi cửa hàng thú cưng, cô rẽ vào con xóm nhỏ để đi về nhà. Trời tối đen như mực, gió lạnh nổi lên từng đợt làm mái tóc đen của cô rối tung. Song Ngư chợt dừng bước khi trông thấy phía đối diện có bóng hình quen thuộc.

Anh đứng đó, dưới chân có rất nhiều hộp đồ to nhỏ. Vừa nhìn thấy Song Ngư, Thiên Bình đã vẫy tay mỉm cười chào cô. Anh hỏi:

"Mới đi học thêm về à?"

Song Ngư gật đầu. Cô tiến gần lại phía anh, đôi mắt nhìn xuống những chiếc thùng bìa lớn rồi hỏi:

"Anh đi đâu mà mang nhiều đồ vậy?"

"À, đây là mấy đồ dùng, sách vở không cần dùng nữa ấy mà. Trên kí túc xá không có chỗ để nên anh mang về đây cho bớt chật."

Cả hai không nói gì thêm, Song Ngư đứng im ở đó nhìn Thiên Bình đang chăm chú xem xét từng món đồ. Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt điển trai của Thiên Bình, ở cự li gần như thế, Song Ngư cũng ngắm kĩ nét đẹp này rồi.

Trong xóm này, ai cũng công nhận Thiên Bình là một con người hoàn hảo từ học lực cho đến vẻ đẹp trai. Chẳng ai có thể bới được lí do nào để ghét anh cả. Người vừa tốt bụng lại giỏi giang như anh thật khiến người ta phải ghen tị lẫn ngưỡng mộ.

Thiên Bình lúc này cũng ngẩng mặt lên, hai cặp mắt vô tình chạm phải nhau khiến Song Ngư bất ngờ giật mình. Cô đảo mắt đi chỗ khác cho đỡ ngại ngùng. Thiên Bình bắt được ánh mắt của cô ban nãy mà mỉm cười, hình như anh định nói gì đó nhưng cánh cổng nhà chợt bật mở, Bảo Bình trong chiếc áo thun dài tay chạy vội ra.

"Song Ngư à. Cậu vừa đi học thêm về sao?" Bảo Bình hỏi.

"Ừ." Song Ngư đáp.

Bảo Bình cúi người vác mấy hộp đồ vào trong sân, miệng thì không ngừng than thở vì đống đồ vừa nặng vừa lỉnh kỉnh. Bảo Bình nhìn dong dỏng như thế mà rất khỏe, cậu có thể mang một lúc hai thùng đồ vào nhà chỉ trong vài giây ngắn.

"Tớ về đây Bảo Bình à. Em chào anh!" Song Ngư vừa dứt lời liền quay lưng đi về nhà ngay.

Bảo Bình ở trong sân ú ớ đáp lại sau đó lại chăm chú bê đồ vào nhà. Thiên Bình không rời đi ngay, anh ở lại nhà đêm nay rồi sáng sớm hôm sau mới lên kí túc.

Thiên Bình vừa bước vào trong liền thấy trong bếp vẫn tắt điện tối om, bếp gas lạnh ngắt và đống đồ ăn sẵn cũng chưa được giã đông. Anh quay lại nhìn Bảo Bình đang khuân vác mấy hộp đồ vào kho mà không nhìn được buông tiếng thở dài nặng nề.

Thiên Bình đem hộp gà nấm và một chút ngô bỏ vào nồi để nấu súp, anh làm thêm một tô cơm trộn cho nhanh thay vì nấu rời rạc từng món như thường ngày. Thiên Bình đã nghe tin Bảo Bình đoạt giải nhì trong cuộc thi chạy ở trường nhưng mà người kể cho anh lại là Xử Nữ chứ không phải thằng em trai.

Bữa tối của hai anh em diễn ra khá nhanh, Thiên Bình nhìn Bảo Bình nhai nhồm nhoàm miếng rau cải lớn liền hỏi:

"Sao không kể với anh về chuyện đạt giải điền kinh của trường?"

Bảo Bình ăn ngon lành bát súp nóng hổi rồi từ từ đáp:

"Không cần kể anh cũng sẽ biết thôi."

Bảo Bình nói, mắt không hề nhìn anh trai mình. Thiên Bình đã dùng xong cơm nhưng anh chưa muốn rời khỏi bàn ăn, gần hai tháng học tập trên đại học thì số lần hai anh em hỏi chuyện nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những cuộc gọi của hai anh em đều diễn ra rất chóng vánh, Thiên Bình muốn hỏi han nhưng Bảo Bình lại thờ ơ đáp cụt lủn. Anh cũng không có nhiều thời gian để lân la hỏi chuyện về em trai, điều anh có thể làm là gọi điện nhờ người dì của mình quan tâm đến Bảo Bình một chút.

"Sau này những việc như thế hãy kể cho anh. Anh rất vui vì em đạt được thành tích tốt như vậy, ít ra anh sẽ bớt lo hơn."  Thiên Bình vừa nói vừa bưng bát bỏ vào bồn rửa.

Bảo Bình đang tận hưởng món ngon, cậu nghe thấy câu nói của Thiên hạ mà không hề hài lòng. Cậu buông đũa, tiếng nói nhàn nhạt vang lên:

"Anh khỏi cần lo cho em, em vẫn sống tốt trong căn nhà này. Thành tích đó cũng chẳng là gì to tát lắm, anh cũng đừng nghĩ sâu quá kẻo lại thất vọng."

Bảo Bình toan đứng lên liền bị Thiên Bình ấn vai xuống, anh bắt cậu ngồi im ở đó. Tiếp theo, Thiên Bình đã cất giọng có chút không hài lòng.

"Ăn nói kiểu gì vậy hả? Em đang cáu kỉnh cái gì thế? Anh đã làm gì trái ý mà em lại tỏ thái độ như vậy?"

Bảo Bình đứng phắt lên, cậu quay lại nhìn Thiên Bình một hồi rồi chẳng thèm nói gì nữa. Bảo Bình định đi nhanh lên phòng nhưng tiếng quát của Thiên Bình đã khiến cậu khựng lại.

Anh lớn giọng, đôi mắt toát lên sự giận dữ đến đáng sợ. Bảo Bình tránh né ánh mắt đó, cậu nhìn anh trai đang đứng nơi bếp lớn giọng với mình.

"Nếu còn giữ cái thái độ lồi lõm đó thì cứ cẩn thận, anh mày hẵng còn tử tế nên đừng để anh nóng lên!" Thiên Bình nói.

Giọng anh rất chậm và trầm nhưng đâu đó vẫn khiến người ta không thể cự tuyệt mà làm trái ý. Bảo Bình hít một hơi rồi đáp:

"Anh lúc nào mà chả phiền muộn với em, anh lúc nào cũng tỏ cái vẻ rằng anh ổn khiến em phát ớn! Anh hút thuốc chứ gì? Em thấy anh hút rất nhiều, anh hút để giải tỏa cái gì? Vì nghĩ ngợi nhiều về em à? Đứa em trai này khiến anh phiền não như thế thì anh đừng nghĩ nữa!"

Bảo Bình thẳng thừng nói, từng câu từng chữ như một mũi giao chĩa thẳng vào tim của Thiên Bình khiến anh câm lặng. Bảo Bình không thèm nhìn anh trai mình mà đi thẳng lên tầng. Cậu đóng rầm cửa lại, chân tay không ngừng đánh đấm vào chiếc bao cát treo trong góc phòng.

Bảo Bình thực sự muốn gào lớn để giải phóng thứ năng lực tiêu cực đang đeo bám tâm trí của cậu. Trái ngược với sự giận dữ của em trai thì Thiên Bình đang bần thần trong góc bếp.

Anh đứng đó để mặc tiếng vòi nước chảy xối xả. Tâm trí của anh lơ đễnh khó tập trung cho đến khi nước tràn ra khỏi bồn rửa anh mới vội vã định thần lại. Thiên Bình hút rất nhiều thuốc, kể từ khi học cấp ba anh đã tập tành thử chất kích thích độc hại này.

Thiên Bình không có ai để than thở, không có ai để tâm sự những nỗi buồn khó thốt thành tiếng. Anh đối mặt với chúng chỉ bằng cái gật đầu đầy bất lực, giống như "đúng vậy, tiêu cực thì tiêu cực, chúng mày cứ đến rồi dìm tao xuống đi. Tao chấp hết!"

Bảo Bình có thể trút mọi giận dữ lên người anh trai nhưng Thiên Bình thì không. Anh sẽ không bao giờ than phiền hay kể lể với Bảo Bình vì anh sợ cậu sẽ lo nghĩ rồi sốc nổi và sa đà vào những thứ không tốt đẹp.

Việc Bảo Bình trông thấy anh trai hút thuốc cũng chỉ mới gần đây. Trong một lần Thiên Bình cùng với người cô nói chuyện ở phía ngoài cổng, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc thì anh trai cậu đã lặng lẽ đứng dưới cột đèn ngoài cổng và hút thuốc.

Bảo Bình còn nhận ra, Thiên Bình hút rất nhiều. Một bao thuốc đầy mà anh cứ lạnh lùng rút ra từng điếu rồi châm lửa đưa lên môi và rít một hơi, thở ra làn khói trắng.

Thiên Bình từng thủ thỉ rằng anh chẳng bao giờ ghét người ta hút thuốc nhưng vì bố anh từng hút nhiều đến nỗi ho sặc sụa và mỗi lần hút thuốc như vậy, mẹ của anh sẽ chịu những trận đánh đau đớn vô cùng.

Thiên Bình luôn kéo em trai vào phòng, hai tay bịt tai của Bảo Bình lại và co ro trong góc tối để tránh bị đánh đòn. Đến một ngày, Thiên Bình không nhịn được nữa anh đã đứng lên bảo vệ mẹ khỏi những trận đánh không lí do.

Sau này, bố anh qua đời bởi một vụ tai nạn do uống quá chén. Ba năm sau, mẹ anh cũng không chống chọi được căn bệnh ung thư mà ra đi. Thiên Bình với cương vị là anh cả đã phải gồng gánh vô số thứ.

Thiên Bình của hiện tại giống như một trái ngọt mọng nước, người ngoài trông vào luôn thấy đẹp đẽ, xanh tươi nhưng bên trong thực ra đã héo úa, thối rữa từ lâu rồi.

Anh không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ động vào thuốc lá, nhưng giờ nhìn xem, anh đã động đến nó và còn hút rất nhiều là đằng khác. Thiên Bình thở dài nhìn bóng hình của mình phản chiếu trong bồn rửa, anh lẩm bẩm:

"Mày đang trở thành gì vậy? Mày đang trở thành mẫu người mà mày từng ghét đúng không, Thiên Bình?"

__END CHƯƠNG 13__









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net