CHƯƠNG 16: MỘT MỐI TÌNH (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường đại học vốn là một niềm mơ ước của mọi thanh niên vào thời điểm đó. Số sĩ tử hằng năm đăng kí thi đều không quá nhiều nhưng tỉ lệ đỗ đạt thì vô cùng ít.

Thiên Bình năm đó là một trong những gương mặt nổi bật về thành tích học tập và thi cử. Anh chễm chệ lọt vào tốp đầu bảng với số điểm cao ngất ngưởng.

Thiên Bình ở trường đại học cũng rất có tiếng tăm. Anh học giỏi, đẹp trai, giỏi thể thao và biết chơi đàn. Thiên Bình cái gì cũng biết nhưng có một điều anh không biết là có rất nhiều cô gái thích anh.

Số người thích anh không dừng lại ở trong ngành anh học mà còn lan rộng ra các trường khác. Các cô gái thích Thiên Bình không phân biệt độ tuổi, vì cả mấy bé cấp một - nơi anh dạy thêm cũng đều thích anh.

Hỏi Thiên Bình đẹp trai như vậy anh từng có bạn gái chưa? Thiên Bình thường sẽ khó mà trả lời vì tất cả các mối quan hệ của anh đều chưa đủ sâu sắc.

Gần đây Thiên Bình đang quen với một em gái khóa dưới. Em gái này học điều dưỡng, gái ở khoa điều dưỡng đều nhẹ nhàng xinh xắn. Nghe nói cô gái ấy tên Tạ Phương, hoa khôi của lớp điều dưỡng B1, thành tích học tập không tệ và đang là phó chủ nhiệm của câu lạc bộ văn nghệ trường.

"Thiên Bình, chiều này có trận đấu với lớp B1 đấy, nhớ đi đúng giờ nhé."

Kỳ Doanh là đội trưởng đội bóng rổ mà Thiên Bình đang chơi, chiều nay có trận quan trọng nên nhắc nhở thành viên để ý một chút.

"Em nhớ mà, lúc nào đội có trận em mà chẳng đến sớm nhất."

"Đấy là tôi nhắc thế kẻo cậu đi chơi với bạn gái thì lại quên là chết dở." Kỳ Doanh trêu chọc.

Thiên Bình khoác cặp rời khỏi phòng học, anh vừa xuống dưới sân trường thì liền bắt gặp Tạ Phương đang ngồi dưới hàng ghế đá đợi mình. Trời khá lạnh, Tạ Phương mặc chiếc áo da lộn màu đỏ mận, chiếc quần jean đậm màu và đôi boot cao vừa trông rất sành điệu.

Vừa trông thấy anh thì Tạ Phương đã vẫy tay, cô cười tươi rói chạy đến chỗ của Thiên Bình.

"Hôm nay anh tan sớm thế?"

"Ừ, nay thầy có việc nên được nghỉ sớm. Mà lớp của em cũng tan sớm nhỉ, đợi lâu không?" Thiên Bình hỏi.

"Không lâu lắm." Tạ Phương đáp: "À, em mua cho anh cái này, anh dùng thường xuyên đi."

Thiên Bình nhìn xuống vỉ bạc sáng loáng, anh thắc mắc:

"Cái gì đây?"

"Kẹo ngậm ho đấy, dạo gần đây thấy anh ho suốt, khạc cả ra đờm nên mua cho anh dùng. Anh có học hay rèn luyện cơ thể thì cũng chú ý đến sức khỏe một chút." Tạ Phương quan tâm nhắc nhở.

Thiên Bình gật gù, anh và cô đi đến quán cơm ở cạnh trường học. Tạ Phương ngồi cạnh anh, hôm nay cô khoe rằng bài biểu diễn văn nghệ do mình biên đạo đã giành giải nhất của thành phố. Tạ Phương vui cười khoe với anh như một đứa trẻ khoe điểm mười với mẹ, Thiên Bình cười mỉm, khích lệ cô.

"Em giỏi thật."

Tạ Phương bĩu môi: "Đến cả lời khen anh cũng kiệm lời thế ư? Em giận đó."

Thiên Bình cười trừ, anh dỗ dành cô:

"Thôi nào, anh khen em giỏi thật mà. Em vừa giỏi, vừa đẹp, cô gái như em là xuất chúng rồi."

Anh dứt lời là hôn lên má cô một cái, nụ hôn nhẹ như gió lướt qua má. Tạ Phương cũng cảm thấy bớt giận, cô quay lại nhìn anh.

Tạ Phương thấy Thiên Bình đúng là rất đẹp trai. Anh cao lớn, da dẻ hồng hào, mắt tinh anh và nụ cười rất hào sảng. Tạ Phương rất thích nghe anh hát và lúc anh thủ thỉ vào tai cô, giọng của anh như mật ngọt khiến cô đắm chìm không muốn rời.

Tạ Phương biết Thiên Bình quen rất nhiều cô gái nhưng mà chưa một cô gái nào nói xấu về anh sau khi kết thúc mối quan hệ. Cô tự hỏi anh tốt đến thế ư? Tốt đến mức làm hài lòng mọi cô gái từng ở cạnh.

Thiên Bình nhắc nhở Tạ Phương khi thấy cô nhìn mình quá lâu.

"Em mà không ăn cơm là anh ăn hết đấy, lúc đầy đừng kêu anh đi mua bánh bao."

Tạ Phương phụng phịu: "Ăn chứ, em ăn mà."

Chiều hôm nay không có tiết, Thiên Bình đã tới nhà thể thao sớm để chuẩn bị cho trận đấu. Anh thay lấu bộ đồng phục màu đen, số áo mười luôn là con số được hô trên khán đài nhiều nhất.

Kỳ Doanh và những người đồng đội khác đều tới đông đủ. Trên khán đài cũng đã rất nhiều người đến xem, có hội nữ sinh đem băng rôn cô vũ Thiên Bình tới để tiếp sức mạnh cho anh.

Kỳ Doanh nhìn lên khán đài, anh tò mò.

"Mấy cô nữ sinh trên đấy là ai vậy? Trông lạ quá."

"Đội trưởng, anh không biết ư? Đó là học sinh cấp ba đấy, lớp mười hai đến cổ vũ cho Thiên Bình." Thanh Tùng ngồi buộc dây giày đáp.

"Lớp 12? Cuối cấp không lo ôn thi mà lại đến xem bóng rổ." Kỳ Doanh ngạc nhiên.

"Ôi giời, bọn nhóc cần gì xem bóng rổ anh ơi, chúng xem nam thần là chính. Thiên Bình nhở?"

Thiên Bình nhún vai.

Trận đấu bắt đầu, đội bạn liên tục tấn công và ghi điểm tuyệt đối. Đội của Kỳ Doanh đang bị tụt phía sau khá xa, Thiên Bình lập cú ghi điểm ngoài vòng bán nguyệt đem lại ba điểm cho đội và giúp đội rút ngắn khoảng cách.

Đến đợt ném phạt thì Thanh Tùng là người thực hiện, anh cũng ghi điểm thành công và chỉ bị hỏng duy nhất một quả.

Giờ giải lao đã tới, Thiên Bình ngồi dưới hàng ghế nghỉ nhưng tiếng reo hò trên khán đài vẫn tiếp tục. Kỳ Doanh liếc qua khán giả một lượt liền nhìn thấy Tạ Phương vừa mới tới, anh liền gọi Thiên Bình.

"Này, bạn gái của cậu tới rồi kìa."

Thiên Bình nhìn Tạ Phương, cô thấy anh đang hướng mắt lên phía mình thì liền vẫy tay.

Tạ Phương cũng giống như mấy cô nàng khác mà Thiên Bình quen. Là xinh xắn, nhẹ nhàng và là hoa khôi. Kỳ Doanh tự hỏi tài tán tỉnh của Thiên Bình giỏi vậy ư? Thằng em này với anh mà nói nhạt hơn nước mắm mà gái bu vào như kiến bu đường.

Hiệp hai diễn ra với không khí vô cùng căng thẳng, giữa hai đội đã xảy ra sự xích mích dẫn đến tác động vật lý với nhau. Kỳ Doanh và một thành viên của đội bạn đã thể hiện sự phẫn nộ bằng cách dùng nắm đấm. Kỳ Doanh bị xúc phạm thậm tệ nên đã ra đòn trước, anh đấm thẳng vào mồm đối phương làm gã ngã ngồi xuống đất.

Thiên Bình vì can ngăn mà cũng bị ăn đòn vài lần vào cổ và đầu. Trận đấu kết thúc với kết quả đội bạn thắng, Tạ Phương chạy khỏi khán đài, cô đi tới chỗ của Thiên Bình.

Cô nhìn thấy vết tím ở má trái của anh mà xót xa, cô than thở:

"Lúc nào đấu xong cũng có thương tích, anh không sợ để lại sẹo à?"

"Sợ gì chứ, anh chỉ sợ để lại sẹo trong lòng em thôi." Thiên Bình cười cợt.

Tạ Phương đánh vào vai của anh một cái, cô ngại ngùng đỏ ửng mặt.

...

Thiên Bình có một thói quen là luôn gọi điện về nhà để hỏi thăm tình hình, anh không gọi cho Bảo Bình vì anh biết thằng nhóc sẽ chẳng bao giờ bắt máy.

Thiên Bình gọi cho người dì, đầu dây bên kia vang lên cái giọng chua ngoa làm sao.

"Chào dì ạ, cháu gọi điện để hỏi về tình hình của Bảo Bình và tiện thể thanh toán tiền học phí cho dì đã nộp hộ cho em cháu."

"Ừ, dì nộp tiền cho Bảo Bình mà sốt cả ruột. Thằng nhóc đăng kí nhiều bộ môn oái oăm làm tốn không ít tiền, nhà dì vẫn còn hai em đang ăn học mà tháng nào cũng phải để một khoản cho em cháu thật khó quá đi."

Thiên Bình bặm môi, anh cảm thấy người phụ nữ này nói chuyện thật tức cười quá đi.

"Dì à, tiền cháu trả lại cho dì đều không thiếu một đồng, cháu là nhờ dì đóng tiền hộ vì cháu không thể tới trường đóng học phí cho Bảo Bình. Cháu không chậm tiền hay quỵt tiền của dì bao giờ, dì nói vậy thật không phải mà."

Người dì chép miệng, rõ ràng cũng đã ngượng miệng sau khi bị Thiên Bình nói thẳng mặt.

"Ây, cháu giận gì chứ! Dì là không có ý đó, chỉ là kể với cháu vài thứ như thế để cháu nắm rõ tình hình học tập của Bảo Bình. Ý dì muốn Bảo Bình tập trung học chứ không phải cắm đầu vào mấy thứ võ vẽ hay chạy nhảy vô bổ."

Thiên Bình thở dài, anh sau khi thanh toán tiền cho dì xong liền cúp máy. Thiên Bình đứng dưới kí túc hút thuốc, anh thở ra làn khói mỏng đầy tâm sự.

Kí túc xá nữ cách kí túc xá nam hai trăm mét, Tạ Phương hôm nay bỗng dưng muốn gặp Thiên Bình vì thế liền nhờ quản trò gọi cho anh.

Thiên Bình đang đứng dưới sân liền nghe thấy quản trò gọi:

"Thiên Bình, có người muốn gặp cậu."

Tạ Phương vừa nghe thấy giọng của Thiên Bình liền vui mừng, cô nói qua điện thoại rằng muốn gặp anh.

"Bây giờ ư?" Thiên Bình hỏi.

"Ừm, em muốn gặp anh ngay bây giờ."

Thiên Bình đồng ý. Anh đợi cô ở sảnh trước của kí túc xá nữ. Tạ Phương trong bộ đồ lông thỏ màu trắng kem, mái tóc dài hơi quăn thả tự do trên vai.

Cô khoác tay anh, đi cùng anh tới công viên cách kí túc xá không quá xa.

Thiên Bình ngồi xuống bên cô, anh không nói gì nhưng hành động tiếp theo của Tạ Phương làm anh có chút bất ngờ.

Cô chạm vào tay anh, đôi tay ấm áp khiến cái lạnh giá trên ngón tay của anh dần tan biến. Tạ Phương nhìn anh nhưng anh lại chẳng nhìn cô, Tạ Phương có chút buồn rầu, cô gọi tên anh.

"Thiên Bình, hôm nay hẹn anh ra đây là có chuyện muốn hỏi anh."

Thiên Bình hơi ngả người về phía sau, anh không rời khỏi tay cô, Thiên Bình đáp lại:

"Em muốn hỏi gì?"

"Tại sao hồi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, anh lại muốn hẹn hò với em?" Tạ Phương mím môi, "Lúc đó, anh còn chưa biết em là ai? Có phải, anh thích em là do ngoại hình của em thôi ư?"

Thiên Bình không bất ngờ trước câu hỏi của Tạ Phương. Anh bình thản, ung dung giống như đang thưởng thức một bài nhạc hay.

Thiên Bình khi trong các mối quan hệ trước đây cũng đều nhận được vài câu hỏi giống như vậy. Anh nghĩ mấy người bạn của các cô đã tác động gì đó khiến tâm trí của các cô bị lung lay, bị nghi hoặc.

Thiên Bình nhìn Tạ Phương. Anh ngắm cô một lúc. Da cô trắng, lông mày hơi cong rất rõ nét, mắt hai mí tròn, mũi nhỏ và đôi môi mỏng rất đáng yêu. Tạ Phương xinh xăn, nhỏ nhẹ như thế anh không có điểm gì để chê.

Tạ Phương có thành tích học tập khá tốt lại năng nổ hoạt động ở trường, cô biết đối nhân xử thế, tinh tế quan tâm người khác. Thiên Bình ưa sự hoàn hảo và Tạ Phương chính là mẫu hình đó.

"Ai đó đã nói xấu về anh nên em mới lo nghĩ như vậy ư?" Thiên Bình hỏi.

Tạ Phương hơi sững sờ, cô đáp:

"Không, em thắc mắc nên hỏi anh thôi."

"Em đẹp, anh thích ngoại hình của em. Nhưng để hẹn hò với em thì ngoại hình không phải lí do chính xác."

Thiên Bình thôi nhìn cô, anh nhìn ra xa, nơi mà ánh đèn đường phố đang lập lòe như những đốm lửa bập bùng trong đêm đông.

"Tạ Phương, em rất nữ tính. Sự nữ tính của em thể hiện qua sự quan tâm, em tạo cho người ta cảm giác an toàn và được lắng nghe. Tạ Phương, em chính là liều thuốc chữa lành."

Thiên Bình thở dài, anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô. Nụ cười hiền hòa của anh làm cô ấm lòng.

"Cảm ơn em đã ở cạnh anh và lắng nghe anh khi anh cần."

Ánh mắt của Tạ Phương long lanh, cô ôm chầm anh rồi đặt một nụ hôn lên môi anh. Tạ Phương không phải kiểu con gái chủ động nhưng lần này là co tự nguyện hôn anh, tự nguyên yêu anh nhiều nhất.

Thiên Bình biết sự sợ hãi của Tạ Phương khi bước vào mối hệ này. Anh nghe nói cô chưa yêu ai, vậy anh chính là tình đầu của cô rồi.

Nguyên tắc của Thiên Bình là không hẹn hò hay yêu đương với đối tượng mình không tìm hiểu trước. Anh không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, thứ anh tin vào là cảm giác mà bản thân tìm hiểu rõ ràng một ai đó.

Anh đã gặp Tạ Phương, cô và anh cùng hoạt động trong vài cuộc thi của trường. Cô bên ban văn nghệ nên rất năng nổ trong việc cổ vũ cho đội bóng rổ của anh, anh gặp cô cũng chẳng phải là ngẫu nhiên nữa.

"Thiên Bình, em thật sự rất yêu anh. Nếu anh bỏ rơi em, em nghĩ bản thân sẽ không sống nổi mất."

Tạ Phương chợt thốt lên, câu nói này khiến Thiên Bình cứng người. Anh không phản hồi lại mà chỉ xoa đầu cô như chấn an sự lo lắng trong cô.

Tạ Phương sợ anh rời đi.

Còn Thiên Bình thì sao?

___End chương 16__








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net