CHƯƠNG 7: BỮA CƠM HỌP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày nghỉ bán, hôm nay vừa mở quán bún riêu của bà Kim Ngưu lại đông người ngùn ngụt. Buổi sáng không có ai phụ cùng nên bà rất bận, Xử Nữ chỉ có thể giúp bà vào buổi chiều. Khách đôi khi sẽ tự đến múc nước lèo rồi bưng ra bàn ăn, một phần để bớt phải chờ lâu và một phần cũng vì muốn bà bớt chút việc.

Hôm nay lớp dạy thêm của Thiên Bình được nghỉ, anh rảnh rỗi cả buổi sáng không có việc gì làm bèn đi dạo quanh xóm cho đỡ buồn chân. Đi được mấy vòng, Thiên Bình cuối cùng dừng chân tại quán bún đầu ngõ. Vén tấm bạt che nắng rồi niềm nở chào bà Ngưu. Anh thấy trên tay bà đang bưng khay đồ ăn lớn liền nhanh nhẹn chạy ra đỡ hộ, tay bà run run mỉm cười hiền từ vỗ vào vai anh rồi bảo.

“Thiên Bình hở, lâu lắm mới thấy cháu. Nay không phải đi dạy à?”

Anh lắc đầu, thưa “Cháu không bà ạ.” Vừa nói, vừa bưng tô bún cho từng bàn. Đoạn, quay lại bê tiếp một khay nữa trong bếp ra. Thiên Bình tháo vát, nói năng trôi trảy khiến ai cũng hài lòng. Mấy vị khách ở đây liền đùa với bà Ngưu.

“Bà ơi, nay bạn trai của cháu gái bà đến giúp bà ạ? Cậu ấy nhanh nhẹn mà đẹp trai quá.” 

Bà Ngưu ở trong bếp nói vọng ra ngoài “Mấy cô cậu đùa thế thằng bé ngại đấy, đây là cháu tôi đó.”

Thiên Bình cười cười, anh gật đầu đồng ý với câu nói dối dễ thương của bà. Bê đi bê lại cũng thấm mệt, đến khi quán vắng bớt khách thì Thiên Bình mới ngồi xuống bàn, chọn một bát bún thập cẩm làm bữa sáng. Rất nhanh sau đó món anh gọi đã được bày lên bàn, bà Ngưu ngồi xuống đối diện anh rồi hỏi.

“Có mệt không, bà đặc biệt cho thêm nhiều tôm vào cho cháu đấy. Cháu thích ăn tôm mà.” 

Thiên Bình húp sì sụp, anh rất hài lòng với hương vị. Nước lèo thanh thanh rất ngọt, mùi vị rất thơm và bún thì không bị bở. Thiên Bình im lặng ăn hết, sau đó tự mình đem bát vào trong bếp. Căn bếp không quá rộng cũng không quá nhỏ, đủ để hai người hoạt động nấu nướng. Thiên Bình chầm chậm quan sát một hồi rồi bảo bà.

“Trong đây có mỗi một bóng đèn thôi à bà. Hơi tối bà nhỉ.”

Bà Ngưu gật đầu, quay ra bảo anh “Hơi tối thật, nhưng bà quen rồi. Cũng không bán vào ban tối nên cũng đỡ.”

“Chiều nay cháu rảnh, có gì cháu sẽ lắp thêm một bóng điện nữa cho bà nhé. Dù sao thêm chút ánh sáng nữa cũng tốt.”

Bà Kim Ngưu vội từ chối, bà không muốn làm phiền anh đâu. Bà biết Thiên Bình là đứa hay bận rộn, anh học hành và còn làm thêm chưa kể luôn phải kèm cặp đứa em trai có chút ngông cuồng như Bảo Bình. Thiên Bình thì khác, anh không cảm thấy phiền khi nhận thêm một công việc nữa, dù sao cả ngày cũng rảnh giúp những người hàng xóm xung quanh cũng khiến anh đỡ buồn chán hơn.

Bà Kim Ngưu không tài nào từ chối được lòng tốt và sự tử tế kia nên đã gật đầu đồng ý. Buổi chiều, Thiên Bình cùng Bảo Bình tới trước quán, vào tầm giờ này khách hầu như không có, anh mở hộp dụng cụ rồi bắt đầu câu dây điện từ bên ngoài vào trong. 

Động tác rất thuần thục và tỉ mỉ, Bảo Bình ở dưới đợi chỉ đạo của anh trai để đưa vật dụng. Cậu ngáp ngắn ngáp dài lười nhác tìm kiếm cái kìm. 

“Em chào chị Xử Nữ.” Bảo Bình lên tiếng. 

Xử Nữ gật đầu chào hai anh em, cô lách qua chiếc thang rồi bắt tay chuẩn bị đồ ăn để mở bán hàng. Thiên Bình bên trên cũng sắp hoàn thành, đoạn trượt tay làm rơi chiếc kìm xuống dưới khiến Xử Nữ giật nảy mình, cô kêu lên.

“A! Đau quá.” 

Bảo Bình chạy lại, chiếc kìm rơi trúng vai của cô rồi. Từ độ cao kia rơi xuống thế này chắc chắn rất đau. Xử Nữ nhăn nhó, cô lắc đầu khi nghe Thiên Bình hấp tấp hỏi han.

“Có sao không, anh xin lỗi!”

Xử Nữ ngồi xuống ghế bên ngoài, cô len lén vạch tay áo lên thì thấy chỗ đau đang dần tím lên. Xử Nữ cố nén sự rát và nhức lại, cô mỉm cười gượng gạo khi thấy Thiên Bình đang đi về hướng mình. Mặt anh trông vô cùng căng thẳng, làn da bóng nhẫy mồ hôi vội vã đi tới chỗ cô rồi nói.

“Anh sơ ý quá, bên nhà anh có chút cao lạnh làm giảm vết thương lát nữa anh qua đưa cho em nhé.”

Xử Nữ gật đầu, đèn trong nhà đã làm xong. Thiên Bình cũng xin phép về nhà. Vừa về đến nhà đã dắt xe ra khỏi rồi phóng đi mất hút. 


Sau hai tuần đi công tác xa nhà thì hôm nay Cự Giải trở về nhà. Buổi chiều mát mẻ rất thích hợp làm bữa cơm gia đình, mọi người cùng tụ họp và quây quần hạnh phúc bên bàn ăn. Vợ ông- Song Tử  chưa đến giờ tan làm, trong nhà chỉ có cô con gái chắc đang ngủ trưa chưa dậy. 

Cự Giải lên gác cất túi hành lí. Vào nhà tắm tắm táp thoải mái, vừa bước ra khỏi thì thấy bóng dáng cô con gái nhỏ cũng mới thức dậy. Song Ngư chào bố mình, cô bê cốc nước ngọt vào phòng nhưng vừa mới chạm tay vào tay cửa thì bị bố gọi lại.

“Chiều tối cả nhà mình sẽ ghé qua nhà ông bà nội để ăn cơm, hôm nay có anh họ vừa đi du học về, con chuẩn bị sớm nhé.”

Song Ngư “vâng” một tiếng, cô lại tiếp bị bố nhắc nhở thêm.

“Uống ít nước có ga thôi nhé, nó không tốt đâu. Con nên uống nước ép hoặc sữa thì sẽ tốt hơn.”

Buổi chiều, cả nhà Song Ngư cùng nhau ra xe để đi tới nhà nội. Vừa bước xuống bậc thềm, Song Ngư gặp ngay Thiên Yết vừa đi mua kem về nhà. Thấy cô bạn ủ rũ, Thiên Yết lễ phép chào bố mẹ cô rồi chạy lại phía Song Ngư hỏi han.

“Hôm nay cậu đi đâu mà mặc diện thế, tớ vừa mua kem về còn định gọi các cậu tụ tập cùng ăn.”

Song Ngư cười, nụ cười méo mó khó coi. Cô không đáp, chỉ vẫy tay tạm biệt Thiên Yết rồi leo lên xe đi mất hút. Nhà ông bà nội Song Ngư cách nhà cô cũng khá xa, đi xe phải mất một tiếng mới đến. Suốt dọc đường đi, bố mẹ cô kể chuyện cho nhau nghe về chuyến công tác gặp nhiều rắc rối. 

Vèo một cái, chiếc ô tô đã đỗ trước cổng, cả nhà cùng nhau đi xuống rồi kéo ra ngoài vườn sau. Bữa cơm gia đình gồm các cô dì, chú bác bên nội nên hóa thành ba mâm, Song Ngư ngồi xuống bên bàn thứ hai rồi nhanh chóng nhập cuộc trò chuyện. Trên bàn là nhà bác thứ, bác nhắc nhở cô ăn nhiều lên vì thấy Song Ngư ngại ngần gắp thức ăn quá. 

Cuộc trò chuyện không được Song Ngư hưởng ứng lắm, cô đôi lúc chỉ cười cho qua hoặc bị hỏi gì thì trả lời ấy, đoạn thấy cô im lặng từ đầu tới giờ một người chị họ liền hỏi.

“Song Ngư năm nay lên lớp mười rồi nhở. Học thấy khó không em?”

Cô lắc đầu, đáp “Mới đầu năm lượng kiến thức chưa nhiều nên em thấy ổn, chắc vài hôm nữa sẽ khó thêm thôi.”

“Đúng rồi ấy, vào giữa năm là kiến thức khó lắm. Anh Minh nhà cô học ngày học đêm cơ mà, kể ra cũng khổ nhưng cuối cùng được đứng hạng nhất lớp nên cũng xứng đáng với công sức bỏ ra.”

Người cô ruột của Song Ngư lên tiếng, nói xong liền chưng ra cái vẻ mặt tự hào lẫn tự đắc. Song Ngư cười, cô cũng khen người anh kia rằng thành tích của anh ấy thật đáng ngưỡng mộ. Mẹ cô, bà Song Tử không thích điều này, thấy nét mặt buồn rầu của con gái bà liền nói.

“Cháu nhà em học chăm chỉ và lễ phép, con bé rất biết phân bố thời gian học cho khoa học nên nó không ép bản thân học nhiều như kiểu nhồi nhét. Học sao mà lượng kiến thức chắc chắn, bản thân vẫn có thời gian vui chơi thư giãn thì mới tốt.”

Người cô kia tỏ ra không hài lòng lắm, về sau cũng chả thèm hỏi han gì đến hai mẹ con cô nữa. Phía này bố của cô lại đang hết lời khen ngợi đứa cháu trai vừa đi du học về. 

“Chú nói cho cháu biết, ngày xưa chẳng qua ông bà nội ngăn chú đi du học thôi, chứ không cản thì giờ chú cũng như cháu rồi. Đi du học được mở mang thêm nhiều điều lắm, nhất là cái tính tự lập hơn. Chú thấy cháu trưởng thành, cứng rắn rồi đấy.’

“Chú để em Song Ngư thay chú thực hiện ước mơ đi du học, cháu thấy em ấy học rất chăm chỉ.”

“Không, học chăm là một chuyện còn học giỏi là một chuyện khác.”

Song Ngư ngồi kế bên nghe thấy hết, cô hơi cúi mặt cố gắng nhai nuốt miếng xôi khô khốc. Ông bà Song Ngư đi sang bàn này để chúc mừng các cháu bước vào một năm học mới, đến lượt Song Ngư ông nói.

“Cháu gái út nhà ta là trầm tính, ít nói nhất. Năm học mới hy vọng cháu gạt hái được nhiều thành tích, phấn đấu trở nên toàn diện như các anh chị trong họ. Nhà này ai cũng giỏi, ai cũng tốt cũng nên noi gương theo học hỏi cháu ạ.” 

Song Ngư gật đầu, cô vui vẻ thưa “Vâng, cháu sẽ cố gắng.”

...

“Bạch Dương, bê giúp bà rổ măng vào đây.”

Xử Nữ ngồi trong nhà nhìn ra sân, hôm nay Bạch Dương trông có vẻ tất bật hơn mọi ngày. Thường thì mấy công việc sơ chế kia Xử Nữ sẽ tranh làm hết và nhiệm vụ của cậu là chỉ việc đi lấy hàng cũng như khiêng hàng vào nhà. Xui xẻo thay, bả vai của cô bị đau nên không thể làm việc nhiều.

Buổi chiều muộn, vết thương kia tím bầm hơn trước. Cô không thể cử động mạnh hay mang đồ nặng được, Xử Nữ ngồi yên ở hiên mà ngứa ngáy tay chân khi không thể giúp bà làm việc. Cô ủ rũ lên tiếng.

“Bà ơi, lát nữa cháu phụ bà xào thịt gà nhé? Hoặc thái rau củ cũng được.”

Bà Ngưu đang lọ mọ rửa rau nghe thấy cô cháu gái nói vậy liền xua tay quở trách.

“Thôi, ngồi đấy nghỉ ngơi cho mau lành vết thương. Lát nữa bà lấy ít dầu bà xoa cho nó nhanh khỏi.”

Trời nhang nhác tối, ánh đèn đường đã được bật sáng. Giờ tan tầm đông đúc, tiếng còi xe thi nhau kêu inh ỏi ngoài phố. Thiên Bình lúc này mới về nhà, anh dừng xe trước cổng nhà Xử Nữ rồi gọi cô.

Thiên Bình có mua ít thuốc và cao dán cho cô, vết thương tuy không quá nặng nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy lắm. Dù sao vết tím bầm cũng sẽ phải mất hơn tuần mới khỏi, đồng nghĩa với việc Xử Nữ không được hoạt động mạnh để tránh gây đau nhức.

“Tối trước khi ngủ nhớ dùng cao dán này là được, hạn chế đeo cặp lên vai này nhé. Nếu không thì sáng mai anh đưa em đi học cũng được.”

Xử Nữ khăng khăng chối, cô đau vai chứ không đau chân nên vẫn đi được tới trường. Thiên Bình sau khi dặn dò kĩ lưỡng, anh xin phép ra về nhưng bà Kim Ngưu liền giữ anh lại, bà bảo.

“Thiên Bình, nay ở lại ăn cơm tối với nhà bà cho vui. Bà vừa bảo Bạch Dương đi gọi Bảo Bình rồi.”

Anh không tài nào từ chối lời mời của bà, đã vậy thằng em trai nhanh nhảu chưa gì gật đầu đồng ý luôn. Nó cùng Bạch Dương chạy vào trong bếp mang bát đũa lên nhà xếp sẵn, Thiên Bình theo bà vào nhà và cùng ăn tối. Bữa cơm đầm ấm, nói chuyện rôm rả, đã lâu lắm rồi anh em nhà Thiên Bình không được dùng bữa mà có đông đủ người quây quần như thế. Thiên Bình thật nhớ cảm giác có đầy đủ bố mẹ trong mâm cơm gia đình. 

___End chương 7__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net