Chap 25: Vì ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ trước được duy nhất một bạn đó là ThyLinh485  trả lời đúng với câu trả lời  là Xà Phu.

___________________________

Mọi người và kể cả bọn quái vật cũng quay lại, bất ngờ bọn chúng quỳ rạp xuống. Bản thân khi nãy vô cùng dữ tợn, nhưng sau khi thấy ánh mắt, chỉ cần là ánh mắt thôi thì đã gập đầu như kinh hãi. Uy áp do người đó tỏa ra chỉ khiến bọn Vampire như muốn nổ tung ra từng mảnh, chúng muốn nhấc chân lên chạy nhưng lại không thể, toàn thây như khúc gỗ, không tài nào chuyển động.

Người đó bước từng bước đi ra ngoài rừng, bọn Vampire lập tức nhường đường. Nhưng con đường người đó bước qua là thảm đỏ. Bọn Vampire tự động cắt động mạch ở cổ tay, và để máu chúng chảy thành một tấm vải lót đường cho vị chúa tể của nó_Xà Phu

Xà Phu bước từng bước oai nghiêm, tỏa ra khí tức bức người không chỉ Vampire mà cả mọi người cũng không thể cử động. Bản thân mọi người tự động quỳ xuống từ bao giờ, chỉ khác rằng trong con tim họ chẳng sợ Xà Phu như bọn Vampire kia. Trái tim, linh hồn nơi họ mạnh mẽ và quật cường hơn nhiều.

Nhưng có đủ để chống lại Xà Phu không?

Không đâu.

Xà Phu!_ bất ngờ Song Tử gọi

Là các cậu à?_ Xà Phu bình tĩnh

Cậu làm gì ở đây?_ Xử Nữ hỏi

Giúp các cậu thôi!_ Xà Phu nhún vai

Giúp sao? Hay là cậu là kẻ chủ mưu?_ Song Tử khó chịu

Muốn sao đây?_ Xà Phu bắt đầu khó chịu

Song Tử, cậu ấy đã cứu chúng ta!_ Kim Ngưu

Cứu hay hại còn chưa biết được đâu Kim Ngưu à!_ Song Tử

Thôi đi, Xà Phu nói là giúp mà, cậu hãy thôi đi Song Tử!_ Nhân Mã cũng bắt đầu lên tiếng. Vì sinh tử của tất cả bọn họ giờ phụ thuộc nơi Xà Phu.

Phải đấy, Xà Phu nói sẽ giúp rồi!_ Bạch Dương

Song Tử, hãy bình tình đi._ Ma Kết cuối cùng cũng có thể đứng lên và nói chuyện, khi nãy cô không còn sức lực để cử động.

Hừ!_ Song Tử cũng đành thôi.

Đấy đấy, kiêu làm gì, tôi đến để giúp mà!_ Nói rồi Xà Phu nhìn về phía bọn Vampire. Cả người chỉ lẳng lặng nở nụ cười chết chóc. Bọn chúng lập tức run người rồi rồi cơ thể tan ra, những giọt máu không phải ít tung toé cả một nên cỏ xanh biếc, nhuộm nó thành một mảng đỏ thẫm máu tanh.

Nè nè, tại sao lại để chúng chạy?_ Song Tử

Tôi chỉ cứu các cậu!_ Xà Phu

Biết ngay mà, tha cho đồng bọn mình sống để xong đi hại người chứ gì! Mày không phải loại tốt lành gì!_ Song Tử

Tao không thiết phải tốt lành với loại như mày!_ Xà Phu

Hai bên dường như sắp ẩu đả tới nơi.

Thôi bớt đi, hôm nay tới đây là quá đủ! Mọi người rảnh rỗi đứng đây xem đánh võ mồm hay sao?_ Thiên Yết chưa bao giờ khó chịu như vậy. Nó khiến mọi người ngạc nhiên nhưng ai cũng đành phải bỏ qua chi tiết đó vì điều cần thiết lúc này chính là quay về an toàn.

Có gặp cô ấy không?_ Thiên Yết hỏi Xà Phu, câu hỏi chỉ anh và Xà Phu nghe được, chỉ anh và Xà Phu mới biết được người đó là ai

Có!_ Xà Phu

Cô ấy không sao?_ Thiên Yết nhìn Xà Phu

Khát đến ngất!_ Xà Phu quay người đối diện Thiên Yết.

Tôi có thể cho cô ấy!_ Thiên Yết lập tức thay đổi biểu hiện trên khuôn mặt

Tôi cũng có thể mà Thiên Yết :))_ Xà Phu cười khinh

Máu của dòng thuần có thể sao? Như vậy không phải vẫn nên là máu của tôi à?_ Thiên Yết nêu ra điểm bất hợp lý

Cô ấy không cần đâu :))_ Xà Phu nhìn ThiÊn Yết bằng ánh mắt vô cùng là không thiện cảm

Cô ấy sẽ cần, ít ra không phải anh!_ Thiên Yết nhoẻn miệng cười.

Tiếc cho anh, sự lựa chọn lại khiến anh thất vọng rồi!_ Xà Phu cũng cười đáp trả rồi xoay người mất hút vào rừng sâu.

Ở Xà Phu, Thiên Yết anh cũng thấy sự cô độc, bóng lưng cô đơn trên bước đường cậu ta đi. Anh chợt nhận ra, anh có bạn bè, hình như vẫn không hẳn là thua kém Xà Phu như anh vẫn sầu não, cái anh thua chính là tình yêu sao? Có phải anh thua Xà Phu ở chuyện tình yêu không? Tình cảm của anh dành cho Bảo Bình không lớn bằng Xà Phu sao?

Tình yêu sao lại nói đến thắng hay thua? Mà là có đủ sức mạnh để chiếm lấy tình yêu mà mình mong muốn mong đợi hay không?

Anh có thể không?

Em có chọn anh không?

Tại sao anh lại tự hỏi lòng như vậy?

Anh khao khát em tới vậy sao?

Vậy nếu em không chọn anh, anh biết làm sao đây Bảo Bình?

Chưa bao giờ anh tự hỏi lòng nhiều như vậy!!!!

Tất cả là vì em!

Nếu bạn yêu một người, nhưng lại không có đủ dũng cảm nói ra, lại càng không đủ dũng cảm nhìn người bạn yêu thương sánh vai cùng người khác, thì làm thế nào đây!? (Giúp Ly trả lời nhé ^^)

Thiên Yết nhìn Xà Phu đi như vậy, trong lòng dâng lên một cỗi khó chịu nhưng không sao tả nổi, là vì Bảo Bình sao? Là vì Bảo Bình không cần đến anh sao?

Cuối cùng, anh cũng rời đi, rời khỏi nơi đầy máu này.

Xà Phu bước, anh bước, anh vẫn cứ bước, nước mắt chực tuôn ra. Anh liệu có thể thắng Thiên Yết hay không? Khi anh cảm nhận được anh dường như không chiếm một phần nào trong trái tim Bảo Bình, anh đã vì cô, đã cùng cô sống nhưng lại không thể cùng cô bước. Anh và cô cùng một thế giới nhưng lại xa cách trung trùng. Tam giới, anh và cô đều ở Ma Giới, có lẽ sẽ có lợi với anh hơn Thiên Yết chứ nhỉ? Thiên Yết giờ đã là người của Thiên Giới, nghịch với Bảo Bình. Có phải anh sẽ có cơ hội không?

Nhưng bản thân vẫn không thể tự chủ mà rơi nước mắt.

Nhớ lại,.....

Khi anh gặp cô trong rừng, làn khói đen đang bao lấy cơ thể Bảo Bình, cô thì lại hôn mê bất tỉnh, làn khói ấy đầy sát khí, rõ là muốn hại Bảo Bình, nhưng anh lại cảm nhận thấy ngọn khói đen ấy gặp chút khó khăn, (Bảo Bình của Ly mà lỵ ) trong lòng lại không kìm được khi thấy cô như vậy, nên một chưởng đã xé tan làn sương khói ấy.

Anh ngắm nhìn Bảo Bình cô, quả nhiên, khi ngủ cô vẫn mang vẻ đẹp yêu nghiệt, nhưng lại dịu dàng hơn. Khác hẳn khi cô tỉnh dậy và nhìn vào anh bằng đôi mắt xé nát tim với vẻ lạnh lùng ấy.

Khát!_Bảo Bình bất giác nhe răng ra và cố cắn vào cổ anh. Như lần đầu anh thực sự ở bên cô, lúc đó cô cũng bất tỉnh, lúc đó thật hạnh phúc.

Anh cho em_ Xà Phu dịu dàng nâng Bảo Bình lên cổ mình để cô cắn vào. Anh nhớ lắm, anh nhớ lần đầu kia anh được hôn cô, anh vẫn luôn khao khát cô cần anh như lúc đó. Và bây giờ đây, khoảnh khác ấy đã quay trở lại, Bảo Bình cô đã ở đây, và đang ở cạnh anh, trong vòng tay anh.

Đoi với ma cà rồng, thì việc hút máu nhau là việc thể hiện tình cảm của nhau. Đó là việc mà ma cà rồng làm, đối với ma cà rồng thì nó như loại quan hệ nam nữ, vô cùng khoái lạc. Tràn đầy tình cảm, vô cùng ấm áp. (Nhưng ko có nghĩa là Vampire ko quan hệ nha mấy ba mấy má)

Anh ngóng chờ....

Nhưng...

Xà Phu!_Bảo Bình gọi, cô đã tỉnh.

Xà Phu bất ngờ, anh hạ tầm mắt xuống người con gái với đôi mắt không gì lạnh hơn nhìn anh, anh chỉ miễn cưỡng cười gượng.

Ngay lúc này anh biết mọi khoảnh khắc đẹp đẽ đều tan biến, tan biết hết rồi! :))

Xà Phu, cảm ơn, nhưng lần sau không cần đâu!_ Bảo Bình rời khỏi vòng tay anh, vòng tay luôn sẽ dang rộng vì cô, rời khỏi vòng tay của người nguyện vì cô mà hi sinh tất cả.

Tại sao?_ Xà Phu hỏi nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào, có hay không trong lòng anh thật sự quá đau đớn.

Cô từ chối anh sao?

Anh thật sự muốn biết?_ Bảo Bình vẫn lạnh lùng mãi lạnh lùng với anh. Tại sao chứ?

Anh muốn biết _ Xà Phu thật sự đau, anh đau thấu tâm can, nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười tươi tắn của mình, đối với Bảo Bình, cho dù là bất cứ khi nào, anh cũng muốn thấy anh đẹp và mạnh mẽ nhất, ít nhất là trước mặt của cô, cô gái anh yêu thương đã gần 500 năm.(Bảo Bình và Xà Phu đã gần 600 tuổi nha ^^)

Tôi kinh tởm!_ Từng lời từng lời mà Bảo Bình cô nói ra như dao đâm thẳng vào tim anh, một nhát đã đủ chí mạng nhưng lại nhiều lắm, có phải một nhát đâu?

Kể từ khi quen biết cô, chỉ một lần anh mãn nguyện còn những ngày không cô, anh thương nhớ, nhớ đến khổ tâm. Ở bên cô, cô lại làm anh đau, đau đến đánh tan mọi sự mạnh mẽ của một thằng đàn ông, anh đã khóc.

Khóc vì ai?

Em kinh tởm tôi sao?_ Xà Phu cuối cùng cũng không thể giữ vững nụ cười ấy nữa.

Anh có thể miễn cưỡng nhưng đừng cố cười khi thật sự anh không thể cười, nó khiến anh thật sự trông rất xấu xí!_ Bảo Bình vẫn đứng nhìn anh, khuôn mặt không chút biến sắc, cũng chẳng chút dao động.

Cô thấu anh sao?

Anh im lặng và không cười nữa.

Có cần tôi ở cạnh không?_ Bảo Bình vô cùng thản nhiên đưa ra lời đề nghị

Không, em đi đi, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn em thấy tôi yếu đuối, có chết cũng không!_ Xà Phu quay lưng lại với Bảo Bình.

Tròng lòng cô chợt bất giác đau lòng, bóng lưng anh cuối cùng cũng hướng về cô, anh quay lưng lại với cô?

Cảm giác khó chịu này là vì điều gì?

Nhưng cô lại không thèm nói thêm gì, trực tiếp rời đi, khiến anh chút hụt hẫng chăng?

À, giúp tôi...cứu bọn họ!_ Nói rồi cô biến mất hút trong khu rừng u ám.

Bước từng bước, anh nhớ lại, khi nãy cô từ chối anh, cô kinh tởm anh, nước mắt anh vẫn trực tiếp tuôn lệ.

Anh thật sự yếu đuối trước cô.
Vì cô mà anh rơi lệ.
Cũng vì cô mà anh có động lực sống.
Vì cô, anh khát khao sức mạnh.
Tất cả là vì cô.

Nhưng Bảo Bình cô đã khi nào vì anh
chưa?

Khi bạn yêu thích một người, bạn có đủ bản lĩnh để làm tất cả vì người bạn yêu không? Nếu có, thì hãy nghĩ lại xem người kia có thể làm như bạn không? Nếu không, bạn có thấy việc mình làm có vô nghĩa không? Bạn có nên buông xuôi và bỏ cuộc.? Người ấy không thể, và bản thân bạn, sẽ cảm thấy đau lòng chứ?
(Cho Ly ý kiến, vì đây là mấu chốt cho cuộc tình tay ba sắp tới)

Xà Phu với nụ cười vào xoa mắt đắng, anh dừng bước.

Con đường mà Bảo Bình đã bước và con đường khác không có Bảo Bình, đồng nghĩa với việc anh sẽ chẳng đau khổ nữa khi bước tiếp bước vào con đường không cô. Nhưng con đường kia lại có cô, niềm hy vọng và lẽ sống của anh, hơn hết nó làm anh đau đớn hơn bất cứ sát thương vật lý nào.

Xà Phu anh sẽ bước về phía Bảo Bình cô chứ? Anh sẽ chấp nhận mọi đau khổ sao mà đến bên Bảo Bình cô sao?

Anh nên như thế nào đây?

Phải chi, em đừng tàn nhẫn với tôi thì hay biết mấy! ☺️

___________________________

Câu hỏi tiếp đây, Xà Phu sẽ chọn con đường nào?
A. Con đường không có Bảo Bình chính là không có đau khổ
B. Con đường có Bảo Bình và tràn ngập những tổn thương
C. Không muốn tiếp tục bước đi nữa, anh mệt mỏi, khi không có Bảo Bình, anh sẽ ra đi

*nhớ giúp Ly trả lời cả 2 câu hỏi trên kia luôn nha 😊
___________________________
2191 từ☘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net