ii. And Then There Were None

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái đứng nép trong góc phòng, sự chịu đựng dấy lên tới đỉnh điểm. Cô gái chậm rãi đi tới gã đàn ông nhỏ người nhưng hệt như một con sói kia. Như một thước phim quay chậm

Chát 

Cô vung tay tát anh ta.


ba tiếng trước

Trời dần tối.

Leonar Chloé nhìn vào lá thư màu vàng nhạt, rồi lại nhìn lên căn "biệt thự" trước mắt. Gọi là biệt thự cũng chẳng đúng, vì thứ trước mặt cô lúc này giống như một tòa lâu đài thì hơn. Leonar chà nhẹ ngón tay cái và trỏ lại với nhau theo thói quen, khuôn mặt hoang mang lộ rõ. Cuối cùng, sau một hồi trấn tĩnh bản thân, đôi chân đang rung rẩy của cô tiến từng bước một tới tòa lâu đài lộng lẫy kia, nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ to lớn.

Cốc cốc cốc

Cánh cửa to lớn di chuyển. Leonar hối hận rồi, đáng lẽ cô nên nghiên cứu kĩ hơn trước khi đặt chân tới cái nơi đáng sợ này. Giây tiếp theo, một anh chàng cao ráo với mái tóc cắt ngắn mở cửa, khuôn mặt anh tuấn tới mức Leonar đứng hình tại chỗ, thầm khen hết lời về chàng trai này.

"Xin chào, tiểu thư xinh đẹp. Chào mừng tiểu thư đến căn biệt thự đổ máu ghê tởm này. Tiểu thư đến đây một mình à?"

Leonar bị khuôn mặt đẹp trai và thái độ không lịch lãm chút nào của anh chàng này khiến cô đứng hình, lắp bắp trả lời.

"Đ..úng vậy. T...tôi có mang theo thiệp mời." Nói đoạn, cô ngại ngùng chìa tấm thiệp sang trọng màu vàng nhạt đưa cho anh chàng nọ.

Chưa để cô chìa tấm thiệp ra, anh chàng đã mở tung cánh cửa, hoan nghênh cô nàng nhỏ nhắn e thẹn này, mời cô vào trong. 

Chứng nhút nhát không đúng thời điểm lại tái phát rồi, hiện tại trước mặt cô, đếm sơ qua cũng phải gần chục người. Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, cô kinh ngạc nhìn từng người một, ai ai cũng có tiếng cả. 

So với một nhà báo chẳng có tí bản lĩnh nào như cô thì đây là một lợi thế cực kỳ, cực kỳ lớn.

Chưa kịp thể hiện niềm vui gì trên mặt, mọi người đã đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cánh cửa, Leonar tội nghiệp đã trở thành chủ đề bàn tán.

"Chào cô em dễ thương, cho tôi mạn phép hỏi em tên gì đấy?" Người đàn ông nọ đứng đâu đó trong phòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô hỏi một cách rất tự nhiên.

Anh ta hơn một mét tám, cao dưng dửng hơn Leonar cũng phải một cái đầu, mái tóc có keo được vuốt ngược với bộ gile sọc đen xám, ngũ quan tinh tế và sắc sảo cùng đôi mắt xám khiến tinh thần cô điên đảo. Nếu ai đó nói Leonar có ngày sẽ chết vì trai đẹp, cô sẽ không ngần ngại mà tin ngay.

Người này không cần hỏi cũng biết, ảnh đế đẹp trai số một của showbiz, cũng là người đàn ông đào hoa Libran Vicent.

Đứng gần nam thần trong mộng như thế này, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ để Leonar ngã khuỵu.

"Leonar Chloé, năm nay hai mươi lăm, là một nhà báo thuộc ban Pháp Luật ở tòa soạn X, hân hạnh được gặp anh và mọi người!" Do không kiềm được sự ngại ngùng, Leonar đành hét toáng lên.

Căn phòng lớn nhất tòa dinh thự này bỗng chốc yên ắng.

Đến bây giờ Leonar mới phát hiện, ngoại trừ Libran, tất cả mọi người ở đây đều mang bộ mặt khó tả, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.


Rất lâu sau, cô cũng chẳng rõ là bao lâu, một người đàn ông trong bóng tối bước ra. Người đàn ông có vẻ nhỏ người hơn Libran, khóe miệng nở một nụ cười hiền, là một nụ cười hiền nhưng so với một cô gái nhạy cảm như Leonar, cô cảm thấy nó giống như một nụ cười mỉa mai hơn.

"Airl Thumber, đã lâu không gặp."

Người nọ tên Aril là một ông chú trung niên, râu ria lởm chởm, mái tóc đã dài tới mang tai trông thật khó chịu. Ông chú sau khi nghe xong giật nảy mình, dù khuôn mặt không chút cảm xúc nhưng ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi. Ông ta từ từ quay người, cất giọng khàn khàn.

"Virgone Frank, cậu vẫn hận tôi như ngày nào nhỉ."

Leonar biết người này. Virgone là một cảnh sát hình sự, một tay có thể chỉ huy tổ đội bắt một tổ chức khủng bố ghê gớm gì đó, trông rất tài năng khi chỉ mới ba mươi. Nhưng so với trên báo, Virgone Frank trước mặt cô trông bình thường hơn.

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài của cậu ta.

Virgone không đáp, có lẽ đang suy nghĩ gì đó. Anh ta lạnh lùng nhìn Aril, rồi chuyển ánh mắt sang vợ cũ của hắn ta, Capriana rồi rơi vào trầm tư.

"Tởm thật, mấy kẻ sát nhân đều ở đây cả nhỉ. Xem ra người mời cũng khôn kéo đấy nhưng ngu cái là anh ta mời cả tôi tới."

Giọng nói vừa cất lên trên dãy cầu thang rộng lớn và hoành tráng, tất thảy mọi người đều ngước lên nhìn. Người vừa bước xuống vừa buông lời có phần dửng dưng ấy không ai khác ngoài Picis.

Leonar không hiểu vì sao cảm thấy hơi tức giận, cô lấy làm lạ.

"Cô gái trẻ kia đâu rồi?" Sagittaria đột nhiên hỏi, có vẻ do bênh nghề nghiệp.

"Cancius không sao, em ấy chỉ ngất do đi một quãng đường dài thôi. Cảm ơn vì đã quan tâm, bác sĩ Camilla ạ."

Trong giới, không ai mà không biết vị thám tử từng có quá khứ huy hoàng sau đó mai danh ẩn tích một cách bí ẩn, rồi lại xuất hiện và phá những vụ án mà cảnh sát không tìm được lời giải đáp. Nhưng đó không phải là tất cả. Để bàn tán về Picis, cũng cần phải có cái tính cách vô tâm quá đáng và quái đản không ai hiểu nổi của anh ta.

"Nhục nhã thật. Kẻ thù lớn nhất của mỗi người chúng ta giờ đang quy tụ về một chỗ và bất lực không làm được gì." Virgone nhún vai, tỏ vẻ bất mãn.

Trong lúc Leonar chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì 

Bốp

Picis không quan tâm tới những ai đang có ở đây, túm lấy cổ áo của Aril, vung tay đấm mạnh vào hắn ta một cái, cơn tức giận như lửa đốt tràn ngập khắp căn phòng. Cú đánh quá mạnh và ập tới bất ngờ khiến Aril đỡ không kịp, lập tức hưởng trọn cú đấm, ngã nhào xuống đất.

Capriana hoảng hốt, ả ta nhào tới, ôm lấy gã đàn ông đang nằm sõng soài trên nền đất và máu mũi không ngừng chảy kia.

Hết thảy những người đàn ông trong căn phòng ấy nhanh chóng chạy lại cản lấy Picis, muốn ngừng hành động làm loạn của anh ta. Nhưng so với sức khỏe của một cựu cảnh sát hình sự như Picis, anh ta điên cuồng muốn lao tới cắn xé Aril thành từng mảnh, điên cuồng la hét.

Aril bất giác cười, một nụ cười chứa đầy sự đau thương và chua chát, như thể cú đấm này của Picis rất đáng. Anh ta vẫn cười một cách nhởn nhơ, mặc cho Capriana ngồi bên cạnh hỏi han và không ngừng dùng khăn lau máu cho hắn.

Leonar đứng nép trong góc phòng, sự chịu đựng dấy lên tới đỉnh điểm. Cô không hiểu, cớ gì lại ra tay đánh người với không một lời giải thích? Không thể bình tĩnh nói chuyện một cách bình thường được à? Có nhiều cách để đàm phán, đâu nhất thiết phải đấm người như vậy chứ? Thế là, với rất nhiều khúc mắc trong lòng, cô chậm rãi đi tới gã đàn ông nhỏ người nhưng hệt như một con sói đang đói kia. Như một thước phim quay chậm

Chát

Cô vung tay tát anh ta.

Picis bị cô gái nhỏ nhắn e thẹn tát làm anh ta sững người. Gò má bỗng chốc đỏ ửng, quả thật cú tát này không hề nhẹ, Leonar đã thực sự tức giận. Picis tỉnh táo hẳn, anh ta không gây chuyện nữa, khuôn mặt xám xịt và im lặng đi lên lầu.

Thế cũng tốt.

Leonar hối hận thật sự rồi.

Ba giây trước, cô còn hùng hồ đi ra tát anh ta. Ba giây sau, cô gái tay chân bủng rủng như cọng rơm trước gió. Nước mắt trào chực ra

Mình vừa làm cái quái gì thế này?

Quả thật, khi con người ta tức giận, thì hành động của họ cũng chẳng kiểm soát được. 

Căn phòng ngượng ngùng thấy rõ, rồi ai nấy đều trở về phòng riêng của mình.

***

Lượn lờ trong khu vườn phía sau dinh thự, Capriana người đầy phiền muộn nhưng chẳng thể thốt thành lời.

Ả không phải là người lảng lơ như người đời thường nghĩ. Ả cũng từng là một người mẹ, ả cũng từng là một người phụ nữ bình thường, ả cũng từng có tham vọng hơn ai hết.

Nhưng sóng gió cuộc đời là điều không thể tránh khỏi.

Ả còn nhớ, cái ngày của mười tám năm trước, ả run rẩy cầm que thử thai hiện hai vạch trên tay, nhẹ nhàng chạm vào bụng mình đang có một sinh linh bé nhỏ đang say giấc nồng rồi vui mừng khi có Aril bên cạnh, tưởng tượng ra cuộc sống viên mãn sau này của một gia đình ba người.

Độc ác thật.

Ả nghĩ, nếu con gái mình không chết, mình giờ này con bé cũng đã mười tám tuổi.

Thật là một người mẹ tồi.  

Cũng đi được nửa đời người, cũng đã ba mươi tư nhưng vẫn không thoát khỏi bóng hình của quá khứ. Vẫn cắn răng tỏ vẻ vui sướng khi người mình yêu bị đánh đập bầm dập dưới đất, vẫn nuốt nước mắt mà thốt ra những lời lẽ khó nghe với hắn.

Làm vậy để được gì? Con gái ả sẽ quay về à?

Ả đau đớn, rồi lại tự trách bản thân, trách chồng cũ, trách cái thế giới tàn nhẫn không tình người này.

Cũng chẳng được gì.

Nhìn lên bầu trời đầy sao, ả nhắm mắt, thầm cầu nguyện.

Con gái của mẹ, nếu con nghe được lời mẹ nói thì con hãy luôn nhớ rằng, mẹ luôn yêu thương con, nguyện vì con suốt quãng đời này.

"Ừm... Xin chào?"

Do mãi mê chìm vào nỗi đau của quá khứ, Capriana không biết có một bóng dáng của cô bé đứng đây từ thuở nào.

Capriana đứng hình nhìn Cancius. Nếu con gái ả còn sống thì sẽ giống hệt như cô gái này.

Trông tràn đầy sức sống và đẹp đẽ làm sao. 

"Chào, cứ gọi ta là cô đi nhé, trông ta không trẻ như cháu tưởng đâu."

"Vâng."

"Tên cháu là?"

"À, vâng." Cancius đắn đo một hồi, cũng quyết định ngồi xuống cạnh Capriana.

"Cháu là Cancius Marley, mười tám tuổi, là một học sinh ạ."

Giống thật.

"Cô vừa nói gì đấy ạ? Cháu nghe không rõ."

Capriana choàng tỉnh, phát hiện suy nghĩ của mình trong vô thức vừa thốt ra.

"Không có gì. Ta là Capriana Victor. Cháu đến đây làm gì thế?"

"Cháu lúc chiều bị say xe nên ngủ một giấc. Lúc khỏe lại chán nên ra đây hóng gió." Cancius tự nhiên, không ngại kể với Capriana.

"Mà..."

"Picis bị làm sao thế ạ? Anh ta bị sưng hết một bên má, thế nào cũng không nói cho cháu biết."

Nghe tới đây, Capriana mới nhận ra đây là cô gái mà Picis nhắc tới khi nãy. Vẻ mặt lo lắng và sốt sắng của Cancius khiến ả biết ngay quan hệ của cô gái này với tên khùng kia không bình thường.

"Không có gì đáng lo ngại đâu cháu." Capriana bình tĩnh nói. "Cháu có họ hàng gì với Picis không? À đừng lo, cô chỉ đang lo sợ cho cháu rằng tên kia sẽ làm gì với cô gái dễ thương này mất."

Được khen, Cancius có hơi ngại ngùng. Trông thái độ của nó có vẻ kì lạ hơn so với thường ngày.

Hay là do Capriana mang tới cho nó một cảm giác kì lạ?

Nó không biết nữa.

"Cháu được nhặt từ cô nhi viện ạ." Cancius cười trừ. "Picis là người cưu mang cháu, giúp cháu thoát khỏi nhà tù kinh tởm đó." Nói đến đây, Cancius có phần lảng tránh, như không muốn kể tiếp nữa.

Capriana bị kích động.

Ả ta đưa hai tay lên đặt mạnh vào vai Cancius. Cả người run lên.

Ả thở một cách khó khăn. 

Canpriana nhận ra hành động quá đáng của mình, lập tức thu tay về. Nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi chỗ đó, mặc cho vẻ mặt khó hiểu của Cancius.

Nếu còn ở đó nữa, ả ta sẽ điên lên mất.

***

Lòng tin cũng giống như một tờ giấy, khi đã nhàu nát sẽ không bao giờ phẳng phiu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net