CHƯƠNG 7: Ngoài dòng lễ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày lễ hội lớn là kẻ thù của các cửa hàng tọa lạc trên con phố nhỏ. Những người khách từng ghé qua đã sớm lẩn trốn trong đoàn người huyên náo. Họ ngợp trong bể người lấp kín hai bên đường, hàng nghìn con mắt chợp rợp đang rúc ráy qua những mái đầu ngả nghiêng.

Giờ diễu hành đã điểm. Đó là lúc sự hưng phấn dâng đến tột đỉnh. Tiếng gào rung động cả mặt đất, tưởng chừng như kéo chú voi đi đầu hàng ngã khụy. Những màn trình diễn kéo đến ồ ạt và chóng mặt, nhưng cũng hoành tráng và trầm trồ. Đoàn diễu hành bước tới cuối con đường, biến mất trong làn khói mờ xám.

Thiên Bình tựa tay vào lan can, dõi theo những cái đầu lập lờ xuôi theo làn sóng xô bồ đưa về con đường Mùa Xuân.

Con đường khuyết màu của mùa xuân sinh nở, nhưng lại đâm chồi những hồi ức ủ mầm sau một mùa đông đằng đẵng. Chốn phố chở những người lỡ bước trở về những ngày dĩ vãng của cái thời xa xăm nào, có thể là của chính họ, hay của một người đã đánh mất bóng hình trên thế gian.

Các nhà thơ hay ví von nó như một chiếc chìa khóa bạc, tra vào cánh cửa vàng son của bảo tàng kí ức, mở ra bao mảnh chuyện cũ của những bóng ma vất vưởng, chân đeo xiềng, xích hồn giữa cõi tục. Có người may mắn đã nhìn thấy quá khứ của một tên từng lưu lạc ba thập kỷ, có kẻ còn lội ngược dòng hồi ức của người sống trong thời đại Đen.

Thiên Bình không đặt lòng tin trong miệng lưỡi của gã kể chuyện trên phố. Anh nghĩ kẻ đó chỉ là một lũ lừa bịp, gã tạo dựng những câu chuyện kì bí, cầu xin sự quan tâm của những người xung quanh. Thời đại Đen là gì? Anh chưa bao giờ nghe tên đó qua những lời vang trên phố đông người qua kẻ lại, những lời thì thầm nương trên vành tai đỏ lựng, hay những trang sách cổ thủ thỉ tâm tình.

Ấy thế mà Thiên Bình chẳng thể phủ nhận, rằng lòng anh cứ thấy bồi hồi khi bước vào con đường Mùa Xuân, và những ngày nhạt màu bỗng chốc rung lên sau hàng song sắt trong góc tối ký ức.

Từ ngày lạc bước, đôi chân anh luôn tự động rẽ hướng khi chỉ mới nhìn thấy bảng tên đường.

Qua lăng kính của ký ức còn chắt lại, Thiên Bình lò dò theo những bức tường gạch nâu đắp lớp rêu phong, đi qua những mái nhà lợp sắc đỏ đã lớn tuổi với đôi chân trần dẫm rộp xuống lá héo. Mùi của con người quyện vào trong hương hoa ngập trong mũi anh.

Con đường ấy mở lòng đón nắng vàng choàng qua vai người. Những kẻ đi thăm thú vui nán chân dưới các bức tượng cố thủ trên con đường.

Chúng bắt đầu cử động, bụi sớn sác rơi xuống.

Những bức tượng nghệ sĩ tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài một năm. Kẻ gảy đàn, thằng đánh trống, người thổi kèn, lần lượt những tên chơi nhạc cụ khuấy động con đường với những giai điệu đã vọng qua các bức tường thời đại. Chúng chỉ chơi duy nhất một bài và lặp lại cho đến khi đồng hồ điểm qua mười hai giờ trưa. Có lẽ do chúng chỉ có thể thức dậy vào một ngày duy nhất trong năm nên chúng không có thời gian học thêm bài nào.

Chúng chơi mãi một bản nhạc đã ngấm vào trong tiềm thức từ thuở ma thuật trao sinh mệnh cho chúng, biến chúng từ cục đất sét vô tri trở thành những người nghệ sĩ thực thụ. Có khách vãng lai dừng chân hỏi: "Ai đã dạy chúng mày bài này?". Nhưng chúng ngâm câu trả lời. Cái miệng ấy chỉ mở ra khi câu từ đã biến hóa thành nốt nhạc.

Và rồi, không còn ai hỏi chúng nữa.

Những kẻ chưa từng bước cùng trên một con đường giờ đây vai kề vai, ca vang bài hát như cứu vớt nó trước khi chìm vào miền quên lãng. Một nỗi sợ kìm kẹp trong tâm trí họ, rằng một mai kia, những bức tượng ấy sẽ vỡ vụn trong vòng xoáy điêu linh.

Ta bước giữa vành đai thế giới phân hai

Chạy trên thảo nguyên những con sói lạc lầm

Vượt đầu ngàn núi tuyết của xứ đông tan

Băng qua biển đông muôn trùng sóng biếc gầm...

Thiên Bình bước xuống cầu thang, giọng hát leo qua những vách tường chót vót, lọt thỏm vào trong mái nhà. Với Thiên Bình, anh không cần phải đến con đường Mùa Xuân để lắng nghe bài hát, bởi sự tồn tại của nó cả hàng ngàn thế kỷ đã thu âm vào trong tim anh. Thiên Bình chẳng cần đợi đến lễ hội Thu Hoạch, chỉ cần lúc vui thì ca hát, lúc buồn thì ngâm nga giai điệu, chỉ như vậy thôi đã khiến lòng anh tràn đầy nỗi thao thức khó tả.

Thiên Bình chỉnh trang phục rồi mở cửa, bước vào trong phòng. Ngôi nhà này được thiết kế hai tầng và có một không gian hẹp vừa đủ dựng cầu thang nối giữa hai tầng, nằm lẻ loi sau cánh cửa gỗ. Tầng trệt trưng bày các món hàng, còn gia đình anh sinh hoạt chủ yếu ở tầng trên.

Nhà anh có truyền thống buôn bán từ lâu đời. Nhờ có nó, tổ tiên đã cầm trụ cho đến thế hệ của anh. Nhưng dạo gần đây, việc kinh doanh không tốt lắm, kinh tế nhà anh cũng bắt đầu lao đao.

Thiên Bình lấy ghế ra, ngồi thơ thẩn giữa quầy.

"Leng keng"

Cánh cửa kẽo kẹt lê bước cùng tiếng chuông ngân dài đánh thức Thiên Bình. Anh đứng lên, lơ mơ nhìn vị khách đầu tiên của tiệm. Mặt trời nhô lên nóc nhà đối diện, tản tia sáng xuyên qua lớp kính.

Cánh cửa lui về sau áo choàng đen thướt tha. Người ấy hạ mũ áo xuống, làn tóc tuyết tan dưới ánh nắng cháy bỏng. Nắng nhú qua đỉnh đầu, chớp chớp đôi mắt nhẹm đầy tâm tư.

Một vị khách vẫy vùng trong sợi chỉ lòng rối ren, khép lại âm thanh hỗn tạp phát ra từ chiếc chuông vàng va vào cánh cửa gỗ.

Thiên Bình luôn đeo một mặt nạ cười, anh luôn đón tiếp khách hàng với niềm hoan hỉ chảy đầy trên da mặt. Người bán hàng là một nghệ sĩ, và cửa hàng chính là một sân khấu. Nhưng mỗi khi đối diện với người con gái này, Thiên Bình không bao giờ diễn trọn vai diễn trong vở kịch tự thêu.

Vì trong mắt cô ta, thế giới này đã bỏ quên sự thật.

- Cậu không nên chào đón khách hàng với khuôn mặt xám xịt đó.

Cô ta cất tiếng, giọng nói trầm hơn những cô gái cùng tuổi.

- Tôi đang bị mắng vốn bởi một kẻ còn chẳng cười nổi luôn à? - Thiên Bình nghiêm giọng, nhưng chưa quá nửa phút sau, Thiên Bình cười hềnh hệch. - Đừng căng thẳng quá nhé, Ma Kết! Thế... cậu muốn mua gì à?

Trong giây lát, Ma Kết ngập ngừng, cô ta ngoái đầu nhìn qua khung cửa sổ. Ngoài kia, con đường chỉ còn những cành khô lật đật rong ruổi theo đám lá vàng xơ xác. Giả như có bọn ngoại lai xâm phạm, hẳn chúng sẽ lầm tưởng thành phố này đã bị bỏ hoang.

Thiên Bình ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đó, anh hơi khom lưng, tay đan vào nhau, mắt dán chặt vào người con gái ấy.

Sau một quãng thời gian dài xa cách nhau, Thiên Bình mới có dịp ngắm nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như vậy. Có những ngày mưa phùn rửa trôi cát bụi, có những đêm hoa tuyết xóa nhòa màu đất, họ vô tình chạm mắt nhau trên những con phố vắng hơi người, kẻ buông theo chiều gió, người lao ngược đường gió qua.

- Hôm nay không có đèn Phượng Hoàng sao?

Thiên Bình nhướn mày. Trí não của cô ấy vẫn chôn vùi trong những ngày tháng xưa sao? Loại đèn Phượng Hoàng đã không còn thịnh hành trong những năm cuối của thời đại Bình Minh nữa. Đèn Phượng Hoàng phát ra ánh sáng mạnh, gián đoạn giấc ngủ của người tiêu dùng. Lẽ thế, mọi người cũng bắt đầu vứt bỏ nó.

Đã đến lúc nó nên yên nghỉ trong quá khứ, chỉ còn là hình ảnh dựng trên những trang sách truyền lại cho thế hệ tương lai.

- Loại đèn đó đã ngừng sản xuất cách đây mười năm rồi. Không ai muốn nó suốt một thời đại.

Nỗi thất vọng thoáng qua trong đôi mắt Ma Kết, dấy cơn tò mò dâng lên trong Thiên Bình.

Thiên Bình đã gặp qua rất nhiều khách hàng. Có những người đến tiệm với quầng thâm hằn vết trên gương mặt hao gầy, hỏi mua những loại đèn thảo dược, mong mỏi đổi lại giấc ngủ yên say. Lại có vài khách hàng xô đẩy, giành giựt vì một lòng tin hư ảo, rằng ánh sáng từ ngọn đèn lặng im kia sẽ xua đuổi những vong hồn bám đuôi. Và cũng có những vị khách đến từ con đường tối mù, trót nghe qua lời đồn lảng vảng trên con phố Không Ngủ. Họ đang tìm lại chính mình, tìm về dáng hình xưa hắt qua ngọn lửa cháy trong tim đèn giữa bốn phương đêm tối vầy đàn.

Anh tự hỏi, rốt cuộc Ma Kết sẽ thuộc kiểu khách hàng nào.

Bạch Dương và Xử Nữ còn bỡ ngỡ mùi đất cỏ lạ, bất ngờ trở thành bạn của một con người sinh sống ở phía bên kia thế giới của chúng. Song Tử không có một ý niệm về xuất thân của chúng, một thế giới song song với thế giới của cậu ta thuở còn hỗn mang chưa từng khai sinh trong tiềm thức cậu ấy. Cậu ta đối với chúng như một người bạn đã quen thân từ lâu.

Xử Nữ không biết vì sao cậu ta lại vui đến thế khi nghe lời khen của cô. Niềm vui của Song Tử phun trào từ nơi sâu thẳm trong lòng dung nham, nở trên hai má hồng phây phây. Đôi mắt bắt lửa cứ híp lại, chẳng biết vì nắng ghen với cậu, hay vì hồn cậu kẹt giữa lưng chừng của hạnh phúc. Niềm vui ấy giống như một tia lửa cháy phựt lên, bùng phát thành dòng biển đỏ, lan ra bấc lòng của Xử Nữ.

Song Tử dẫn chúng qua bức tường hổng hểnh. Một thành phố nằm sát bên cánh đồng hoa hiện ra trước mắt Xử Nữ và Bạch Dương. Ba đứa nhóc rời khỏi con hẻm, dạo chơi qua những khúc đường vắng hoe.

Bạch Dương ngó nghiêng. Từ dưới ngọn đồi, cậu đã nhìn thấy con đường chi chít đầu người lảo đảo, có tiếng nhạc bập bùng giữa lòng thành phố dội xuống tai cậu, nhưng khi cậu hạ cánh xuống xứ sở nhộn nhịp ấy, quang cảnh khi đó giống như một giấc mộng lay lay trong lớp mù sương của đêm hoang ngả về bình minh.

Bạch Dương hơi nghiêng người về sau, cậu ngoảnh sang nhìn Xử Nữ. Cô ấy dường như không quan tâm đến sự khác thường đó, chỉ mải mê soi từng ngóc ngách của mê cung phố thành.

Song Tử giật nhẹ tay Bạch Dương.

- Cậu có chuyện gì hả?

Bạch Dương lắc đầu, nhưng trong phút chốc, cậu chợt đổi ý. Cậu ghé vào tai Song Tử, hỏi nhỏ:

- Song Tử này, mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?

- Ơ! Cậu không biết à?

Cậu ta thốt lên. Bạch Dương vội ra dấu tay, ám chỉ cậu ấy nên hạ giọng, nhưng hình như Xử Nữ đã bắt đầu dỏng tai lên, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

- Mọi người đã xuống con đường Mùa Xuân hết rồi. Năm nào họ chẳng xuống đó chứ?

Song Tử xoay qua Xử Nữ, tìm kiếm một người xây nhịp cầu bắc qua suy nghĩ của cậu. Trái với mong đợi của Song Tử, đôi mắt đại dương ấp iu khoảng trời trong của xứ hè oi ả khi nãy còn mơ màng trượt theo những bức tường gạch, giờ đây chúng mở to, đón rước nỗi kinh ngạc vào trong.

Cậu sững sờ trong giây lát, ấp úng hỏi:

- Hai cậu... không biết sao?

- Không... không biết gì cơ? Tất nhiên là biết chứ! Tớ với Xử Nữ thì...

Bạch Dương vội đáp lời. Nhưng do cậu phản ứng nhanh quá, câu từ còn chưa kịp hình thành. Cậu lúng túng, vơ vét những con chữ còn sót trong đầu óc trống rỗng.

- Tớ với Bạch Dương không được ra ngoài vào những mùa lễ hội. Cậu biết đó! Người lớn lúc nào cũng sợ con nít đi lạc mà, Bạch Dương nhỉ?

Xử Nữ liền chen vào trong kẽ hở của thời gian, trước khi mối nghi ngờ bắt đầu gieo hạt trong khu vườn suy tưởng của Song Tử. Cô quay sang nhìn Bạch Dương. Cậu ta hiểu ý, gật đầu ngay tắp lự.

Song Tử gật gù, dù đôi tai của cậu đã bắt đầu lơ đãng, và âm thanh phát ra từ những cái miệng mấp máy kia cứ rè rè qua tai.

Cậu thấy buồn cho chúng. Hẳn chúng nó chưa từng nhìn thấy đoàn diễu hành, chưa từng cảm nhận tiếng trống tim đập thùm thụp trước giờ khai mạc. Có lẽ chúng chưa gặp các bức tượng nghệ sĩ, chưa bao giờ nghe bản nhạc của ngàn thế kỷ. Bài hát ấy chỉ vang lên trong một khắc ngắn ngủi rồi lịm tắt trong vòng tay đặt lên trên vai, và nó chờ đợi năm sau đến, nó sẽ phục sinh dưới lời ca thánh thót, trở về với thế giới trong niềm hân hoan của quần chúng hội tụ.

Bàn tay cậu vươn ra, với tới tâm trời nhen lửa. Cậu muốn hái ánh sáng về, vun vén hàng nắng bên bậu cửa sổ tâm hồn. Như thế, những người bạn của cậu sẽ luôn nhảy múa trong niềm vui không bao giờ tàn lụi.

Nhưng, đoàn diễu hành đã đi rồi. Song Tử không thể đảo ngược chiều kim đồng hồ của thế giới, tái sinh tiếng tích tắc của thời khắc đếm ngược. Cậu càng chẳng thể đưa chúng đến con đường Mùa Xuân. Những ánh mắt ở đó sẽ cạo sạch lớp thịt của cậu đến khi chỉ còn những vụn thịt teo tóp bọc vào xương, chỗ lồi chỗ lõm, hệt như một con quái vật trong những cơn ác mộng nhung nhúc vào mỗi đêm. Song Tử sợ hơn cả, rằng những người bạn mà các vị thần đã mang đến cho cậu sẽ chĩa dao vào trái tim đầy sẹo của cậu.

Song Tử cố gắng giữ lấy bình tĩnh, trước khi Bạch Dương và Xử Nữ nhận ra điều khác thường.

Cậu nhìn qua con phố một lượt.

Góc phố bỗng tái hiện một thân ảnh quen thuộc. Nó mỏng manh và mờ ảo. Song Tử có thể nhìn xuyên qua nó, cậu thấy những ngôi nhà chắn ngang lối trước mặt. Tiếng bước chân lạc nhịp gõ giữa chốn thành thị hoang liêu. Song Tử của những mùa lễ hội trước đang lang lảng trên những con đường, rẽ tây sang đông, tự hào hô to tên mình mà chẳng sợ một ai.

Khi đó, Song Tử đang hái những niềm vui của lễ hộ rải rác khắp nơi.

Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu.

- Lễ hội này cứ đứng đây thì chắn lắm! Mấy cậu muốn đi lòng vòng quanh thành phố không? Sẽ thú vị lắm!

- Tuyệt đó! Tớ cũng muốn đi lắm! - Xử Nữ hò reo lên, cô nhìn sang cậu bạn mình. - Đi nha, Bạch Dương?

- Đi thôi.

Bạch Dương đáp lại.

Song Tử nắm chặt tay chúng rồi kéo chúng đi. Những cái bóng thoắt đã chui vào trong các góc tối kẹt giữa những tòa nhà.

Những nơi chúng chạy qua đều treo đầy màu sắc của lễ hội. Ba đứa trẻ nhảy lò cò qua mái vòm rợp những tán dù sặc sỡ. Chúng đi lên các bậc thang Nhún Nhảy. Mỗi khi chân vừa chạm xuống nền, bậc thang liền hất cả thân thể của chúng lên không trung. Song Tử nhảy mạnh xuống, thằng bé bay vút lên cao, vượt qua cả nóc nhà cao hai tầng. Đất tóm được lưng cậu, tầng đất bị lõm xuống rồi trở về trạng thái bình thường.

Xử Nữ khoái chí bắt chước theo, tiếng cười vỡ tan ngay khi cô rơi xuống mặt đất. Cô rủ Bạch Dương nhưng cậu từ chối. Dù Song Tử khuyên cậu ấy nên thử vì những bậc thang Nhún Nhảy này chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong năm nhưng Bạch Dương vẫn lắc đầu. Cậu ấy đứng ngoài, lặng lẽ nhìn theo những cuộc vui.

Song Tử dẫn chúng tới một cây cầu Đàn Hạc. Đôi chân của lũ trẻ đánh thức những con hạc gỗ say ngủ. Chúng vội vã vỗ cánh, ngả lưng lượn vòng trên đầu ba đứa trẻ. Chúng phát ra những âm thanh rộn rã. Khi lũ trẻ bước sang bên kia, bầy hạc đáp xuống cây cầu, dứt một nốt trầm đứt quãng, và chúng thiếp đi.

Bọn nhóc tới một góc khác của thành phố. Một nơi đã bị hoang phế.

Chúng dung dăng cùng gió se lăn lộn trên ngọn cỏ ven đường. Chúng tạt ngang qua một khu bỏ hoang. Tro bụi khoét xám những viên gạch, da tường còn vết thiêu của ngọn lửa ngàn độ. Nó lưu trú trên con phố điêu đứng trước sự tàn bạo của thời gian.

Ba đứa trẻ nhảy qua những viên gạch vương vãi trên mặt đường, xuyên qua tàn tích của một vụ cháy. Chúng lao đầu chạy đi.

Bạch Dương ngẩng cao đầu, mặt trời vẫn đang nối bước chúng. Cánh chim chao đảo trên bầu trời, bay qua ngôi sao lửa khổng lồ. Mắt cậu truy đuổi bóng chim, ráo riết săn lùng từ nơi xanh thăm thẳm sang những mảng đen loang lổ trên bức tường sơn trắng. Bất chợt, một bóng người sa vào lưới bắt chim.

Chú chim đậu xuống vai người đó. Áo choàng đen bay phần phật. Chân lún vào tòa nhà cao tầng. Ánh sáng xa xôi của xứ sở thiêu hủy da mặt. Cái đầu đen nghiêng ngược chiều chúng chạy. Người đó nhìn theo chúng, rồi mất dạng sau dãy nhà.

Bạch Dương không nghĩ nhiều, cậu vẫn đi tiếp.

Song Tử đưa chúng quay về những con phố hào nhoáng qua cái lỗ sâu hun hút khoét giữa một bãi cỏ chôn những nấm mồ vô danh. Chúng đã chạy qua nhiều đoạn đường. Đến khi đôi chân của Song Tử bắt đầu kêu than, cả ba đứa trẻ cũng đã mệt lử. Chúng đi bộ tới cuối đường. Bỗng, Song Tử dừng lại trước một cửa tiệm.

- Chúng ta sẽ vào đây sao? - Xử Nữ chợt hỏi.

- Nhưng để làm gì chứ? - Bạch Dương lo lắng, cậu dùng dằng tay ra nhưng Song Tử đã kéo chúng vào trong.

Bạch Dương và Xử Nữ choáng ngợp. Cửa tiệm nhỏ nhắn nhưng chứa cả thế giới của đèn.

Những ngọn đèn được trưng trong tủ kính, chúng nhỏ, chỉ vừa đủ thu vào trong lòng bàn tay của những đứa trẻ. Có những cây đèn cao tồng ngồng đang đứng hiên ngang trên sàn nhà, bóng đèn chụm lại tạo thành một búp sen, trông chúng như một cây quyền trượng biểu trưng cho quyền lực tối cao của đức vua. Trần nhà treo đầy đèn. Chao đèn đung đưa qua lại, biến những chiếc đèn thành những vũ công ba lê đang tỏa sáng trong chiếc váy múa màu đêm.

Ở cạnh lối đi có một chiếc đèn sáng chập chờn. Tiếng mưa chảy róc rách qua mái hiên đang được phát lại trong chiếc đèn. Hai đứa nhỏ ghé lại gần, từng giọt mưa rỉ vào tai, như thể chúng đang đứng trong một cơn mưa đầu hạ.

Bầu không khí bên trong cửa tiệm rất ấm áp và dễ chịu, xua đi nỗi mệt mỏi trong chúng.

Những cái đèn mê hoặc cả hai đứa trẻ, khiến chúng quên đi sự tồn tại của những người khác trong tiệm. Đến khi Song Tử bật thành tiếng, chúng mới choàng tỉnh:

- Chị Ma Kết!

Những người khách đột ngột ghé cửa hàng vào giờ này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Ma Kết. Cô liền trùm mũ lên, che giấu danh tính trong chiếc áo choàng đen chẳng thể nhận diện. Thế nhưng, một người đã kịp thời nhận ra cô. Ma Kết quay đầu lại.

- Song Tử! Chị tưởng em đã tới con đường Mùa Xuân rồi?

Song Tử đạp sàn, gằn giọng:

- Em đã nói với chị là em không thích nơi đông người. Nhưng chị không bao giờ lắng nghe em cả.

- Thôi nào. Hai chị em gặp nhau ở đây thì chẳng phải quá tốt sao?

Anh chàng kia bước tới, đập nhẹ vào vai Ma Kết. Anh lướt qua cô, anh cúi xuống, dang rộng vòng tay, đón lấy cậu nhóc vào trong bờ ngực.

- Anh Thiên Bình! Em tới chơi với anh nè! Em còn dẫn bạn theo nữa!

Song Tử chỉ tay về phía hai người bạn, cậu giới thiệu từng người một với anh. Khi Xử Nữ và Bạch Dương đều nghe thấy Song Tử nhắc tên mình trước mặt anh chàng kia, chúng lúng túng chào hỏi.

- Chào tụi em, anh là Thiên Bình.

Anh buông Song Tử ra, dù thằng bé nom còn nuối tiếc vì cái ôm dang dở. Thiên Bình đi về phía tủ, anh lấy ra hai ngọn đèn giống hệt nhau rồi tới chỗ của hai đứa nhóc xa lạ.

- Tặng tụi em. Tụi em có thể sử dụng nó khi tụi em ngủ. - Anh cẩn thận cầm tay chúng lên, đưa cho mỗi đứa một cái đèn. - Khi ngủ, hãy thắp đèn ở bên cạnh mình hoặc trước cửa. Những cái đèn thảo dược này sẽ dẫn đường các em đến với thế giới của giấc mơ.

Tiếng chân dậm vào sàn gỗ, đánh vào sự tò mò của Thiên Bình, át tiếng cảm ơn lí nhí. Anh nhìn về phía trước. Ma Kết đã di chuyển về vị trí cửa, cô ấy toan kéo cửa thì Thiên Bình đã chặn lại.

- Cậu về sao? Nhưng cậu đã mua gì đâu?

- Tớ đã có được thứ cần tìm rồi.

Quả cầu dao động trong lòng chuông, va vào thành, và tiếng leng keng dội ngược vào trong tiệm. Ma Kết hất áo choàng tung bay, như thể cô ấy phủi sạch những mối liên kết vừa giăng. Cô ta không đoái hoài đến Thiên Bình đang chờ mong ánh mắt của cô sẽ chạm vào anh thêm một lần nữa.

Cô ta tiến vào con đường cắt ngang qua tiệm, bên hông vách kính. Thiên Bình đưa mắt nhìn theo. Vạt áo rê bước sóng, lượn qua tường gạch lằn sâu đường sét. Có trời mới biết cô ta đang đi đâu. Con đường đó vốn dĩ không dành cho những kẻ gan nhỏ, bởi nó sẽ nhai ngấu nhiến lá gan và nhả ra những vết dãi đầm đìa trên nỗi sợ vô phương lạc hướng.

Ma Kết nói rằng cô ta đã tìm được thứ cô muốn. Thiên Bình muốn tìm hiểu vị khách này đã mua loại đèn gì. Nghĩ thế, anh liền tiến về quầy. Anh dốc hết túi tiền ra khỏi cái bao nhỏ, cẩn thận kiểm tra từng đồng bạc.

Một trăm đồng Gao.

Một số tiền quá lớn, vượt khỏi giá niêm yết của một cây đèn mắc nhất trong tiệm. Thiên Bình cứ ngỡ Ma Kết đã trả dư, nhưng khi anh thử trừ đi số tiền của hai ngọn đèn nhỏ vừa tặng cho hai đứa trẻ thì phần tiền dư lại bằng đúng giá thành của một ngọn đèn khác trong tiệm.

Anh nhíu mày, nhìn sang hướng phải.

Đó là tủ chứa ánh sáng ủ ấp trong thân đèn có hình dạng như một bó đuốc. Đặc trưng của chúng là mùi hương và cường độ sáng cao có thể đẩy lùi những con thú sinh trưởng trong bóng tối. Chúng là món đồ ưa thích của thợ săn đêm.

Một ngọn đèn đã không còn ở đó nữa.

Hình như Ma Kết không có ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net