Chương 10: Rượu vào lời ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Rượu vào lời ra.

- Làm sao thế?

Ma Kết nhàn nhã thưởng thức ly vodka của mình, hôm nay cậu ta lại dở chứng gì nữa đây, mỗi lần có chuyện trong lòng đều đi uống rượu, người này cũng quá buông thả rồi.

- Cậu xem tớ có phải là rất vô dụng, rất mất mặt đàn ông không.

Nhân Mã sớm đã không còn tỉnh táo, vừa đến đã tu ngay ba bốn chai, thử hỏi còn có thể tỉnh được sao? Nhìn đối phương vừa nói vừa làm đủ tư thế kì lạ, dây thần kinh của Ma Kết từ lâu đã quen với việc này, nhưng anh nhận ra, mấy năm về trước, cậu ta cũng từng như vậy, lời nói ra cũng giống y chang hiện giờ.

- Cô gái ấy về rồi à?

- Thật ra ấy, cậu có biết tại sao bọn tớ lại chia tay không?

Nhớ năm đó, Nhân Mã giống như một kẻ nghiện rượu, sáng mở mắt ra đã đi uống, tối về cũng thì say xỉn không còn thần trí, ngay cả bạn nhậu của cậu là anh cũng cảm thấy không ổn, lúc cậu ta nhập viện rửa ruột, nằm trên giường bệnh, Nhân Mã đã nhìn anh rồi hỏi đúng câu này, khi đó anh không bao giờ quên được, sự bất lực và đau xót trên gương mặt ấy.

Tuy vậy, anh mãi không nghe được câu trả lời, Nhân Mã chỉ có thể nhắc đến chuyện cũ với cô gái kia khi đang say, lần nào cũng là hỏi xong rồi ngủ thiếp đi.

- Không.

Nhân Mã chống tay trên bàn, nhìn nhìn người bên cạnh rồi cười khẽ, bỗng dưng lại nằm xuống bàn, áp mặt trên nền gương lạnh lẽo, cậu nói.

- Bởi vì tớ biết rõ một điều, mình không thể yêu cô ấy.

Cái gọi là không thể yêu có nghĩa là gì? Lúc trước đã từng mặn nồng thế nào, bây giờ đột ngột thay đổi nói rằng không thể yêu, vậy cậu ta với cô gái đó khi ấy là sao? Không phải là không yêu, mà là không thể yêu?

- Đúng là nực cười.

Nói rồi cười to, tiếng cười vang vọng trong căn phòng rộng, càng khiến người ta cảm nhận được sự cô độc của bản thân.

- Được rồi, cậu say quá rồi.

Ma Kết lấy điện thoại ra, muốn gọi Kim Ngưu tới, kết quả người nào đó ỷ say liền làm liều, ngay lập tức đem điện thoại của anh thả vào ly rượu trước mắt, bất đắc dĩ nhìn đứa bạn, thật là phiền mà.

- Tiểu Kết Kết, để tớ nói cho cậu nghe một bí mật.

Đưa tay lên môi làm ra vẻ thần bí, Nhân Mã nhè nhẹ mở mắt nhìn thẳng Ma Kết, nụ cười ban nãy cũng liền dứt, bộ dạng nghiêm túc này thật khiến người đối diện bất ngờ.

- Bí mật này, ngay cả gia đình tớ cũng không biết, tiểu Ngưu cũng vậy. Hôm nay phá lệ kể cho tên thối tha nhà cậu.

Kết hoàn toàn bị thu hút, phải biết Nhân Mã yêu quý em gái tới mức nào, bí mật mà không ai biết kia, anh thực sự tò mò.

- Thật ra....

Hôm sau tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, toàn thân nặng nề, Nhân Mã đưa tay lên đầu, cố định suy nghĩ của bản thân, tối qua say như thế, không phải là nói bậy cái gì đấy chứ?

Quả nhiên là rượu rất có hại cho sức khoẻ, cả người bây giờ giống như bị hút cạn sinh khí, vô cùng mệt mỏi, cả cơ thể như rã ra, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, anh bước vào nhà vệ sinh lúc lâu, cho tới khi cảm thấy không còn mùi rượu nữa mới hài lòng, chọn đại một bộ đồ trước mắt rồi mặc vào, xuống lầu ăn sáng, nhìn bàn ghế trống không anh mới nhớ, Kim Ngưu đang ở viện, vẫn chưa về nhà, động đũa gắp một miếng cơm, sau đó liền chán nản đứng dậy, không có khẩu vị, dù ăn thịt bò đắt tiền cũng chỉ giống như là nhai cao su thôi.

Ngồi trên xe lái đi, từng luồng gió tạt vào mặt khiến anh phần nào thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu rồi lại sầu não thở dài.

/////////////////////

- Song Tử, cô vào đây.

Cửa phòng mở ra, Song Tử nhìn tổng giám đốc đang đứng soi gương, hai tay cầm hai bộ âu phục khác nhau ướm thử vào người, ai da, quả nhiên là người đẹp, mặc gì cũng đẹp cả.

- Tổng giám đốc.

- Màu xanh hay màu đỏ?

Anh nhướng mày hỏi, bình thường đều không thực sự quan tâm tới vấn đề này cho lắm, nhưng lần này là đại tiệc của nhà họ Ma, anh muốn thành công, nhất định phải thuyết phục những người có mặt ở đó tin tưởng vào năng lực của anh, mà con người, đặc biệt là người trong giới thượng lưu, điều đầu tiên họ quan tâm chính là vẻ ngoài của bạn.

Song Tử thật sự muốn nói rằng anh mặc bộ nào cũng đẹp, nhưng cuối cùng lại quyết định thôi, đắn đó qua lại rồi mới lên tiếng.

- Vậy xanh đi.

Đó là màu cô thích.

- Thế còn cà vạt?

Anh hỏi trong khi tiến tới gần cô, bởi vì chênh lệch chiều cao, cô ngẩng đầu lên liền thấy trong mắt cô là hình dáng cô, tim vô thức đập mạnh, mặc dù chẳng phải là gì to tát, như vậy cũng đủ khiến cô hạnh phúc.

- Đừng mang cà vạt.

Bất ngờ với câu trả lời của cô, song anh vẫn rất nhanh chấp nhận, nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên, cô do dự một hồi mới hỏi.

- Sắp tới có tiệc sao?

- Đúng vậy, là tiệc rượu của nhà họ Ma.

Trong ngành này, càng có nhiều mối quan hệ thì càng có lợi, đó là điều ai cũng phải hiểu rõ.

Song Tử ngẫm nghĩ, tiệc rượu nhà họ Ma? Chính là buổi tiệc mà vị hôn thê của tổng giám đốc nhờ cô để ý, phải nói thật, lúc biết anh đã đính hôn, trong lòng vô cùng hụt hẫng, cảm giác như có cái gì rơi mạnh xuống nền đất, tạo nên tiếng vọng vang vẳng bên tai.

Nhưng, cô không phải là hạng người cố chấp, cũng không có dã tâm gì cả, là cô thích anh, anh có vị hôn thê rồi, cô sẽ tự mình khống chế tình cảm của bản thân, tuyệt đối không để ai biết được, sẽ không làm anh phải khó xử.

- Tối nay cô có rảnh không?

Đời sống sinh hoạt của cô khá đơn giản, đi làm rồi về nhà, tới hôm sau lại đi làm tiếp, có thể nói cô không có sở thích đặc biệt, cũng khá lười biếng, đã thế còn thường xuyên dặn mình phải biết tiết kiệm, cho nên nếu không tới mức cần thiết, cô sẽ không tiêu tiền, mà cách dễ nhất là không ra khỏi nhà.

- Dạ rảnh.

- Được rồi, vậy cô cùng tôi tới dự tiệc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net