Chương 2: Bạch Dương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bạch Dương

Kim Ngưu bước vào cánh cổng nhà họ Kim, chứng kiến mọi người làm đều xếp hàng chào mình cũng không có gì ngạc nhiên, điềm nhiên đi tiếp. Thể theo sở thích của chủ gia tộc họ Kim là cha cô, Kim Tự Thành, ngôi biệt thự được xây rất rộng, bên ngoài vườn là thác nước và hồ bơi, phía sau nhà là khu vui chơi cho trẻ nhỏ, còn nhớ lúc bé, cô thường cùng Bạch Dương ra đó chơi đùa, giống như cô, mọi người không ai có thể lường trước được việc hắn ta lấy oán báo ơn, bởi vì hắn vẫn luôn ra vẻ hiền lành, thiện lương, nhút nhát lại có phần ngu ngơ, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên ngay từ đầu đã là đóng kịch.

- Về rồi à?

Mẹ cô, Lam Yến lên tiếng, bà nhìn đứa con gái của mình, nhẹ tay để tách trà xuống bàn, mọi cử chỉ, hành động nhã nhặn, quý phái. Cũng phải thôi, nói gì thì nói, bà là con cả nhà họ Lam quyền thế lâu đời, bắt buộc dù làm gì cũng phải ra dáng tiểu thư, đó là điều bà được dạy từ xưa, bây giờ bà chỉ lại cho con mình, chỉ là, đứa nhỏ này tại sao lại như thế? Kim Ngưu không quậy phá, cũng không quá tinh nghịch, ngược lại vô cùng trầm lặng, ít nói, bà cưng chiều đứa nhỏ này nhất, nhưng điều bà không hài lòng chính là Kim Ngưu lúc nào cũng hành động tự nhiên, không hề có chút gì gọi là cao quý, dịu dàng cả.

- Mẹ, cha đâu rồi?

Bảo là có chuyện muốn bàn với cô nhưng lại không thấy đâu cả? Chẳng lẽ là đang ở thư phòng sao?

- Ông ấy đang ở ngoài bàn chuyện làm ăn, con cũng biết dạo gần đây công ty khó khăn thế nào mà.

Chuyện làm ăn? Cha bảo cô về nhà có chuyện muốn bàn, tại sao khi không lại ra ngoài?

- Mẹ, con đi một lát.

- Mới về đã tiếp tục đi, con có phải là không còn coi nơi này là nhà nữa hay không?

Lam Yến không gặp mặt đứa con gái này hơn bốn tháng rồi, vậy mà không những không biết nhớ thương mẹ mình, trở về chưa được bao lâu, cô đã lại muốn rời đi, chỉ riêng chuyện này cũng đủ khiến bà cảm thấy buồn phiền.

Kim Ngưu hiểu tại sao mẹ lại nói vậy, cô dù sao cũng đã đi được một thời gian rồi, lần này trở về là vì cha bảo muốn bàn chuyện, nếu không phải vì việc đó, cô chắc hẳn sẽ không về lại nhà. Nghĩ lại cũng thấy bản thân mình có chút vô tâm, cô không nghĩ tới cảm xúc của mọi người mà bặt vô âm tín lâu như thế, là cô sai rồi.

- Được rồi, con ở lại, không đi nữa.

Dù sao cha làm xong chuyện bên ngoài cũng sẽ trở về, cô việc gì phải gấp rút ra ngoài tìm ông ấy, đợi khi tối rồi nói chuyện sau cũng được.

Cô nói, quay người vào phòng mình, trời hôm nay nóng nực, vẫn là nên tắm rửa cho mát mẻ.

Đi 4 tháng rồi mà phòng ốc vẫn sạch sẽ ngăn nắp thế này, chắc là cha mẹ hằng ngày đều cho người dọn dẹp rồi, cô mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ khác, bước vào phòng tắm một hồi lâu rồi mới đi ra, hít hà một hơi thật sâu, cô buồn chán đặt lưng lên giường, nghĩ ngợi về một vài chuyện.

Lần đầu tiên cô gặp Bạch Dương là vào năm 10 tuổi, Kim Ngưu khi đó rất mập mạp đáng yêu, là tiểu bảo bối trong mắt mọi người xung quanh. Một buổi chiều mùa đông, cô từ trường đi bộ về nhà, trên tay là cái bánh bao thịt nóng hổi thơm ngon, vừa đi vừa ngâm nga bài hát yêu thích, cô bất chợt trông thấy một cậu bé ngồi thu mình bên góc tường.

Cậu ta có vẻ trạc tuổi cô, dáng dấp gầy gò, ốm yếu, toàn thân run rẩy vì lạnh và đói, cô nhìn cậu ta, lại nhớ đến lời dặn của cha mẹ về việc giúp đỡ người tội nghiệp, đắn đo một lúc rồi tiến tới gần, bẻ nửa chiếc bánh bao trong tay, đưa cho cậu ta mà nói.

- Cho cậu này.

Giống như bị bỏ đói rất lâu, cậu ta giựt lấy cái bánh, vội vã ăn, cô đưa mắt nhìn cậu bé, thật sự cảm thấy vô cùng đáng thương. Trời lạnh như thế lại khoác trên người quần áo rách rưới như thế, thật khiến người khác liên tưởng đến cô bé bán diêm.

Ngồi xuống để thuận tiện nói chuyện, cô nhìn chằm chằm đối phương, ấp úng hỏi.

- Cậu tên gì vậy?

- Bạch Dương.

Bạch Dương khi ấy giống như một chú cún con bị bỏ rơi, toàn thân bất lực, đối mặt với sự lạnh lẽo giá băng của thời tiết cũng không biết phải làm sao, thực sự, Bạch Dương đã buông bỏ mọi thứ, lúc đó, nếu không vì có sự xuất hiện của Kim Ngưu, cậu nhất định sẽ bỏ mạng vì lạnh và đói.

- Tiểu Dương, cậu làm sao lại ở ngoài đây?

- Không biết.

Đúng thật là không biết, mới vài hôm trước cậu còn đang nằm ngủ ở nhà dì, không hiểu sao chớp mắt một cái đã nằm ở ngoài đường với quần áo rách nát, cậu chỉ biết mình đã bị bỏ rơi, chỉ là không hiểu, tại sao lại phải bỏ rơi cậu?

- Vậy cha mẹ cậu đâu rồi?

Kim Ngưu thắc mắc, để một đứa trẻ mới 10 tuổi một mình ngoài trời đông thế này, nghĩ kiểu nào cũng thấy tàn nhẫn quá mức.

- Không có.

Bạch Dương lãnh đạm nói, mọi người xung quanh đều nói thế, nói cậu không có cha mẹ, nói cậu là trẻ mồ côi, thậm chí còn bảo rằng, cha mẹ cậu vì cậu mà chết, cậu chính là nghiệt chủng.

Nhìn bộ dạng run rẩy lập cập của đối phương, Kim Ngưu lấy ra từ trong túi áo đồ giữ ấm, cô có hai cái, cô cho cậu một cái, cô giữ một cái là được rồi, đưa tay chạm vào hai má đỏ ửng của Tiểu Dương, cô xoa xoa đều tay, làm như vậy sẽ ấm hơn, không phải sao?

- Đồ giữ ấm này dùng rất tốt, tuyệt đối đừng làm mất đó.

Cô tỉ mỉ cẩn thận chỉ dạy cho cậu cách dùng, cô cảm thấy món đồ này dùng vô cùng hiệu quả cho nên mới chia sẻ cho cậu.

Chuông nhà thờ kêu lên, cô cũng tới lúc phải về nhà rồi, nếu không về, cha mẹ sẽ lo lắm. Cô đứng dậy, chào tạm biệt Bạch Dương, định rời đi thì nghe thấy thanh âm ngập ngừng của cậu ấy.

- Cậu... Cậu tên gì?

- Tớ là Kim Ngưu, có nghĩa là con trâu vàng đó.

Hắn khi đó đáng yêu dễ thương biết bao, bây giờ lại trở thành tên bội bạc sẵn sàng đâm sau lưng người khác, thời gian quả nhiên là không bỏ quên một ai, ai rồi cũng sẽ thay đổi, có chăng cũng chỉ là tốt hơn hay xấu hơn thôi.

Cô thở dài một tiếng, hai tay mân mê lấy chiếc điện thoại trên tay. Bỗng dưng rung lên một cái, cô đưa mắt nhìn màn hình di động, là tin nhắn, nhưng là từ số lạ.

- Tiểu Ngưu, em đang ở đâu vậy? Mau đến đón anh em về đi.

- Cho hỏi, đây là số của ai vậy?

- Anh là Ma Kết đây. Thằng nhãi ranh này lại say xỉn nữa rồi.

Trời vẫn còn sớm mà đã say rồi, đúng thật là không hiểu nổi mà. 4 tháng qua cô không có ở nhà, nhưng lúc nào người kia say là lại có nhiệm vụ tới nhận người, sau đó cô lại phải gọi người tới chở anh ấy về, thật sự là chỉ đem lại phiền phức mà thôi.

Còn nữa, tại sao lúc nào cũng thay số vậy? Hại cô mỗi lần nghe điện thoại đều không biết là ai.

- Em tới nhanh đi, bọn anh đang ở chỗ cũ.

Cô khó nhọc ngồi dậy, thay quần áo rồi ra khỏi nhà, đương nhiên là vì sợ mẹ nên trước khi đi cô phải tường thuật lý do trước đã.

Bước vào quán, âm nhạc xập xình bên tai khiến cô cảm thấy khó chịu, cau mày không hài lòng, cô bước lên cầu thang, thẳng tiến tới căn phòng mà hai người kia thường xuyên nhậu, không ngoài dự đoán, mở cửa ra đã trông thấy Nhân Mã đang mượn rượu làm loạn, cũng may là phòng riêng, nếu không nhất định là mất mặt chết mất.

- Tới rồi sao?

Bạn của Nhân Mã là Ma Kết, khác với anh hai của cô, tửu lượng của anh ấy vô cùng cao, bằng chứng quá rõ ràng, cả hai cùng đi nhậu, kết cục lúc nào cũng chỉ có anh trai cô say, thật sự là thảm hại hết sức.

Cô tới ngồi bên cạnh Ma Kết, cái con người này uống rượu vào liền giống như mất hết lí trí, có cho tiền cô cũng không muốn ngồi gần.

- Uống thì chẳng bằng ai, vậy mà lần nào cũng như thế này.

Gia đình cô mặc dù giáo huấn con cái rất kĩ, nhưng bởi vì Nhân Mã là con trai thứ cho nên mới có thể tự do như vậy, không như anh cả, sống đến giờ cũng được ba mươi mấy năm rồi vẫn chưa đụng đến rượu bạc, trai gái, cái này, chính là kết quả của việc được cha mẹ tự tay dạy dỗ chăng? Nhà có mấy đứa con, người cha kì vọng nhất chính là anh cả, mọi người bởi vì vậy mà đều vô thức đặt gánh nặng lên vai anh ấy, khiến anh ấy không còn cách nào đành phải làm như những gì cha mẹ mong muốn, suy cho cùng, anh ấy làm sao có thể để cha mẹ thất vọng được? Có lẽ nhờ thế mà cả cô và anh hai đều dễ thở hơn, có thể làm những gì mình muốn, tự do tự tại mà sống.

- Gia đình em dạo này có chuyện, cậu ấy có vẻ khá bận tâm.

Ma Kết nhấp một ngụm rượu, khe khẽ nói. Ai đó quả thực khá đơn giản, rượu vào liền không ngần ngại nói ra hết lời trong lòng, anh không cố ý đành phải ngồi nghe cậu ta huyên thuyên kể khổ.

- Có cần anh giúp không?

Ma Kết là con út của gia đình, không giống như nhà họ Kim, nhà của anh thiên về chính trị hơn. Cha là nghị viên quốc hội, mẹ là bộ trưởng bộ ngoại giao, các anh trai cũng làm trong bộ máy nhà nước, chỉ có một chuyện, anh không muốn giống họ, Ma Kết từ nhỏ tới lớn đã ôm mộng muốn làm luật sư, vượt qua bao nhiêu sự phản đối của gia đình, cuối cùng cũng có thể giống như hiện tại, trở thành đại luật sư có tiếng trong ngành.

- Luật sư Kết à, chuyện của nhà em, làm sao lại để anh dính vào chứ?

Huống hồ, thứ hắn lấy cũng chẳng quá quan trọng, có điều, nếu không ngay lúc này ra tay, hắn nhất định sẽ càng tiếp tục ngông cuồng tính kế nhà họ Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net