Kí ức khắc sâu trong ánh mắt ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười thật dịu dàng, dưới bóng chiều lấp lánh....

Hoa anh đào nhẹ rơi...

Mọi thứ thật hạnh phúc và bình yên...

PHảI vẬy kHônG?

Méo mó, méo mó, tất cả trở nên méo mó

"A....a....aaaa..."

Không nói được...Không chịu được....Không thấy nữa....Không còn nữa...Đâu rồi.....

Tối đen

Cử động chân, chạy, chạy, chạy!!! Cắm đầu chạy về phía trước, đen, tối đen, mình đang đi đâu?! Không biết không nghe không thấy...Sợ...Đáng sợ...

Làm ơn....Ai đó...Xuất hiện đi....Ai cũng được....

Một tiếng chuông trong trẻo vang lên

Và một bóng dáng mập mờ xuất hiện, nó nói gì đó

"Ta giết...Ta giết...Ta xé xác...Uh...ah....."

Cả thân thể chững lại, ánh mắt dán chặt vào bóng trắng ấy, nó nói, giọng nói thật méo mó

"Ta giết ngươi......Ngươi.....Tên.....Chói quá.....Đâu rồi....Trả lại đây...TRẢ LẠI TA ĐÂY!!!!"

A...a....aaaa....

Tâm trí gào thét nhưng đôi chân không cử động, cái thứ đó lao về phía này, ánh mắt đỏ ngầu, trắng...trắng toát...Điên loạn và chết chóc....

"Ngươi...Ngươi...Ngươi...Ngươi.....Chết rồi...Bị giết rồi....Mất rồi....Lạnh quá...Cô đơn quá...Biến mất rồi...Là ngươi...ngươi...ngươi...ngươi....TA CĂM THÙ NGƯƠI!!!! CHẾT ĐI!!! CÚT ĐI!!! BIẾN MẤT ĐI!!!!"

Không chạy được, mình sẽ bị giết...

...

...

Máu?

Trắng?

Sắc trắng tinh khôi của thứ đó bị máu tanh vấy bẩn, nó chững lại giữa không trung rồi rớt xuống dưới, chìm  nghỉm vào không gian đen tối, ngân lên một tiếng chuông trong trẻo.

...

...

...

Và đó là lúc Cự Giải bừng tỉnh....

***********************************************

Cảm giác buồn nôn từ cơn ác mộng đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trào lên trong cổ họng Cự Giải. Cô chăm chú nhìn nửa viên thuốc ngủ trên bàn, cái đầu rối tinh rối mù rõ ràng không hợp cho việc suy nghĩ về mấy thứ mà cô nhất định muốn nó chìm vào quên lãng và đừng có nghĩ đến chuyện sẽ được vớt lên.

"Ki...ki...ki..."

Cô dồn sự chú ý ra phía cửa sổ, cái sinh vật "nho nhỏ" có hình dạng của một con sâu khổng lồ đang lơ lửng sau lớp kính, bằng cách nào đó, sinh vật nho nhỏ ấy không thể vào trong dù cố sức tông lớp kính mạnh đến mức nào đi chăng nữa.

"Ara ara, sinh vật bé nhỏ tội nghiệp."

Vươn tay kéo tấm rèm xuống, che khuất tầm nhìn của cả chục cái mắt trên người sinh vật kia, Sư Tử, con bạn chí cốt của Cự Giải lả lướt bước vào, không giấu đi đâu cái vẻ ngái ngủ trên khuôn mặt. Lùa tay vào mái tóc rối, cô hỏi:

"Ác mộng à? Cậu xài hơi bị nhiều thuốc rồi đấy, có cần tớ gọi bác sĩ kh...kh...không?"

Kết thúc câu hỏi đầy quan tâm bằng một cái ngáp gần như sái quai hàm, Sư Tử săm lọ thuộc ngủ chỉ còn 1/4 dù mỗi tối con bạn chỉ uống nửa viên.

"A, ổn mà ổn mà, chắc do dạo này stress quá thôi!"

Cự Giải mỉm cười nhẹ nhàng trấn an vị oujou sama, có thể là do đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà bắt đầu mở danh bạ và tìm số điện thoại bác sĩ riêng của gia đình nó ngay giữa đêm khuya.

...

Sau gần hơn 10 phút thuyết phục Sư tử, người đang trong mode coi thường người khác rằng cô hoàn toàn bình thường, Cự Giải ấn con bạn quá sức phiền phức vào nệm và leo lên tầng trên của chiếc giường, cố quên đi cái sinh vật người bình thường không thể nhìn thấy vẫn tiếp tục dộng đầu vào tấm kính cửa sổ. Dù mơ đi mơ lại cái giấc mơ ấy cả trăm lần, thì chỉ có hai thứ khiến co trăn trở:

Nụ cười của ai đó, dịu dàng và bình yên đến khó thở, trong ánh chiều tràn ngập nắng vàng...

Và ánh mắt đầy hận thù của sinh vật khoác trên mình sắc trắng tinh khôi bị máu tanh vấy bẩn...

...

Nửa viên thuốc ngủ bắt đầu phát huy tác dụng, mi mắt nặng trĩu và Cự Giải chìm vào giấc ngủ

...

Lại là giấc mơ đó.

Con vật kì dị vẫn tiếp tục dộng đầu vào lớp kính cửa sổ.

*******************************************

"Ư..."

Xử Nữ phải bám vào cạnh bàn mới có thể giữ cho cơ thể đứng vững, ít ra thì đó là những gì cậu nghĩ trước khi khuỵu xuống đất 3s liền sau đó. Cái cơn đau đầu quái dị này càng lúc càng tiến triển theo chiều hướng mà khiến một thằng học sinh cao trung phải xài thuốc giảm đau mới chịu ngừng lại. Tiếp 3 giây lấy lại bình tĩnh là những hình ảnh không tồn tại trong kí ức của cậu ùa vào tiềm thức.

Một sắc trắng tinh khôi mờ nhạt...

Một nụ cười nhẹ nhàng ...

Một tiếng chuông ngân trong trẻo...

Một thứ cảm xúc cô đơn khó tả....

Và một tiếng khóc của...ai... đó?....

Vùng ngực trái nóng bừng lên và đau nhói, Xử nữ lết lên giường, liếc mắt nhìn đống sách vở cho buổi lễ nhập học hôm sau. Cố gắng nhắm mắt lại và ngủ, nhưng kết quả khá bi thương khiến cậu phải mò dậy ngay sau đó và bẻ đôi viên thuốc ngủ. Lưỡng lự trong giây lát, Xử Nữ nuốt trọn cái thứ màu trắng ây.

*****************************************

"Tên này...Stalker à?!"

Bạch Dương rên rỉ khi đứng trước cổng căn hộ đi thuê.Mỗi lần tính đi ra ngoài là y như rằng được 3 bước thì quay trở lại trước cửa. Cái kết giới tuy phức tạp nhưng nếu chịu bỏ tí công sức ra thì cậu hoàn toàn có thể giải được. Nhưng vấn đề ở đây là làm vậy đi ngược lại hoàn toàn cái phương châm sống tiết kiệm năng lượng của mình và niềm tin mạnh mẽ vào việc dù có phá cả trăm lần thì thằng cha chết bằm có cái trực giác siêu mạnh ấy vẫn thừa sức dựng lại bấy nhiêu lần. Dù sao cậu cũng chẳng muốn phí năng lượng chỉ vì một bịch sữa hay cũng như cũng chẳng còn ý định bỏ trốn nữa.

Đẩy cửa và bước vào nhà, Bạch Dương bất giác chạm tay lên chiếc băng che đi mắt trái, lẩm bẩm:

"Cái tên đó, hắn còn nhớ là hắn vẫn mắc nợ mình không đây?"

**********************************************

"Xin lỗi vì bắt cậu chờ muộn đến thế này!"

"Không sao, không sao mà."

Song Tử cười nhẹ, đã gần hơn 1 giờ sáng và cô gái xinh xắn đang khoác lên người chiếc áo khoác mỏng với tốc độ nhanh hết cỡ có thể, cô vơ lấy chiếc cặp đang yên vị trên ghế và bắt đầu nhồi giấy bút vào trong.

"Mà thôi, mai~ gặp ~ nhé ~~~ À mà khoan, đi ra nhớ khóa cửa đấy."

Cậu trai tóc trắng, người sở hữu một khuôn mặt rất không nghiêm túc và đôi đồng tử vàng đem đến cảm giác bị chế giễu cho người đối diện, tóm lấy cổ áo của thằng bạn gần đó và lôi xềnh xệch ra ngoài, bỏ lại Song Tử và cô gái đang loay hoay với cái khóa cặp.

"Xong! Về được rồi!"

....

"Cộp...cộp...cộp..."

Tiếng gót giầy của 2 người vang vọng khắp hành lang.

"Vậy...Ngày mai nhập học rồi ha?"

Song Tử khơi chuyện.

"Ừ"

(Phũ part 1)

"Công việc của hội học sinh bận rộn ghê nhỉ?"

"Ừ..."

(Phũ part 2)

Im lặng bao trùm....

"Này Song Tử..."

Cô gái bất giác dừng lại, và Song Tử quay đầu lại, cười nhẹ nhàng:

"Có gì sao?"

"Nếu..."

Bờ môi anh đào khẽ chuyển động rồi dừng lại như đang lưỡng lự, Song Tử vẫn mỉm cười, chờ đợi.

"Nếu, một người nào đó bảo cậu chết đi, hay thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có cậu, cậu có làm thế không?"

Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi khá lạ lùng, Song Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi tháo chiếc tai nghe ra, quay hẳn về phía sau:

"Nói thế nào nhỉ? Nghe có vẻ hơi tiêu cực nhưng nếu cái chết của tớ có thể khiến ai đó vui vẻ, thì tớ sẽ chết, cũng không hại đến ai cả. Mà sao bỗng dưng cậu hỏi vậy? Thiên Bình?"

"Không...Không có gì..."

Cộp...cộp...cộp...

Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang

Thiên Bình lặng lẽ theo sau Song Tử, siết chặt chiếc quai cặp trong tay.

"A...Lại lặp lại rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net