Chương VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những sự việc và những địa danh trong truyện không hề có thật, nếu có cũng chỉ là sự trùng hợp.

-------------------

Nhóm sát thủ Chronos, cái tên mà khi nhắc đến ai cũng phải khiếp sợ, nổi tiếng với sự trung thành cũng như sự tàn nhẫn của mình; họ sẵn sàng giết chủ nhân của mình khi không thể lợi dụng được nữa và cũng không ngần ngại hạ mình để lợi dụng.

Còn việc lợi dụng để làm gì sao?

Chỉ là thỏa mãn trí tò mò thôi.

Lấy ví dụ, khi nhận nhiệm vụ từ một người nào đó, Bảo Bình luôn sẵn sàng để sục sạo về đời sống cũng như bí mật của người đó một cách cẩn thận. Chủ thuê họ là nam hay nữ, muốn hay không muốn, đã chết hay còn sống, mọi bí mật dù giấu kín nhất của họ đều bị moi móc đến từng chân tơ kẽ tóc. Và tất nhiên, họ không hề có chút mặc cảm tội lỗi mà con vui vẻ xử lí, có bị phát hiện thì "giết người diệt khẩu".

Mười hai người coi đó là thú vui có thể giết thời gian khi rảnh rỗi không có gì làm, sẵn sàng ngồi cả ngày chỉ để tìm hiểu bí mật của người khác. Boss của họ, Nanatsuki Shoya cũng đã nói mấy người họ là "một đám nhóc rảnh rỗi, thích xía vào chuyện người khác".

Dù nói như vậy nhưng mười hai người cũng biết đâu là giới hạn để mà dừng lại. Và dù không cam lòng nhưng vụ việc về Stefano Kstancy, sau một thời gian dài điều tra, họ đành phải ngậm ngùi dừng lại.

Mười hai người mất khoảng một tháng để chấp nhận việc không còn thông tin về "cố khách hàng", việc điều tra đã rơi vào ngõ cụt. Mà hiện tại là đầu mùa thu, công việc bỗng chốc nhiều bất ngờ khiến họ không còn đủ thời gian để tìm hiểu.

Đầu tháng 10 năm 2017, bảy giờ tối, phòng họp của mười hai người. Ánh sáng từ chiếc màn hình khổng lồ của căn phòng chiếu sáng khuôn mặt đầy vẻ chán nản, có phần vô hồn của mười hai người. Đại khái, nội dung của bản tin chính là vụ án tại Phố Trung Hoa Yokohama.

Cảnh sát mất khoảng hai tháng (từ tháng 8 - đầu tháng 10) mới biết được có ba vụ giết người ở cùng một con hẻm nhỏ phố Trung Hoa. Có ba nạn nhân và tất cả đều là nam.

Người đầu tiên là một người khoảng 40 - 50 tuổi, chết vì một vết cắn hickey nhảm nhí, là người Thiên Bình đã nhìn thấy trong góc nọ; nguyên nhân được cho là một cục máu đông từ vết cắn đã di chuyển lên não, làm vỡ mạch máu não. Xác ông ta đã bị phân hủy hết nên không thể nhận dạng, đã chết khoảng hai tháng.

Tiếp theo là người Song Ngư đã đánh ngất trong tối hôm đó, có vẻ chết vì đói, xác đã lở loét, mối mọt đã gặm nhấm nhưng lại có thể nhận diện được bởi Chứng minh thư trong túi quần áo. Là người Hàn Quốc nhập cư trái phép, tên Shin Hyuk, 25 tuổi, thất nghiệp, nghiện rượu.

Và cuối cùng là Alexander Billious (tên giả của Stefano Kstancy). Theo Chứng minh thư giả, ông ta quốc tịch Mỹ, người Đức gốc Mỹ, 54 tuổi, cựu phóng viên, cũng nhập cư trái phép; theo lời cảnh sát, ông ta là thành viên hội Tam Điểm.

Khả năng điều tra của cảnh sát Nhật Bản, thật sự kém..., việc xảy ra đã khoảng hai tháng mà bây giờ mới phát hiện ra.

- He he he! Lũ "cớm" đã trở nên ngu ngốc như thế này từ bao giờ vậy? - Ma Kết cười đầy khinh bỉ.

- Nói đúng hơn thì cái khu phố Trung Hoa vốn đã chẳng được lũ cớm ngó ngàng đến khoảng vài thập kỉ rồi chứ chẳng đùa. Chúng chẳng dám lại gần khu phố đấy chứ nói gì đến việc phát hiện xác chết. Phố Trung Hoa cũng sắp trở thành một đất nước độc lập nằm trong lòng Nhật Bản rồi. Chắc hẳn là đã có người báo tin cho chúng. - Xử Nữ nghiêm túc nói.

Lưu ý của tác giả: Việc phố Trung Hoa Yokohama sắp thành một nước độc lập chỉ là mình bịa ra mà thôi, hi vọng mọi người đừng tin nhé.

- Vậy vấn đề ở đây chính là kẻ nào đã báo cho chúng? - Thiên Yết nói - Những kẻ được coi là "cư dân" sinh sống ở đó chắc chắn sẽ không báo cho lũ "cớm". Nếu có thì cũng chẳng khác gì muốn nói "lạy ông tôi ở bụi này", tôi thắc mắc ai lại có gan để thông báo nhỉ?

- Mà chính ra... - Kim Ngưu vừa lau kiếm vừa nói, mắt vô cảm nhìn hình bóng mình phản chiếu trên thanh kiếm. - ... phố Trung Hoa bây giờ gần như là cấm "cớm" lại gần luôn rồi. Chỉ khi có một số vấn đề mà họ không tự giải quyết được thì "cớm" mới nhúng tay vào. Mà bây giờ thời bình, mấy vụ việc như thế có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- He he he he he - Nhân Mã cười gằn, giọng cao chót vót. - Vậy đội đặc nhiệm của Nhật Bản tại sao lại không được cử đi để quét sạch cả khu Phố Trung Hoa luôn đi cho nhanh?

- Không thể như thế được đâu, Nhân Mã... - Cự Giải nhẹ khuyên bảo. - ... Phố Trung Hoa dù không hề được đề cập đến nhưng nó gần như là "mặt tối" của Chính phủ Nhật Bản. Nơi đó là trung tâm cung cấp vũ khí quân sự cho chiến tranh, Chính phủ sẽ không quét sạch nó vì lợi ích của nó mang lại.

Nhân Mã "xì" một tiếng chán nản.

Cuộc thảo luận vốn dĩ là về Stefano Kstancy bỗng chốc đã chuyển thành cuộc thảo luận về chính trị Nhật Bản. Nếu người thường nhìn vào phòng họp và nghe cuộc đối thoại hẳn sẽ thốt lên, hoặc thầm nghĩ: "Trẻ em thời nay lớn nhanh như vậy sao?".

Đó chính là cảm xúc hiện giờ của Akago Jitsuka, thư kí riêng của Akatsuki Shoya, trông cô khoảng hai mươi tuổi nhưng thực chất đã bước qua tuổi ba mươi. Có cả lời đồn đó là tình nhân của Boss Akatsuki nhưng thực hư ra sao không rõ. Cô luôn là người thay mặt Boss đưa ra chỉ thị cho nhóm Chronos nên cô có chìa khóa để vào khu nhà này.

Mái tóc đen cắt ngắn, lớp trang điểm tự nhiên một cách khéo léo, bộ vest đứng đắn không diêm dúa, tất cả đều đúng theo yêu cầu của Boss. Boss không ưa thích những người phụ nữ trang điểm đậm và ăn mặc điệu đà, cũng không thích những người có ngoại hình quá yếu đuối, ông thích những người trông vẻ mạnh mẽ.

Nhiều khả năng là thực ra Boss thực sự chẳng hề thích cái tồn tại mang tên gọi chung "phụ nữ". Ông sẽ chẳng bao giờ có hứng bàn chuyện làm ăn với những người phụ nữ mặc váy hoặc quá điệu đà. Một con người cổ hủ.

Nghe nói Boss còn chưa từng có quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào, có lời đồn ông ấy là gay. Đương nhiên chẳng ai dại mà nói ra mấy lời đồn ấy trước mặt ông.

Cũng vì tính cách đó của ông, một cách tự nhiên, những người phụ nữ phục vụ xung quanh Akatsuki không mặc váy nữa, tóc cũng ngắn đi, màu tóc tự nhiên có là màu sáng cũng sẽ nhuộm đen. Bởi hễ họ mặc những bộ trang phục thướt tha hay nhuộm tóc sáng màu, hay chỉ đơn giản là tô son đỏ quyến rũ, Boss sẽ vô cùng khó chịu. Hẳn rồi, Boss còn dễ dàng đuổi cổ họ nếu không vừa mắt.

- E hèm! – Akago hắng giọng, thành công thu hút sự chú ý của mười hai người. – Chủ nhân có lời muốn chuyển đến Xử Nữ: "Có nhiệm vụ mới, mau đến đây.", cô có khoảng ba mươi phút để chuẩn bị. Tôi xin phép.

Nói xong, Akago liền cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà chung của mười hai người. Mười hai người không quá bất ngờ, Boss thường triệu tập Xử Nữ đến để giao nhiệm vụ mà không hề có lời báo trước. Xử Nữ không nói quá nhiều, nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi rời khỏi phòng họp.

Phòng của Akatsuki Shoya là căn phòng nằm ở tầng cao nhất của khu đào tạo, phòng Hiệu Trưởng. Muốn đến được đấy Xử Nữ buộc phải đi qua hai khu đào tạo A và B, nghe lời bọn chúng xỉa xói rất phiền nên Xử Nữ "tiện tay" đập vài tên bị trọng thương.

Lỗi tại bọn chúng, không phải lỗi tại cô. Xử Nữ âm thầm tiếc thương.

Phòng Hiệu Trưởng.

Dù Xử Nữ đã đến khá nhiều lần nhưng vẫn không khỏi chóang váng với độ lộn xộn của nó. Đúng là Shoya khá câu nệ về hình thức, nhưng đó chỉ là đối với người khác còn đối với chính bản thân ông ta thì lại là một tên vô cùng luộm thuộm. Ông thích sưu tầm những đồ vật quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới rồi khi mang về thì lại vứt chúng lộn xộn trong phòng.

Phí phạm! Xử Nữ nghĩ thế trong khi đứng đối mặt với Boss, ông đang ngồi trên một bộ bàn ghế mới mua từ Ý về, nó sẽ rất trang trọng nếu không kể đến đống giấy tờ và đống đồ dùng đặt lung tung trên bàn.

- Chào buổi sáng, Xử Nữ. - Boss híp mắt cười, vẫy tay với Xử Nữ.

- Sáng tốt lành, Boss. - Cô cung kính đáp lại

- Ta đã bảo đừng gọi ta là Boss mà, nếu có thể mười hai người các ngươi gọi ta là "chủ nhân" thì vẫn tốt hơn. Mà, ngươi có muốn ăn ít bánh ngọt không? Hay là nước mật ong nhé? Hay...

- Boss, làm ơn vào vấn đề chính đi ạ.

- Xử Nữ, người lúc nào cũng nghiêm khắc với ta như vậy... - Shoya thở dài ra vẻ khổ tâm rồi cúi xuống tìm kiếm cái gì đó.

- Không phải tôi nghiêm khắc với ngài, ngài là một trong số những người đứng đầu thế giới ngầm, vậy nên ngài phải biết giữ ý tứ, biết phép lịch sự tối thiểu. Hơn nữa--

- Rồi rồi, ta biết, ta biết. Ta muốn các ngươi, à không phải tất cả mười hai người đâu, khoảng sáu người thôi... cử ra sáu người, giả trang thành các thẩm tra viên của tòa thánh Vantica đến điều tra tại nhà thờ Rosario, tại Mỹ. - Vừa nói Shoya vừa đưa một tập giấy cho Xử Nữ.

Nhà thờ Rosario!

Xử Nữ ngay lập tức bắt được trọng điểm. Nhà thờ Rosario từng là nơi Stefano sinh sống, đây có thể nói là một cơ hội trời ban!

Đây không phải lần đầu tiên mười hai người Chronos nhận được nhiệm vụ nước ngoài nhưng đây lại là lần đầu tiên Xử Nữ phấn khích như vậy. Phải nói rằng, hội Tam Điểm cũng như những thành viên trong hội đó đều khá là bí ẩn. Dù có rất nhiều những hoạt động được công bố nhưng đồng thời, số hoạt động bí mật còn nhiều hơn nhiều lần. Chính vì vậy nên mười hai người họ mới tò mò về Stefano đến như vậy!

Thiên thời địa lợi nhân hòa, đến cả ông trời cũng muốn họ tìm ra bí mật của Janus thì sao phụ lòng được.

Mặc dù rất phấn khích trong lòng nhưng Xử Nữ đã kìm lại, không để lộ chút sơ hở nào trên khuôn mặt của mình. Cô giữ nguyên bộ mặt nghiêm khắc của mình đối với Shoya.

- Vâng. Chung tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. - Cô cúi đầu và nhận lấy.

- À, đúng rồi, Xử Nữ, cầm cả mấy cái này đi luôn.

Shoya đặt lên mặt bàn một tập hồ sơ và một mảnh gỗ dẹt, dài bằng ngón tay trỏ, đã gãy, bóng loáng và dòng chữ "Hein". Giống như mảnh gỗ mà Thiên Bình và Song Ngư đã đem về tối hôm đó. Xử Nữ nhanh chóng cầm lấy cả hai, cúi đầu rồi ung dung ra khỏi phòng.

Đã tìm được đầu mối khác rồi! Lần nhiệm vụ này quả thật, đáng giá hơn những lần trước nhiều!


- Đây...!

Xử Nữ đặt xấp hồ sơ lên bàn. Sau đó, mặc kệ ánh mắt tò mò của mười một người, cô quay người vào phòng họp và cầm mảnh gỗ với dòng chữ "Rich".

Trước hai mươi hai con mắt tò mò, Xử Nữ đặt hai mảnh gỗ, một do họ tìm được và một của Boss đưa cho. Hai mảnh gỗ ráp lại với nhau một cách hoàn hảo, không chừa lại một khe hở. Dòng chữ hiện rõ trên bề mặt nhẵn nhụi: "Heinrich".

- Là tên người sao? - Cự Giải hỏi.

- Cũng có thể là họ chứ. - Ma Kết nhìn chằm chằm.

- Cũng có thể là mật mã... - Thiên Yết nói.

- Hay là tên viết tắt? - Bảo Bình khá hiếu kì với dòng chữ trên mảnh gỗ này. - Nếu chỉ với cái này thì vẫn không đủ thông tin.

- Chính vì thế nên chúng ta phải điều tra! - Xử Nữ cao giọng. - Giờ chúng ta cần chọn ra sáu người tới nhà thờ Rosario để điều tra.

- Nếu vậy thì chỉ có sáu người này là phù hợp thôi... - Sư Tử lên tiếng. - Nhân Mã, Thiên Bình, Song Ngư, Bạch Dương, Thiên Yết và Cự Giải, đủ sáu người.

- Hiểu.

- Ơ thế còn tôi? - Xử Nữ chỉ chỉ vào mình, cô đã chờ đợi cơ hội để được đi ra ngoài thăm thú mà.

- Ở NHÀ! - Sư Tử gằn giọng.

Cậu chắc chắn không bao giờ đồng ý cho Xử Nữ đi, khả năng đóng kịch của cô từ hồi thâm nhập vào bữa tiệc của quý ngài Brown đã đủ lắm rồi. Với lối diễn kịch như thế thì đi chỉ tổ làm vướng chân người khác (dù khả năng của cô ấy cũng khá tốt) nên nói chúng... Ở NHÀ.

- Vậy thì... Bảo Bình, tin tức nhờ cô. - Bạch Dương nói.

- Ừ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net