Bí mật về Song ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pic tren là anh Song tử đó!:)))))))).
__________________________

Sáng hôm sau:

-Dậy ngay cho tôi, lũ lười kìa! Giọng của Xử vang lên khắp phòng làm đồ đạc trong nhà suýt nữa thì rơi xuống đất. (Au: em bái phục chụy Xử luôn, hét hiều mà vẫn ko khản giọng, chị làm kiểu gì vậy? =_=. XN: có cần chị đay dạy cho ko? Dễ lắm chỉ cần nghe chị hét mỗi ngày 2h là học được luôn à! Au: Thôi thôi em xin kiếu, nghe chị hét chưa đầy 1p là em đã ngất lăn quay ra đấy rồi huống hồ nghe chị hét 2h thì chắc em đi đầu xuống đất mất.).

-Xử à cho mình ngủ thêm chút nữa đi, vai mình vẫn còn đang ê ểm đây này.! Thiên bình than.

________________________Flashback về hôm qua_________________________________

Sau khi dọn dẹp xong KTX, cả bọn chuẩn bị nghỉ ngơi thì.......

-Á Á Á, chết tui rồi! Song ngư hét.

-Sao vậy Ngư Ngư? Ngưu chạy ra hỏi.

-Sợi day chuyền của cậu ấy tặng...mất rồi! Song ngư tìm khắp xung quanh người mình nhưng ko có. Đó là sợi dây chuyền mà cô được một cậu bé tặng 7 năm trước. Sau khi cô bị tại nạn xe thì cô đã mất đi một phần kí ức của cậu bé đấy, thứ duy nhất cô nhớ là sợi dây chuyền nên nó như là một thứ quý báu đối với cô.

-Cậu có nhớ là mình đã làm rơi ở đâu ko? Ma kết hỏi.

-Hm....Để xem nào! A, đúng rồi, hình như là lúc đó, cái lúc mà mình đánh nhau với tên Sư tử chết tiệt đó. Bắt đền anh đấy, làm sao bây giờ? Song ngư vò đầu bứt tai.

-Này, này, chính cô gây sự trước mà, sao bây giờ đổ cho tui?

-Thì lúc đấy anh nhường tôi có phải hơn ko? Nếu lúc đấy anh nhường thì tôi đã ko bị mất sợi dây chuyền đó rồi.
-Sợi dây chuyền đấy quan trọng lắm sao?
-Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Quan trọng hơn tất cả thứ gì trên thế giới này.
-Quan trọng hơn cả tôi sao? Sư tử hỏi. Anh ko hiểu sao mình lại hỏi như thế nhưng thực sự anh rất muốn biết cậu trả lời. Rốt cục đối với Song ngư anh là gì? Là bạn hay chỉ đơn giản là kẻ thù?
-Hả? Hỏi gì kì cục vậy? Đương nhiên là hơn rồi! Anh là gì của tôi mà tôi phải trân trọng chứ? Song ngư nói. Cô ko biết rằng câu nói đó vừa làm tổn thương một người rất quan trọng mà cô ko hề hay biết. (Chẹp, chị Ngư phũ quá! Tội cho Sư ca quá hà! :().
-Thôi, ko lằng nhằng nữa, chia nhau ra đi tìm sợi dây đó thôi. Xử nói rồi cả lũ cùng đi tìm.
1h sau:
-Phù.... Hộc...hộc.... Mệt thật đấy! Mãi mà ko tìm ra được! Rốt cục cậu đánh rơi ở đâu vậy hả Song ngư? Song tử vừa thở hồng hộc vừa nói. Thật sự anh mệt lắm rồi nha. Đi tìm suốt 1 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy cái sợi dây chuỳen khỉ đấy nó nằm ở đâu, làm bổn công tử ta phải còng lưng đi tìm hết các tầng rồi lại ra ngoài sân mà cái nhà này nó có phải nhỏ gì đâu, 300m vuông lận đó mấy má. Kiểu này thà bị Xử nữ rượt còn thích hơn ý. ( Au: hô hô, ra là anh Song thích chị Xử rượt hả? Vậy để em đi báo cho chị ấy biết nha. Chị ấy đang rảnh rỗi sinh nông nổi lắm đó. *cười nham hiểm*. ST: Ha...ha thôi thôi cho anh rút lại câu nói vừa rồi....Đi tìm tiếp đây. *chuồn nhanh*.).
-Kiểu này thì bó tay thật rồi đấy. Thiên yết nói.
-Thôi bây giờ đi nghỉ đi, mai tìm tiếp vậy chứ biết làm sao. Thiên bình đề nghị rồi cả bọn cùng đi vào phòng. Riêng chỉ có Song ngư ở lại.
-Mấy cậu cứ đi nghỉ trước đi, mình tìm thêm tí nữa rồi mới đi nghỉ. Cô cười trừ.
-Ừm cũng được, nhưng nhớ đừng gắng sức quá đấy Song ngư kẻo bệnh tái phát nữa thì khổ đấy. Xử nữ nhắc nhở.
-Bệnh? Song ngư...cô ấy bị bệnh sao? Sư tử nghĩ thầm. Trong lòng anh có một chút gọi là quan tâm, lo lắng cho cô. Có phải anh thức sự đã yêu cô rồi ko? Nếu vậy thì... Cô ấy... Lưu Song ngư thì sao? Anh ko thể bỏ cô ấy được?
-Rốt cục nó rơi ở đâu nhỉ? Nhớ mình ko tìm thấy nó thì sao? Nhỡ cậu ấy sẽ giận mình thì sao? Những giọt nước mắt của Song ngư bắt đầu rơi xuống. Phải, cô đã khóc, đã bao nhiêu năm rồi kể từ ngày ấy, cô đã ko khóc một lần nào. Cô rất yêu sợi dây chuyền đó. Nó như là tất cả những gì còn sót lại của những kí ức trước đây mà cô đã đánh mất.
-Đồ ngốc! Đừng khóc! Tôi sẽ tìm giúp cậu mà! Sư tử đưa tay lau những giọt nước mắt của Song ngư. Ánh mắt của anh bây giờ nhìn cô ko phải với tư cách là một kẻ địch, mà là một người đang thực sự quan tâm đến cô.
-Thật sao? Cảm ơn anh! Song ngư cười khiến Sư tử bất giác đỏ mặt. "Nụ cười đấy sao mà giống với cô ấy thế?".
Thế là 2 người cứ cắm đầu vào tìm suốt 30p, chợt Song ngư reo lên:
-A, nó đấy rồi may quá! Ngư ngư dơ lên một chiếc dây chuyền hình giọt nước trong suốt màu xanh rất đẹp. Trên đó có khắc chữ " ST&SN". Vừa nhìn thấy sợi dây chuyền đó, mặt Sư tử liền đanh lại.
-Nó, sao cô lại có nó? Trả lời tôi mau! Sư tử đột nhiên chạy về phía Ngư và lắc vai cô.
-Bỏ tôi ra, anh làm sao thế! Sợi dây này là một cậu bé đã tặng cho tôi hồi trước nhưng sao đó cậu ấy dã chuyển nhà đi và chúng tôi ko còn gặp lại nhau nữa.
-Có phải cậu ấy tên là Tiểu Sư? Sư tử hỏi.
-Đúng vậy, tôi nghe thấy Xử nữ đã nói thế. Còn lại thì tôi ko nhớ gì nữa cả.
-Ko thẻ nào..... Người đó là tôi mà....nhưng có điều tôi đâu có chuyển nhà đi là cô chuyển mà.
-Hả? Anh vừa nói gì? Anh là cậu bé đó? Tại sao tôi lại ko nhớ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Aaaaaa........Song ngư đột nhiên ôm đầu mình và ngã quỵ xuống.
-Song ngư...Ngư.....cậu sao vậy? Bảo bình từ trong phòng chạy ra mọi người cũng ra theo luôn.
-Anh... Đã làm gì Song ngư vậy? Hả? Trả lời tôi mau! Xử nữ tức giận hét. Từ bé cô đã coi Song ngư như em gái của mình và bảo vệ. Nếu ai dám động vào Ngư thì nhất định kẻ đấy đến chết cô cũng ko tha.
-Tôi ko biết tự dưng tôi nói người đã tặng cho cô ấy sợi dây chuyền là tôi thì cô ấy ôm đầu và ngã xuống đất.
-Anh nói sao? Anh là cậu bé đấy ư? Xử nữ ngờ vực hỏi.
-Ừm đúng vậy.
-Phù.......bây giờ đưa Ngư nhi vào phòng trước đã rồi tôi sẽ kể cho anh mọi chuyện.

Sau khi đưa Song ngư vào phòng, Xử nữ đi ra ngoài và đóng cửa lại:

-Xem nào, chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ? vậy bắt đầu khởi nguồn của tất cả mọi việc nhé...

" Đó là vào 7 năm trước, có hai đôi bạn than sống cạnh nhà nhau, họ ở bên cạnh nhau ở mọi lúc mọi nơi, ko bao giờ tách rời. Một người là tiểu thư trên danh nghĩa là con của chủ nhân gia tộc họ Bình, còn một người là người thừa kế duy nhất của gia tộc Trịnh. Giữa họ có một lời hứa ko bao giờ có thể thay đổi dó là nếu như sau này có chuyện gì xảy ra hoặc ko thể gặp lại nhau được nữa thì ko được phép quên người kia. Và họ đã trao nhau một sợi dây chuyền đôi. của có bé là màu xanh hình giọt nước,còn của cậu bé cũng là hình giọt nước nhưng lại màu đỏ. Cứ thế hai người họ cứ sống vui vẻ cho đến một hôm, cái hôm mà lời hứa giữa hai người họ bị phá vỡ.

- Ko con ko muốn chuyển nhà đâu, con muốn ở bên Tiểu sư cơ! Co bé vừa khóc vừa cầu xin.

-Ta đã bảo bao nhiêu lần là ko được rồi cơ mà, sao con ko chịu hiểu hả? Bố cô nói._ Ko nói nhiều nữa, ta đã nói là làm, con đi gặp bạn con lần cuối đi rồi cũng đi. Nói rồi ông bỏ đi. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế nhưng ko ai biết rằng có một người ở ngoài đã nghe thấy được hết tất cả.

Hộc...hộc..A cậu đây rồi Sư tử, nghe này mình có chuyện muốn nói. nhà mình săp phải chuyển nhà nhưng ko sao đâu mình có cách rồi. hay là chúng ta cùng bỏ trốn đi, vậy là tui mình có thể sống hạnh...p...

-Ko, mình ko đi đâu!_Hả?... Cậu vừa nói gì cơ Tiểu sư chẳng phải chúng ta đã hứa là sẽ ở bên nhau mãi mãi sao?

-Mình xin lỗi, Ngư!

-Tại sao chứ, tất cả những lời hứa đó chỉ là giả dối sao? Mình ghét cậu, Tiểu sư! Nói rồi ko bỏ bỏ chạy, Nhưng cô ko biết rằng cậu ko muốn cô chỉ vì mình mà từ bỏ tất cả, cậu ko muốn như vậy. Tất cả chỉ là để cô được hạnh phúc thôi.

Tút...tút.... rầm.... AAAAAAAA, có người gặp tai nạn kìa, hình như là một cô bé đó. Ai gọi cứu thường đi?

/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

-Song ngư, song ngư, tỉnh lại đi? Con đừng làm bố sợ? Hãy tỉnh lại rồi con muốn gì bố mẹ cũng sẽ chiều? Bố cô dù cố gắng gọi mãi đi chăng nữa thì cô vẫn ko thể nào tỉnh lại.
-Xin hai người hãy ở lại đây, từ giờ cứ để chúng tôi lo. Nói rồi cánh cửa phòng mổ đóng lại. Ca mổ đó đã kéo dài suốt 12h đồng hồ.....
Cạch..... Bác sĩ, bác sĩ, con của chúng tôi, nó có làm sao ko?
-Anh chị cứ bình tĩnh, cô bé đúng là bị thương rất nặng nhưng đã qua khỏi, ko nguy hiểm đến tính mạng...Nhưng có một điều, cô ấy đã bị mất trí nhớ, hình như cô ấy vừa trải qua một chuyện gì đó khủng khiếp lắm, tốt nhất anh chị hãy để cô bé bây giờ là được.
Sau ngày hôm đó, cô bé ấy cũng chuyển đi nơi khác, tại nạn của cô ko một ai biết thậm chí cả cậu bé đó. Từ đó cô bắt đầu cuộc sống của mình ở một nơi khác, từ Lưu Song ngư chuyển thành Bình Song ngư."
-Đó là toàn bộ câu chuyện, còn tin hay ko là chuyện của cậu. Xử nữ nói rồi bỏ vào phòng để lại Sư tử vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
-Thật khủng khiếp, cô ấy đã phải trải qua những chuyện như vậy sao? Do mình, nếu như lúc đấy mình ở lại bên cạnh cô ấy thì cô ấy đã ko gặp tai nạn....Song ngư....bây giờ mình phải đối diện với cô ấy thế nào đây? Thậm chí khuôn mặt của người mình thích cũng ko nhớ nổi, huống chi bây giờ anh phải làm thế nào nếu cô nhớ lại tất cả mọi chuyện........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net