Chap 10: Thợ săn có trở thành con mồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aries tựa lưng vào thân cây cổ thụ, hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, chim vẫn hát khúc ca mùa xuân, nắng vẫn dịu dàng xoa dịu những vết thương mà vùng đất này phải oằn mình chịu đựng suốt mười lăm năm.Khung cảnh tươi đẹp này khiến ai nấy đều thầm cầu nguyện vào một tương lai tươi sáng, Bạch Thần chắc cũng đang nhảy múa trong lòng với kế hoạch hoàn hảo tưởng chừng sắp thành sự thật của hắn.Chỉ có Aries biết rõ, giông tố sắp kéo về nơi đây.Liệu vùng đất khô cằn này có còn sức để chống lại cơn thịnh nộ của vị thần đầy tham vọng kia không?.Aries cũng không biết nữa, hắn chỉ biết cái mạng nhỏ nhoi này của hắn sắp không giữ được rồi.

Bạch Thần vừa về đến đã chạy ngay đi tìm Aquarius, trông bộ dạng của hắn chắc là rất muốn khoe với nàng Aquarius rằng cô đã chẳng thể cứu nổi Capricorn.Nhưng hắn đã lầm, khắp cung vàng lầu son chẳng ai tìm thấy bóng dáng của Aquarius, nơi ngục tù âm u cũng chẳng ai nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Capricorn.Bạch Thần tức điên lên, hắn như một con thú hoang lồng lộn chạy ngay đến dãy hành lang phủ đầy rêu xanh, những cái trụ chứa đầy Huyết Thạch vừa được nâng lên, hắn đã gào lên tuyệt vọng.Mất rồi, mất một cái rồi, chỉ còn một chút nữa hắn đã có thể gặp lại Virgo, chỉ còn thực hiện một vài trận pháp nho nhỏ nữa, Virgo sẽ tỉnh lại, ôm chầm lấy hắn, nhìn hắn mỉm cười chứ không phải một thân xác đã nguôi lạnh từ một trăm năm trước.Hắn cắn chặt môi, vài giọt máu bật ra trên khóe môi của vị thần cao cao tại thượng.Hắn lấy tay quẹt đi vết máu, âu yếm nhìn Virgo:

'' Nàng yên tâm, ta sẽ làm mọi cách để gặp lại được nàng.Những kẻ nào dám hủy hoại việc này, ta sẽ đem xác kẻ đó đến trước mặt nàng.''

Bạch Thần vừa nói xong đã quay lưng rời đi, ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn đã triệu tập những người có mặt ở lâu đài thời điểm đó đến để tra hỏi.Một hàng dài người quỳ rạp dưới chân hắn, ai nấy cũng đều run sợ trước uy quyền của người đang ngồi trên ngai vàng.Trên tay hắn cầm chiếc roi lửa, mấy tên quỳ ở hàng đầu bị sức nóng của lửa phát ra toát cả mồ hôi, ướt một mảng áo.Hắn tra hỏi từng người từng người một, chỉ cần người đó ấp úng một giây, hắn đã dùng chiếc roi lửa tiễn người ấy sang bên kia thế giới.Dành cả nửa ngày trời tra khảo, hắn vẫn chẳng tìm thấy chút thông tin gì của Aquarius, hắn đang định rời đi thì một tên cai ngục ấp úng nói trong lo sợ:

'' Thưa ngài...Vừa nãy lúc thần đang canh ngục, không biết vì sao đã ngủ quên mất nhưng khi tỉnh dậy thần không nhớ được gì cả, chỉ thấy tên Capricorn đã biến mất rồi''

Bọn người ở phía dưới cũng hợp sức với hắn ta, vài người thỏ thẻ:"' Đúng vậy, đúng vậy''.Bạch Thần như nhìn thấy ánh nến trong con đường hầm tối đen, hắn quay người nhìn tên cai ngục, ánh mắt không giấu được sự căm phẫn.Hắn ra lệnh cho mọi người giải tán, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhỏm như người vừa từ cửa từ trở về.Hắn ngồi trên ngai vàng, không ngừng nghĩ ngợi về lời nói của tên cai ngục.Đột nhiên ngủ quên?Tên Capricorn bẻ cả song sắt nhưng lại không nghe thấy tiếng gì?.Bạch Thần bật dậy, hắn gọi Aries đến.Aries nhận được tin báo, trong lòng không gợn một chút lo sợ, hắn hiên ngang đi đến tòa lâu đài dưới ánh mắt dò xét của mấy tên tay sai khác.Aries vừa bước vào đã thấy Bạch Thần ngồi trên ngai vàng sáng bóng, hắn không đợi Aries hành lễ đã hỏi:

''Ngươi có liên quan đến chuyện này không?''

Aries nhìn hắn, mỉm cười:

''Thần nói không, người có tin không?''

Bạch Thần bật dậy, áp sát vào mặt hắn, rít lên từng tiếng ghê sợ:

''Tại sao ngươi lại phản bội ta.?''

Gemini từ đâu bước đến, cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết nên bày ra vẻ mặt gì.Có lẽ cô đến không đúng lúc rồi.Nhưng cô đột nhiên lại thấy vết thương trên vai Aries, nó giống y hệt vết thương mà cô đã tạo ra cho cái tên đến từ Gahna, cô như hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.Bạch Thần thấy Gemini đến, hắn quay trở lại ngai vàng.Gemini vội vàng nói:

''Thần đã tìm khắp các nơi gần đây nhưng không thấy vương hậu đâu.''

''Dù có lật tung cả Orchid lên vẫn phải tìm cho ra vương hậu, nếu vương hậu không thể bình an trở về thì các ngươi từng người một tuẫn táng theo nàng ấy đi''- Bạch Thần đập mạnh vào ngai vàng, âm thanh chói tai khiến ai nghe thấy cũng phải nhăn mặt.Gemini cúi đầu, cô tự trách bản thân đã không tìm được vương hậu khiến cho Bạch Thần lo lắng.Trong mắt cô, Bạch Thần là vị thần tốt đẹp nhất, người không chủ động khơi mào cuộc chiến, dù có chịu chỉ trích nặng nề vẫn chưa một lần muốn tham chiến để bảo vệ tính mạng cho người dân.Bạch Thần đã chịu đau khổ khi vương hậu rời xa ngài trăm năm trước, mất rất lâu ngài mới có thể mở lòng mình ra, cô không muốn ngài lại phải đau khổ khi mất người mình yêu một lần nữa. 

Aries rất khác Gemini, hắn nghe những lời Bạch Thần nói mà thấy giả tạo vô cùng, hắn không nghĩ một người trước mắt người khác thì nói lời yêu thương, sau lưng lại đối xử không ra gì cũng xứng làm thần.Nhưng biết làm sao được, vỏ bọc hắn tạo ra vô cùng hoàn hảo, nếu không phải quen biết Aquarius từ trước, Aries có thể sẽ giống Gemini, cũng thương cảm cho cuộc đời của hắn.Aries không nói gì, lặng lẽ rời đi trong bóng hoàng hôn tê tái, Bạch Thần cũng không gọi hắn lại, hắn nghĩ đêm nay sẽ có hàng trăm hàng ngàn tên sát thủ dõi theo bước đường hắn đi mà hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, khi chọn giúp Aquarius, tự bản thân hắn đã chọn cái chết rồi.Gemini nhìn hắn bình thản rời đi, cô cũng không có lý do gì để ở lại lâu hơn, cô chậm rãi bước đi trên dãy hành lang dát vàng.Trong đầu Gemini không ngừng nghĩ đến sự việc vừa nãy, tại sao Bạch Thần với Aries lại tranh cãi gây gắt đến thế?.Tại sao trên lưng hắn có vết thương y như cái tên đến cướp người sáng hôm nay?.Gemini không muốn cứ một mình đi tìm đáp án của những việc kì lạ này, cô chạy theo Aries.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống vùng thảo nguyên đã từng tươi đẹp, khắp không gian chỉ còn lại tiếng gió thì thầm.Aries lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, trời hôm nay không có trăng cũng không có sao, chỉ có hàng trăm con mắt của các tên sát thủ đang dõi theo hắn.Mấy tên đó núp trong những con hẻm hoang vắng, đứng trên những mái nhà đã không còn nguyên vẹn, ai nấy cũng im lặng nhìn theo hướng đi của hắn.Hắn không cố ý trốn chạy cũng không muốn chết một cách nhanh chóng như thế, hắn vờ như chẳng hay biết chuyện gì, thật ra hắn đang quan sát rất kĩ từng cử động của bọn chúng.Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn nhếch môi cười, bắn một cái phi tiêu lên cánh tay ấy nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, không phải tên sát thủ nào cả, cô gái tóc tím??.Gemini??.Cô ấy làm gì ở đây vậy?.Gemini đau đớn nhăn mặt, cô cầm bàn tay đầy máu của mình, cố rút cái phi tiêu độc ra:

''Ngươi làm gì vậy Aries?.Đau quá.''

Aries không che giấu được sự lúng túng trên khuôn mặt, bọn sát thủ kia vẫn không từ bỏ hi vọng, nhìn chằm chằm vào hắn.Đột nhiên một tên trong đám đó không chờ được nữa, lao lên tấn công, mấy tên còn lại cũng theo đó mà bay đến.Gemini không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nghĩ là bọn người của Hắc Thần muốn báo thù nhưng hiện tại cô không có khả năng đánh nhau, tay cô vừa đau vừa nhức.Aries vừa phải né những chuỗi phi tiêu tẩm đầy độc vừa phải che chắn cho Gemini, pháp lực của hắn cao hơn bọn sát thủ này là sự thật nhưng một mình hắn không thể đấu lại  cả trăm người thế này, còn thêm Gemini nữa, cô không có tội gì, sao phải cùng hắn nằm lại nơi đây chứ?.

Hắn lướt qua lướt lại, thoáng chốc đã xử lý được mười mấy tên nhưng hắn cũng bị bắn vào chân rồi, độc trong phi tiêu lan rất nhanh, mới có mấy phút mà hắn như mất toàn bộ sức lực, tay hắn run run, sắp không xong rồi.Hắn đẩy Gemini qua một bên, muốn dùng phép thuật dịch chuyển cô đi nhưng ngay khi làn khói đen gần ôm trọn được Gemini, cô lại vùng ra.Aries mở to mắt, hắn không biết tại sao cô lại hành động như vậy.Gemini giựt phăng cái phi tiêu hắn cấm vào tay cô vừa nãy, máu bắn lên tung tóe.Gemini vung kiếm lên, lưỡi kiếm sáng bóng, nhìn bọn áo đen đang lao đến như lũ bão:

''Ta sẽ không để đồng đội ở lại một mình.''

Gemini cố nén đau đớn, vung kiếm đến đâu, bọn sát thủ ngã ra tới đó.Aries trông thấy vậy cũng giúp một tay, cả hai nhanh chóng tiễn mấy chục tên sát thủ về với đất mẹ.Mấy tên sát thủ đang ở nơi xa cũng bắt đầu kéo về, dù họ có giết được nhiều tên nhưng bọn chúng ngày càng đông hơn, vết thương trên tay của Gemini và chân của Aries nhói lên từng hồi, nó nhắc nhở bọn họ nếu còn ở lại đây lâu hơn thì sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.Aries dùng chút sức lực cuối cùng tạo ra một làn khói đen, hắn choàng tay ôm lấy Gemini tan biến vào trong đêm đen tĩnh mịch.Bọn sát thủ hoang mang kiếm tìm, bọn chúng nghĩ Aries chắc chắn phải chạy xa khỏi nơi này nên đã đi theo hướng mặt trời mọc mà tìm tung tích Aries.Hắn như biết được suy nghĩ của mấy tên này, hắn đã bị thương nặng, làm sao có thể đi xa được chứ?.Hắn dùng tay bịt miệng Gemini rồi trốn trong căn nhà hoang gần đó, chỉ cách bọn chúng chừng hai mươi bước chân, thế mà bọn chúng lại không nhận ra.Khi đám người kia đã đi hết, hắn mới buông tay xuống.Gemini thở phào nhẹ nhỏm, cô nhìn hắn:

''Bọn người Hắc Thần đúng là quá quắc, ta sẽ báo lại với Bạch Thần.''

''Cô báo lại làm gì, bọn người này là của Bạch Thần đó chứ.''-Aries cười khấy, hắn cố nén đau đớn, chất độc đang lan ra khắp cơ thể hắn, toàn thân nhức nhói không thôi.

Gemini nhăn mặt, cô lấy tay lau đi vết máu trên tay:

''Ngươi nói gì vậy?Sao Bạch Thần lại truy sát ta và ngươi?''

''Kể ra thì dài, cô cũng không hiểu.Thật ra người hắn muốn giết là ta, cô chỉ vô tình đến đúng lúc.''-Aries ôm đôi chân đầy máu.

Gemini chạm vào vết thương trên chân hắn, hắn nhăn mặt khó chịu:

''Tôi biết giải loại độc này.Chịu khó chút nhé.''

Aries xua tay, cười trong vô vọng:

''Cô không giúp được đâu, nó đã chạy lên môi tôi rồi, vài phút nữa là tới não.Nó đâu phải là loại chất độc lan ra, nó tự mình bay đến não người bị dính độc rồi làm tê liệt thần kinh đó chứ.Vùng đất này còn nhiều thứ kì lạ cô không ngờ tới đâu.''

Gemini không để tâm lời nói của Aries, cô mỉm cười:

''Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chỗ nó bay đến.''

Aries chưa kịp trả lời, một thứ gì mềm mềm đã đặt lên môi hắn, trong cơn mê màng vì chất độc đang lan đến quá nhanh, hắn vẫn cảm nhận được, đó là môi của Gemini.Cái gì vậy?.Sao tự nhiên lại?.Hắn cố vùng vẫy nhưng hắn đâu còn sức gì,Gemini giữ chặt tay hắn, cô ấy cũng bị thương nhưng không ngờ lực tay lại mạnh đến thế, hắn chỉ đành nằm im, không dám cử động cũng không dám thở mạnh.Hắn không ngờ mấy trăm năm ngang dọc khắp nơi lại mất nụ hôn đầu trong khung cảnh không có lấy gì làm lãng mạn với một người mà trong suốt ngần ấy năm qua hắn chỉ nói đúng ba mươi câu.

Đang không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên thấy bản thân hình như đã khỏe lên một chút rồi, cơn đau cũng không còn quá sức chịu đựng như lúc nãy nữa.Là Gemini đang cứu hắn đó sao?.Phải rồi, cô nói là cô biết giải loại độc này, kì lạ ghê, có loại độc được giải bằng cách hôn môi sao?.Hắn thấy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi.Khi cơn đau biến mất hoàn toàn, Gemini mới buông tay hắn ra, hắn không rõ bao nhiêu lâu trôi qua rồi, hắn chỉ biết hắn đã mang cái đầu trống rỗng không nghĩ được gì rất lâu rồi.Hắn bật dậy, không dám nhìn vào mắt Gemini, hắn quay mặt sang chỗ khác, cuối đầu:

''Cô vừa cứu tôi đó sao?.Thế thì cô sẽ bị dính chất độc đó mất.''

Gemini dùng khăn lau vết máu đã khô trên thanh kiếm nhưng mắt cô lại hướng về ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời:

''Tôi kể cho cậu một câu chuyện nhé.Tôi là người duy nhất được xăm chữ SS lên người.Tôi lúc đó không rõ hàng rào kẽm gai và các cuộc thí nghiệm là gì, tôi chỉ biết mình muốn chết.Tôi lén lấy độc dược  uống vào, kết quả bị phát hiện.Bọn họ không muốn mất đi con bài SS này nên cấy vào người tôi thứ gì đó có thể chống lại hết các loại độc ở phòng thí nghiệm, thứ chất độc này là một trong số đó.''

Aries nhìn sang Gemini, cô đến từ phòng thí nghiệm của Bạch Thần sao?.Hắn đã nghe qua cái tên đó nhưng hắn nghĩ nó không tồn tại, hóa ra là có thật.Aries cũng nhìn lên ánh trăng khuyết:

''Vậy cô tin đây là bọn người của Bạch Thần đến truy sát tôi chưa?.''

Gemini quay sang nhìn Aries, cô buông kiếm xuống:

''Có hàng ngàn người ngoài kia biết đến loại độc này, không chỉ riêng Bạch Thần.Chắc chắn Hắc Thần đã mạo danh người.''

''Nếu cô tin tưởng hắn đến thế thì cô quay về đi, hắn mà biết cô cứu tôi thì cô cũng xong đời.Hết chuyện rồi, tôi đi đây.''-Aries lắc đầu ngán ngẫm.

''Chờ đã, vết thương trên vai cậu, rất giống tên lúc sáng đến cướp người, cậu phản bội Bạch Thần sao?.''

''Bạch Thần kêu tôi làm thế.''- Aries đứng lên, hắn phủi mấy vết bụi trên áo.

''Sao Bạch Thần lại phải làm như vậy?.Tôi không tin.''

''Nếu cô không tin thì cứ trở về tòa lâu đài và tiếp tục làm việc, còn tôi sẽ đi con đường của tôi.''

Aries toang rời đi, Gemini cũng không nói gì nữa.Hắn đã bước ra đến cửa nhưng đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ.Cô ấy nói mình là hạng SS, tài nghệ của cô ta cũng không phải dạng vừa, Bạch Thần không có được Huyết Thạch của Capricorn cũng sẽ tìm một người khác phù hợp, hắn cũng sẽ thực hiện được mưu đồ của hắn.Nếu muốn đánh bại hắn, không phải cần đánh bại Gemini trước sao?.Như vậy thì khó hơn nhiều, nếu để Gemini về phe chống lại Bạch Thần, cơ hội thành công sẽ cao hơn.Nhưng cô ta coi Bạch Thần là tín ngưỡng của đời mình, Aries chỉ là người trong một trăm năm qua nói với cô ta được ba mươi câu, cô ta sẽ tin lời ai?.Chắc chắn không phải hắn, muốn cô ấy tin lời thì phải để cô ấy trực tiếp thấy những việc làm tàn bạo của Bạch Thần.Hắn quay đầu nhìn lại, Gemini vẫn ngồi đó:

''Nếu cô không tin, tôi sẽ dẫn cô đi xem.''

Gemini chưa kịp nói gì thì bàn tay hắn đã nắm lấy tay cô, hai người lao đi như tên bắn trong màn đêm.Không ai biết họ đi đâu, chỉ có ánh trăng mờ nhạt dõi theo bước đường họ đi.Hai thân ảnh cứ thế mà biến mất trong màn đêm, liệu Aries sẽ thành công thức tỉnh Gemini khỏi niềm tin mãnh liệt cô dành cho Bạch Thần hay hai người sẽ gặp nhau nơi chiến trường trên hai chiến tuyến?.Ánh trăng kia cũng không thể trả lời được câu hỏi này, chỉ có thể lặng lẽ quan sát mọi việc từ phía xa.

Bên kia đại dương, Hắc Thần dù không trực tiếp có mặt ở Orchid nhưng mọi việc nơi đó, ngài đều nắm rõ trong lòng bàn tay.Ngài cảm thấy buồn cười, Bạch Thần sống thế nào mà những người dưới trướng của hắn đều phản bội lại hắn, đến vương hậu cũng bỏ trốn thì đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn mặt mọi người.Hắc Thần nhấp một ngụm trà nóng hổi, trong lòng không khỏi vui sướng, xem ra không cần đến tay của ngài, bọn người Bạch Thần tự diệt nhau là đủ rồi.Liệu ngài có biết, trong màn đêm vĩnh cửu của Gahna, có kẻ đang thèm thuồng nhìn ngắm ngai vàng của ngài?.Tên tóc đỏ lặng lẽ lui xuống, hắn vừa quay lưng bước đi, ánh mặt đã lộ rõ muôn phần sát khí.Hắc Thần nhìn theo bước chân hắn đi, nhếch môi cười một cái.Liệu thợ săn có trở thành con mồi? Ngài vàng của Gahna sẽ đổi chủ chăng?.Con quái vật ngàn năm nằm trong rừng già lại phải tiếp tục chứng kiến một trận tử chiến nhưng lần này nó sẽ không giương mắt đứng nhìn nữa, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi.Nó nhìn cô gái tóc xanh nằm trong tay, cười thầm, bọn thần tiên dạo này manh động quá, chẳng chờ nó theo cùng .Nhưng không sao, đến sớm không bằng đến đúng lúc, Pisces nhỉ?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net