Chap 5: Phe Thứ Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái ngược với thần dân Gahna tôn thờ vị thần của họ như đấng cứu thế,người dân Orchid dường như đã chẳng còn đặt niềm tin vào Bạch Thần,cả một chút niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại cũng bị trận mưa '' tanh'' màu máu kia cuốn trôi sạch sẽ.Bọn họ thật sự muốn hỏi Bạch Thần không nhìn thấy nỗi khổ đau của họ hay sao, không thấy mảnh đất này đã chịu biết bao đau thương hay sao mà người vẫn dửng dưng để lũ '' kền kền đỏ'' tàn ác đó tiếp tục tồn tại.Quả thật,Bạch Thần chưa từng có hành động gì để ngăn chặn cuộc chiến này,hành động duy nhất ngài làm là chặn những trận mưa máu ấy trút xuống như thác lũ.Nhưng ngài nào có chặn hết được những giọt mưa ấy,chúng vẫn đều đặn rơi xuống,hủy hoại mọi thứ, rõ ràng quân đội của ngài và Hắc Thần là ngang nhau,bọn họ đều đã chờ lệnh xuất chiến từ rất lâu thế mà ngài lại đáp lại niềm mong muốn của người dân bằng cách chẳng bắn hạ một con '' kền kền đỏ'' nào,mọi hành động ngài làm chỉ đơn giản là phòng thủ không triệt để.

Bầu trời hôm nay  vẫn một màu xanh trong, nắng vẫn chiếu rọi khắp Orchid,lại một đêm đẫm máu nữa trôi qua.Người dân từ từ rời khỏi những cái '' lỗ'' tròn xoe,khuôn mặt ai cũng phờ phạc,đầy nỗi lo âu.Bởi cuộc sống quá khó khăn,người dân trở nên càng mệt mỏi , chán nản, từ già trẻ, gái trai đều đem sự khắc khổ của đời mà ghim vào những nếp chân chim.Pisces cũng không còn giữ được nụ cười như trước nữa,đồ ăn trong nhà hết sạch rồi,bên ngoài cũng chẳng có gì có thể ăn,cô khẽ thở dài,cố dấu những giọt nước mắt vào trong.Cô không muốn cho Capricorn biết mình khóc.Dù sao từ khi cuộc chiến xảy ra,cô và Capricorn vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của nhau,mỗi khi Capricorn muốn buông xuôi đều là cô níu hắn lại,đều là cô dùng những lời nói lạc quan nhất về tương lai để khiến hắn tiếp tục hi vọng nhưng bây giờ sao cô có thể tiếp tục nói những lời đó đây khi chính bản thân cô cũng không còn một chút niềm hi vọng nào.

Đột nhiên bầu trời tối sầm lại,cô hoảng hốt giương mắt nhìn về phía khung cửa sổ.Một con vật.Không!.Một con quái vật thật sự,nó như thể là con Hắc Long bước ra từ trong câu truyện cổ mà ngày xưa khi còn ở thế giới ấy, cô vẫn hay đọc.Bàn chân nó to như cối xay gió,chỉ cần nó đạp xuống dưới bãi đất trống này,cô thật sự không tưởng tượng được biết bao nhiêu người không thể chờ đến ngày được luân hồi.Cái đuôi nó dài và chứa đầy gai nhọn,với một cái quật đuôi nó đã lật được cả một ngọn núi sừng sững kia,cô trố mắt ra nhìn nhưng lại chẳng nói nên lời nào,cổ họng  nghẹn đắng lại, cô muốn kêu Capricorn,kêu anh của cô mau tỉnh dậy nhưng lại không thể.Cô như bị thứ vừa xuất hiện làm cho kinh sợ tột độ,ngày trước dù là phải chạy trốn khỏi trận mưa máu cô cũng chưa từng sợ đến vậy.Bên ngoài là tiếng gào thét,la hét của những người bị con quái vật này đạp,Pisces chỉ dám ở yên trong đây,không dám cử động cũng không dám thở mạnh.Con quái vật đó bay lên trời rồi đáp xuống một cái thật mạnh, bốn bề nổi lên một trận cuồng phong, bao nhiêu người ở bên kia quả đồi cũng bị nó thổi bay.Con quái vật đó gầm gừ vài tiếng rồi nói bằng một giọng trầm ồn rất ghê sợ:

'' Nói với vương của các ngươi phải hiến tế người cho ta.Đã một trăm năm các ngươi không thèm đếm xỉa gì đến ta,vậy thì ta cũng không nể tình các ngươi nữa.Ngày mai nếu không có người,ta sẽ thay Hắc Thần quét sạch Orchid,một người cũng không tha.''

Vừa dứt lời, con quái vật ấy liền quay người bay vút đi trên những tầng mây, nó đến và đi như một cơn gió nhưng lại để lại trong lòng người một nỗi kinh sợ tột độ.Ngay khi nó rời đi, tiếng xì xào bàn tán khắp nơi đổ dồn về,Pisces cũng vừa bình tĩnh trở lại.Capricorn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô,cũng như cô, hắn cũng giương đôi mắt nhìn theo hướng con quái vật kia vừa rời đi.Pisces nhìn hắn,lần này cô không nói gì,chỉ im lặng nhìn hắn mà thôi.Capricorn nâng cốc nước đang cầm trong tay,uống bằng hết chỗ nước ấy :

'' Hiến tế cái gì chứ,hắn điên à.Bạch Thần nếu còn tình người chắc chắn sẽ không đồng ý''

'' Bạch Thần có tình người sao?.Nếu hắn có,chúng ta có phải sống như vậy không?Hắn chắc chắn sẽ đồng ý thôi.Nhu nhược !'' 

Pisces bất giác mỉm cười chua chát,cô ghét Bạch Thần,cô thật sự rất ghét con người được gọi là thần đó.Ngày trước,lúc cô còn ở thế giới ấy,chẳng có ai yêu thương hay quan tâm đến cô cả nhưng cô vẫn phải nuốt nước mắt vào trong mà cố gắng làm việc.Nhưng từ khi đến đây,lần đầu tiên cô được cảm nhận được tình yêu,lần đầu tiên cô biết được mùi vị của tình thân, tận hưởng những khoảnh khắc ở bên cạnh gia đình.Thế mà ngày vui ngắn chẳng tày gang,trận chiến nổ ra trên khắp mảnh đất này, cô phải tận mắt chứng kiến cảnh người thân của mình bị thứ chất lỏng chết tiệt đó bào mòn từ từ cho đến khi tan biến trong hư không,chỉ mình cô sống sót.Một mình trên cõi đời này,cô không biết  mình đã khóc trong bao lâu,cô chỉ nhớ từ ngày hôm đó,bầu trời xanh mà cô hay nhìn chỉ còn một màu đen,dù nó xanh đến mức nào thì trong lòng cô vẫn một màu xám xịt.Nếu không phải vì còn Capricorn bên cạnh,cô đã lao vào trong màn mưa máu ấy từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net