chap 13: Đồng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời tồn tại hai thứ sẽ đeo bám ta đến cuối đời. Một là, thời gian, thời gian ngược về quá khứ, thời gian của hiện tại, và thời gian trong tương lai. Hai là, không gian, không gian của ký ức, không gian của thực tại, và không gian ta tự vẽ ra cho tương lai.

Đó là điều duy nhất Pisces học được sau gần hai chục năm sống trên đời mà nằm ngoài sách vở. Anh vốn không phải kẻ ham hố gì mớ lý thuyết đó, nhưng nhờ vào một vài chuyện, Pisces đã đọc sách như thể anh thực sự khao khát đống tri thức mà anh đã từng cho rằng đó toàn là một mớ hỗn độn thừa thãi từ những kẻ dở người.

Và hình như hiện tại vẫn vậy, chỉ khác là anh đã chịu đọc chúng, mọi lúc mọi nơi. Như bây giờ đây, Pisces đứng dưới mái hiên của cổng trường, tay anh cầm sách và đôi mắt chăm chú vào nó dù tiếng mưa rơi lắm khi khiến anh mất tập trung. Pisces đang đợi Capricorn, đã trên nửa tiếng từ giờ hẹn, nhưng nhỏ vẫn chưa đến.

Bên cạnh khả năng đánh nhau ra, Pisces là một người kiên nhẫn. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc, anh sẵn sàng bỏ thời gian của mình ra chỉ để chờ đợi một người không biết có đến hay không. Thế nên anh đã cất cuốn sách đi, bật ô ra, và đi đến điểm hẹn. Dù nhỏ không đến, thì anh cũng không nỡ làm lũ nhỏ thất vọng.

Thời gian nằm trong giờ tan tầm, những chiếc ô được dựng lên dày đặc, nhìn từ trên cao, chúng có hình hài giống một tán lá, giăng mắc và di chuyển tự do trong không trung. Một cơn mưa bão bùng chóng đến chóng đi, mưa đã ngớt dần lại, và khi Pisces đến trước lối vào khu xóm ấy, mưa tạnh hẳn.

Hơi mát lạnh từ trận mưa khiến bầu không khí dễ chịu hơn, Pisces bước vào, nhưng có một thứ đã cản bước anh. Nhẹ nhàng cúi xuống để nhìn rõ thứ đang ôm lấy chân mình, anh nhận ra đó chính là cô bé lần trước, đã khóc và chạy ngay đi trước khi anh kịp hồi đáp.

Buông chân anh ra, cô bé đăm chiêu dùng đôi bàn tay nhỏ vẫy vẫy ý kêu anh ngồi xuống. Pisces rất hợp tác, cô bé tiến gần đến vành tai anh, thì thầm.

"Anh theo em đến chỗ này đi."

Có vài kẻ lạ mặt đã đến và nói với bé gái rằng, hãy đưa Pisces đến gặp họ. Đổi lại.

"Anh đến thì chị Aries mới gặp em được."

Đây có lẽ là lần đầu có kẻ lợi dụng trẻ con để ép Pisces đến gặp mặt. Tình huống này không phải anh chưa từng gặp qua, bởi đã có rất nhiều kẻ muốn gặp anh chỉ để đánh nhau với anh một trận, hoặc là trả thù. Thường thì Pisces sẽ bỏ ngoài tai, nhưng lần này khác, cô bé có thể gặp nguy nếu anh không chịu tới.

Bàn tay non nớt của cô bé nắm chặt lấy tay anh, Pisces nhìn ra em ấy có phần sợ hãi, nhưng có lẽ phần thưởng đã khiến em can đảm hơn. Anh để cho cô bé dẫn đường về phía trước. Một nơi không quá cách xa khu xóm này.

Chợ đen đang gần ngay phía trước. Khu vực dễ dàng mua những món hàng cấm, cũng như rất dễ dàng xảy ra xô xát. Một nơi lý tưởng để gây hấn, và Pisces biết thừa sắp tới anh phải đối diện với điều gì.

Trước khi những chuyện tồi tệ xảy ra, Pisces đã nhắc nhở cô bé hãy về trước, với lời nói dối thậm tệ là chị Aries hiện đang đợi em ở nhà. Cô bé ngoan ngoãn nghe theo, vì chính mọi người cũng thường nhắc nhở là không được đi lối này.

Yên tâm chắc rằng cô bé thực sự đã đi khỏi, Pisces mới chịu đi tiếp, cũng khá lâu rồi anh không đến đây. Một khu chợ trông bình thường như bao khu chợ khác, nhưng chỉ những kẻ như anh mới biết, những món giao dịch ngoài vòng pháp luật luôn tiềm ẩn ở đây cũng như một vài ám hiệu và thuật ngữ chỉ người bên trong mới hiểu. Ít nhất thì anh đã nhìn vài cái chợ đen hoạt động, và chính phủ vẫn không có biện pháp cụ thể để dẹp bỏ nó.

Gọi là chợ thì cũng không hẳn, vì ở đây chủ yếu là các tiệm đồ hoặc các dịch vụ thường thấy, các món hàng trưng bày tỉ mỉ và cẩn thận, ngoại trừ ánh mắt của những con người kia, ranh ma đến giảo hoạt. Để biết chắc họ bán buôn cái gì, trên biển hiệu hoặc quanh tiệm thường ẩn giấu một vài gợi ý. Chẳng hạn như cửa hàng bán bình hoa kia, khi nhìn kỹ những nét vẽ trên một cái bình trưng bày trước tiệm, sẽ lập lờ hình dạng của một người phụ nữ. Có thể là bán dâm, cũng có thể là buôn người. Thế nên Pisces rất ghét đến chợ đen, dù anh đã từng gắn bó mật thiết với nó.

Một đồng tiền giấy rơi từ tên thương gia trong bộ âu phục bắt mắt đi ngang qua Pisces, bằng dự cảm của mình, anh nhặt lên. Đây là đồng tiền giả, và số seri trùng hợp với số bảng hiệu của một cửa tiệm nằm cuối chợ, đây rất giống cách hành động của một kẻ luôn muốn giết anh, cũng như anh rất muốn giết kẻ này - Hingson.

Hôm nay Pisces chọn cho mình một thường phục thoải mái, đôi chân anh rảo bước bên đường. Cuối chợ thường là nơi tụ tập của những tay nghiện, nhưng có lẽ giờ chỉ toàn lũ bọn của Hingson. Dưới sắc trăng bàng bạc, cùng ánh đèn đường lay lắt chập chờn, sắc cảnh của khu vực này càng trở nên âm u, tăm tối tột độ.

Những cửa hàng bị bỏ hoang cuối chợ lụp xụp cùng vài bảng hiệu sắt bị han gỉ bên cạnh lớp sơn đã bong tróc, thi thoảng sẽ có vài con chuột lắt nhắt chạy vụt qua bên đường. Ngồi chễm chệ trên chiếc motor phân khối lớn, Hingson nheo mắt trông lũ đàn em vẫn hít lấy hít để thứ cỏ vừa mua được ở chợ đen.

Đứng trong góc tối, Sagittarius yên lặng một cách kỳ lạ. Người cậu tựa vào mặt tường, và cậu cúi gằm mặt xuống, đôi mắt liếc ngang dưới nền đất, dường như không có ý niệm gì với những điều đang diễn ra. Chỉ đơn thuần là đứng yên một chỗ, nơi ánh trăng chẳng hề rọi tới.

Tiếng vỗ đôm đốp tay vào nhau của Hingson vang lên giòn rã khi hắn nhìn thấy Pisces đang dần tiến lại. Bóng dáng anh lẩn khuất trong những mảnh màu sáng tối. Để rồi khi ánh đèn đường tắt ngúm đi, thì cũng là lúc chỉ có sắc trăng ma mị độc chiếm nơi chợ hoang này. Đôi con ngươi sau cặp kính gọng vuông dày cộp đăm đăm nhìn đám người trước mắt đánh giá, Pisces lặng nhìn một lát rồi cụp mắt xuống.

Cả người anh được bao bọc trong luồng sáng nhập nhòe trăng trắng của trăng, từng đường nét trên gương mặt đã bị giấu nhẹm trong bóng tối. Dần nâng tầm mắt trở lại, tròng mắt Pisces như được phủ một lớp sương đêm, không ai nhìn ra cảm xúc hay suy nghĩ gì hiện tại của anh. Nhưng ẩn sâu trong tròng mắt kia, dường như là một con dao bạc sắc nhọn, sẵn sàng ghìm thật sâu vào cuống họng của người trước mắt.

Hingson đã lên tiếng trước.

"Tao đã tìm kiếm mày khắp các bang hội, chợ đen, và cả bọn ăn mày. Thật không ngờ đấy, bây giờ mày chỉ là một thằng oắt con học cấp ba. Mày khiến tao thất vọng quá."

Bấm còi xe inh ỏi để đánh động đến lũ đàn em, Hingson rời khỏi xe đi đến gần hơn chỗ Pisces, hắn cong khóe môi lên, hững hờ nói.

"Sau khi giết chết Ophiuchus, mày vẫn sống tốt quá nhỉ?"

Đôi con ngươi hơi dao động, tên của người con gái ấy, dù là những ngày tháng trước hay hiện tại, mỗi khi Pisces nghe thấy, trái tim đều không khỏi râm ran. Chồng ký ức anh chôn kỹ dưới trái tim khô héo chỉ vì một câu nói lại thổi bùng lên, xới tung từng lớp lên, đào lên những cảm xúc mà anh đã cố vùi lấp bao lâu nay.

Giống như được nghe một câu chuyện xưa cũ bởi tiếng nói phát ra từ sâu bên trong lồng ngực. Về một buổi đêm với lớp sương dày và lạnh, và trăng cũng sáng như đêm nay.

Từ khi có nhận thức, Pisces đã biết rằng để sống qua ngày, anh chỉ có một con đường duy nhất. Cướp giật. Anh lưu lạc khắp đó đây, nằm vất vưởng mọi xó xỉnh, và làm trộm cướp đến mức thành thạo. Có lẽ bản năng muốn sống đã biến Pisces thành một đứa trẻ như vậy. Cơ thể bốc mùi hôi thối, áo quần lượm nhặt rách nát, mái đầu bết dính thành cục, mặt mày nhem nhuốc, và luôn sống trong tình trạng đói kém. Đó là cuộc sống ban đầu của Pisces.

Mùa đông năm đó, giữa lúc những cơn mưa bụi kèm hơi lạnh đổ ập xuống thành phố, Pisces đi lang thang trên những con phố vắng. Sự yên tĩnh lẳng lặng của những cửa hàng sớm đóng cửa, trong bóng tối, chỉ hiu hắt lên những ánh đèn hắt qua ô cửa kính nhỏ, chiếc bụng đói và rét khiến hai hàm răng của Pisces va đập vào nhau. Song cùng với đó là những cơn đau tê dại từ mấy vết bầm tím trên người do bị chủ cửa hàng chiều nay đánh, bởi anh đã cố cướp túi bánh mì đi.

Bóng tờ mờ của anh in xuống mặt đường ẩm ướt vì nước mưa mà hằn rõ lên mỗi khi có đèn pha ô tô lướt qua. Con phố dần trở nên hiu quạnh hơn khi ban đêm ùa đến, chỉ còn lác đác những âm thanh rì rầm không rõ nghĩa, Pisces đã gần như lả xuống đường.

Nhưng đôi mắt anh đã sáng rực lên khi nhìn thấy chú chó hoang đi ra từ cửa ngõ kia, cùng với một miếng thịt càm trong miệng. Chút lý trí còn sót lại gần như bị xóa sổ, Pisces lao đến như một kẻ điên, anh thèm muốn giật lại miếng thịt đó.

Chú chó cảnh giác, nó phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa, nhưng cái miệng nó đang bận giữ thịt, nên nó chẳng thể xổ đến để cắn cho Pisces một miếng thật đau. Mỗi một lần anh nhào đến, chú chó sẽ lập tức tránh né đi, một chân trước của nó bị què, vậy nên nó chẳng thể chạy thoát khỏi anh. Cứ như vậy đuổi bắt, và chú chó bắt đầu chuyển tiếng gầm gừ sang rên rỉ, tốc độ của nó dần chậm lại, và cái thân xác xù xí của nó bị dẫm đạp dưới bàn chân của Pisces.

Cho đến khi chắc rằng chú chó kia đã kiệt sức, Pisces ngồi phệt xuống giằng lấy miếng thịt kia, nhai ngấu nghiến. Tiếng kêu rền rĩ của nó chẳng thể đánh động đến một Pisces đang bị cơn đói xâm lấn. Trong một phút giây vô tình, ánh mắt của anh đã chạm vào đôi mắt của chú chó. Khác xa với những ánh nhìn Pisces từng nhận được, anh có thể nhìn ra sự cầu cứu khẩn thiết trong đó. Hay hơn thế nữa, là sự xót xa của những kẻ đồng cảnh gặp nhau. Không rõ là nghĩ gì, Pisces để một miếng thịt dư thừa lại bên cạnh chú chó. Anh nghĩ nó chưa chết, nhưng sáng hôm sau Pisces quay lại, xác nó đã đông cứng, bộ lông ướt nhoẹt lại vì mưa, còn miếng thịt có lẽ đã bị một con chó hoang khác tha đi mất.

Bên cạnh chú chó, còn có một cô gái. Tên của chị là Ophiuchus. Năm ấy chị mười tám tuổi, còn Pisces mới chỉ là một cậu nhóc mười ba tuổi, ngoài cướp giật ra thì không hiểu một cái gì. Lầm lừ bước đến cạnh, bàn tay Pisces vươn ra xoa xoa đầu chú chó theo cảm tính.

"Em là chủ của nó sao?"

Ngẩng đầu lên nhìn Ophiuchus, Pisces giữ sự câm lặng, khuôn miệng anh cứng đờ vì anh chẳng mấy khi nói chuyện. Câu nói quen thuộc anh nghe được đều là những câu chửi thề, Pisces gần như không có khái niệm về giao tiếp, dù sự thực là anh vẫn nghe hiểu và nói được.

"Em không nói được sao?"

Lắc đầu, đôi con ngươi nhìn chằm chặp vào người con gái trước mắt, Pisces muốn đáp lại một câu rõ ràng, nhưng cổ họng khô khốc và nụ cười của Ophiuchus khiến anh thoáng rụt rè. Lần đầu có người cười với anh, Pisces nghĩ vậy, và anh thẫn thờ cười lại.

"Em ngồi đây đợi chút, chị với em cùng đi tìm chỗ yên nghỉ cho chú cún này nha."

Được một chốc thì Ophiuchus quay lại, trên tay chị là một tấm chăn cũ, một sợi dây, và một chiếc xẻng nhỏ. Choàng tấm chăn quanh xác chú cún nhỏ, chị buộc sợi dây thừng, và kéo lết đi. Pisces nhanh nhảu theo sau chị, hồi lâu thì cũng tìm được một bãi đất vắng, chị dùng xẻng đào đất lên, còn Pisces thì cứ ngồi một chỗ, ánh nhìn đọng lại bên tấm chăn cũ đang ôm trọn xác chú chó nhỏ. Khuôn miệng anh từ từ nâng lên.

"Không nhà."

"Không người thân."

"Đói khát."

"Bị bỏ rơi."

Nghe thấy giọng của Pisces, Ophiuchus vừa đào đất vừa hỏi han.

"Sao vậy em?"

"Em và nó, giống nhau."

Những phép so sánh Pisces đưa ra, là từ những lời chửi bới cay nghiệt anh thường nhận được. Chỉ là đột nhiên phát hiện sự tương đồng giữa chính anh và con chó hoang kia, tâm tư Pisces của lúc bấy giờ nằm trọn trong khái niệm về việc làm sao vượt qua cơn đói, giây phút ấy, bỗng chốc một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy trong anh, mà chị gọi là...

"Em đồng cảm với nó sao?"

Có lẽ là như vậy, chính Pisces cũng không biết nữa, ánh mắt anh chợt rũ xuống, Pisces tiến lại gần hơn với chú chó. Bàn tay gầy guộc đen nhẻm lật tấm chăn ra, rờ rờ lớp da ghẻ của nó, Pisces mới nhận ra, anh là người đã cướp đi sự sống của chú chó này. Bỗng nhiên lời chủ cửa hàng tạp hóa chiều nọ vang vọng đâu đây, xâm chiếm một khoảng tâm trí anh.

"Hạng người như mày tốt nhất là nên chết đi!"

Nên... chết... đi... như cách Pisces đã làm với chú chó kia sao?

Ánh nắng sớm đông làm bầu không khí thêm phần ấm áp. Màu nắng nhàn nhạt vì mặt trời vẫn bị che khuất sau một tầng mây mờ nhẹ. Tiết trời hanh khô như một kẻ máu lạnh tàn nhẫn rạch trên làn da những đường nứt nẻ, và cũng tiện tay vạch toang tâm hồn non nớt kia ra, để nhồi nhét vào nó những cơn giá rét, buốt lạnh đến gai người.

Ophiuchus chôn cất chú chó một cách cẩn thận, chị nhìn Pisces cắm một que củi khô lên "ngôi mộ" làm dấu. Ánh mắt dịu dàng cong cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt chị như bừng sáng lên dưới ánh mặt trời hiếm có của mùa đông, Ophiuchus mấp máy bờ môi hồng.

"Em đói không? đến nhà chị nhé!"

Rất ít khi có người mời Pisces ăn nên anh đồng ý ngay, khuôn mặt xa xẩm vì một lời đề nghị mà hơi ửng hồng, mặt mày vì hạnh phúc bất ngờ này mà cũng sáng hơn. Pisces như một đứa em trai ngoan ngoãn lẽo đẽo sau lưng chị, mong ngóng một bữa no đủ sắp tới.

Căn nhà của chị nằm trong một khu bình dân. Những căn nhà mang hơi hướm xưa cũ nằm liền kề nhau với vài khóm hoa nhỏ trồng trước hiên nhà. Ophiuchus dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ nhắn, cái cửa gỗ sần sùi khi mở phát ra tiếng cọt kẹt, phía dưới chân cửa lớp gỗ đã có dấu hiệu bị mối mọt. Đó cũng là lần đầu, Pisces gặp Capricorn. Khuôn mặt nhỏ đanh lại khi thấy chị dẫn kẻ lạ mặt vừa hôi vừa bẩn về nhà, và nhỏ đốp ngay lại chị khi chị mong rằng nhỏ cũng sẽ đồng ý cho anh ở lại ăn bữa sáng.

"Mẹ đi làm vất vả đâu phải để cho cái thằng ăn mày kia tới xơi một bữa miễn phí."

Đứng nấp sau chị, Pisces e dè nhìn Capricorn bịt mũi đi quanh đánh giá anh. Nhỏ lùn và bé hơn anh nhiều, nhưng cái giọng thì lanh lảnh và chua ngoa muốn át cả lòng dạ anh. Có lẽ vì mang tâm lý của kẻ ăn nhờ, lại đột nhiên có người dựa dẫm, Pisces chẳng hề lườm lại nhỏ như cái cách mà anh hay làm khi nhận về những lời chửi rủa tàn nhẫn.

Capricorn nhìn Ophiuchus, giọng mách lẻo.

"Chị, em còn chưa được mua đồng phục mới này!"

Đẩy Pisces ra đứng đối diện với Capricorn, còn chị đứng một bên như trọng tài đang cố giảng hòa giữa hai cầu thủ vừa xảy ra va chạm, Ophiuchus nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Capricorn của chúng ta luôn là học trò được thầy cô yêu mến phải không?"

Được chị khen ngợi, nhỏ phấn chấn hẳn ra, nhưng đôi tay vẫn khoanh trước ngực đầy khó tính, mắt liếc liếc Pisces sắc lẻm. Nhỏ yên lặng nghe chị nói tiếp.

"Capricorn không chỉ học giỏi mà còn biết chia sẻ với chị, với mẹ, và hôm nay Capricorn hãy cùng chị chia sẻ bữa sáng cho bạn này nha."

Vơi đi cơn giận trong người, Capricorn miễn cưỡng đồng ý. Nhỏ nhìn lại Pisces rồi kéo tay anh ra trước hiên nhà, khu vực có một chiếc vòi nước. Đưa tay chỉ chỉ, Capricorn đanh đá nhắc nhở.

"Còn không rửa tay với mặt mũi đi, phải đợi người khác mời à?"

Dợm dờ nhìn sắc mặt Capricorn, Pisces lúng túng mở vòi, cố kị thật sạch những vết dơ từ bàn tay đến khuỷu tay, rồi vớt vát nước xoa xoa mặt. Đứng một bên thấy vậy, Capricorn tức giận mắng.

"Có mỗi rửa thôi cũng không biết!"

Tiến lại gần, đôi bàn tay non nớt, làn da hồng hồng của nhỏ ôm trọn lấy bàn tay đen đuốc đầy vết chai, cùng những vết bẩn đã cáu lại. Capricorn vuốt vuốt tay Pisces, nhỏ rửa tay cho anh như cách chị rửa cho nhỏ khi còn bé. Đôi mắt nhỏ to tròn chăm chú, nghiêm túc, thi thoảng sẽ chớp chớp nhẹ nhàng, Pisces lặng nhìn nhỏ, rồi chăm chú đến tay anh đang được Capricorn cẩn thận kỵ rửa.

Phũ phàng bỏ lửng giữa chừng, Capricorn ra dáng người lớn dạy dỗ.

"Rửa như vậy đó, tự rửa nốt đi."

Pisces gật đầu nghe theo, Capricorn ngồi gần đó quan sát. Nhỏ cố nén giọng nói lại, hỏi thì thầm.

"Mày có phải đi học không?"

"Đi học? Không có."

Bĩu môi, Capricorn tặc lưỡi nói.

"Ăn mày sướng nhỉ? À mà cũng không sướng lắm, mày còn không đủ ăn mà."

Dừng chừng mấy giây, nhỏ tiến lại gần anh, âm giọng còn bé hơn cả khi nãy.

"Mày có bạn không?"

Rửa tay xong, Pisces vẩy vẩy tay cho ráo nước, rồi chùi chùi vô áo, anh nhìn gương mặt háo hức chờ đợi câu trả lời của nhỏ, ngẫm nghĩ. Hai câu hỏi của Capricorn đều nằm ngoài tầm với của Pisces, anh hoàn toàn không hiểu những vấn đề nhỏ muốn đề cập tới. Nhưng rồi nhìn lại chính bản thân, không hiểu tức là không có, vì vậy Pisces đáp lại trong mơ hồ.

"Bạn? Không có."

Khuôn mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, Capricorn tươi tắn đi trước vào nhà.

"Ra là không có sao? Vậy mình không phải kẻ duy nhất rồi."

Bữa sáng được dọn lên với những chiếc bánh mì khô nhỏ như nắm đấm kèm với một chút đồ ngọt ăn kèm. Bụng Pisces réo lên liên hồi, và anh lập tức chạy chồm tới ghế để bốc lấy một chiếc cho thẳng vào miệng đầy vụng về. Capricorn ngồi cạnh anh nhâm nhi như một chú thỏ, bàn chân nhỏ đong đưa, vẻ vui mừng không thể giấu nổi vì nhỏ vừa phát hiện ra anh cũng giống hệt nhỏ.

Niềm hân hoan nhỏ bé ấy, vậy mà đã thực sự khiến một tâm hồn trẻ con vui đến mức không ngủ nổi. Biết rằng bản thân mình không phải kẻ duy nhất hứng chịu một nỗi đau nào đó, xem chừng cũng là một loại hạnh phúc. Dù thứ hạnh phúc đó, nhem nhuốc ích kỷ.

Mùa đông năm ấy đến sớm mà cũng đi muộn. Cơn gió chồm đến như loài mãnh thú càn quét hết hơi nước còn tồn đọng lại giữa không khí. Gió thổi theo từng đợt, đặc biệt là sáng sớm cùng tối muộn, gào thét như tiếng lòng của một kẻ thèm khát tự do, ao ước được đến vùng đất mới.

Từ ngày ấy, Pisces hay luẩn quẩn quanh khu vực này hơn, lâu lâu Ophiuchus lại mang lương thực cho anh, hoặc là Capricorn. Mỗi khi buồn chán, anh liền quay ra nơi chôn cất của chú chó nhỏ ngồi thẩn thơ ở đó. Hôm nay cũng vậy, một buổi chiều yên ả, Pisces ngồi lên đám cỏ dại, lũ kiến bận rộn đi thành hàng nề nếp trước mặt anh.

Quần áo mỏng tanh nhưng Pisces chẳng hề thấy lạnh, anh nằm xuống và dự tính sẽ nghỉ ngơi qua đêm tại đây luôn. Ngay lúc mắt anh lim dim sắp vào giấc, thì cái giọng chanh chua của Capricorn lại vang lên, nhỏ đến cùng vài mẩu bánh vụn vỡ.

"Pisces, cho này."

Lười nhác ngồi dậy, Pisces chìa cả hai tay ra để nhận. Những miếng bánh vỡ được gói gọn trong một chiếc túi giấy nhỏ, anh nhét nó vào người để dành khi đói. Trong cái nhìn của anh, cặp mắt của Capricorn trong vắt, sáng ngời như một mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Pisces rất thích cặp mắt ấy, nhưng hôm nay nó rất lạ, sưng lên, đỏ ửng.

"Mắt Capricorn sao vậy?"

Quay mặt đi đưa tay dụi dụi mắt, Capricorn lảng tránh câu hỏi, chốc liền quay phắt lại nhìn anh. Vẫn cái vẻ kênh kiệu hàng ngày, nhỏ chỉ tay vào ạnh, và nói với một giọng điệu như ra lệnh.

"Làm bạn với tôi đi." Nhỏ ngưng lại, rồi nói tiếp. "Tôi sẽ không bạc đãi cậu nữa."

Gật đầu đồng ý lập tức, việc có thêm một điều mới mẻ trong cuộc sống tẻ nhạt là điều Pisces sẽ không từ chối. Capricorn vui mừng bắt lấy tay anh, nhỏ kéo anh về nhà, vừa đi vừa nói.

"Đã là bạn thì tôi sẽ mời cậu đến nhà tôi chơi."

Pisces từng không thích tất cả mọi người. Anh luôn nhìn nhận họ giống như kẻ thù, nhưng anh cũng từng khao khát, giống như bao đứa trẻ bị bỏ rơi khác, rằng anh sẽ có một gia đình. Trong những đêm đông rét buốt thở ra cả khói trắng, Pisces nằm dưới nền đất vừa bẩn vừa lạnh, thầm mường tượng về cảnh sẽ có người đến và đưa anh về nhà.

Hệt như lúc này đây, Capricorn đến và kéo anh về ngôi nhà của nhỏ. Một chút bồi hồi xen lẫn vui sướng len lỏi trong tim, Pisces nhe răng cười ngơ ngẩn, ánh mắt vui vẻ nhìn tấm lưng Capricorn phía trước. Căn nhà lại xuất hiện y như trong trí nhớ của anh, Capricorn đưa anh ra góc nhà, nơi có một kệ sách. Nhỏ cố tỏ ra bí hiểm, lấy một cuốn sách xuống và nói.

"Đây là kho sách của chị Ophiuchus đó, chỉ có tôi với cậu được biết thôi."

Capricorn lại kéo anh ra khoảng trống giữa nhà, ấn anh ngồi phệt xuống theo nhỏ. Hai cái đầu chụm vào nhau, và Capricorn chầm chậm đọc thật to câu truyện về một xứ sở kỳ lạ, nơi có một chú hồ ly luôn ao ước được đến với thế giới con người. Mà đến tận sau này, chỉ có Pisces là còn nhớ về nó.

Tiếng chuông đồng hồ réo rắt vang lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net