Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự Giải vừa nghe thấy những lời của Song Ngư liền bật khóc, nàng tiến đến trước mặt Song Ngư  quát to trong nước mắt:
-Tộc Hãn Ngư có tội, thế phụ mẫu ta không phải người tộc Hãn Ngư thì họ có tội gì? Tại sao ngươi lại giết họ? Tại sao? Đừng biện minh cho sự khát máu của mình nữa!
Song Ngư ngỡ ngàng, hóa ra, Cự Giải, nàng ấy đối với y như vậy là vì mối thù này. Song Ngư nhẹ giọng, đáp:
-Ta không biết có người ngoại tộc đã bị giết trong trận chiến đó! Là do ta!
Cự Giải vẫn giữ vẻ lạnh lùng của mình , nàng nói:
-Thôi đủ rồi! Lần này ta hợp tác với bọn Hãn Ngư chỉ là để tự tay giết ngươi,  nhưng mà ta hiện tại vẫn chưa muốn ngươi chết! Ta phải để ngươi dần mất máu mà chết! Chỉ có như vậy ta mới cam lòng!
Đó là câu nói cuối cùng của Cự Giải mà Song Ngư nghe được trước khi ngất đi, đến khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị treo trên vách đá. Song Ngư thử nhấc cánh tay trái lên, một cơn đau thấu tận ngũ tạng truyền đến. Song Ngư thở dài, bản thân không thể trở nên vô dụng như thế được. Tuy nhiên y càng cựa quậy càng khiến toàn thân đau buốt.
Song Ngư tập trung vận khí, tự mình chữa lành lục phủ ngũ tạng đã bị đâm thủng. Kiếm Đả Thần này đúng là lợi hại, vết thương do nó gây ra, người có pháp lực cao đến mấy cũng không chịu nổi, xem ra nếu thoát được, y sẽ mất vài tháng để phục hồi vết thương, và để pháp lực khôi phục như cũ.
Chợt Song Ngư nghe thấy tiếng bước chân, là Cự Giải, nàng ấy lại đến à?
Trước mắt Song Ngư dần hiện lên bóng dáng quen thuộc của một nữ nhân, người mà y đã thầm tương tư, nhưng cũng chính là người đã khiến y lâm vào đại nạn. Vẫn là đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo và sâu lắng  như nước biển ở đáy đại dương, vẫn là đôi môi nhỏ khiến Song Ngư say đắm. Y luôn muốn nàng chú ý đến y, nhưng giờ đây y lại mang bộ dạng thảm hại này ở trước mặt nàng.
Cự Giải tiến đến, ngẩng mặt nhìn Song Ngư mất một lúc lâu nàng mới lên tiếng :
-Song Ngư, huynh vẫn còn sống chứ?
Song Ngư đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, đáp:

-Còn!
Cự Giải thở dài, nói :
-Ban nãy ta vô tình nghe lén được bọn Hãn Ngư kia nói chuyện, năm xưa bọn chúng cũng đã từng ăn thịt người của tộc ta, hơn nữa ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy huynh hạ sát phụ mẫu, cho nên ta muốn điều tra lại thật kỹ lưỡng!
Song Ngư thều thào hỏi :
-Nàng không tận mắt trông thấy, thế tại sao lại biết mặt ta?
Cự Giải đáp:
-Ta chạy đến nơi thì nơi đó đã là một đống thi thể, trong đó có phụ mẫu ta huynh thì đang đứng đó, như một bức tượng được sơn bằng máu, cho nên ta đã cho rằng huynh là người ra tay với phụ mẫu ta!
Song Ngư thở dài, nói:
-Nàng muốn điều tra kỹ lưỡng rồi mới giết ta? Thế thì phải thả ta ra đã!
Cự Giải gật đầu, nàng liền dùng pháp thuật cắt xích, giải thoát cho Song Ngư. Thật ra Cự Giải cũng không biết bản thân sao có thể không kiên định, lúc muốn giết Song Ngư lúc lại không như thế. Nhưng nàng biết là, chỉ cần nghĩ đến việc Song Ngư mất đi, tim nàng lại đập liên hồi, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.
Sợi xích vừa bị cắt đứt, Song Ngư vô thức rơi xuống đất, toàn thân y không còn chút sức lực nào. Cự Giải vội đỡ Song Ngư đứng dậy, nàng vừa tiến về phía cửa động vừa thúc giục:
-Chúng ta phải đi nhanh lên! Tránh làm kinh động bọn Hãn Ngư tộc!
Song Ngư gượng đứng dậy, y khẽ gật đầu rồi bước theo sau Cự Giải. Tuy nhiên hai người họ vừa đi được một đoạn đã bị chặn bởi mười tên Hãn Ngư tộc. Cự Giải không nói nhiều, nàng xông đến, lập tức ra tay. Bọn chúng không đông, pháp thuật không phải gọi là cao cường nhưng trên tay tên cầm đầu lại có Kiếm Đả Thần, món thần binh đã suýt giết Song Ngư.
Sau một hồi ẩu đả, Cự Giải đã bị thương nhưng vẫn chưa phân được thắng bại. Song Ngư lắc đầu, nếu cứ để nàng ấy như thế, e rằng sẽ mau chóng kiệt sức, y hít một hơi thật sâu, cố nén cơn đau từ vết thương cũ, rút ra Hải Thần Kiếm. Song Ngư lướt đến, đôi mắt màu đỏ của y chợt lóe lên như hai viên hồng ngọc. Từng đường chém đều nhanh gọn, khiến Cự Giải chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.
Song Ngư nhanh chóng giết sạch bọn Hãn Ngư tộc, sau khi hạ được tên cầm đầu, Song Ngư liền cướp Kiếm Đả Thần từ tay hắn rồi vừa quăng thanh kiếm về phía Cự Giải vừa nói:
-Tặng cho nàng, giữ nó cẩn thận, sau này hãy dùng nó để bảo vệ bản thân những lúc không có ta bên cạnh!
Cự Giải vội đón lấy thanh kiếm, lúc này mới hoàn hồn, nàng chạy đến, mắng:
-Huynh không biết bản thân trọng thương, tu vi chỉ còn năm phần sao? Còn làm ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này làm gì? Huynh điên rồi, huynh cứu mạng ta đã ba lần rồi đấy! Ta phải lấy gì báo đáp đây?
Song Ngư cười, y thu hồi Hải Thần Kiếm, vốn định sẽ nói với Cự Giải điều gì đó cho nàng yên tâm nhưng vừa mở miệng y đã khụy xuống, thổ huyết không ngừng. Cự Giải đỡ lấy Song Ngư, vừa dìu y ra cửa động vừa nói:
-Huynh đừng nói gì nữa! Ta dìu huynh về Vạn Thánh Long Cung tìm Bảo Bình, huynh ấy chắc chắn sẽ chữa được thương tích này!
Song Ngư đã không còn chút sức lực nào, nội tạng và nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, đến mức y sắp không còn đủ sức để duy trì hình dáng con người của mình.
Cự Giải dìu Song Ngư đến bờ biển, nàng cũng thấm mệt, liền đặt Song Ngư nằm xuống một bờ đá. Đúng lúc này, Cự Giải lại nghe thấy tiếng của Bạch Dương và Bảo Bình, là đang gọi nàng, Cự Giải mừng rỡ hô lớn:
-Ta ở đây! Song Ngư cũng ở đây! Mau đến cứu người!
Bạch Dương cùng Bảo Bình đến nơi, Cự Giải liền nói:
-Song Ngư bị thương rất nặng, Bảo Bình à, huynh phải cứu huynh ấy, nếu còn chậm trễ sẽ khó giữ mạng!
Bảo Bình nhìn Song Ngư rồi lại nhìn Cự Giải, y hỏi lại:
-Có chuyện gì? Tại sao đệ ấy lại bị thương? Cự Giải, cô là thủy tộc dưới đại dương, có nghĩa là thần dân của ta, nếu chuyện này do cô thì tất nhiên cô sẽ mang tội mưu sát Nhị hoàng tử! Lâu nay ta dung túng cho cô và Song Ngư không phải vì kết cục này đâu!
Cự Giải chợt nhớ ra, xét về danh phận nàng chỉ là một nhân ngư bình thường còn Song Ngư là Nhị hoàng tử. Từ trước đến nay, Bảo Bình luôn miễn lễ cho nàng, cốt chỉ muốn nàng, Song Ngư và Bạch Dương được tự nhiên, vui vẻ. Cự Giải vội quỳ xuống, nói:
-Thái tử điện hạ! Xin người cứu Nhị hoàng tử trước, còn tội của dân nữ, ta sẽ theo người về Long Cung phân trần!
Bảo Bình không đáp, y tiến lại xem xét Song Ngư, tên tiểu tử này, lại vì tình ái mà chuốc họa vào thân. Song Ngư lúc này đã bất tỉnh, nhưng chợt toàn thân y  được bao bọc bởi một luồng sáng, sau khi luồng sáng đó biến mất, một con Hắc Long to lớn hiện ra. Bạch Dương hoảng hốt thốt lên:
-Song Ngư, là con Hắc Long này sao? Tại sao lại hóa ra chân thân thế này? Hắn bị thương nặng lắm sao?
Bảo Bình thở dài, đến giữ nhân dạng còn không giữ nổi, ngươi rốt cuộc muốn dọa chết ta sao Song Ngư? Bảo Bình xua tay, thu nhỏ Song Ngư lại, chỉ vừa lòng bàn tay mình rồi cho vào trong tay áo. Bảo Bình quay sang nói với Cự Giải:
-Nhanh theo ta về Vạn Thánh Long Cung!
Cự Giải vừa đứng dậy vừa đáp:
-Tuân lệnh thái tử!
Bạch Dương lúc này mới tiến đến hỏi chuyện Cự Giải:
-Chuyện là như thế nào? Cô mau nói cho ta nghe với!
Cự Giải lắc đầu, đáp:
-Chuyện dài dòng lắm, đợi ta trở về sẽ nói cho cô biết!
Bạch Dương nhất thời cảm thấy khó hiểu, còn cảm thấy mọi người đang có gì đó muốn che giấu nàng. Chợt xung quanh Bạch Dương được một luồng pháp thuật bao bọc, còn chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì Bảo Bình đã lên tiếng:
-Nàng quay về An Lạc thành đợi ta, xong việc của Song Ngư ta sẽ đến tìm nàng ngay, ta đã đặt kết giới trên người nàng, đảm bảo sẽ không có ai gây hại đến nàng! Còn bây giờ ta sẽ đưa nàng về đó! Nhớ phải bảo trọng đấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net