Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng, một nam nhân vận cẩm bào, đầu đội kim quan, nhìn qua y phục thì có thể phỏng đoán ngay đó là một bậc vương quyền. Y vừa lấy một một quyển sách khỏi kệ , chưa kịp giở ra đọc thì từ bên ngoài đã truyền vào tin báo: " Đại nguyên soái xin cầu kiến !" Y mỉm cười, đặt quyển sách lên bàn, đáp vọng ra:

-Cho truyền !

Lát sau, từ ngoài cửa, một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn bước vào , mái tóc dài đen óng được buộc cao , chuyển động nhẹ nhàng theo từng bước đi của chủ nhân. Vị đại nguyên soái này cúi người hành lễ:

-Thuộc hạ tham kiến thành chủ đại nhân !

Nam nhân kia nhìn người trước mặt, sau đó đáp:

-Không cần hành lễ, chỗ này chỉ có hai chúng ta, Song Tử, nàng mau ngẩng mặt lên đi ! Chuyện thế nào rồi ?

Song Tử đứng thẳng người, ánh mắt linh hoạt của nàng vội liếc một lượt thư phòng, sau đó mới nhìn vào nam nhân trước mặt, nói:

-Thành chủ , chuyện ngài muốn liên minh với Ma vương , hắn bảo là sẽ suy nghĩ rồi hồi đáp ngài sau !

Vị thành chủ đó cười, trả lời:

-Vất vả cho nàng rồi ! Đại sự này mà thành, tất cả công trạng đều là của nàng !

Song Tử mỉm cười, gương mặt sắc xảo vẫn toát lên vẻ xa cách, khó gần, nàng đáp:

-Thần không dám nhận, chuyện lần này đều do mưu trí của đại nhân, thần chỉ góp công đi Ma giới một chuyến mà thôi !

Nam nhân được gọi là thành chủ kia nói:

-Nàng chắc cũng đã mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, ta cho nàng nghỉ phép hai ngày, còn thưởng sẽ cho người mang đến sau !

Song Tử cúi người tạ ơn rồi quay lưng rời đi.Thành chủ đại nhân nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của nàng xa dần, đúng là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng nét đẹp của nàng không phải là hồ nước mùa thu tĩnh lặng , êm ái xoa dịu lòng người, mà là ánh trăng khuyết tà mị, đẹp nhưng rất khó nắm bắt. Tuy nhiên, nhân sinh vốn là như thế, cái gì càng khó, càng xa vời lại càng khiến người ta thích theo đuổi, lại càng khiến lòng người nảy sinh hứng thú, Song Tử đứng trước mặt y là một điển hình. Vài năm trước, nàng không biết từ đâu đến, thương tích khắp người, rơi ngay vào hoa viên của thủ phủ. Y đem nàng đi chữa trị, nàng rất ít khi cười, nhưng lại hoạt bát, thông minh hơn người, hơn nữa còn tinh thông pháp thuật. Từ đó, những chuyện xa gần, trong ngoài thành Phùng Châu y đều kể với nàng, rồi cả hai cùng luận bàn. Ba năm trước, triều đình đem quân bình định Phùng Châu, nàng anh dũng dẫn quân tiếp chiến, nhờ có nàng mà Phùng Châu năm đó không mất quyền tự trị. Cũng từ chiến công đó, y phong nàng làm Đại nguyên soái, thống lĩnh ba quân, mặc kệ trên dưới quần thần phản bác vì nàng là nữ nhân và vì nàng không có lai lịch rõ ràng. Lúc đó y đã đứng giữa đại điện, rút bảo kiếm chém gãy một chiếc cột và tuyên cáo rằng : " Nếu kẻ nào còn phản đối hay bàn tán về việc này, chỉ cần ta nghe được, sẽ lập tức như chiếc cột kia !" Những người có mặt trong đại điện hôm đó đều kinh sợ mà cúi rạp người, cũng từ đó, những lời xì xầm bàn tán về nàng mới chấm dứt. Cho đến nay, y cũng dần quên mất nàng có mặt ở Phùng Châu đã bao nhiêu năm, y chỉ nhớ, từ khi nơi này có nàng, nó khác hẳn trước đây.

Song Tử bước ra khỏi thư phòng, nàng khẽ nhếch môi cười, chỉ cần bỏ ra chút công sức, thì đã có được lòng tin của hắn, tên Kim Ngưu này đúng là dễ đối phó . Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục suông sẻ như vậy thì ngôi vị độc tôn tam giới sớm muộn cũng sẽ về tay Ma vương mà thôi. Ý nguyện của Ma vương không biết từ khi nào đã trở thành ý nguyện của nàng. Ma vương hiện tại tuy không phải hậu duệ của ma vương tiền nhiệm nhưng lại là người có pháp lực cao cường, rất nhiều năm về trước, hắn muốn lật đổ Ma vương tiền nhiệm, nàng liền giúp hắn một tay. Sau này, hắn lại nuôi mộng làm chủ tam giới, hắn phong cho nàng chức vị Sứ giả, muốn nàng một lần nữa cùng hắn xây dựng đại nghiệp, nàng vui vẻ nhận lời, còn hết lòng vì hắn mà bôn ba khắp chốn, thế nhưng, đối với hắn, có lẽ nàng chỉ là một quân cờ, một con chiến mã tốt. Hắn muốn dùng Kim Ngưu, một yêu quái cũng có tham vọng lớn như hắn, làm vật thế thân cho bước đi sắp tới, còn Kim Ngưu lại muốn mượn tay Ma vương mà thôn tín nhân loại. Cho dù ý nguyện của ai thành toàn thì đại nạn vẫn là giáng xuống đầu mấy mươi vạn nhân loại ngoài kia, nàng không mất gì, nhưng nàng sẽ có được gì đây ? Trái tim của Ma vương ? Vinh hoa phú quý ? Hay là sự ruồng rẫy vì con vật trung thành như nàng đã hết giá trị ? Càng nghĩ Song Tử càng không hiểu nổi bản thân mình, nàng thật sự không hiểu mục đích cuối cùng của mình là gì, những việc mà nàng làm sẽ đem đến kết quả gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net