Chương 11: Hóa Ra Là Hàng Xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Có lẽ bên tranh cãi nhiều nhất chính là bên Thất Long Vệ, đa số tất cả đã đồng ý nhưng còn Âu Sư Tử cứ nổi giận đùng đùng không chịu khuất phục. Cả đám không hiểu sao hắn lại bày ra cái dáng vẻ giận dỗi đó, đáng ra bọn họ mới là người tức giận chứ?

"Sư Tử, cậu cãi lại mệnh lệnh sao?"

"Đừng có lôi mấy cái câu như đây là mệnh lệnh đó là mệnh lệnh ra với tôi, các người tự đi mà hợp tác!"

Thiên Yết sôi máu đá bay cửa phòng Sư Tử, hùng hổ đi tới nắm đầu hắn cười hiền từ.

"Cậu có thể gặp lại cô gái lúc chiều."

Âu Sư Tử tính cãi lại thì đột nhiên suy ngẫm, lời Thiên Yết nói cũng rất hợp ý hắn.

"À… để tôi suy ngẫm lại."

Mẹ nó! Dòng thứ mê gái. Hàn Thiên Yết lần này rất muốn đấm cho hắn hàng vạn phát.

Thật tức chết mà!

Tin tức chiếu trên ti vi thu hút sự chú ý của Xử Nữ, cô nhìn chằm chằm vào cảnh cháy rực đằng sau vị phóng viên một lúc sau đó liền chuyển kênh. Kênh cô vừa chuyển cũng lại là tin tức đó, Xử Nữ nhất thời cười vô hồn.

Tiếng cạnh ở ngoài đã kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ lúc nảy, là Lâm Bảo Bình, hắn đã đi từ sáng đến giờ mới về, đã hơn mười một giờ tối rồi. Lâm Bảo Bình bước vào nhìn thấy Xử Nữ đang nhìn mình liền lúng túng.

"Tiểu thư, sao người chưa ngủ? Đã muộn vậy rồi..." Giọng điệu Bảo Bình mang ba phần trách mắng bảy phần quan tâm.

Xử Nữ trầm ngâm một chút sau đó nhìn hắn cười: "Tôi chờ anh về." Sau đó liền đi thẳng lên lầu mà không thèm để ý đến Bảo Bình hiện tại đã đơ luôn rồi.

Đến khi tắm xong Lâm Bảo Bình vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác mơ hồ kia, lúc nảy tiểu thư nói chờ hắn về, muộn vậy rồi nhưng cô vẫn chờ hắn về...

Tim Bảo Bình vô thức đập loạn.

Sáng hôm sau, Võ Xử Nữ thức dậy đi xuống nhà thì đã thấy Lâm Bảo Bình đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhìn bóng lưng miệt mài của hắn, cô lặng lẽ thở dài.

Lâm Bảo Bình theo cô từ khi cô còn rất nhỏ, gia đình hắn gặp nạn. Vì gia đình cô có ơn với nhà hắn nên ông nội quyết định nhận nuôi Bảo Bình, lúc ông đưa hắn về nhà, Xử Nữ một mực từ chối hắn. Sau này vì có sự cố ngoài ý muốn nên Xử Nữ dần chấp nhận cuộc sống của gia đình mình có thêm một người. Lâm Bảo Bình cứ lạnh lùng như vậy, cũng không thích nói chuyện với ai, mọi người đều không ai chịu nổi tính cách của hắn nhưng cũng không ai ghét bỏ hắn vì họ nghĩ Bảo Bình bị cú sốc lớn như vậy nên thay đổi tính cách là điều đương nhiên. Nhưng có một điều cả gia đình Xử Nữ luôn luôn để ý chính là cách hắn cư xử với tiểu bảo bối nhà họ - Xử Nữ. Dù cô có ghét bỏ và chửi mắng hắn bao nhiêu lần thì Lâm Bảo Bình vẫn rất ngoan cố, vẫn thích nói chuyện với cô và cư xử với cô một cách ân cần chu đáo giống như một người anh trai đối với em gái.

"Tiểu thư! tiểu thư!"

Tiếng gọi của Lâm Bảo Bình kéo cô về thực tại, hắn đã bày xong hết đồ ăn lúc nào không hay. Xử Nữ đi tới ghế rồi ngồi xuống cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì tay hắn đã chạm vào sau gáy cô vuốt hết tóc lên sau đó cột lại.

"Phải cột tóc lên!"

Xử Nữ hơi ngượng gật gật đầu: "Lần sau sẽ chú ý."

Lâm Bảo Bình mỉm cười một cái nhưng không quá ba giây hắn đã thu về lại nét mặt lạnh sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"Anh không ăn sao?"

"Tôi có việc phải ra ngoài, xíu nữa sẽ ăn ở ngoài luôn."

Xử Nữ nhíu mày nhìn hắn bận rộn nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Hắn chuẩn bị bước ra ngoài thì nghe Xử Nữ nói vọng ra: "Cảm ơn anh!"

Lâm Bảo Bình khựng lại một chút rồi đi luôn, cũng không hỏi cô cảm ơn cái gì.

Mới sáng sớm thôi mà bên căn biệt thự của nhóm Song Tử đã ầm ầm cả lên, cụ thể là Thiên Bình đột nhiên có hứng vào bếp, mà mỗi lần cô vào bếp thì....

"Triệu.Thiên.Bình! Cái chảo, cái chảo của tôi."

Nguyệt Cự Giải cầm cái chảo có con cá đen xì thầm khóc trong lòng, liếc nhìn Thiên Bình đang cười trừ lòng đầy thù hận.

"Xin lỗi Cự Giải, tôi thật sự không cố ý mà!"

"Chị mau đi ra ngoài!”

Nguyệt Cự Giải gằn giọng, Triệu Thiên Bình đành chạy ra ngoài lánh nạn. Ra tới ngoài, Thiên Bình nhìn Song Tử và Nhân Mã đang chăm chú xem gì đó, ánh mắt cô nhìn theo hướng đó rồi dừng lại trên tivi. Cả bến cảng cháy đỏ rực từ đêm qua đến giờ vẫn chưa tắt là tin tức đang chiếu.

"Thiên Bình, đây là lý do hôm qua cô đi trễ à?"

Nhân Mã nhìn cô hỏi. Thiên Bình trừng mắt nhìn hắn đáp:

"Anh đang bảo tôi là thủ phạm gây ra vụ này à? Tôi đâu rảnh."

"Thế tại sao hôm qua cô lại biết mà báo cho Song Tử?"

"Hôm qua anh Xà Phu bảo tôi đi gặp bên Trịnh An làm giao dịch giấy tờ gì đó, ai mà biết bọn chúng lại tiếp tục làm giao dịch tại bến cảng chứ? Tôi vừa tới thì đã thấy chỗ đó bị cháy rồi, thứ dẫn cháy là thuốc nổ, sau đó tôi quay về luôn."

Song Tử một bên nghe Thiên Bình nói, một bên nghe tin tức, hắn nhếch môi cười nhạt.

"Trịnh An gây thù chuốc oán với ai mà khiến người đó phải ra tay đến vậy, đúng là một kẻ ngu ngốc."

Nhân Mã nhìn hắn, ngáp ngáp vài cái: "Chúng ta còn chưa ra tay thì đã có người ra tay trước rồi, thật nhàn rỗi."

Thiên Bình nhìn hai vẻ mặt thản nhiên trước mặt. Đúng vậy, ngoài từ thản nhiên thì không biết miêu tả thế nào cho hợp lí. Cô suy nghĩ nhưng càng nghĩ thì lại càng khó hiểu.

"Các cậu không thấy lạ à, tại sao hắn có thể dẫn được thuốc nổ lên tận tàu của bọn chúng mà không kinh động đến một ai. Lại còn trong thời gian nhanh như vậy,  Trịnh An lại không có thói quen đến sớm trước cuộc hẹn bây giờ lại đến sớm hơn một lúc. Hắn còn đem tàu lớn như vậy theo."

Song Tử nghe cô nói vậy thì cũng nhận thấy hơi lạ, phong cách làm việc của Trịnh An không như vậy.

"Có lẽ là hắn cũng có hẹn với một ai đó. Các cậu vào ăn thôi!"

Cự Giải bên trong nói vọng ra.

Trên bàn ăn, mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Bỗng tin nhắn của Xà Phu gửi đến điện thoại Cự Giải.

"Lô vũ khí không cần nữa, tạm thời mọi người tập trung kết hợp đều tra với bên nhóm cảnh sát."

Cả bốn người nhìn nhau không rõ là ánh mắt gì.

...

 Đến gần trưa, Song Tử một mình đi ra ngoài. Ngay vào lúc đó bên căn biệt thự kia Song Ngư cũng chuẩn bị đi ra, thấy Song Tử cô liền khựng lại, rồi quay vào trong:

"Các cậu, có nhớ đám người tối hôm qua không? Tớ vừa thấy một trong số đó đi ra từ căn biệt thự trước mặt đấy."

Bạch Dương nghe câu cuối liền ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn Song Ngư.

"Cô có chắc là không hoa mắt không?"

"Tôi thật sự thấy cậu ta!"

Thiên Yết cùng Kim Ngưu nghe đoạn đối thoại ngắn này liền đi ra xem thử, ai mà ngờ lại thấy ba người đi ra từ căn biệt thự đối diện mà Song Ngư vừa nói.

"Không phải là bọn Lục Lam gì gì đó sao?"

"Bọn chúng làm gì ở đây?"

Bạch Dương lúc này cũng nhìn ra theo.

"Có thể bọn họ sống ở căn đối diện."

Cả Song Ngư, Thiên Yết lẫn Kim Ngưu đều quay sang nhìn Bạch Dương với ánh mắt kì quái. Sao lại có thể trùng hợp đến thế?

"Lẽ nào cấp trên cố tình sắp đặt?"

Kim Ngưu hoài nghi nhìn mọi người. Thiên Yết nghĩ lại một chút cũng nói: "Tôi cứ cảm thấy giống như cấp trên và bên bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu vậy."

Đang chăm chú trong dòng suy nghĩ thì Ma Kết cùng Sư Tử đi xuống, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

"Các cậu đã biết tin bến cảng tối qua có một vụ cháy nổ quy mô lớn chưa?"

Cả đám lại quay sang nhìn Ma Kết vừa nói, lại thêm một bất ngờ nữa. Ma Kết nhìn thấy như vậy liền biết ngay là họ chưa nghe tin này. Âu Sư Tử nhìn thấy vẻ mặt đần của bọn họ cũng không nhịn nổi mà lên tiếng: "Làm gì mà đần hết cả thế, có phải trời sập đâu mà lo."

Bạch Dương trừng mắt nhìn hắn, cái tên này muốn ăn đòn hay gì?

"Đến giờ tôi vẫn không tin nổi, lúc nảy nghe anh Phong thông báo, chúng ta vừa rời đi thì bọn xác sống không còn xuất hiện ở thành phố đó nữa. Xong giờ lại nghe bến cảng nơi tôi bắn nhầm người xảy ra vụ cháy nổ."

Mặt Sư Tử đơ ra, ngơ ngác hỏi: "Hai cái này có liên quan với nhau à..?"

"Chỉ có chúng ta mới có đặc quyền sử dụng thuốc nổ, mà cảnh sát chúng ta sẽ không sử dụng thuốc nổ trừ khi có quá nhiều xác sống, ngoài ra chúng ta sẽ không động chạm đến thuốc nổ cho đến khi gặp tình huống cấp bách. Theo như Ma Kết nói, sau khi chúng ta đi khỏi thành phố kia và đến zodiac thì thành phố đó không còn xuất hiện bọn xác sống nữa. Đồng nghĩa với việc chúng ta từ lâu đã không dùng đến thuốc nổ..."

Hàn Thiên Yết tiếp lời Bạch Dương nói:

"Mà bên Lục Lam đang hoạt động quy mô ở Zodiac, họ hoàn toàn không để tâm đến thành phố khác nữa trừ khi có giao dịch ngầm. Nhưng theo tôi nghĩ thì nếu có họ cũng không dùng phương pháp bịt miệng gây ảnh hưởng lớn như vậy."

Âu Sư Tử khó chịu đáp :"Vòng vo một hồi cũng chả hiểu cái quái gì!"

Kim Ngưu cười nhạt một cái, ánh mắt nhìn mọi người.

"Ý các cậu ấy là ngoài chúng ta và nhóm Lục Lam thì rất ít người có số lượng thuốc nổ lớn để nổ một con tài lớn như thế, điều này khẳng định kẻ gây ra vụ này hẳn là một năng lực gia. À không, một siêu năng lực gia."

Sư Tử gật gật đầu như đã hiểu liếc mắt nhìn đám người có não kia, giải thích lòng va lòng vòng ai mà hiểu được chứ?

"Một siêu năng lực gia ư?"

Đường Bạch Dương nhếch môi cười, con đường phía trước ngày càng thú vị. Có thể gặp được sáu năng lực gia còn lại thật khiến con người ta hứng thú.

Siêu năng lực gia là từ để miêu tả một năng lực gia có sức mạnh rất lớn và sử dụng tinh thông tất cả các loại năng lực. Lý Kim Ngưu đã từng một lần được thấy siêu năng lực gia, lúc đó cô vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi chưa hiểu chuyện. Nhưng Kim Ngưu cũng rất có ấn tượng về chuyện xảy ra vào năm đó, đến giờ cô vẫn rất ngưỡng mộ.

Buổi thảo luận đầu tiên được tổ chức tại căn biệt thự nhóm Thất Long Vệ, ai mà biết được căn biệt thự đó lại cách căn biệt thự của nhóm Lục Lam có vài bước chân chứ?

Hạo Song Tử đến giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, đặc biệt chú ý đến trần nhà. Hắn thở dài ngao ngán, sao lại bố trí trùng hợp như thế chứ? Tất cả các góc cạnh và đồ vật đều bố trí rất giống bên biệt thự của bọn họ.

"Boss có ý gì đây?"

Nhân Mã thì thầm vào tai Cự Giải, cô nghiêng đầu nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết, ánh mắt dời sang nhìn phía đối diện.

"Mặc kệ boss có ý gì, cũng không quan tâm đến cách bố trí trùng hợp này. Điều tôi chú ý bây giờ chính là chỗ kia kìa."

Bạch Nhân Mã nhìn theo ánh mắt của Cự Giải liền thấy Triệu Thiên Bình xung quanh toả đầy sát khí, đối diện là tên đầu đỏ đang nhìn chằm chằm. Nhân Mã tặc lưỡi, lúc mới gặp nhau hắn đã thấy họ có gì rất lạ rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì họ đã gặp nhau bao giờ đâu? Hiện giờ thấy tên đầu đỏ kia cùng với biểu hiện của Thiên Bình đúng là rất khó hiểu.

Sau khi đợi mọi người ổn định Đường Bạch Dương mới lên tiếng đưa ra kế hoạch xâm nhập vào khu căn cứ mọc lên từ dưới đất kia để xem bên trong cái thứ kinh tởm đó làm thế nào mà bọn Geni có thể chui ra được.

"Hiện tại chúng ta còn chưa thấy rõ căn cứ kia như thế nào, tạm thời cử ra đại diện hai bên đi thăm dò xung quanh trước có được không?"

Hạo Song Tử gật đầu đồng ý, hắn không phản kháng hay thêm bất kì chi tiết nào, điều này làm bên Thất Long Vệ lẫn bọn Nhân Mã khá ngạc nhiên. Hắn là ai? Là thiên tài chiến thuật, như mọi khi đám Thiên Bình đưa ra kế hoạch thì hắn luôn luôn phản ứng khó chịu  rồi sửa lại tất cả kế hoạch, sao bây giờ tên Song Tử này lại dễ chịu đến thế? Lúc bọn Bạch Dương nghe được thông tin bên nhóm Mafia này có một thiên tài chiến thuật cũng khá ngạc nhiên. Nhưng giờ được chứng kiến nét mặt vô dụng đó của bọn họ thì....

"Các cậu thật sự không có ý kiến gì sao?"

Kim Ngưu biểu hiện khó hiểu nhìn bọn họ.

"Đương nhiên là không rồi, mọi việc cứ làm theo như các người nói." Tạm gác lại chuyện này, mọi người đề xuất để cho Song Ngư và Cự Giải đi thăm dò, đầu tiên hai người khá ngạc nhiên vì bọn họ đáng ra không hề hợp với nhiệm vụ này, sau cùng vì mọi người đều tán thành nên hai người buộc phải đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net