Chương 14: 'Người Quen' Đến Thăm Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Cậu muốn chúng tôi chết như thế sao? Phải rồi, lũ các cậu chẳng có gì tốt đẹp cả."

Sư Tử lại nổi cáu, trước khi đi ngang qua liền khinh thường liếc mắt. Năm phút sau lại thấy bọn họ quay lại, Song Tử chưa kịp đáp lại lời chửi thì Sư Tử đã quay lại và lên tiếng.

"Hiện tại chỗ ở của chúng tôi tan hoang rồi, có thể cho bọn tôi ở nhờ vài hôm không?"

Song Tử "..."

Nhân Mã "...."

Cự Giải "....."

Vừa nảy còn cáu gắt lắm mà, đúng là bọn cảnh sát chỉ được cái ra vẻ.

May thay căn biệt thự bên nhóm Song Tử còn bốn phòng trống, Đường Bạch Dương và Ma Kết ở một phòng, Song Ngư và Kim Ngưu một vòng, Sư Tử và Thiên Yết ở hai phòng riêng. Hai cái con người này tính khí nóng nảy, ở chung với bọn họ không ăn cám cũng ăn đất.  Bước vào căn biệt thự, biểu cảm của nhóm Bạch Dương cũng như lúc nhóm Song Tử tham quan biệt thự của bọn họ. 

Trước đó Song Tử đã nhắc nhở quy tắc ở đây, vì ở ké nên những gì Song Tử nói bọ họ đều lắng nghe. Ngược lại tên Song Tử lại không muốn nhóm kia ở đây một chút nào, sẽ cản trở nhiều thứ. Nếu không phải Xà Phu thông báo cho bọn họ tá túc nhờ thì hắn không bao giờ đồng ý. Đột nhiên Song Tử lại có suy nghĩ, không biết boss của bọn họ là bên phe nào nữa. Người ta thì đối đầu đánh nhau ầm ầm, còn boss thì bắt họ hợp tác với bọn chúng. Đã thế mang danh là Thất Long Vệ cao hơn cảnh sát một bậc lại nhìn như mấy tên thiểu năng. Hắn khinh!

Đêm khuya, cả căn biệt thự đang chìm vào giấc ngủ thì tiếng rầm rầm của ai đó vang lên, mọi người đều không bị ảnh hưởng nhưng chỉ duy nhất tên Âu Sư Tử tức tối bò dậy chạy thẳng xuống lầu xắn tay áo chuẩn bị đấm nhau. Nửa đêm nửa hôm hát hát hò hò, con gái nhà ai mà mất nết thế không biết. Cầu cho cô ta cả đời không ai cưới, mà có cưới thì cũng là tên thần kinh mới đi lấy cô ta.

Âu Sử Tử tức tối chửi thầm trong lòng xong có chút nguôi ngoai, lại tự cảm thán bản thân chửi người quá hay. Dưới phòng khách tối thui, Sư Tử lại mới tới đây nên không tìm được công tắc đèn, hắn lần mò theo thói quen bên căn biệt thự của hắn đi ra ngoài cửa, ai ngờ vấp phải một cục gì đó.

"Mẹ kiếp!"

Chửi rủa một câu rồi nhìn chút ánh sáng len lỏi phát ra từ chiếc điện thoại của người kia, hắn lấy điện thoại bấm bấm bật đèn soi thẳng vào người đó.

"…"

Người nằm trên đất là Triệu Thiên Bình, không biết vì sao lại uống say bét nhẹt. Âu Sử Tử nhận ra người trước mặt, nét mặt thoáng bối rối. Hắn vừa chửi cô cái gì ấy nhỉ ?

Ha ha, quên mất tiêu rồi!

Âu Sư Tử đem chuyện mình vừa chửi nhét vào lãng quên, cô gái xinh đẹp này chắc chắn sẽ có người lấy, chắn chắn người lấy sẽ không phải tên thần kinh, chắc chắn là một tên đẹp trai phong độ khí thế ngất trời. Hắn lầm bầm rồi cười cười như tên thiểu năng, cúi người bế cô lên, vội vàng hỏi:

"Phòng cô ở đâu?"

Triệu Thiên Bình mơ màng nhìn người trước mặt mờ mờ ảo ảo, bật cười một cái, nụ cười mà Sư Tử cho rằng là nụ cười chua xót.

"Tôi... Làm gì có nhà chứ? Tôi không có nhà, tiểu Thiên... Không còn nhà..."

Hơi men phả vào mặt hắn, giọng điệu càng lúc càng lạc hướng như sắp khóc nhưng hình như cũng không phải.

"Tôi hỏi phòng cô ở đâu?"

"Tôi không có nhà!"

"Rốt cuộc là phòng cô ở đâu?"

"Ở cái tổ tông nhà anh, tôi không có nhà mà..."

Sư Tử hết cách với Thiên Bình, cái con người này bình thường mặt lạnh, uống rượu vào lại bướng bỉnh đến thế. Anh cũng không còn lựa chọn, lập tức bế cô vào trong phòng mình. Đặt con người bướng bỉnh kia xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường nhìn cô. Bạch Dương kia mà thấy cảnh này thì sẽ phát lên tiếng ồ cho mà xem, Âu Sư Tử lại để một người say nằm trên giường của mình, lại là con gái.

Sáng hôm sau, cả đám bên dưới phát hiện Thiên Bình đi ra từ phòng Sư Tử, trong lòng hoài nghi đặt ra rất nhiều nghi vấn. Suốt một ngày cứ nhìn hai người này như người ngoài hành tinh. Thiên Bình lâu lâu sẽ phản bác lại vài câu, còn cái tên Sư Tử kia đã bị ngu luôn rồi. Cụ thể là sáng nay Thiên Bình thức dậy thì thấy Sư Tử nằm bên cạnh, đến cả Sử Tử lúc đó cũng không biết mình bò lên giường từ lúc nào. Theo lẽ thường cô sẽ la lên và nói "Đồ biến thái! Anh đã làm gì tôi." Nhưng không, ánh mắt Thiên Bình liếc liếc xung quanh, rồi nhìn hắn với nét mặt bình tĩnh.

"Xin lỗi, hôm qua tôi có gì không phải với anh tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lúc đó đầu óc Âu Sư Tử xoay một trăm tám mươi độ, cái câu này... hình như phải để anh nói mới đúng chứ? Sao đột nhiên lại thấy ngược ngược. Đó còn chưa là gì, trước khi cô đi ra còn vỗ vỗ xoa đầu anh kiểu như đồng cảm.

"Đừng lo, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu."

Bùm! Mặt Sư Tử đỏ như trái gấc, cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà chịu thiệt. Mẹ kiếp, tại sao bổn thiếu gia lại có cảm giác nuông chiều của một vị hoàng tử thế kia?

Đó đã là chuyện của sáng nay, sau khi Sư Tử bình tĩnh lại thì đã nói rõ chuyện với Thiên Bình, ai mà ngờ cô không vui mừng mà còn tỏ vẻ mặt tiếc nuối.

"Tiếc thật, tưởng sắp có được chàng vợ rồi chứ."

Vẻ mặt của Sư Tử lúc này đúng là không còn gì để tả nổi, đột nhiên muốn đánh người. Rốt cuộc chàng vợ là cái quái gì?

Hắn bực tức đi lên phòng đóng cửa cái rầm làm Triệu Thiên Bình từ dưới nhìn lên rồi bật cười một cái. Tên Sư Tử này cũng dễ thương phết.

"Thiên! Bình!"

Nghe được sự nhấn mạnh trong lời nói của Song Tử, hẳn là hắn đang tức giận.

"Có chuyện gì sao?"

"Ra ngoài nói chuyện với tôi!"

Thiên Bình cũng không có ý kiến, cô đi theo Song Tử ra ngoài.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu cáu gắt lên thế?"

"Cô còn hỏi tôi, hôm qua cô đã đi đâu? Lại còn uống rượu. Thật không biết phép tắc."

Triệu Thiên Bình nhìn hắn chằm chằm, sao hắn lại biết cô có uống rượu, rõ ràng tối hôm qua chỉ có một mình Sư Tử ở đó.

"Phép tắc cái gì? Tôi muốn làm gì còn phải báo cáo với cậu sao. Đây không phải làm nhiệm vụ."

Song Tử nhíu mày, bình tĩnh đáp:

"Tôi không có ý gì, chỉ là nhắc nhở cô không nên rung động thôi."

Nói xong hắn rời đi, Thiên Bình như nhớ ra điều gì đó, lặng lẽ thở dài. Hắn nghĩ gì vậy chứ, cô đối với tên Sư Tử chỉ mang chín phần trêu chọc, làm sao có thể rung động với hắn.

...

Võ Xử Nữ lăn lóc trên giường nhìn Bảo Bình làm việc, cô nhăn mặt gọi anh:

"Bảo Bình!"

"Vâng!"

Lâm Bảo Bình gấp cuốn sổ đang ghi chép lại, nhìn trực diện Xử Nữ, khẽ hỏi:


"Tiểu thư, người muốn hỏi gì sao?"


Cô nhìn hắn, thở dài một hơi bất lực: "Vì sao lại làm vậy?"

Bảo Bình ngẫm nghĩ lại một chút rồi nhìn cô, dường như hiểu cô đang đề cập đến là chuyện biệt thự của nhóm Ma Kết bị nổ, anh à một tiếng.


"Bọn họ đã nhìn thấy diện mạo của tiểu thư, không phải là nên thủ tiêu sao?"

Xử Nữ mím môi, với lấy con gấu bông kia ôm vào, chống cằm suy tư.

"Nhưng bọn họ... Vậy thì anh cũng không nên phá nát chỗ ở của họ chứ..."

"Tôi chính là thủ tiêu bọn họ, không phải phá nhà, chỉ là bọn họ may mắn thoát được nên chỗ đó mới càng thêm tan hoang."

Cô liếc hắn một cái, tên đầu đá biết cãi lại rồi!

"Gương mặt của tiểu thư sẽ khiến rất nhiều người muốn phạm tội, không ngoại trừ bọn họ."

Xử Nữ chớp chớp mắt, cô đặt hai tay lên má.

"Tôi không phải đáng yêu, dễ thương thế này sao?" Nghe những lời như vậy cùng biểu cảm trên gương mặt của cô, hắn liền quay mặt đi. Khóe môi bất giác cong lên.

"Phải, người đáng yêu." Mặc dù là hàm ý, nhưng đây thật ra cũng là lời thật lòng của anh.

Võ Xử Nữ bật cười, cô hiểu được hàm ý trong lời nói của Bảo Bình. Không phải ý nói cô quá xinh đẹp nên sẽ có rất nhiều người chú ý, chỉ là vì gương mặt này có chút đặc biệt.

Đặc biệt đến mức khó chịu.

Sáng hôm sau Xử Nữ và Bảo Bình đến gặp Võ Minh.

Võ Minh nghiêm nghị nhìn đứa cháu gái một lượt từ trên xuống dưới, lại đập bàn một cái.


"Xử Nữ, ta đã dặn cháu không được ra ngoài vào thời gian này rồi sao? Vì cái gì mà cháu lại ngông cuồng như thế, thật tức chết ta mà!"

Xử Nữ im lặng cúi đầu nghe ông giáo huấn, đến khi người ông này dịu lại, cô mới bắt đầu ngẩng lên nhìn nét mặt của Võ Minh.

"Xử Nữ à, ba mẹ cháu đã giao cháu cho ta chăm sóc..."

"Ông không cần nhắc đến bọn họ, là cháu sai."

Lâm Bảo Bình đứng bên cạnh nhìn cô, người con gái này... Từ khi nào đã không muốn ai nhắc đến ba mẹ cô rồi.

"Xử Nữ, chuyện ba mẹ cháu..."

Võ Minh ngập ngừng một lúc nhưng rồi lại quyết định không nói nữa, ông hít một hơi thật sâu sau đó đi ra ngoài. Xử Nữ nhìn ông đi ra trong lòng vô cùng khó chịu, cô biết ông rất thương mình.

"Chúng ta về." Cô tức giận đi ra.

Đến khi nhìn thấy Bảo Bình cùng Xử Nữ rời đi, Võ Minh mới quay lại nghiêm nghị nhìn người trong căn phòng.

"Vừa lòng các con chưa?"


Biểu cảm trên gương mặt người kia phức tạp, mím môi một lúc.

"Sau này khi thức tỉnh, con bé sẽ hiểu."

Võ Xử Nữ không có ý trở về, cô nói muốn đi dạo nên Bảo Bình chở cô đi lòng vòng hít thở không khí. Gió ngoài xe len qua cửa sổ ô tô phả vào gương mặt đầy u sầu. Đột nhiên điện thoại Xử Nữ đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, là số lạ. Mãi đến khi điện thoại đổ chuông lần hai thì Xử Nữ mới nghe máy, cô nghe được giọng nói bên kia hào hứng, pha một chút mệt mỏi.


"Cho hỏi có phải Xử Nữ không?"


"Chị Thiên Yết?"

"Đúng là Xử Nữ rồi, em có thể đến thăm chị được không...?"

Xử Nữ không đáp lại liền, cô nhìn Bảo Bình, hắn làm bộ không để ý. Thiên Yết không nghe được câu trả lời thì hơi buồn, cô vì cái gì mà bảo người ta đến thăm mình chứ?

"Vâng!"


"Ui, chị đang ở căn biệt thự đối diện với chỗ ở lúc trước em tới."

Đến khi Xử Nữ tắt máy Thiên Yết mới mỉm cười, không hiểu sao cô lại rất thích Xử Nữ, lại muốn nuông chiều cô ấy như một người chị gái đối với em gái vậy. Trước đó Thiên Yết đã nói với nhóm Song Tử việc này, ban đầu bọn họ không đồng ý, nhưng nhìn nét mặt bơ phờ buồn bã đó thì hắn lại đồng ý. Ai lại để mỹ nữ buồn bã chứ?


Xử Nữ và Bảo Bình rất nhanh đã tới, nhìn đống hoang tàn đối diện chỗ họ đang đứng, cô liếc Bảo Bình một cái, còn Bảo Bình thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Xử Nữ bấm chuông, người ra mở cửa là Cự Giải.

"Hai người là..."

"A... Chúng tôi là bạn của chị Thiên Yết."

"Ồ! Vậy mời vào."

Xử Nữ đi vào trước còn Bảo Bình thì theo sau, Cự Giải nhìn bóng lưng hai người, có cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng cô chẳng thể nào nhớ ra nổi họ là ai.

"Xử Nữ!"

Nghe theo tiếng gọi, Xử Nữ ngước lên trên nhìn cô gái trên lầu.

"Chị Thiên Yết."

Xử Nữ xoay người nói với Bảo Bình ở ngoài đợi còn mình thì đi lên trên lầu. Khi cửa phòng đóng lại, Bảo Bình nhìn ngó một chút mới lặng lẽ đi ra ngoài ô tô. Anh không muốn ngồi trong nhà này.


Hạo Song Tử bên cửa sổ nhìn xuống chiếc xe ô tô có chút nghi hoặc.

"Nhìn gì thế?"

Song Tử quay lại, đôi mắt nhìn Nhân Mã không cảm xúc. Một hồi sao mới lên tiếng.

"Cậu không nhận ra họ sao?"

"Không."

Nhân Mã thẳng thừng đáp, đúng là anh hoàn toàn không nhận ra bọn họ thật.

"Chúng ta đã từng gặp họ ở quán Bar xảy ra vụ nổ."

"Tôi có gặp ai như thế đâu? Song Tử, cậu không nhớ nhầm đó chứ?"

"A... Có lẽ vậy."

Hạo Song Tử muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Rõ ràng là lúc đó họ có bàn tán về hai người này, một cô gái đeo mặt nạ và một chàng trai khí thế ngút trời. Cũng có thể Nhân Mã đã quên.

"Chị Thiên Yết, chị làm sao thế này?"

Thiên Yết mặt mũi tái nhợt, cô vừa mới trải qua một trận sốt cao. Vì buổi sáng có việc nên cô phải cố gắng gượng dậy đi ra ngoài, ai ngờ lúc về thì cả căn biệt thự giống như gặp động đất, từng chút từng chút sụp đổ. Hàn Thiên Yết có đồ quan trọng vẫn còn để bên trong nên liều mạng chạy vào, nhờ có chút năng lực nên may mắn thoát được vài sự cố. Cuối cùng khi tìm thấy đồ thì toàn thân đã hoàn toàn kiệt sức liền ngất xỉu, may lúc đó Bạch Dương xông vào cứu được Thiên Yết, không thì trần nhà nát kia không biết lúc nào sẽ rơi trúng đầu cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net