Chương 16: Cẩm Thiên Vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Bảo Bình lái xe trong con phố quen thuộc, hắn dừng trước một vạch ngăn cách có như không ở trước mặt, vạch ngăn cách dùng để phân rõ ranh giới giữa căn cứ xác sống mọc lên kia với thành phố bên ngoài. Căn cứ này ở đây cũng đã gần một tháng, mà bọn xác sống chỉ dám xuất hiện vào buổi tối, vì vậy đám người đến điều tra ngang nhiên đến xem xét.

Nơi này rất vắng vẻ, từ khi xảy ra vụ nổ thì chính quyền đã liền lên tiếng đưa người dân đi tránh nạn chứ không giống tin tức mà bọn Bạch Dương nghe được, chuyện 'sau khi vụ nổ xảy ra thì người dân ở đây lập tức rời khỏi thành phố' là không có thật. Bọn họ chỉ được đưa tới nơi cư trú dưới lòng đất.

"Thiếu gia?"

"Là thiếu gia."

"Thiếu gia đã về rồi."

Một đám người từ xa đi đến, liên tục gọi hắn. Bọn họ là đội ngũ được huấn luyện nghiêm khắc rất trung thành với Bảo Bình và Xử Nữ được gọi là Cẩm Thiên Vệ, vốn dĩ gọi thiếu gia là vì trước đây ông Võ Minh tuyên bố trên khắp cả Zodiac rằng nhận nuôi hắn. Dù bây giờ tất cả đều biết Bảo Bình là vệ sĩ của Xử Nữ nhưng cũng không có khuất mắt gì. Trung thành, tôn trọng là đặc điểm của người dân trong thành phố Zodiac, tất nhiên cũng có một số loại người có dã tâm nhưng là con số ít.

"Các cậu sao lại ở đây?"

"À... Tụi em..."

"Tụi em đi luyện tập thôi, không có gì đâu thiếu gia."

Người kia đang định nói gì đó thì một người trong số đó đã ngắt lời.

"Ồ? Tôi nhớ hôm nay không có lịch tập?"

Người ngắt lời kia không biết phải trả lời thế nào, tên bên cạnh liền lên tiếng.

"Vương Hạo, anh lại che dấu cái gì chứ. Thiếu gia, chuyện là Võ gia chủ ép tụi em đi dẹp gọn căn cứ kia."

"Võ gia chủ?"

"Vâng, cũng không hiểu vì sao ông ấy làm như vậy. Ban đầu tụi em phản kháng, nhưng gia chủ đột nhiên tóm lấy điểm yếu của tụi em."

Nét mặt Bảo Bình trùng xuống, không khí như ngưng đọng. Bọn Vương Hạo nuốt nước bọt một cái, lo lắng người trước mặt sẽ nổi giận.

"Không phải tôi đã nói... Làm người của tôi thì không được có điểm yếu sao?"

Vương Hạo đứng đầu đoàn người cúi đầu, lắp bắp không dám nói to: "N-Nhưng mà... Điểm yếu của tụi em... là... là tiểu thư Virgo."

Lông mày hắn càng nhíu chặt, ông muốn dở trò gì đây chứ? Lấy tiểu thư đe doạ Cẩm Thiên Vệ làm việc?

"Được rồi, các cậu về bảo vệ tiểu thư, yên tâm, việc này không đến tay các cậu dính vào, tôi sẽ nói lại với Võ gia chủ."

Cẩm Thiên Vệ gật đầu, lập tức chia người lên bốn chiếc xe phía đằng sau rồi khởi động.

...

Từ trên ban công, Xử Nữ nhìn xuống sân một hồi, cả người tùy tiện dựa vào lan can xem xét. Hôm nay đột nhiên Cẩm Thiên Vệ lại tới đây, chắc chắc là có chuyện. Cô liền đi xuống dưới nhà hỏi chuyện.

"Có chuyện gì vậy?"

Vương Hạo đại diện cho đám người lên tiếng, ở Cẩm Thiên Vệ, hắn là người lớn tuổi nhất, cũng là người giỏi nhất.

"Tiểu thư, bên thiếu gia có lệnh bảo vệ tiểu thư."

"Ồ!"

Xử Nữ ồ lên một tiếng, nhanh chân đi vào trong, không quên đóng cửa lại một cái rầm.

Cẩm Thiên Vệ là một đội ngũ gồm ba mươi người được huấn luyện gay gắt trong năm năm. Bọn họ đều là người do Lâm Bảo Bình huấn luyện, nói Cẩm Thiên Vệ luyện tập năm năm như thế có lẽ sẽ có người cho là quá dài, nhưng đối với bọn họ thì chưa là gì so với vị thiếu gia kia. Tám năm luyện tập trong môi trường khắc nghiệt cũng chỉ vì một người. Anh chăm chỉ, chịu đựng nhiều như vậy cũng chỉ vì một người. Điều này khiến Cẩm Thiên Vệ nghe xong cũng phải khuất phục.

Còn nhớ ngày hôm ấy, hắn tới một khu dân cư nghèo. Sau đó hỏi có ai muốn đi theo hắn làm việc không, hắn kể những khổ cực, khó khăn mà những người đồng ý đi theo hắn phải làm. Lâm Bảo Bình ban đầu không nghĩ sẽ có nhiều người đồng ý như vậy, cho dù anh nói nếu đi theo anh thì sẽ phải lao vào chiến đấu với bom đạn. Những người đi theo Bảo Bình thực chất không vì cái lợi, họ chỉ là rất ngưỡng mộ hắn. Bốn mươi bốn người trải qua năm kỳ huấn luyện, hai lần huấn luyện đầu tiên vì có người không chịu nổi nên đã bỏ cuộc. Còn lại ba mươi người vẫn quyết tâm theo hắn. Vương Hạo còn nhớ hôm đó lặng nhìn mười người bỏ cuộc đi xa, thiếu gia đã tập hợp mọi người lại, bắt đầu nói rõ mục đích:

"Tôi tìm các cậu, muốn huấn luyện các cậu, không mong các cậu lao vào khói lửa bom đạn, chỉ mong các cậu bảo vệ tiểu thư chu toàn."

Có thể thấy hai lần huấn luyện đầu tiên khắc nghiệt nhất, điều này chứng tỏ hắn muốn loại bớt người không có ý chí. Từ ngày hôm ấy ba mươi người nghiêm túc tập luyện, chỉ để vì một người đang bảo vệ một người.

Cẩm Thiên Vệ vì được huấn luyện dưới tay Bảo Bình nên rất vang danh, ngay cả Liên Minh cũng phải kiêng nể họ vài phần.

Người con gái nằm dài trên ghế sofa, tay bấm bấm một dãy số sau đó nhấn gọi.

"Bảo Bình, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Bên kia không nhanh không chậm đáp lại.

"Tiểu thư, ông có gì đó không đúng lắm, tóm lại tiểu thư phải ở dưới sự dám sát của Cẩm Thiên Vệ, còn là chuyện gì thì tôi sẽ về nói sau."

"Khoan đã, anh đang làm gì vậy."

"Tiểu thư, thứ lỗi cho tôi cúp máy trước."

Tút tút tút.

Âm thanh kéo dài trong vài giây, Xử Nữ cũng chẳng để tâm câu cuối. Cô lập tức chạy lên phòng thay đồ, cô buông xoã mái tóc ra để tự nhiên. Hừ, bảo bổn tiểu thư ở trong nhà đợi dưới sự dám sát của bọn họ thì bổn tiểu thư sẽ ở yên mà đợi sao?

Vậy thì bổn tiểu thư sẽ đợi!

Xử Nữ bực tức với mấy suy nghĩ vớ vẫn trong đầu sau đó chui vào chăn ngủ tiếp, vừa nảy là cô thay đồ ngủ, cô có điên mới chạy ra ngoài huênh hoang bảo ta đây thích tự do để rồi bị bắt. Bảo Bình nói Cẩm Thiên Vệ tới thì chắc chắc có nguy hiểm.

...

Thiếu nữ dụi mắt ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh một lúc. Chợt nhận ra trời đã tối từ khi nào, Xử Nữ xuống giường đi tới cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, Cẩm Thiên Vệ vẫn ở đó canh gác. Bọn họ đứng uy nghiêm một chỗ từ lúc Xử Nữ ngủ đến bây giờ. Trong lòng cô thầm cảm thán khen ngợi bọn họ. Cô cúi xuống lớn tiếng gọi:

"Này!"

Vương Hạo ngước đầu lên nhìn về phía ban công nơi người con gái đang đứng. Hắn cúi đầu một cái rồi ngước lên hỏi: "Tiểu thư, có việc gì sao? Người từ từ nói, đứng thẳng lên đã." Hắn sợ cô té.

Xử Nữ nghe lời đứng thẳng dậy.

"Từ chiều đến giờ Bảo Bình có về không."

Vương Hạo ngẫm một lát sau đó gật đầu.

"Có, thiếu gia có về một lần nhưng đi ngay."


Xử Nữ gật gù hỏi thăm họ ăn gì chưa, sau khi biết họ vẫn chưa có gì vào bụng thì tốt bụng gọi mấy phần đồ ăn sau đó bảo họ ăn xong làm việc tiếp, bản thân đi vào trong lấy điện thoại. Chọn một dãy số quen thuộc sau đó nhấn vào.

"Tiểu thư?" Giọng nói Bảo Bình có chút gấp gáp vang lên.


"Bảo Bình, anh đang làm cái quái gì thế?"


"Tôi đang xử lý một số việc thôi, tiểu thư yên tâm ở nhà, sẽ không có việc gì xảy ra đâu." Mặc dù trấn an cô là vậy, nhưng giọng nói anh không giống như đang bình tĩnh. Xử Nữ quen với phong cách làm việc của anh, cho nên không hỏi gì thêm liền tắt máy ngay lập tức.

Xử Nữ nhìn điện thoại một lúc rồi thẳng tay ném đi, lăn lộn trên giường đến chán nản mới đi xuống dưới nhà tìm đồ ăn.


....

Tối nay bên Lục Lam và Thất Long Vệ bắt đầu hành động, bọn họ chia làm bốn nhóm, nhóm đầu tiên gồm Nhân Mã và Ma Kết, hai người phụ trách đánh mấy tên xác sống xung quanh khu vực đồng thời mở đường cho nhóm thứ hai, nhóm thứ hai gồm Bạch Dương, Thiên Yết, Cự Giải, bọn họ xông vào trong căn cứ để tóm gọn lũ người chỉ huy. Nhóm thứ ba gồm Sư Tử, Song Ngư và Kim Ngưu, cả ba phụ trách đi gắn thuốc nổ. Nhóm cuối cùng là Thiên Bình, Song Tử và Thiên Bình phá hỏng thiết bị an ninh và những thứ gây cản trở. Song Tử chỉ huy đám người còn lại đi theo đúng hướng. Ba người họ là nhàn rỗi nhất, chỉ việc ngồi bên ngoài bấm máy tính.

Nhóm Bạch Dương lẻn vào trong căn cứ của bọn người xác sống theo hướng chỉ dẩn của Song Tử. Hắn đang không hiểu tại sao Song Tử kia có được tấm bản đồ trong căn cứ, mà tấm bản đồ rối rắm đó thì chỉ có mình hắn hiểu.

"Tiếp theo nên đi như nào?"

"Dừng lại đó, phía trước có bốn xác sống đang đi tới, có thể đánh chúng mà không gây ra tiếng động dược không?"

Bọn Bạch Dương nhìn nhau một cái sau đó đều đáp có thể. Đến khi bên radar vang lên tiếng ba hai một thì cả bọn đều xông ra, nhưng đám xác sống này khiến bọn họ có chút giật mình, sau khi tóm gọn hết cả lũ thì mới báo cáo tình hình.

"Đám xác sống này khác với bọn xác sống ngoài kia, có thể đã tiến hoá."

Bên kia im lặng một chút xong cũng không nói gì về việc này, bảo họ tiếp tục đi tiếp.

Sau khi hướng dẫn nhóm hai xong thì quay sang nhóm thứ ba, là nhóm phụ trách gắn thuốc nổ. Song Tử mở định vị của bọn họ lên, trên bản đồ xuất hiện nhiều dấu chấm có hai màu, màu xanh là bọn Sư Tử, màu đỏ là thuốc nổ. Vốn dĩ đặt thuốc nổ thì đặt đại cho xong, ai ngờ cái căn cứ này còn xuống sâu dưới lòng đất, nếu không đặt thuốc nổ cẩn thận sẽ để lại một số thứ nguy hiểm. Vì vậy mà bọn họ phải tốn bao nhiêu công sức mới mua được một đống thiết bị định vị để gắn vào đống thuốc nổ kia. Nghĩ tới một lúc nữa phát nổ mà Song Tử đau xót...


"Đã đặt xong hết chưa?"

Sư Tử bên kia đáp lại, giọng điệu bực mình: "Tôi nói này Song Tử, anh cho người đặt bom trước thì phải nói với chúng tôi một tiếng chứ."

Song Tử nhíu mày nhìn Thiên Yết đang bận rộn phá hệ thống an ninh. Sau đó quay lại nhìn vào máy tính lạnh giọng.


"Tôi không hề đặt bom."

"Sao cơ?"

Sư Tử nhìn Song Ngư và Kim Ngưu, vội vàng nói.

"Chúng tôi phát hiện có rất nhiều bom ở xung quanh được chôn dưới đất, thời gian còn hai tiếng nữa."

"Có người hành động trước rồi, rút."

Nhóm Sư Tử vội vàng quay về, bọn họ mất rất nhiều thời gian mới có thể xuống tận sâu dưới lòng đất để đặt thuốc nổ, bây giờ muốn lên sớm trong thời gian hai tiếng cũng là cả một vấn đề. Đường đi rất phức tạp, lúc đi xuống Kim Ngưu đã cố tình đánh dấu nên tâm trạng mọi người cũng ổn định hơn một chút.

"Này, mọi người nhìn xem. Những hoa văn này cứ như thời cổ xưa vậy."

Song Ngư đang nói đến những hình vẽ trên tường đất, hình vẽ trông rất khó hiểu. Sư Tử không nói nhiều liền lấy điện thoại từ túi ra chụp vài bức. Bọn họ càng đi lên thì những hoa văn này càng giảm đi, cuối cùng chỉ còn lại bức tường trống không.

Bên nhóm Ma Kết và Nhân Mã gặp chút trở ngại, bọn xác sống quanh khu vực đột nhiên xuất hiện càng nhiều, trong lòng Ma Kết nghi hoặc một chút, chẳng lẽ đám xác sống này có thể cảm nhận được nguy hiểm ở căn cứ sao?

Đang mơ hồ thì cả hai nhận được lệnh của Song Tử là dẫn đám xác sống về căn cứ. Có lẽ cả hai mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì nên lập tức dụ đám xác sống về mà không hỏi gì nhiều.

Hiện tại nhóm Sư Tử đã ra ngoài an toàn, chỉ còn lại nhóm Bạch Dương ở bên trong, Song Tử bị mất tín hiệu với nhóm họ.

"Đội trưởng làm cái quái gì vậy."


"Là ai hành động trước chúng ta vậy chứ? Camera giấu kín cũng không hề thấy ai vào đây."

Kim Ngưu vừa bực mình vừa lo lắng nhìn vào bên trong. Bom sắp nổ rồi mà bọn họ vẫn chưa ra ngoài, cô có chút mất bình tĩnh. Bên ngoài đang rất lo lắng thì bên trong càng thản nhiên hơn, căn bản không để ý radar đã bị mất tín hiệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net