Chương 33: Bước Đầu Thành Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự Giải đưa cao cây huyền trượng, một luồng ánh sáng lóe lên từ quả cầu bắn về phía mọi người. Mọi người sau khi được Cự Giải trị thương thì như được tiếp thêm sức mạnh, bọn họ năng nổ trở lại, tiếp tục lao đầu vào tạo ra những màn chắn nhỏ ngăn quả cầu lửa.

Khi ở tầng hầm kia, sau khi bàn bạc, cả nhóm gồm chín người quyết định đi ra ngăn cản trước sau đó tìm điểm yếu của quả cầu đen. Nhưng không những không tìm được điểm yếu mà họ còn phát hiện quả cầu đang dần lớn hơn. Cả bọn cố gắng chống đỡ trước khi Song Tử trở về, cứ mỗi lần bị thương thì sẽ được Cự Giải chữa lành. Lặp đi lặp lại việc này cũng đã hơn chục lần.

Thiên Yết cạn kiệt sức lực, cô dường như sắp ngất đi, cũng may Bạch Dương nhanh chóng bắt lấy đang từ trên cao rơi xuống.

"Không sao chứ? Xuống dưới nghỉ ngơi một chút."

Thiên Yết từ chối, mọi người còn đang chiến đấu, cô sao có thể nghỉ ngơi được.

Mọi người ai nấy đều toát hết mồ hôi, mệt đến nổi thở hổn hển giữa không trung. Lần đầu tiên sử dụng năng lực để bay, cũng là lần đầu sử dụng nhiều năng lực như thế.

Đột nhiên cả nhóm dừng lại, nhìn thấy một người từ đằng xa đang vặn vẹo bay tới.

Càng tới gần họ mới phát hiện hóa ra đó là Song Tử. Hắn đang ngự kiếm một cách xiên vẹo. Vẻ mặt hình như không được ổn lắm.

"Tránh ra, tránh ra!"

"Điên à?" Nhân Mã hét lên.

Hạo Song Tử lao tới, Sư Tử nhìn hắn sắp lao vào mình liền bối rối bay ra xa, không biết có phải cố ý hay không, Song Tử lại bay theo đường bay của anh. Ở trên không, Âu Sư Tử cái gắt quát:

"Mẹ kiếp, thằng kia, cậu tránh xa tôi ra!"

"Tôi không kiểm soát được!"

Sư Tử cua một đường trên không bay tới nơi mọi người đang đứng. Vậy mà Song Tử cũng đi theo anh, lần này hắn muốn chọc anh tức chết đây mà.

Cả nhóm giật mình tách ra hai bên nhường đường cho hai người. Sau đó Song Tử đuổi Sư Tử bay vút qua rồi đi thật xa.

Cả nhóm: "..."

Kim Ngưu nhìn hai người ở xa tít đang chơi trò đuổi bắt, khóe môi cô giật giật vài cái, sốc đến nỗi không nói nên lời.

Cũng may một lúc sau bọn họ thấy hắn và Sư Tử quay lại, lần này dường như đã bay chuyên nghiệp hơn một chút.

Tới gần mọi người, hắn liền cười xuề xòa: "Xin lỗi mọi người, tay lái à nhầm, chân lái chưa vững."

Phía sau may mà có Thiên Bình cản Sư Tử lại, không thì anh đã bay vào đánh tên Song Tử một trận rồi.

Trở lại vấn đề chính, Song Tử thuật lại cho mọi người nghe những điều mà Xử Nữ đã nói. Cả nhóm nghe xong liền gật đầu bắt tay vào làm nhiệm vụ. Lần này mọi người đều nghe theo cô, không một ai có ý kiến.

Phương pháp của Xử Nữ thực sự có hiệu quả, thế nhưng tiêu hao quá nhiều năng lực nên mọi người đều bị chấn thương không hề nhẹ. Ngay cả Cự Giải cũng cạn kiệt sức lực, cô không thể cứu giúp mọi người được nữa.

Cả đám hạ xuống nơi Xử Nữ đang nằm, bất lực ngã xuống nền đất thở hổn hển.

"Tốt quá, chúng ta đã ngăm cản được nó."

Song Ngư mỉm cười mãn nguyện. Mặc dù biết trận chiến này vẫn chưa kết thúc nhưng cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Thiên Yết và Bạch Dương nhìn nhau cười, sau chuyện này mới thấy câu nói "Đoàn kết là sức mạnh" không sai một chút nào.

Song Tử vừa đáp xuống liền vội vàng đi tìm Xử Nữ, hắn nhớ đã để cô ở đâu đó gần đây, bây giờ lại không thấy đâu. Sợ cô gặp chuyện, hắn vội vàng đi xa hơn để tìm, không ngờ đến một con đường khác hắn liền thấy Xử Nữ hai tay cầm thanh kiếm trông có vẻ nặng nhọc.

Đang định xông ra thì đột nhiên Song Tử phát hiện, người cô đang chĩa kiếm vào lại là Bảo Bình -  vệ sĩ thân cận của cô.

Hạo Song Tử tò mò đứng núp phía xa nghe ngóng. Đột nhiên có một hơi thở phà vào cổ, hắn giật mình quay phắt lại phía sau thì phát hiện cả nhóm đứng núp ở đây từ bao giờ.

Song Tử cạn lời.

"Này, các cậu..."

"Suỵt!" Nhân Mã ra hiệu im lặng, chỉ chỉ về phía Xử Nữ ý bảo mọi người hãy nghe ngóng tình hình.

Võ Xử Nữ cơ thể mềm nhũn cố gắng cầm thanh kiếm, cô đang chĩa vào người mà cô coi trọng nhất.

"Tiểu thư, nghe tôi nói..."

Xử Nữ cười khổ, sắc mặt nhợt nhạt thêm mấy phần.

"Liệu sau khi nghe xong, anh có giết tôi không?"

Lâm Bảo Bình đứng yên bất động, hắn cúi mặt, giọng điệu hạ xuống:

"Tiểu thư đã biết rồi sao? Cũng đúng, cô là một người rất thông minh mà."

Nhóm Song Tử đang hóng hớt chuyện, mặt ai nấy đều ngơ ngác.

"Hình như rất căng thẳng!"

"Tôi chưa hiểu, sao Bảo Bình lại giết Xử Nữ?"

"Suỵt, im lặng đi mấy ba."

"Sư Tử, xích qua một chút cho tôi đứng!"

"Cút!"

"..."

Võ Xử Nữ cố nuốt đi sự nghẹn ngào, khẽ lẩm bẩm:

"Bảo Bình, tôi thất vọng về anh."

Lâm Bảo Bình ngước lên, ngay giây phút này, anh thực sự muốn vuốt ve mái tóc của cô. Nhưng sao lại cảm thấy quá xa vời. Hắn đã phạm phải quy tắc cấm kỵ của cô, giờ đây đã không còn tư cách để bảo vệ cô được nữa.

Giờ đây có hối hận cũng đã quá muộn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net