Chapter 32: Trước chuyến đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người.

Đó là số người Song Ngư đoạt mạng trong khuya nay, không phải dưới lệnh Thiên Yết mà dưới lệnh cha cậu ta. Mỗi khi có nhiệm vụ ám sát với độ khó cao cô vẫn bị triệu tập.

Con người rất mong manh, nhận một nhát dao, trúng một phát đạn là có thể hóa thành cát bụi, vì vậy sinh mạng mới đáng quý trọng và nâng niu. Nỗi sợ hãi và sự chần chừ khi thổi tắt ngọn nến sinh mệnh chưa cháy đến tận cùng là ranh giới cuối cùng giữa con người và ác quỷ. Trong cô không có nhân tính đẹp đẽ ấy.

.

XOẢNG!

Sáng tinh mơ, Song Ngư bị đánh thức bởi tiếng gương vỡ dưới nhà. Mafia gây thù chuốc oán không ít, nhưng nào đâu có kẻ to gan đập phá nơi ở của con trai thứ mafia họ Tống. Có người dám lộng hành không chừng Thiên Yết đã ra ngoài.

Cô nhón chân đi xuống cầu thang, càng đến gần nhà bếp mùi khét càng nồng nặc. Bất ngờ bên trong, cậu chủ quý hóa nhà cô đang đứng gãi đầu nhìn cửa sổ vỡ tan tành, nhà bếp hỗn độn nồi niêu xoong chảo, sàn nhà vung vãi nước và bột mì trắng toát. Tường bên trái cắm ba con dao gọt trái cây, tường bên phải cắm bốn con dao phay chặt thịt. Thiên Yết quả không tầm thường, người phàm chẳng ai có khả năng biến nhà bếp thành cái dạng này cả.

"Hồi tôi chưa đến cậu sống bằng cách nào vậy?"

"Dậy rồi hả? Tôi tưởng sáng nay cô phải nướng đến 10h."

"Tại sao tôi phải nướng lâu như thế? Còn kia?" - chỉ vào hỗn hợp nhão nhoét trong cái tô Thiên Yết cầm trên tay.

"Trứng với bột mì đấy, tôi thử làm bánh cho cô, cảm động không?"

"Cậu nhào bằng gì?"

"Dùng cái chày."

"Cái chày đâu?"

"Mới bay ra ngoài cửa sổ."

Tên này vô vọng rồi.

Hành động phá hoại của Thiên Yết khiến mùi hương tanh nồng của thứ chất lỏng đỏ đặc sệt trong đêm phai nhạt như giấc mơ thoáng qua. Cậu ta đứng giữa một mớ hỗn độn, bắt máy gọi người đến dọn dẹp, trên sống mũi cao thon và gò má dính vết bột mì mìn mịn. Tần ngần trước hai thành phẩm dị dạng trên bàn một lúc, cậu ta cầm lấy cái bánh đỡ nhất đem đến trước mặt cô.

"Nè nếm thử xem."

"Cậu ăn trước đi. 3 tiếng tới cậu không phóng vào nhà vệ sinh tôi sẽ ăn."

"Ơ hơ hơ. Thôi thì để thùng rác ăn vậy."

.

Buổi tối họ ghé qua trung tâm thương mại mua sắm. Sắp tới cả nhóm cùng đi du lịch vài ngày ở miền Bắc nên phải chuẩn bị quần áo ấm. Thiên Yết chứng nào tật nấy đòi chọn đồ cho cô, ướm hết cái này tới cái nọ từ đầu đến chân, mũ len, bông đeo tai giữ ấm, khăn choàng cổ, áo len, quần thể thao, giày vớ.

Chắc cậu ta có sở thích thay đồ cho búp bê, vặn vẹo quá. Cô phải hỏi Thiên Vương xem em trai anh ta hồi bé có đam mê với mấy nàng Barbie xúng xính váy đầm hay không.

À mà thôi, lão Thiên Vương bị hỏi xàm xí sẽ hóa thành lão Diêm Vương mất.

"Nè, thử cái khăn choàng màu hồng này coi."

"Không."

"Đi đi mà. Quàng vào quàng vào."

Thiên Yết giằng co quấn được cái khăn quanh cổ Song Ngư, xong xuôi xoa cằm hài lòng, rồi quét mắt quanh shop tìm kiếm đồ mới. Song Ngư nhìn mình trong gương, cô đâu có hợp với màu này.

"Woa dễ thương quá!"

Giọng nói cao vút khỏe khoắn quen thuộc vang lên, mái tóc bồng bồng ánh kim phấp phới theo từng nhịp chạy. Nhân Mã cười tươi roi rói, bên cạnh là cô bé Thiên Bình vẻ mặt tương tự vẫy tay với cô.

"Hồng phấn hợp với màu tóc của chị đó." - Thiên Bình nhận xét - "Chị có định lấy không?"

Song Ngư tần ngần nhìn chiếc khăn quàng màu đen cô định chọn, liếc qua chiếc gương lần nữa, nhưng sau cùng vẫn là bị hai đôi mắt long lanh mong chờ trước mặt thuyết phục, chịu thua gật đầu.

"Gì vậy trời? Tôi năn nỉ gãy lưỡi cô không chịu mang. Tụi nó nói vài câu cô đồng ý cái rụp là sao?" – Thiên Yết tức thời đem về một đống đồ mới khiến cô ngán đến tận cổ.

"Trùi ui có vậy cũng không hiểu, tức chị ấy yêu thương tụi em hơn anh. Anh hổng là cái đinh gì so với tụi em hết á." - Nhân Mã hỉnh mũi tự hào, cùng Thiên Bình mỗi người một bên nâng bàn tay ngọc ngà của Ngư tỷ như nâng tay công chúa.

"Con nhóc kia..."

Thiên Yết xoa nắm tay định kí đầu con bé thì bỗng dưng một luồng khí lạnh thấu xương thổi vù tới đóng băng hắn. Ma Kết đi ra từ sau một kệ hàng gần đấy với cái máy khoan mini trên tay, xuất hiện như hộ thần mùa đông của Nhân Mã, sẵn sàng triệt hạ bất kì thằng nào dám động vào con bé.

"A, Ma Kết cũng tới nữa này. Hello đàn anh."

Nụ cười chói chang như nắng bỗng chốc làm tan lớp hàn khí dày đặc toát ra từ người Ma Kết. Con dê biển bị vô hiệu hóa, ngoan ngoãn đưa tay đáp lại lời chào của Nhân Mã.

"Hai đứa đi riêng với nhau hả?" - Song Ngư tháo chiếc khăn choàng, trong khu thương mại nhiệt độ ấm hơn so với bên ngoài, đeo lâu cảm thấy hơi nóng.

"Không ạ." - Thiên Bình trả lời - "Có anh Sư Tử với anh Bạch Dương nữa, cũng ở trong tiệm này, để em chạy đi kiếm."

.

Giữa một kệ hàng bán áo khoác lạnh, Song Tử và Cự Giải ngắm nghía những chiếc áo đủ màu sắc và thiết kế, xem xét tính tiện lợi của các mẫu hàng, nhìn cái nào cũng ưng nên rất phân vân. Cự Giải đang xem một chiếc áo khoác màu đỏ đô thì thình lình, ai đó dùng hai vạt áo trùm đầu cô từ phía sau, ôm cô nằm gọn trong lòng hắn.

"Nè, ai đó? Thả ra."

Cô càng cựa quậy tên đó càng giữ chặt. Tên biến thái nào mà mạnh như vậy? Song Tử không lên tiếng chẳng lẽ là người quen?

"Là anh chứ gì con mèo chết tiệt. Thả ra! Ngạt thở!" - giọng ồm ồm vì bị bịt đầu.

Vòng tay Sư Tử nới lỏng ra một chút vừa đủ cho cô thò mặt khỏi vạt áo khoác lấy hơi. Nhịp đập mạnh mẽ dưới tấm ngực rắn rỏi của con mèo dường như có sức lây lan, khiến tim cô nàng cũng theo đó chạy nước rút.

Ý thức của cô sau khi hồi phục cùng cơ thể đã tua lại cảnh tượng mờ ám trong phòng riêng, hối hận muốn húc đầu vào tường xóa hết đi. Cái thể loại khóc lóc ôm ấp dỗ dành hôn hít không phải là cô, cô không biết con nhỏ bánh bèo đó. Cô khóa số điện thoại, trốn Sư Tử như trốn chủ nợ mỗi khi anh ta lấy cớ theo Thiên Bình vào studio, cố gắng dành thời gian tu tâm trước chuyến du lịch tập thể. Vậy mà chưa gì đã bị bắt rồi!

"Quả nhiên là anh. Lớn già đầu bày đặt chơi trò bịt mắt!" - ngay cả cách thức cũng chẳng được ngây thơ như hồi nhỏ!

"Đâu có, anh muốn em coi giùm cái áo này có ấm không, ở bên trong có dễ chịu không." - Sư Tử vẻ mặt tỉnh rụi.

"Nóng quá de ra!" - nghía lại thấy Sư Tử cũng lấy cái giông giống, cô nàng cằn nhằn - "Đừng bắt chước em."

"Hai màu đỏ khác nhau mà. Ai bắt chước em đâu?"

Song Tử và Bạch Dương né xa cặp đôi hường phấn, hai người đang ve vãn nhau vô tình thu hút sự chú ý của vài vị khách F.A chung quanh, ngưỡng mộ có, đứng gặm áo cũng có. Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột trong cách xưng hô giữa họ, dợm hỏi Song Tử.

"Không rõ chi tiết." - Song Tử nhún vai - "Gần đây chị ấy cảm nặng tôi có nhờ anh ta trông chừng. Lúc tôi về nhà đã thành ra như vậy."

"Wào, cậu làm tốt đấy."

"Bất đắc dĩ."

"Hai người ở đây còn Xử Nữ đâu? Bữa nay sale lớn sao cậu ta không tranh thủ mua?"

"Mắc đi làm, tụi tôi sẽ mua giúp, hay cậu chọn đồ cho nó đi?"

"Hừm. Cậu ta chẳng mặc đâu."

"Bọn tôi không nói là được chứ gì."

Bạch Dương lia mắt một lượt hết quầy hàng, chẳng mất thời gian bóc ngay chiếc áo khoác màu tím than xem sơ rồi quăng qua cho Song Tử.

"Gì nhanh thế?" - Song Tử tròn mắt, chẳng lẽ bị lộ rồi?

"Cậu ta hay mặc màu sẫm như này."

"Ồ, để ý quá nh..."

"A!"

Bỗng, một giọng nữ từ đầu quầy hàng vang lên cắt ngang lời Song Tử. Bốn người chững lại mọi hành động, bắt gặp Thiên Bình trong trạng thái hưng phấn, há miệng chỉ tay lên trước, hai mắt sáng như sao sa đính chặt lên chàng trai dưới mũ áo khoác gió và khẩu trang vờ cảm cúm.

"Anh cũng sắm đồ đi chơi sao Song T... Uhm! Uhm!"

Ý thức nơi công cộng, Song Tử hốt hoảng quăng giỏ hàng cho Bạch Dương, sải đôi chân dài tít tắp, phóng một phát bịt miệng con nhỏ ngốc nghếch hết thuốc chữa. Tên hắn mà toàn vẹn thốt ra thì đừng nói mấy khách hàng xung quanh, tốc độ lan truyền thông tin nhanh như vũ bão sẽ biến cả khu mua sắm thành sân rượt bắt khổng lồ.

Thần trí Thiên Bình lại rơi vào vùng không huyễn tưởng, xuất thần làm văn.

Gemini đang bịt miệng tôi, lòng bàn tay anh áp lên cánh môi tôi, những ngón tay vừa nam tính vừa thon thả áp lên da mặt tôi, hương thơm nước hoa anh hay dùng xâm thực khứu giác chiếm lĩnh tự chủ, hơi ấm lạ lẫm nung nấu trái tim tôi giữa đông buốt giá. Tất cả tất cả mọi thứ đang rút cạn sinh khí của tôi đến hơi thở cuối cùng!

"Ê! Đừng xỉu ở đây!"

Lệnh anh trên cả lệnh trời. Anh không cho mình xỉu thì có nằm trong quan tài vẫn có thể bật dậy a ~

"Chào... chào anh. Chào buổi tối, Giải đại tỷ, tình cờ gặp nhau hay thiệt. Anh Yết, chị Ngư với anh Kết cũng có mặt. Lát chúng ta đi ăn tối chung nhé."

"Ok, bọn chị cũng chưa ăn tối. Mà không hẳn là tình cờ, đồ giữ ấm chỗ này gần nhất, chất lượng cũng tốt, gặp tối chủ nhật ai cũng có thời gian mà. Ăn xong chúng ta lại dạo vòng vòng nhé."

Cuối năm bận bịu không thể tụ tập nên Cự Giải khá lâu chưa thấy mặt mọi người, chắc phải từ phi vụ cuối cùng . Đối với Thiên Yết và Song Ngư, gia tộc họ Tống không phải thủ phạm nên cô có thể thật tâm đối đãi với họ rồi.

.

Sau khi chọn được mấy món ưng ý, năm người chuyển sang khu vực bán giầy. Từ xa, họ bắt được hai giọng nói quen thuộc khác.

"Vừa chân lắm phải không? Lấy đôi này nhé?"

"Đi du lịch xong thể nào cũng để xó, anh không cần lấy cái đắt tiền vậy đâu."

"Nhưng đôi này ấm lắm, đi không bị đau chân, màu cũng hợp với cậu. Không sao đâu, mua đồ tốt đáng tiền mà."

"N... Nếu anh đã nói vậy thì..."

Kim Ngưu tháo đôi giày màu xanh aquamarine khỏi chân Bảo Bình bỏ vào giỏ hàng. Cậu chàng bác học điên mặc kín y như Song Tử, ngó nghiêng xem các mẫu giày khác. Bảo Bình tránh sự truy tìm từ quốc gia cũ nên phải cực kì cẩn thận khi đi ra ngoài dưới hình dạng thật. Hai người hoàn toàn không phát giác ra mấy đôi mắt lấp ló từ bên kia kệ hàng, tiếp tục việc mua sắm.

"Vậy để tôi chọn cho anh được không?"

"Ừ, tùy cậu."

Chàng trai thấp hơn cân nhắc một vài đôi, kĩ càng kiểm tra chất liệu và thiết kế của chúng, sau cùng chọn một đôi xanh mòng két.

"Cái này được chứ?"

"Ừ, đẹp đó."

"Anh ngồi mang thử xem."

Năm người nhà Cự Giải, nhà Sư Tử và Bạch Dương đứng chôn chân tại chỗ, chẳng biết khi nào nên sang đó gọi họ. Bầu không khí đầm ấm hạnh phúc khiến người khác không nỡ phá đám này là sao đây?

"Em thích, trời ơi em thích, vợ chồng son chọn giày cho nhau kìa. Anh Kim Ngưu còn tự tay tháo giày cho Bảo Bình nữa, huhu dễ thương quá, hại tim quá. Có ai thấu cho nỗi lòng này của em không? Biết vậy đã kéo Nhân Mã theo rồi huhu."

Tim nhỏ từ Thiên Bình văng cốc cốc trên đầu những người còn lại, ngặt một nỗi con bé đã mô tả chính xác tình huống, khai sáng cảm giác lờ lợ khó tả trong lòng họ.

.

Cô bạn đồng hủ nữ mà đáng lí Thiên Bình phải dắt đi đang ở tại chỗ cũ, cũng là nơi bán phụ kiện như khăn choàng, nón len hay găng tay, thèm thuồng một chiếc mũ len xanh lục mềm mại ấm áp, có hai phần bông trắng gắn dưới đuôi vải may dài phủ hai bên tai. Trung tâm mua sắm là cái động lí tưởng nhất để luyện tâm thế vô tư trước mọi cám dỗ hào nhoáng, cô nàng mím môi tự nhắc mình muốn có chuyến du lịch thoải mái về chi tiêu thì tốt nhất nên tiết chế hứng thú nhất thời. Nhớ ra ở nhà còn một cái xài được, Nhân Mã đóng miệng ví lại, thở dài tiếc nuối.

Sau khi mọi người lựa xong những thứ cần thiết và tập trung lại với nhau, cả hội hướng đến khu vực ăn uống. Còn đang nhớ thương món đồ xinh xắn kia thì chợt, một cái mũ len chụp lên đầu cô.

"Ma Kết? Anh làm gì..." - cô sững lại khi sờ thấy hai đuôi bông trắng bồng bồng bên vai mình, nhìn xuống thì đúng là màu vải len xanh kia - "Anh mua... cho em?"

Ma Kết đứng yên tại chỗ chăm chú nhìn cô. Nhân Mã ngẩn ngơ, anh không đáp cô cũng chẳng biết nói gì tiếp, đưa tay định tháo nón ra. Giữa chừng cái mũ lại sụp mạnh xuống, khiến cô bất ngờ la lên một tiếng.

"Em mang cái này dễ thương quá. Mẫu này rất hợp với mái tóc màu vàng ngắn xoăn xoăn của em. Em hãy nhận lấy coi như quà cầu hôn của anh nha ~"

Ma Kết giơ chân sút mông con bọ cạp đứng bên cạnh lồng tiếng sến súa, ngước lên thấy những người khác đang nhìn họ cười bí hiểm. Vẫn một bộ mặt thờ ơ, Ma Kết bỏ lại Nhân Mã vẫn còn ngơ ngác cầm chiếc nón thẩn người nhìn theo anh.

"Đừng đứng đó nữa, đi nào đi nào." - Thiên Bình vỗ nhẹ lưng Nhân Mã.

Cô gái cất món quà vào chung với những vật dụng khác trong túi hàng, nhận ra mình vẫn chưa nói lời cảm ơn.

.

Sau bữa ăn, Nhân Mã kéo cả hội lên tầng cao nhất. Nơi đây tọa lạc một game center khổng lồ, không khí náo nhiệt và âm thanh vui tai đan xen giữa các máy game, vô vàn trò chơi cực giải trí, quả là thích hợp để tiêu khiển cùng bạn bè.

Mục kích được bé gấu Teddy màu nâu xinh xắn thắt chiếc nơ xanh trên cổ nằm ngửa trong máy gắp thú, Thiên Bình rút ví chơi ngay. Một lần, hai lần, ba lần, con gấu khó tính cứ không chịu về nhà với cô.

"Cái máy chết bầm không mau giao gấu! Đồ gắp lỏng lét, kinh doanh gian dối hả?" - Thiên Bình tức tối ấn ấn nút bấm nhựa đáng thương.

"Muốn con đó sao?"

Thiên Bình bị đẩy nhẹ sang một bên, Song Tử vào đứng thế chỗ cô, bỏ hai xu vào máy. Cô hồi hộp xem anh chơi. Anh ấy không hạ cần câu vào chính giữa chú gấu mà hạ chếch xuống về bên trái. Hai thanh kim loại sáng bóng kẹp ngang bụng chú gấu, kéo nó lên. Sức nặng của chú ta khiến cần cẩu đung đưa, khi chúng lỏng ra, con gấu theo quán tính được hất thẳng vào lỗ rơi quà.

"Tr... trời đất vong linh tứ phương ba hồn bảy vía ơi..." - Thiên Bình chưa bao giờ thấy một màn gắp thú thần sầu thế này bao giờ, quên cả việc hò reo lấy quà.

"Ủa? Sao hay vậy ta?" - hình như cả chính chủ cũng hết hồn.

"Là sao? Không phải anh cố tình làm vậy hả?"

"Ừ, định lật bụng nó qua, chừng hai lần là được. Ai dè..."

"Ai dè nó bay luôn vào lỗ."

Cả hai há miệng nhìn nhau trong giây lát, sau đó gập bụng chống tay lên máy cười khó tin.

"Trời ơi quá đỉnh!"

"Bao đỉnh luôn!"

"Sao hay dữ vậy trời!"

"A ha ha ha Magic!"

Tới hồi dừng được cơn cười, Song Tử khom lưng đút tay vào trong hộc quà. Anh nhấc cổ chú gấu Teddy, đem đến gần đưa nó hôn nhẹ lên má cô.

"Đây, chăm sóc nó nhé, tiểu thư."

Thiên Bình nhận lấy chú gấu thắt nơ xanh như màu mắt Song Tử, siết nhẹ nó trên những ngón tay để che trước gương mặt mình, nhắm mắt mím khóe môi đang nhích lên không kiểm soát và cố gắng hạ niềm vui quá lớn dâng lên trong lòng. Ngay lúc lúng túng không biết phải phản ứng thế nào thì cứu tinh xuất hiện.

"Tiểu Thiên." - Nhân Mã từ sau chạy đến - "Nhảy chung đi. Í? Cuối cùng cậu cũng gắp được một con rồi hả?"

"À, cái này..."

Thiên Bình không giấu nổi khóe miệng ngây ngốc cong lên, lén đánh mắt về phía Song Tử. Nhân Mã Ồ! ra hiểu ý, nhe răng cười thích thú, sau đó kéo cô bạn mình cùng anh chàng diễn viên sang máy Dance.

.

I was there for you
In your darkest times
I was there for you
In your darkest night.

But I wonder, where were you?

When I was at my worst
Down on my knees
And you said you had my back
So I wonder, where were you?
When all the roads you took came back to me.

...

"Nè, phải Thiên Bình với Nhân Mã không?" - Cự Giải vừa chơi game bắn súng với Sư Tử và hai người nhà Kim Ngưu, nhận ra hai dáng người quen quen nhảy đến điêu luyện lấp ló trong đám đông đang đứng xem Maps của Maroon 5, chỉ tay vào đấy.

"Wao, còn ai vào đây nữa. Lại đó coi đi." - Bảo Bình phấn khích.

Hai cô gái nhảy theo hai nhân vật trên màn hình, liên tục ăn điểm perfect. Động tác vô cùng tự nhiên và thuần thục, đôi chân linh hoạt lướt trên nền nhạc sôi động, mềm mại hòa làm một với giai điệu, cả cơ thể toát ra một loại năng lượng mạnh mẽ truyền lên tất cả người xem. Bọn họ nhảy đôi đẹp đều nên hiệu quả thị giác càng cao, khiến người xem mãn nhãn và phấn khích. Nhưng thu hút hơn cả chính là thần thái cực cool ngầu của hai cô nàng, ánh mắt tự tin và thách thức trước level khó, đôi môi nhẩm hát theo lời nhạc, kết hợp với động tác là những cái ngả đầu đam mê và cá tính, phóng khoáng và tự do.

"Đỉnh dữ vậy trời, mới biết luôn đó." - Bảo Bình hâm mộ cực kì, không ngừng há miệng tán thưởng.

"Tụi Bạch Dương kể hồi ở trường hai đứa nó hoạt động văn nghệ dữ dội lắm." - Kim Ngưu chia sẻ.

Thiên Bình và Nhân Mã kết thúc bài nhảy trong tư thế ngầu vô đối, được các game thủ vỗ tay rầm rộ. Vài chàng trai tưởng hai cô gái đi một mình với nhau, lân la lại làm quen. Nhưng tiếc thay cho mấy chàng, chưa kịp đụng đến hai người đẹp đã bị hai tường thành một nóng một lạnh đứng chắn với ánh mắt cực kì đáng sợ. Sư Tử vững chãi đứng cạnh em gái xua đuổi bọn ruồi muỗi, trong khi Ma Kết mạnh dạn kéo vai Nhân Mã lại gần mình ngầm phát cảnh cáo 'không đến lượt tụi mày'.

Nhân Mã thắc mắc ngẩng đầu - "Ma Kết?"

Anh chàng buông tay khỏi cô gái. Suốt lúc nhảy Nhân Mã không cười, động tác thuần thục đều là phản xạ, tầm mắt không tiêu cự, nhất định có vấn đề vướng bận. Và Ma Kết cảm giác có liên quan đến người kia, kẻ mà anh không biết.

"Bớt chơi ở nơi đông người lại. Nguy hiểm chết đi được."

"Hả?"

Nhân Mã đần mặt trước giọng nói có vẻ hờn dỗi của Ma Kết. Nguy hiểm chỗ nào? Cô không vào game center chơi thì đào lên chỗ nào có máy dance?

Dáng người quen mắt nổi lên giữa đám đông, Cự Giải lại gần, thấy thằng em trên tay một con gấu bông màu nâu, cả người run bần bật, hình như đang kìm nén cái gì kinh khủng lắm. Cô tò mò vỗ vai nó.

"Bị gì vậy nhóc?"

"Ngứa ngáy quá, em còn có thể nhảy tốt hơn nữa kìa."

Tưởng chuyện gì, hóa ra máu nghệ sĩ trong người thằng nhóc bị màn biểu diễn của hai cô bé kích thích, mà không gây chú ý giữa đám đông được nên phải đứng ở vòng ngoài cắn răng nhường ánh hào quang. Ây da, làm người nổi tiếng công nhận khổ đủ đường.

"A, Ngư tỷ." - thoáng thấy Song Ngư cùng Thiên Yết cũng xem mình nhảy xong, Thiên Bình sảng khoái chạy tới - "Nãy giờ chị chơi gì rồi?"

Cô gái tóc màu nước hơi bối rối quay qua quay lại giữa vô vàn trò chơi, lắc đầu thay cho câu trả lời.

"Chị chưa chơi gì hết hả? Nãy giờ anh làm gì vậy Thiên Yết?"

"Bận cá độ với thằng cừu. Thằng nào thua điểm bóng rổ phải bao nước cho cả đám. Nó mới đi mua rồi."

"Thiệt tình, tụi con trai mấy anh. Song Ngư, chị muốn chơi gì?"

"Chị... không biết."

Thấy Song Ngư có vẻ hơi lơ mơ, Thiên Bình ngờ vực hỏi - "Chị chưa đến khu trò chơi bao giờ?"

"Ừm."

Thiên Bình trợn mắt kinh ngạc. Thời nay có người con gái 26 tuổi đời dư dả sống trong thủ đô mà chưa từng đặt chân vào game center. Từ điểm này có thể thấy cuộc sống của chị ấy thật không bình thường, và chẳng ai từng rủ chị ấy cùng đi. Thiên Bình bỗng cảm thấy buồn buồn.

Cô trừng mắt về phía Thiên Yết, sống cùng nhau hai năm trời sao không dẫn chị ấy đi đây đó nhiều một chút, chẳng lẽ hai người này quanh năm suốt tháng chỉ đi đòi nợ rồi về làm tổ trong nhà?

Thế là Thiên Bình kéo Song Ngư cùng hai cô gái còn lại trong nhóm đánh hockey bàn. Cô và bạn mình một đội đấu với hai đàn chị, tỷ muội song đấu. Song Ngư càng chơi càng lên tay, cùng Cự Giải bảo vệ khung thành bất khả xâm phạm, đến Nhân Mã luôn là vua trong các trò chơi cũng không thể xuyên thủng phòng ngự. Đội cô bị dẫn điểm, đàn chị quá mạnh!

Thiên Yết đứng cạnh bàn xem Song Ngư chơi game. Gương mặt cô gái tươi sáng hơn hẳn, hai vành tai bắt đầu lắc lư sau những lọn tóc ngắn ôm bên má đung đưa theo từng chuyển động. Sáng nay Song Ngư về nhà rất trễ. Tụi đàn em rỉ tai rằng ông già giao cho cô ấy một nhiệm vụ ám sát, đúng là phiền phức.

"Xem mà sốt ruột, tránh ra anh mày chơi cho." - Thiên Yết giành lấy khối đỡ đĩa trên tay Nhân Mã, đuổi con bé qua đứng cạnh Ma Kết làm khán giả - "Đổi lượt nào, ai chung đội với tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net