Chap 26: Ông bà ngoại Bảo!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lịch học của Bu bị dời xuống 22 tây, thấy mấy bạn mùng 8 là vô học. Tuy biết nó ko haymaays, nhưng ta muốn viết cho các bạn đọc. Chúc năm học mới thuận lợi😘😘😘

Music again🙄🙄

-----------------------------------------

Học hành chăm chủ để đạt được kết quả khả thi. Kì thi khảo sát với bài thi vừa tầm với khả năng của học sinh, các môn ngoại khoá cũng dễ dàng, chỉ cần tăng thêm vài phần kiên nhẫn. Lần này RoYal đạt được kết quả nằm ngoài tầm mong đợi. Học kì với hai phần ba số học sinh giỏi khá, lát đát vài ba người dứoi trung bình, nhưng đa số đều bị liệt các môn ngoại khoá. Đối với thi đấu trong toàn thành phố, RoYal đnag dẫn đầu với vị trí thi đua kiến thức xuất sắc

Năm nào cũng thế, với tiêu chí, sảng khoái ttinh thần để tham gia học hỏi, cứ giữa mỗi học kìm các học sinh lại có một kì nghỉ 7 ngày, 7 đêm, sau đó lại trở về với cuộc sống học đường. Với một kết quả quá tốt là tất cả đều qua được kì thi, 10SS cũng không quên tán thưởng nhau bằng cách nghỉ giữa kì bằng một chuyến đi chơi gần để thư thái đầu óc sau chừng ấy ngày căng thẳng ở trường thi.

Lần này, nghe nơi ngoại ô cách thành phố chừng 100 cây số có vài dòng suối nước chảy ngầm. Gần đây nhiều nhà đầu tư cũng tham gia mua đất rồi xây nhiều nhà nghỉ tại đây. Cách đó 2km là nhà ngoại của Bảo Bình, ngại gì không đến. Gần nên thời gian đi gói hạn trong 1 tuần, suối nước nóng làm thư thái đầu óc, xua tan mệt mỏi, lại gần nhà của Bảo Bảo đỡ một phần chi phí, thêm đó là ngoại ô thì nhiều cảnh đẹp, không gian yên tĩnh, quả là một nơi lý tưởng để đến.

Chuyến xe tốc hành từ bến thành phố lăn bánh trên con đường dầu cao tốc. Ra khỏi thành phố thì xe cũng giảm hẳn, không khí như lấy lại trong lành. Đường đi ngoại ô vắng xe vì ý khi vận chuyển hàng hoá, đi xa hơn là núi, vì thế trên con đường chỉ còn chuyến xe tốc hành trải bánh. Hai bên đường, cây cao đung đưa theo làn gió. Mây nhiều dịu nắng, gió cứ thoang thoảng làm mát cả trong lòng

Qua hết một cánh đồng bông lau trắng ngà ngà bay phất phới, chuyến xe dừng lại tại bến đỗ cách khu vực nhà dân chừng 1km. Bến xe cạnh bên sườn núi hướng gió, gió cứ thổi vù vù làm mát trưa hè nắng cháy. Khi hành khách đã xuống xe, xe lại lăn bánh, tiếp tục chạy cho một tuyến đường khác. Gió lại thổi làm cho lá cây đong đưa, tiếng xào xạc nghe mà vui tai

"Bảo nhi a"-một cặp vợ chồng già đứng chờ sẵn ở bến đỗ. Bà cụ dáng thanh tao chừng 60 đi đến ôm lấy Bảo Bình, theo như đã biết thì đây chắc là bà ngoại Bảo, còn người đàn ông kia, dáng vẻ nhã nhặn, thản nhiên, ông cầm cây gậy chống có đầu hình rồng ngậm ngọc, toát lên mình cả khí chất hơn người đương nhiên là chồng bà, ông của Bảo Bình. Anh đơ ra toàn tập khi nghe hai chữ "Bảo nhi" mà bà hay gọi lúc nhỏ, bọn còn lại thì cười hí hửng, tên nghe rất đáng yêu

"Dạ chào bà, con là giáo viên của em Bảo Bình, hôm nay con đưa mấy cháu về đây chơi cho bọn nó thư giãn"-cô Nguyệt nắm lấy tay bà ngoại Bảo mà lễ phép. Bà gật đầu rồi cười cười, cô giáo còn trẻ, kinh nghiệm chắc cũng lần đầu-"ông bà cho họn cháu ở nhờ vài hôm ạ"

"Bạn của Bảo Bình thì cũng là khách nhà ông bà, bọn cháu theo về nhà nhanh"-ông cụ cũng cười cười rồi lẩm cẩm đồng ý. Nhà cửa vắng tanh chỉ hai vợ chồng nay đã lâu, khách đông thế này thì vui nhà vui cửa.

"Dạ cảm ơn ông, bọn cháu ở nhờ chừng bốn ngày thôi ạ, cảm ơn ông"-Hàn Thiên Nhật lịch thiệp mà cảm ơn, quần áo thể thao năng động làm anh trở nên thanh mát giữa làn gió đồng quê. Tay xách lấy giỏ xách của Nguyệt nhi rồi xách lên, miệng không một lời, đôi môi vẫn nhoẻn miệng cười với ông bà ngoại Bảo.

Đi bộ hết quảng đường, ngôi làng nhỏ khá yên ắng vì đa số chỉ có khách du lịch đến nghỉ ngơi và nhân viên của các nhà nghỉ, số người dân ở đây chỉ có thể đếm bằng tay.

Dừng chân trước một ngôi nhà gỗ kiểu Nhật bản truyền thống. Vài ba người làm đang quét dọn sân vườn, vài ngừoi tỉa cây. Thấy ông bà ngoại Bảo bước vào, người làm cung kính gật đầu, nhanh sau đó lại chăm chú vào công việc. Nằm trên một vách đá thấp, ngôi nhà và sân vườn rộng rãi thoáng mát, cây cảnh xanh mát làm cho mọi ngừoi cảm thấy không khí thiên nhiên như được sống lại trong người.

"Nhân Mã à, thoải mái quá"-Song Tử hít hà không khí rồi nắm lấy tay Mã Mã nhảy đi tung tăng. Dừng lại ngửi đoá hoa, thấy lấp lóm tổ chim gỗ trên cao, cô nhón chân lên rồi nhìn mấy chú chim thi hót, âm thanh du dương thật tuyệt vời.

"Đủ phòng cho mọi người nhé"-bà ngoại Bảo cười hiền rồi dẫn mọi người đến phòng ngủ, mỗi phòng chia cho hai người mà ngủ. Có mội phòng đôi thì cho cô Nguyệt và thầy Hàn. Nhà kiểu cổ làm cho mọi người cảm thấy hứng thú khi được nghie ngơi tại đây

"Có suối nước nóng phải không bà?"-Kim Ngưu hớn hở hỏi nhỏ làm bà ngoại Bảo cười rồi gật đầu. Ở đây có hai loại nước nóng. Một là nước khoáng ngầm thì nam nữ đều tắm chung, sau đó là nước nóng núi lửa thì chia nam nữ. Nhưng theo cấu tạo cơ thể, khung xương của một người dưới 25 tuổi không thể chịu được nước nóng núi lửa vì thế giải pháp tốt nhất là sẽ thư giãn tại nơi tắm nước khoáng thiên nhiên

"Em lăng xang mốt về nhà anh sao được chứ"-Thiên Yết lấy tay giữ cả người Trâu con. Về nhà anh, cứ như là vợ chồng, cô đỏ mặt rồi ôm đầu mà liếc nhìn mặt tên biến thái đang bình thản mà ôm eo cô. Biến thái.

"Mấy cháu nghỉ ngơi đi, ta kêu người làm đi đạt chỗ lát chiều rồi tắm nước nóng ở đây"-ông ngoại Bảo rời đi kêu người làm. Sau khi căn dặn vài điều rồi cũng đi nghỉ ngơi, chăm sóc cây cảnh, bây giờ chỉ còn lại bọn 10SS đang phân chia phòng ngủ cho nhau.

"Thầy cô phòng giường đôi, nhìn mặt mấy nhóc là biết có đôi cặp hết rồi, vậy tự chia nhé"-một người quá hiểu tâm lý như Hàn Thiên Nhật thì chắc chắn biết về mối quan hệ hơn mức bạn bè của bọn nhóc. Trong khi Moona uất ức mà nũng nịu bị Nhật Nhật kéo đi, bọn còn lại đang đỏ mặt mà phân chia phòng ngủ

"Tớ với Bạch Dương, đi thôi"-Song Ngư là người đầu tiên hết ngại ngùng mà lôi cổ Bạch Dương về phòng. Song Ngư ngượng ngùng nay đã tự tin hơn rồi, cô bây giờ đã mở lòng hơn, thoải mái mà thể hiện sự tự tinh với mọi người.

"Em giống Song Ngư xíu đi"-Thiên Bình xoa đầu Cự Giải rồi, nắm áo cô về phòng. Cô vẫn giữ điệu bộ ngại ngại, đó là bản chất của Giải nhi, đơn giản cô là nhẹ nhàng và tinh tế, chỉ là bây giờ cô can đảm hơn, cô cũng thực tế hơn so với Giải của ngày hôm qua

Bỗng chớp hai người Kim Ngưu và Thiên Yết đứng dậy không một lời đứng dậy mà cười cười rồi đi về một căn phòng, chắc là toan tính từ trước. Nhân Mã nhìn Song Tử rồi cả hai cũng về chung một phòng, vừa vào là đã nghe hai đứa cải nhau. Còn lại ba người là Ma Kết, Xữ Nữ và Sư Tử

"Hai cậu về chung đi, tớ lo cho mèo mập"-Bào Bình dựa lưng vào thành ghế rồi xoa đầu Sử Tử. Đây là nhà ngoại Bảo, nếu ở chung thì ông ba sẽ sinh nghi ngay, đành chấp nhận mà ngủ một mình. Sư Tử nhăn mặt nhìn Bảo Bình.

Nhăn được hai giây thì lòng không chịu nỗi mà lăn ra nũng nịu. Không chịu, không chịu, sợ ma lắm cơ. Anh nhìn cô rồi mỉm cười-"xin lỗi mà, cục cưng"-hai gò má đnags yêu không chịu được. Tối không có gối ôm cũng tội cho bản thân ta đây, tại sao lại là nhà mình chứ

-Oppa, em mỏi lưng quá

"Đây xoa bóp cho, cô nương"-Ma Kết xoa đầu Xữ Nữ khi cô than vãn. Đôi tay anh bóp vai cô nhẹ nhàng, thật thoải mái quá, cô chìm vào sự thoải mái truyền từ đôi tay anh. Cô cũng không hay biết, tư lúc nào mình đã thiếp đi

------------------------------------------

Bồn nước khoáng rộng thiên nhiên bốc khói nghi ngúc. Nước là từ nguồn nước ngầm ẩn sâu dưới lòng đất được người dân khai thác rồi phục vụ khách nghỉ dưỡng. Thành hồ được làm bằng đá cách nhiệt, bên trên là lối đi bằng gỗ kê. Hôm nay hồ này chỉ dành riêng cho 10SS, không gian thật lung linh làm sao. Trời sập tối, sao sáng lấp lánh cả khung trời đó. Ngồi ngâm mình trong nước nóng thiên nhiên, thưởng thức cảnh sao sắc màu tuyệt đẹp, trò chuyện, tán dóc với bạn bè thì không còn gì hơn

Đặt chân xuống làn nước, lúc đầu thì cảm giác như nóng đến bỏng da, nhưng để một lát rồi cũng quen, bây giờ mới gọi là bắt đầu thư giãn. Phía bên trái là đáy hồ xây nông, chỉ ngang tầm ngực khi ngồi. Bên phải thì lại sâu theo tướng đứng, ngang đến phần vai, bơi trong một làn nước ấm thế này cũng tuyệt vời không kém.

Làn nước khiến mệt mỏi bị xua tan. Đầu óc như được thiết lập lại từ đầum không còn bất cứ suy nghĩ nào trong đầu, cứ thả mình theo làn nước, trôi êm ả, lướt nhẹ nhàng, cơ thể như thoát khỏi trọng lực, một mình thư thả như đám mây trắng giữa khung trời tự do

"Cháu nói ngon đấy"-bà ngoại Bảo tấm tắc khen Cự Giải khi nếm thử món canh ốc núi mà cô nấu. Cô ngại ngùng khách sáo. Mùi ốc rất thơm, thêm với mùi rau củ tươi làm tăng thêm hương vị lôi cuốn người thưởng thức-"nấu xong rồi thì ra ngoài đi, có người chờ kìa"

Cô nghe bà nói thì xoay lưng ra phía cửa bếp. Thiên Bình đã đứng đó từ lúc nào. Từ nãy giờ, anh đứng ngắm dáng vẻ làm việc hăng say của cô. Mũi thì ngửi mùi đồ ăn thơm ngây ngất mà cô nấu. Anh đứng khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào thành cửa, cô xoay lại thì anh cười. Cô cầm chồng đĩa rồi lấy lý do đi dọn bàn rời khỏi bếp

"Anh chờ lâu không?"-cô lấy dĩa dọn lên bàn, anh cũng thế. Anh gật đầu rồu nhướng mày nhìn cô, lại là cái dáng vẻ hăng say lúc làm việc, sao nó lại làm anh mê say. Cô ngước mắt lên mà nhìn, anh nhìn mình đến độ sắp đần mặt ra-"anh đừng nhìn nữa"

"Em xinh lại cấm người ta nhìn à"-Thiên Bình nhăn răng cười, tay giành lấy chống đĩa nặng trên tay Giải. Tay chân linh hoạt mà sắp xếp chén đĩa lên bàn. Bấy lâu cũng xong, anh phủi tay rồi cười mãn nguyện.

Anh nắm lấy hai bên má của cô, đưa môi lại gần trán, cô nhắm mắt rồi hướng mặt lên trên. Đôi môi anh cũng dần dần tiến lại, cô mím môi đón nhận nụ hôn.

"Đồ ăn thơm quá"-từ đâu bọn còn lại ập vào, hai người thả nhau ra ngay. Rốt cuộc thì những tên đói bụng lại trở thành kẻ phá đám mối tình đẹp. Nhân vật chính thì trở nên ngại ngùng, đi theo tiếng gọi của cái bụng lại trở thành những kẻ quấy rối cuộc tình dễ thương

"Cơm ngon quá, cảm ơn bà ạ"-Dương Nguyền Nguyệt chắp tay cảm ơn bà ngoại Bảo, đôi tay cũng nhanh nhẹn không kém mà gắp lấy đồ ăn cho vào chén của bà. Mọi người cũng mời nhau ăn cơm, bữa ăn thật thịnh soạn. Bàn ăn có cũng chừng năm món Tôm nhồi tiêu xanh, trứng hầm bách thảo, cơm nấu với gừng trắng, canh ốc trân châu và cuối cùng là trái cây rừng

"Chúc mọi người ngon miệng"

"Bảo Bảo này, cháu có người yêu chưa? Mấy người bạn này ai cũng xinh hếtm cháu thích người nào thế?"-bà ngoại Bảo hỏi làm Bảo ho sặc sụa, tay chộp lấy ly nước chè mà nốc một hơi đến hết. Bạn gái? Tại sao lại nhắc đến trong bữa ăn?

"Dạ hông có đâu bà"-Bạch Dương giải thích hộ, bà ngoại Bảo chỉ cười trừ, làm sao qua mắt được người đã sống hơn sáu mươi mùa xuân. Mọi người lại tiếp tục ăn uống, trong suốt buổi ăn, tiếng nói cười cứ vang lên đều đều.

"Oẹ"

Cô Nguyệt lập tức ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Cảm giác mọi thứ trào ra ngoài khi ăn đến vài sợi rau có vị ngọt trong nồi canh ốc trân châu. Mọi người đều ăn rất bình thường, chỉ có cô là cảm giác nghẹn ở cổ cứ trào ra. Một cánh tay chìa ra đưa cho cô một chiếc khăn tay. Cô lấy khăn rồi lau miệng, nôn nhiều như thế làm cô cả, thấy mất hết sức lực.

Một lát sau cô quay trở lại bàn ăn, vẫn cố gắng cười vui vẻ với mọi người. Nhưng khi ngửi thấy mùi canh ốc trân châu, cô lại cảm thấy rất khó chịu, chắc là dị ứng. Mọi người rất lo lắng cho cô Nguyệt, chắc là mất sức lắm, khuôn ặmt cô cũng trở nên xanh hơn, đôi tay lâu lâu lại run lên

"Cháu có thai thì cẩn thận nha không? Bà bầu thương dị ứng với cam thảo mèo trong canh ốc lắm"

---------------------------------------

What happen??? Có baby👶🏻👶🏻👶🏻????😱😱😱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net