Chap 71: Trong sạch bị vấy bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 71: Trong sạch bị vấy bẩn.

“Cô đã vấy bẩn sự trong trắng của tôi!”

Song Tử gầm nhẹ, anh siết chặt cái chăn.

Nhân Mã giật giật khoé môi nói: “Cái này.... Chúng ta tối qua không có phát sinh chuyện gì nhỉ?”

Song Tử trầm mặc, anh cố tỉnh táo lại, hai người chỉ ngủ chung một cái giường, không có phát sinh gì cả.

Không hiểu sao khi nghĩ tới đây, Song Tử bỗng dưng có chút thất vọng. Nhân Mã mệt mỏi nằm xuống giường, Song Tử thấy cô vẫn còn nằm nữa liền tức giận.

“Cô vẫn còn nằm nữa!” Song Tử kéo Nhân Mã ngồi dậy, “Cô có chút.... Cô chút đề phòng nào hay không vậy! Cô đang nằm trên giường của một nam nhân xa lạ! Vừa qua đêm với một nam nhân xa lạ! Còn ở trong nhà nam nhân xa lạ! Cô có chút nào đề phòng hay không vậy?!!”

Còn tiếp tục nằm xuống ngủ nữa!

Nhân mã nhíu mày bị Song Tử lay lay khó chịu nói: “Tôi chỉ ngủ một lúc thôi mà! Ai dám làm gì tôi chứ?”

Nói tới đây, Nhân mã ngẩng đầu nhìn Song Tử, giả vờ che người lại: “Hay là.... Anh muốn làm gì tôi?”

Cái... Cái gì?

Song Tử tức đến hóa cười, anh tức giận buông Nhân Mã ra: “Cô có gì mà tôi phải giở trò xấu với cô? Ha ha ha đừng có mà suy nghĩ lung tung, cô có cho tôi cũng không thèm!”

Nhân Mã nhún vai, “Vậy thì tôi cần gì phải đề phòng? Dù anh có muốn làm gì tôi cũng chẳng làm được gì đâu, thôi! Tôi muốn ngủ, trả đây!”

Nhân mã nhân lúc Song Tử không phòng bị liền giật cái chăn trên người anh, cô nằm xuống đắp chăn, hơi chống đầu nhìn Song Tử.

Cô nhướng mày tán thưởng, “Body thật đẹp nha, có cơ bụng sáu múi mỹ nhân ngư nà, làn da trắng như nữ nhân nà.... Chậc chậc, thật không ngờ anh vẫn còn là một trai tân*.”

Trai tân*: ý chỉ nói là con zin á =))

Hai từ 'trai tân' mang theo nồng đậm hứng thú và kinh ngạc, cô thật không ngờ hắn nhìn trông đào hoa cặp rất nhiều mỹ nhân nhưng lại không lên giường.

Ngay cả nữ chính đại nhân cũng không...

“Ha ha.” Song Tử cười lạnh hai tiếng, lấy tay che ngực, ánh mắt sắc bén quăng về phía Nhân Mã.

Nhân mã rùng mình, cô có thể hiểu được Song Tử đang muốn biểu đạt điều gì, ý nghĩa là 'nếu cô còn dám nhìn nữa tôi sẽ móc mắt cô'.

Nhân mã ngoan ngoãn im miệng đắp chăn ngủ.

Song Tử hơi tức giận, trong trắng của hắn giữ gìn hai mươi mấy năm đều bị nữ nhân kia vấy bẩn mất rồi!!!

Vậy mà cô ta vẫn còn tâm trạng để ngủ! !

“Thật tức chết mà!” Song Tử ôm lấy cái gối, dùng nắm đấm đánh vào gối phát tiết cơn giận.

Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ!!!

Sở gia.

“Chào buổi sáng Xử nữ~” Kim ngưu vừa xuống lầu nhìn Xử nữ ngồi ở phòng khách đang đọc sách.

Cô nhướng mày chạy tới, nhìn quyển sách trên tay Xử nữ, “Căn - phòng - tối?”

Quyển sách có bìa làm bằng chất liệu tự nhiên, mùi mực cũng không khó chịu, bìa sách in hình một cánh cửa gỗ mở hé ra một nửa, bên trong rất tối, chỉ có thể nhìn thấy một cái ghế để ở đó, mang theo bí ẩn khơi lên sự tò mò.

Chữ viết đều là tiếng Anh, Xử nữ tay lật một trang sách, cô nói: “Đây là một quyển sách tâm lý học, cậu đọc không hiểu đâu.”

“Ồ....” Kim Ngưu nghe vậy liền mất hứng thú, cô dù sao cũng không thích đọc sách cho lắm, cô nhìn mấy quyển sách khác nhau trên bàn, “Cậu tại sao lại đột nhiên muốn đọc mấy cái này?”

Xử nữ tháo mắt kính xuống, cô xoa xoa mắt, “Rất kỳ lạ, tôi bỗng dưng cảm thấy thế giới này tiên tiến hơn thế giới trước kia của chúng ta, tâm lý học cũng rất chuyên nghiệp, những món thiết bị hiện đại thì bình thường, nhưng.... Nó rất khác so với thế giới của chúng ta.”

“Nào... Đừng suy nghĩ nhiều, khác hay không khác cũng vậy, cậu suy nghĩ nhiều sẽ mệt mỏi đấy.” Kim ngưu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô ngồi xuống cạnh Xử nữ.

“Cậu hôm nay không ra ngoài sao?”

“Có ra ngoài, cậu muốn đi dạo một chút không?”

“Ô, được chứ! Sẵn rủ mọi người đi cùng. Nhưng để ăn sáng trước đã. Tôi đói quá đi thôi~”

Kim ngưu xoa xoa bụng nhỏ, Xử nữ khẽ cười cất mấy cuốn sách lên bàn đứng dậy đi vào nhà bếp. Kim ngưu nhìn cô rời đi, sau đó ngồi dậy cầm lấy quyển sách lúc nãy của Xử nữ, cô lật lật vài trang liền dừng lại.

“Căn bệnh ám ảnh quá khứ....”

Kim ngưu ánh mắt loé loé, cô nhíu mày cất cuốn sách lại chỗ cũ, sắc mặt có chút phức tạp.

—— Cậu ấy đang muốn làm gì...

Kim ngưu lẩm bẩm: “Ám ảnh quá khứ....”

Xử nữ nấu chút đồ ăn, bỗng điện thoại vang lên, Xử nữ nhìn một cái liền bấm nhận: “Alo? Tống tiên sinh, sáng sớm gọi tôi có việc gì?”

“Lam tổng hôm nay có thời gian không? Tôi muốn mời cô đi ăn cơm.”

Xử nữ hờ hững nói, “Thật đáng tiếc, tôi có hẹn với bạn, Tống tiên sinh không cần phải gọi tôi là Lam Tổng, tôi dù sao cũng đã phá sản rồi.”

“Ha ha ha~ tôi quên mất, vậy nếu cô có thời gian thì cùng ăn cơm nhé?”

Xử nữ cười nhẹ, cô nói: “Ừ, vậy đi nếu không có việc gì thì tôi cúp đây.”

Nói xong, không đợi người bên kia phản ứng, cô đã cúp điện thoại.

Xử nữ nhìn màn hình, cười lạnh: “Hắn đang muốn gì đây, đừng có mà chơi trò mèo vờn chuột với tôi, tôi sẽ khiến hắn hối hận.”

“Xử nữ tớ đói quá!” Kim ngưu ngoài phòng khách la lên.

“Biết rồi, sắp xong rồi.”

Bách gia.

Cự giải nằm trên giường, mày cô cau lại, cả người run rẩy giống như đang gặp ác mộng, tay siết chặt ga giường, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ lẩm bẩm: “Tha cho nó đi... Làm ơn.”

...

Không... Làm ơn.

Làm ơn đi.

Trong mơ, Cự giải hai tay bị dùng dây xích cột trên tường, cô quỳ xuống, muốn giãy giụa nhưng lại không thể. Trong bóng đêm, tiếng cười trầm du dương vang lên, nhưng lại khiến cô càng run rẩy lợi hại.

“Meo.... Meo....”

Tiếng mèo nỉ non vang lên, rất yếu ớt, khi nghe được Cự giải khựng lại, trước mặt cô là một con mèo nhỏ màu xám, nó có đôi mắt màu lam như giọt nước.

Nó hấp hối nằm trên vũng máu. Nó nhìn cô, đôi mắt to tròn trong suốt phản chiếu gương mặt cô, nó giống như đang cầu xin.

Hãy cứu nó... Làm ơn đi.

Tiếng cười du dương ấy lại vang lên, Cự giải cả người lạnh lẽo run rẩy, đó là một người nam nhân, rất mơ hồ giống như đang ẩn mình trong bóng tối.

“Meo..... Meo!!”

Tiếng mèo kêu thét lên, một cây búa đập vào đầu bé mèo trước mặt, máu tươi xịt bắn lên người Cự giải, cô sững sờ, hai mắt trợn trừng nhìn con mèo bị cây búa đập nát, nó rất nhỏ, nhưng cây búa lại to...

Chỉ đập một cũng đã chết...

Cầu xin anh!

Cự giải nhìn về phía người nam nhân, ra sức lắc đầu, giãy giụa muốn chạy tới chỗ bé mèo, lại một lần nữa chiếc búa đập vào đầu nó, máu tươi bắn ra khắp nơi, tiếng cười lại ngày càng quỷ dị.

Cầu xin anh...

Hãy tha cho nó! Nó không có lỗi gì cả!

Làm ơn đi!

Cự giải tuyệt vọng nhìn cây búa vẫn đập mãi vào người con mèo, nó không chút dừng lại, tiếng cười du dương khiến người an tâm nhưng đối với Cự giải lại giống như.

Là sự tuyệt vọng.

...

“Không! ! !”

Cự giải bật dậy, cô thở hổn hển nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của cô, Cự Giải thở hổn hển, cô siết chặt chiếc chăn trên giường.

Chỉ là mơ...

Tất cả chỉ là mơ mà thôi...

Cự giải từ từ bình tĩnh lại, cô vẫn run rẩy, cô nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã bao lâu rồi...”

Cô lại mơ thấy ác mộng này lần nữa?

Cốc cốc cốc——

Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Cự giải giật mình.

Giọng nói Tử Xuyên vang lên: “Tiểu thư đã sáng rồi nên dậy đi.”

Cự giải thở phào, cô nói: “Ừ tôi biết rồi.”

Nghe cô trả lời, Tử Xuyên liền rời đi. Nghe tiếng bước chân đã xa dần, Cự giải bình tĩnh lại, cô nhìn ra cửa sổ đã thấy nắng chiếu vào, hơi lắc đầu rồi đi xuống giường.

Cự giải đi vào phòng tắm, cô nhìn chiếc gương phản chiếu thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ đơn giản hơi rối loạn lộ ra xương quai xanh mê người, mái tóc dài hơi rối bời, đôi mắt phượng cũng mất đi khí sắc, đôi môi nhạt nhoà, gương mặt trắng bệch yếu ớt.

Cô cười nhẹ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Mệt mỏi quá....”

Đã bao lâu rồi?

Không nhớ nữa...

Cự giải rũ mắt xuống, cô nhắm mắt lại, lúc sau mở mắt ra liền khôi phục bình thường.

Cô nhìn thiếu nữ mỉm cười thiên chân vô tà trong gương, nụ cười ấy trông thật ngây thơ đơn thuần làm sao.

Thật khiến người ta muốn vấy bẩn nó...

Tập đoàn Aries.

Tại cuộc họp.

Bạch dương đang nghe người khác nói chuyện, bỗng điện thoại vang lên đánh vỡ.

Mọi người nhìn về phía Bạch dương, Lâm Thần bên cạnh đang ghi một nửa liền dừng lại, cô ta cũng nhìn Bạch dương.

Bạch dương nhíu mày, ai gọi cho hắn giờ này vậy chứ, nếu không phải chuyện quan trọng thì nên xin nghỉ việc là vừa.

Bạch dương móc điện thoại ra đang định tắt thì nhìn thấy tên người gọi, anh khựng lại, giơ tay cho mọi người im lặng.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Thần nhíu mày định đi theo thì Bạch dương bắt phải ở trong phòng chờ, Lâm Thần cũng không nói gì, cô ta bực bội.

Bạch dương ra ngoài, bấm nhận cuộc goi: “Alo? Song ngư có chuyện gì sao?”

Bên đầu dây giọng của Song Ngư có chút khàn khàn, “Boss hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, tôi bị bệnh nên không tới được.”

Nghe Song Ngư nói cô bị bệnh, anh liền hoảng hốt: “Cô không sao chứ? Cô bị bệnh gì, có nặng lắm không, có cần đi bệnh viện hay không vậy??”

“Ah.... Không cần đâu, khụ khụ... Tôi chỉ bị cảm mà thôi, ngày mai sẽ khỏe lại ấy mà.”

“Vậy.... Được rồi cô cứ nghỉ ngơi đi, những việc khác tôi sẽ giao cho trợ lý của cô xử lý.” Bạch dương dặn dò: “Cô nhớ ở nhà tĩnh dưỡng, đừng quá suy nghĩ nữa, khi khỏe lại có thể làm việc.”

Ngữ khí của Song Ngư có chút kinh ngạc: “Thật không Boss? Tôi có thể nghỉ sao! A.... Ý tôi là khụ khụ.”

Bạch dương dặn dò cô vài câu chăm sóc sức khỏe rồi cúp máy, anh nhíu mày lo lắng.

Không biết cô có sao hay không.

Cô ở căn chung cư một mình không ai chăm sóc.

Bạch dương lo lắng, anh thở dài: “Lát nữa làm việc xong liền đến thăm cô ấy vậy...”

Chỉ mong cô ấy sẽ không sao...

Mà lúc này, Song ngư cúp máy xong liền đi ra khỏi Tiết gia. Cô cất điện thoại vào túi, cô mặc một bộ váy màu trắng thanh lịch lại dịu dàng, mái tóc được thắt thành bím tóc dài xoã bên lưng, trông thanh lịch lại dễ thương.

Cả người đều phấn chấn vui vẻ, không có một cái gì gọi là bị cảm.

Song ngư nhìn trời trong xanh, nắng không gắt, “Quả nhiên dùng khổ dục kế sẽ được nghỉ! A~ thiệt là đã quá đi thui!”

Song ngư đi trên đường, xung quanh người tới tấp nập, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhíu mày: “Nhân mã... Bả không về nhà sao?”

Sáng sớm không thấy đâu...

Chắc là không chuyện gì đâu.

Song Ngư nhún vai, cô đi dạo phố.

Lúc này ở bên chỗ Bảo Bình.

Mùi hương thơm quanh quẩn chớp mũi, Bảo Bình khẽ khịt mũi, cô mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh xa lạ.

Đại não chậm chạp còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm quen thuộc vang lên: “Tỉnh rồi? Cậu dậy đi.”

Giọng nói này là.... Sư Tử?

Bảo bình tỉnh ngủ nhìn xung quanh, xung quanh trang trí xa lạ hoàng tráng lại mang theo chút ấm áp, không phải là nhà của cô.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Bảo bình, cô ngồi dậy, cô nằm trên ghế sô pha, liền thở phào, lúc này Sư Tử bưng một chén cháo ra và một chén canh giải rượu.

“Phòng tắm ở bên kia, cậu rửa mặt rồi mau ăn đi cho tỉnh.” Sư Tử nhìn bộ dạng Bảo bình mịt mờ nhìn xung quanh liền cảm thấy buồn cười.

“Sư tử....” Bảo bình thấy anh, cô nhíu mày: “Tôi đang ở đâu vậy?”

“Nhà của tôi.” Sư Tử trả lời.

“Tối hôm qua chúng ta....” Bảo bình hơi đau đầu nhăn chặt mi, hôm qua chắc là uống say đến quên trời quên đất.

“Đừng suy nghĩ nữa! Mau rửa mặt rồi ăn đi!” Sư Tử cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Bình, kéo cô đứng dậy, đẩy cô vào phòng tắm mới đóng cửa lại.

Bảo bình vẫn đang mờ mịt chưa hiểu chuyện gì nên để Sư Tử đẩy vào phòng tắm.

Sư Tử dựa vào cửa, thở phào một hơi. Nếu mà cô hỏi hắn tối hôm qua có chuyện gì, hắn thật sự cũng không muốn trả lời!

Ui mẹ ơi...

Tôi đã ăn đậu hũ con gái người ta đó!

Quả là cầm thú!

Sư Tử thầm chửi bản thân, sau đó điều chỉnh cảm xúc đợi Bảo bình đi ra. Tiếng vòi sen xả nước, những giọt nước rơi trên làn da trắng nõn mềm mại, sau đó lăn xuống dưới, tiếng 'lộp bộp' vang lên.

Sư Tử đứng ở cạnh cửa phòng tắm, không biết cố ý hay vô tình tưởng tượng đến hình ảnh Bảo bình bên trong.

“Bốp——”

“Sư Tử! Mày đang nghĩ cái gì vậy hả!?” Sư Tử tát vào mặt mình, để tỉnh táo lại, anh không dám đứng đó nữa liền đi vào phòng khách ngồi chờ.

Một lúc sau, Bảo bình tắm xong liền đi ra, cô đi vào phòng khách liền thấy Sư Tử đi loay hoay quanh phòng.

“Cậu tắm xong rồi? Nào, nào lại đây ăn chút cháo đi!” Sư Tử thấy Bảo bình tắm xong liền bảo cô xuống ăn cháo.

Bảo bình vẫn mang trạng thái không biết ta là ai đây là đâu ngồi xuống thưởng thức. Sau khi ăn xong, cô mới nhớ ra.

“Sư Tử... Sao tôi lại ở đây vậy?” Khi nói cô có chút nhíu mày khó hiểu.

“Tôi... Cũng không biết nữa.” Sư Tử không dám nhìn thẳng vào Bảo bình đành nhìn chằm chằm chén cháo.

“Ồ...” Bảo bình gật gật đầu liền cúi đầu húp cháo. Sư Tử chờ cô nói tiếp nhưng không, cô tiếp tục cúi đầu ăn không chút phản ứng.

Sư Tử nhíu mày, chần chừ hỏi: “Cậu không thắc mắc gì sao?”

“Thắc mắc?” Bảo bình nhíu mày khó hiểu.

“Ý tôi là, cậu không sợ tôi làm gì cậu sao?” Sư Tử nhìn cô.

Nghe vậy Bảo Bình cười ha hả nói: “Trời ạ cậu thì làm gì được tôi chứ? Cậu có bạn gái rồi thì cần gì nữ nhân? Tôi biết cậu sẽ không làm gì tôi đâu, bạn bè với nhau cả mà!”

Sư Tử nhìn Bảo bình ung dung ăn cháo không chút lo lắng, anh nhíu mày biết cô nói có lý nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

•••••••••

Cậu coi tôi là bạn bè.

Nhưng tôi lại không biết.

Nên coi cậu là gì.

Người lạ, bạn bè hay người thân?

Trong lòng tôi thật hỗn độn. . .

By -- Sư Tử.

[ Cốt Ôn Cửu Khiết ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net